Nữ Sát Thủ Học Yêu
Chương 23: Mồ Chôn sát thủ
"Thủ lĩnh!" - Một người áo đen bước vào cắt ngang lời nói
"Chuyện gì?" Người phụ nữ giọng lạnh lùng quay sang
"Có một bức thư gửi đến từ Maphis"
"Đưa qua đây!"
Xé phong bao, đôi mắt kiên định điềm tĩnh đọc bức thư, sắc mặt dần tối sầm lại
"039!"
"Có con!"
"Hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, sau đó đến ngay Khu Rừng Xương Trắng.
" Sư phụ.. không lẽ! "Dưới lớp mặt nạ khuôn mặt điềm tĩnh động nhẹ, sắc mặt trở nên trầm trọng
" Đúng vậy! Sẽ xảy ra một cuộc chiến giữa hai tổ chức. Đây là thư khiêu chiến. "Người phụ nữ nhắm nhẹ mắt gật đầu miễn cưỡng.
" Đệ tử đã hiểu! "Đôi mắt kia nhắm nhẹ.
Dứt lời bóng đen biến mất trong không khí, lần này còn chẳng kịp nhìn thấy dư ảnh lướt qua. Trước khi rời đi hẳn một giọng nói khẽ vang trong không khí" toàn mạng quay về! ".
Lại nói đến" Khu Rừng Xương Trắng "– thuyền thuyết giữa đô thị vạn người
Một nơi bao trùm bởi biển cây hắc ám quanh năm phủ lá rậm rạp. Cây cối ở đây xoắn lại lạ thường, cành lá đan vào nhau che đi ánh sáng mặt trời, gốc và rễ cây phình to ra mọc ngang dọc lồi lõm tạo cảm giác rợn người. Nền đất thì gồ ghề sỏi đá, thỉnh thoảng bắt gặp những phiến đá hình thù kì lạ càng nhìn càng hãi hùng. Thêm vào đó là bầu không khí luôn ẩm ướt tràn ngập điều gì đó u ám, bí ẩn toát ra vẻ kinh dị.
Khu rừng yên lặng đến kì quái, sự vắng lặng tưởng chừng có thể biến tiếng thở nhẹ thành tiếng gầm của thú dữ. Chính vì vậy, đây trở thành nơi lý tưởng cho sát thủ - những con quỷ khát máu. Nơi những cuộc chiến bí mật nổ ra nhằm thủ tiêu hay tranh giành quyền lực của thế giới ngầm.
Trải qua hàng trăm cuộc chiến, khu rừng bị bao phủ bởi xương trắng rải rác khắp các lối đi hay treo lủng lẳng trên các cành cây. Những thi thể chết nơi đây có thể không được tìm thấy trong nhiều năm trời hoặc thậm chí mất tích mãi mãi. Bởi vậy nó được đồn đại tồn tại những linh hồn vất vưỡng đầy hận thù dẫn dụ người ta đến cánh cửa địa ngục. Tất cả đã tạo nên" Khu Rừng Xương Trắng "– mồ chôn sát thủ
Cùng lúc tại căn hộ 203 – chung cư Ilia.
Từ lúc phát hiện ra bị sập bẫy Bạch Hiểu cứ ngồi thẫn thờ. Hắn biết tập đoàn sẽ chịu tổn thất vô cùng nặng nề. Cảm giác bứt rứt, thất vọng, cứ quấn lấy tâm trí. Bạch Hiểu nằm ườn ra sofa, mặt dúi vào gối chịu đựng cảm giác khó chịu của việc thua thảm hại là thế nào?
Ba mươi phút sau, có vẻ đã suy nghĩ thông suốt và chấp nhận cay đắng của sự thua cuộc Bạch Hiểu đứng dậy nấu thức ăn. Trong đầu hắn đã có vài phương pháp tác chiến, nhất định không thể chịu thua lúc này.
Mùi món canh sôi sục thơm lừng tỏa ra khắp phòng. Bạch Hiểu múc một phần cho vào khay thức ăn của con chó nhỏ. Từ trưa về hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân mà không để ý đến nó, có chút áy náy. Bạch Hiểu đem thức ăn đến đặt trước con vật. Thật lạ, nó vẫn nằm im không nhúc nhích. Lẽ ra với tính hiếu động thường ngày nó phải chạy đến quấn chủ ngay từ lúc về, nhưng ngược lại chỉ nằm im thin thít. Bạch Hiểu cứ tưởng nó đang ngủ nên cũng không để tâm. Giờ mới để ý người nó đang run lên bần bật và bắt đầu thở gấp như bị kiệt sức. Hắn phát hoảng khi thấy phản ứng lạ của con Milk, hắn ôm nó lên, người nó nhũn ra trên đôi tay to lớn.
" Milk! Mày sao vậy? Đừng dọa tao! "Hắn xanh mặt hét lên
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, phải đưa nó đi khám gấp. Ngay lập tức hắn ra khỏi nhà, phóng xe đến phòng khám của Liên Hoa. Tuy chưa bao giờ đến tận nơi nhưng hắn vẫn còn nhớ địa chỉ hôm trước nói qua điện thoại. Giờ Liên Hoa còn chưa về có lẽ đang ở phòng khám. Bạch Hiểu đạp chân ga phóng như bay, vừa quay sang nhìn con vật nhỏ đang thở gấp vừa trấn an
" Không sao đâu Milk! Sẽ ổn thôi! Tao đưa mày đến bác sĩ ngay đây! "
Chiếc xe lao vun vút trên đường, tiếng xe cua rít bánh, mất hút sau chân cầu lớn.
Quay lại thời gian của Liên Hoa. Cô phóng chiếc mô tô đến trước nhà Xích Lam. Tiếng chuông cửa" kính.. koong.. "
" Ai đấy?"
Xích Lam mở cửa nhìn quanh, không có ai, hắn còn đang mặc bộ đồ ngủ lụa xanh, chuẩn bị thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Đột nhiên một bóng đen từ trên ập xuống, cả người Xích Lam nằm bất động dưới nền. Hắn đau đớn, cảm giác lưng nặng trĩu bị thứ gì đè lên. Hắn lom khom chống tay vội quay ngoắt lại nhìn đằng sau. Một người mặc áo choàng đen trùm mũ, mặt thấp thoáng chiếc mặt nạ đang đứng trên lưng Hắn. Hắn ta bàng hoàng mặt tái mép không một giọt máu. Hắn biết chiếc mặt nạ đó – mặt nạ hắc bạch.
(Còn tiếp)
"Chuyện gì?" Người phụ nữ giọng lạnh lùng quay sang
"Có một bức thư gửi đến từ Maphis"
"Đưa qua đây!"
Xé phong bao, đôi mắt kiên định điềm tĩnh đọc bức thư, sắc mặt dần tối sầm lại
"039!"
"Có con!"
"Hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, sau đó đến ngay Khu Rừng Xương Trắng.
" Sư phụ.. không lẽ! "Dưới lớp mặt nạ khuôn mặt điềm tĩnh động nhẹ, sắc mặt trở nên trầm trọng
" Đúng vậy! Sẽ xảy ra một cuộc chiến giữa hai tổ chức. Đây là thư khiêu chiến. "Người phụ nữ nhắm nhẹ mắt gật đầu miễn cưỡng.
" Đệ tử đã hiểu! "Đôi mắt kia nhắm nhẹ.
Dứt lời bóng đen biến mất trong không khí, lần này còn chẳng kịp nhìn thấy dư ảnh lướt qua. Trước khi rời đi hẳn một giọng nói khẽ vang trong không khí" toàn mạng quay về! ".
Lại nói đến" Khu Rừng Xương Trắng "– thuyền thuyết giữa đô thị vạn người
Một nơi bao trùm bởi biển cây hắc ám quanh năm phủ lá rậm rạp. Cây cối ở đây xoắn lại lạ thường, cành lá đan vào nhau che đi ánh sáng mặt trời, gốc và rễ cây phình to ra mọc ngang dọc lồi lõm tạo cảm giác rợn người. Nền đất thì gồ ghề sỏi đá, thỉnh thoảng bắt gặp những phiến đá hình thù kì lạ càng nhìn càng hãi hùng. Thêm vào đó là bầu không khí luôn ẩm ướt tràn ngập điều gì đó u ám, bí ẩn toát ra vẻ kinh dị.
Khu rừng yên lặng đến kì quái, sự vắng lặng tưởng chừng có thể biến tiếng thở nhẹ thành tiếng gầm của thú dữ. Chính vì vậy, đây trở thành nơi lý tưởng cho sát thủ - những con quỷ khát máu. Nơi những cuộc chiến bí mật nổ ra nhằm thủ tiêu hay tranh giành quyền lực của thế giới ngầm.
Trải qua hàng trăm cuộc chiến, khu rừng bị bao phủ bởi xương trắng rải rác khắp các lối đi hay treo lủng lẳng trên các cành cây. Những thi thể chết nơi đây có thể không được tìm thấy trong nhiều năm trời hoặc thậm chí mất tích mãi mãi. Bởi vậy nó được đồn đại tồn tại những linh hồn vất vưỡng đầy hận thù dẫn dụ người ta đến cánh cửa địa ngục. Tất cả đã tạo nên" Khu Rừng Xương Trắng "– mồ chôn sát thủ
Cùng lúc tại căn hộ 203 – chung cư Ilia.
Từ lúc phát hiện ra bị sập bẫy Bạch Hiểu cứ ngồi thẫn thờ. Hắn biết tập đoàn sẽ chịu tổn thất vô cùng nặng nề. Cảm giác bứt rứt, thất vọng, cứ quấn lấy tâm trí. Bạch Hiểu nằm ườn ra sofa, mặt dúi vào gối chịu đựng cảm giác khó chịu của việc thua thảm hại là thế nào?
Ba mươi phút sau, có vẻ đã suy nghĩ thông suốt và chấp nhận cay đắng của sự thua cuộc Bạch Hiểu đứng dậy nấu thức ăn. Trong đầu hắn đã có vài phương pháp tác chiến, nhất định không thể chịu thua lúc này.
Mùi món canh sôi sục thơm lừng tỏa ra khắp phòng. Bạch Hiểu múc một phần cho vào khay thức ăn của con chó nhỏ. Từ trưa về hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân mà không để ý đến nó, có chút áy náy. Bạch Hiểu đem thức ăn đến đặt trước con vật. Thật lạ, nó vẫn nằm im không nhúc nhích. Lẽ ra với tính hiếu động thường ngày nó phải chạy đến quấn chủ ngay từ lúc về, nhưng ngược lại chỉ nằm im thin thít. Bạch Hiểu cứ tưởng nó đang ngủ nên cũng không để tâm. Giờ mới để ý người nó đang run lên bần bật và bắt đầu thở gấp như bị kiệt sức. Hắn phát hoảng khi thấy phản ứng lạ của con Milk, hắn ôm nó lên, người nó nhũn ra trên đôi tay to lớn.
" Milk! Mày sao vậy? Đừng dọa tao! "Hắn xanh mặt hét lên
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, phải đưa nó đi khám gấp. Ngay lập tức hắn ra khỏi nhà, phóng xe đến phòng khám của Liên Hoa. Tuy chưa bao giờ đến tận nơi nhưng hắn vẫn còn nhớ địa chỉ hôm trước nói qua điện thoại. Giờ Liên Hoa còn chưa về có lẽ đang ở phòng khám. Bạch Hiểu đạp chân ga phóng như bay, vừa quay sang nhìn con vật nhỏ đang thở gấp vừa trấn an
" Không sao đâu Milk! Sẽ ổn thôi! Tao đưa mày đến bác sĩ ngay đây! "
Chiếc xe lao vun vút trên đường, tiếng xe cua rít bánh, mất hút sau chân cầu lớn.
Quay lại thời gian của Liên Hoa. Cô phóng chiếc mô tô đến trước nhà Xích Lam. Tiếng chuông cửa" kính.. koong.. "
" Ai đấy?"
Xích Lam mở cửa nhìn quanh, không có ai, hắn còn đang mặc bộ đồ ngủ lụa xanh, chuẩn bị thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Đột nhiên một bóng đen từ trên ập xuống, cả người Xích Lam nằm bất động dưới nền. Hắn đau đớn, cảm giác lưng nặng trĩu bị thứ gì đè lên. Hắn lom khom chống tay vội quay ngoắt lại nhìn đằng sau. Một người mặc áo choàng đen trùm mũ, mặt thấp thoáng chiếc mặt nạ đang đứng trên lưng Hắn. Hắn ta bàng hoàng mặt tái mép không một giọt máu. Hắn biết chiếc mặt nạ đó – mặt nạ hắc bạch.
(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương