Nữ Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 4: Hoa Dành Dành (2)
Dinh thự Thiên Cát.
Xe đã dừng ở dinh thự, lúc này cũng đã hơn 16 giờ chiều rồi, Nhược Hy xuống xe đã thấy Hà quản gia đang đưa tiền cho một người thanh niên, nhưng cô không biết là tiền gì, sau khi người thanh niên kia rời đi Mỹ Ngư bước đến lễ phép chào quản gia.
" Cháu chào Hà quản gia "
Hà quản gia cũng không xa lạ với cô thiên kim này.
" Xin chào Lữ tiểu thư, lâu quá ta mới được gặp cô "
" Vâng ạ, cháu bận học nên ít đến "
Chào cũng đã chào, quản gia rất muốn nói trước cho Nhược Hy chuẩn bị một chút tâm lý, nhưng miệng không tài nào nói ra được, thật khó nói vô cùng.
Nhược Hy cảm nhận ánh mắt của quản gia hôm nay nhìn cô rất lạ, nhưng không biết phải nghĩ thế nào.
Nhược Hy thôi không nghĩ, cùng Mỹ Ngư đi vào trước, quản gia đi theo sau ông liền gọi Nhược Hy:
" Nhược Hy"
" Dạ, bác gọi cháu có việc gì "
" Nếu không vui nhớ tìm ta "
Ông vỗ nhẹ lên vai Nhược Hy hai cái rồi đi thật nhanh vào trong.
Nhược Hy khó hiểu thầm nghĩ sao câu này nghe quen vậy ta, đúng rồi là tin nhắn của Thừa Ân, trong một ngày mà đã nghe câu này lên đến 2 lần, nhất định là có gì không bình thường.
Mỹ Ngư thấy Nhược Hy cứ ngẩn ngơ liền lên tiếng đập tan suy nghĩ của Nhược Hy:
" Cậu sao vậy? "
" Mình không sao "
Cả hai đi thêm vài bước chiếc mũi thám tử của Nhược Hy bắt đầu hoạt động, cô liền đứng yên, đúng là có gì đó sai sai, mùi hoa Dành Dành của cô đâu, sao lại là mùi hương khác, mùi hoa hồng sao nó ở đâu chứ, vườn hoa phải rồi vườn hoa.
Nhược Hy không suy nghĩ nữa chạy một mạch ra sao vườn, Mỹ Ngư không hiểu chuyện gì cũng chạy nhanh theo.
Hà quản gia từ trong nhìn ra thấy hành động chạy như điên của Nhược Hy ông nói đủ một mình ông nghe:
" Đúng là một con bé nhạy bén, chỉ đi đến đó là đã nhận ra rồi, thật tội nghiệp "
Tại vườn hoa tất cả đều là màu đỏ, màu đỏ của hoa hồng, chưa bao giờ cả bầu trời trở nên âm u thế này, bầu trời trong tim Nhược Hy tối đen, mà bầu trời bên ngoài cũng trêu đùa với cô, mây đen kéo tới báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn.
Nhược Hy đứng như khúc gỗ không cảm xúc, Mỹ Ngư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô biết Nhược Hy đang rất đau lòng.
" Nhược Hy cậu không sao chứ, cậu đừng im lặng, muốn khóc cứ khóc đi, mình luôn ở bên cậu"
Mỹ Ngư thật không biết phải làm gì để giúp Nhược Hy, cả một vườn hoa trong tít tắt biến mất, lại thay vào một loại hoa khác.
" Cậu lái xe mình về đi, mình muốn ở một mình "
Nhược Hy vẫn gương mặt lạnh như băng, cố gắng không được khóc đây là bản năng của một sát thủ chuyên nghiệp.
" Mình ở lại cùng cậu, sẽ không bỏ cậu một mình "
Mỹ Ngư vẫn nhất quyết muốn chia sẽ nỗi buồn cùng Nhược Hy.
Nhưng đáng tiếc Nhược Hy lại không muốn:
" Cậu về đi, đừng để mình nói thêm một lần nào nữa, xin lỗi mình sẽ tìm cậu sau "
Mỹ Ngư còn lạ gì với cái tính khí này của Nhược Hy, mỗi lần buồn đều không cho ai lại gần.
" Mình sẽ về, trời sắp mưa rồi cậu vào nhà đi, ngày mai mình sẽ đến"
Mỹ Ngư bước đến đặt tay lên vai Nhược Hy nói, khi nói xong cô ra về trong luyến tiếc.
Hà quản gia là người tiễn cô về, và nói tất cả chuyện về vườn hoa cho Mỹ Ngư nghe, Mỹ Ngư mang cục tức rời khỏi dinh thự Thiên Cát sau khi đưa đồ và túi xách của Nhược Hy cho quản gia.
Trên xe Mỹ Ngư cứ hậm hực lầm bầm một mình: Thẩm Thiên Long con mắt của anh bị mù rồi, Nhược Hy của tôi tốt như vậy mà anh không yêu, lại đi yêu con yêu tinh Phó Tử Yên đó, thật hết thuốc chữa mà, sẽ có một ngày Thẩm Thiên Long anh sẽ hối hận.
Trời đổ cơn mưa tầm tã, Hạ Nhược Hy vẫn đứng ở vườn hoa không có ý định vào dinh thự.
Tú Ly cháu gái của Hà quản gia cầm dù chạy ra che cho Nhược Hy, Nhược Hy được người hầu ở dinh thự này yêu mến rất nhiều:
" Chị Nhược Hy vào nhà đi, mua lớn lắm chị sẽ bệnh cho mà xem, Ly nhi không muốn chị gái xinh đẹp bị bệnh đâu"
Nhược Hy rất thương cô bé, Nhược Hy là người thân thiết nhất với cô bé giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh trầm cảm vì bị bạn bè ức hiếp.
" Ly nhi ngoan, vào nhà đi chị không sao đâu, sẽ không bị bệnh, chị hứa"
" Chị hứa rồi nhe, không được nuốt lời"
Cô bé nhận lời hứa của Nhược Hy rồi mới đi vào trong.
Ly nhi là cô bé 14 tuổi cháu nội của Hà quản gia,ba của bé là tài xế của dinh thự này, mẹ của bé mất lúc sinh bé ra do bệnh tim bẩm sinh. Ba của Ly nhi rất chung thủy ở vậy nuôi con, không có ý định tiến thêm bước nữa.
Ba của Ly nhi là người đưa Phó Tử Yên vào bệnh viện, cả ông và Hà quản gia đều biết rất rõ Phó Tử Yên chỉ giả vờ bị dị ứng thôi, cố tình muốn Thẩm thiếu gia dẹp luôn cái vườn hoa Dành Dành của Nhược Hy.
Sau khi Ly nhi đi vào, Nhược Hy đổ gục hai chân xuống nền gạch, cô ngồi ôm hai đầu gối gục mặt xuống suy nghĩ rất nhiều.
...................
Mong các bạn ủng hộ mình nhé,nhớ tặng mình 1 like động lực nhé, xin cảm ơn nhiều ạ.
Xe đã dừng ở dinh thự, lúc này cũng đã hơn 16 giờ chiều rồi, Nhược Hy xuống xe đã thấy Hà quản gia đang đưa tiền cho một người thanh niên, nhưng cô không biết là tiền gì, sau khi người thanh niên kia rời đi Mỹ Ngư bước đến lễ phép chào quản gia.
" Cháu chào Hà quản gia "
Hà quản gia cũng không xa lạ với cô thiên kim này.
" Xin chào Lữ tiểu thư, lâu quá ta mới được gặp cô "
" Vâng ạ, cháu bận học nên ít đến "
Chào cũng đã chào, quản gia rất muốn nói trước cho Nhược Hy chuẩn bị một chút tâm lý, nhưng miệng không tài nào nói ra được, thật khó nói vô cùng.
Nhược Hy cảm nhận ánh mắt của quản gia hôm nay nhìn cô rất lạ, nhưng không biết phải nghĩ thế nào.
Nhược Hy thôi không nghĩ, cùng Mỹ Ngư đi vào trước, quản gia đi theo sau ông liền gọi Nhược Hy:
" Nhược Hy"
" Dạ, bác gọi cháu có việc gì "
" Nếu không vui nhớ tìm ta "
Ông vỗ nhẹ lên vai Nhược Hy hai cái rồi đi thật nhanh vào trong.
Nhược Hy khó hiểu thầm nghĩ sao câu này nghe quen vậy ta, đúng rồi là tin nhắn của Thừa Ân, trong một ngày mà đã nghe câu này lên đến 2 lần, nhất định là có gì không bình thường.
Mỹ Ngư thấy Nhược Hy cứ ngẩn ngơ liền lên tiếng đập tan suy nghĩ của Nhược Hy:
" Cậu sao vậy? "
" Mình không sao "
Cả hai đi thêm vài bước chiếc mũi thám tử của Nhược Hy bắt đầu hoạt động, cô liền đứng yên, đúng là có gì đó sai sai, mùi hoa Dành Dành của cô đâu, sao lại là mùi hương khác, mùi hoa hồng sao nó ở đâu chứ, vườn hoa phải rồi vườn hoa.
Nhược Hy không suy nghĩ nữa chạy một mạch ra sao vườn, Mỹ Ngư không hiểu chuyện gì cũng chạy nhanh theo.
Hà quản gia từ trong nhìn ra thấy hành động chạy như điên của Nhược Hy ông nói đủ một mình ông nghe:
" Đúng là một con bé nhạy bén, chỉ đi đến đó là đã nhận ra rồi, thật tội nghiệp "
Tại vườn hoa tất cả đều là màu đỏ, màu đỏ của hoa hồng, chưa bao giờ cả bầu trời trở nên âm u thế này, bầu trời trong tim Nhược Hy tối đen, mà bầu trời bên ngoài cũng trêu đùa với cô, mây đen kéo tới báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn.
Nhược Hy đứng như khúc gỗ không cảm xúc, Mỹ Ngư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô biết Nhược Hy đang rất đau lòng.
" Nhược Hy cậu không sao chứ, cậu đừng im lặng, muốn khóc cứ khóc đi, mình luôn ở bên cậu"
Mỹ Ngư thật không biết phải làm gì để giúp Nhược Hy, cả một vườn hoa trong tít tắt biến mất, lại thay vào một loại hoa khác.
" Cậu lái xe mình về đi, mình muốn ở một mình "
Nhược Hy vẫn gương mặt lạnh như băng, cố gắng không được khóc đây là bản năng của một sát thủ chuyên nghiệp.
" Mình ở lại cùng cậu, sẽ không bỏ cậu một mình "
Mỹ Ngư vẫn nhất quyết muốn chia sẽ nỗi buồn cùng Nhược Hy.
Nhưng đáng tiếc Nhược Hy lại không muốn:
" Cậu về đi, đừng để mình nói thêm một lần nào nữa, xin lỗi mình sẽ tìm cậu sau "
Mỹ Ngư còn lạ gì với cái tính khí này của Nhược Hy, mỗi lần buồn đều không cho ai lại gần.
" Mình sẽ về, trời sắp mưa rồi cậu vào nhà đi, ngày mai mình sẽ đến"
Mỹ Ngư bước đến đặt tay lên vai Nhược Hy nói, khi nói xong cô ra về trong luyến tiếc.
Hà quản gia là người tiễn cô về, và nói tất cả chuyện về vườn hoa cho Mỹ Ngư nghe, Mỹ Ngư mang cục tức rời khỏi dinh thự Thiên Cát sau khi đưa đồ và túi xách của Nhược Hy cho quản gia.
Trên xe Mỹ Ngư cứ hậm hực lầm bầm một mình: Thẩm Thiên Long con mắt của anh bị mù rồi, Nhược Hy của tôi tốt như vậy mà anh không yêu, lại đi yêu con yêu tinh Phó Tử Yên đó, thật hết thuốc chữa mà, sẽ có một ngày Thẩm Thiên Long anh sẽ hối hận.
Trời đổ cơn mưa tầm tã, Hạ Nhược Hy vẫn đứng ở vườn hoa không có ý định vào dinh thự.
Tú Ly cháu gái của Hà quản gia cầm dù chạy ra che cho Nhược Hy, Nhược Hy được người hầu ở dinh thự này yêu mến rất nhiều:
" Chị Nhược Hy vào nhà đi, mua lớn lắm chị sẽ bệnh cho mà xem, Ly nhi không muốn chị gái xinh đẹp bị bệnh đâu"
Nhược Hy rất thương cô bé, Nhược Hy là người thân thiết nhất với cô bé giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh trầm cảm vì bị bạn bè ức hiếp.
" Ly nhi ngoan, vào nhà đi chị không sao đâu, sẽ không bị bệnh, chị hứa"
" Chị hứa rồi nhe, không được nuốt lời"
Cô bé nhận lời hứa của Nhược Hy rồi mới đi vào trong.
Ly nhi là cô bé 14 tuổi cháu nội của Hà quản gia,ba của bé là tài xế của dinh thự này, mẹ của bé mất lúc sinh bé ra do bệnh tim bẩm sinh. Ba của Ly nhi rất chung thủy ở vậy nuôi con, không có ý định tiến thêm bước nữa.
Ba của Ly nhi là người đưa Phó Tử Yên vào bệnh viện, cả ông và Hà quản gia đều biết rất rõ Phó Tử Yên chỉ giả vờ bị dị ứng thôi, cố tình muốn Thẩm thiếu gia dẹp luôn cái vườn hoa Dành Dành của Nhược Hy.
Sau khi Ly nhi đi vào, Nhược Hy đổ gục hai chân xuống nền gạch, cô ngồi ôm hai đầu gối gục mặt xuống suy nghĩ rất nhiều.
...................
Mong các bạn ủng hộ mình nhé,nhớ tặng mình 1 like động lực nhé, xin cảm ơn nhiều ạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương