Nữ Sinh Báo Thù
Chương 18
#18 Sự sợ hãi ngày càng lớn dâng lên trong lòng hắn Tử Kỳ cố chống đôi chân run rẩy của mình để đứng lên Hắn không tin là trên đời này có ma Chắc chắn là ai đó giả ma giả quỷ Lục Mai lúc này vẫn ôm đầu co ro khóc lóc Cô ta rất sợ Chẳng lẽ là con Như Điệp đó về tìm cô ta để báo thù Không....không phải đâu Tử Kỳ đi đến đầu giường để bấm chuông gọi bác sĩ Sau khi có người vào, hắn chắc chắn sẽ tìm ra tên nào giở trò ma quỷ Hắn vươn tay bấm vào chiếc chuông gọi bác sĩ Sao...sao lại không kêu? Chẳng lẽ chuông hỏng rồi Cơn ớn lạnh từ gây truyền xuống dưới chân rồi lan truyền tới toàn thân khiến hắn sợ hãi Tử Kỳ sợ hãi bấm chiếc chuông thêm vào lần nữa Mau lên mau kêu lên "Chết tiệt" Tử Kỳ gằn một tiếng, chân đạp vào giường Bỗng nhiên chân hắn như chạm vào một thứ chất lỏng gì đó, cả người bị trượt ngã thẳng về phía trước "A" Tử Kỳ bị ngã đập đầu vào thành giường Hắn không chịu nổi nữa gào lên "Mẹ kiếp. Là con chó nào bày trò? Ra đây cho tao!!!" "Cậu tìm tôi" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên Cả Lục Mai lẫn Tử Kỳ dường như chết đứng Từ trong gầm giường, một cô gái nhỏ bé bò ra từ gầm giường Cô gái đó mặc bộ đồng phục Trường THCS X, tay chân chi chít vết thương, máu từ vết thương vẫn chảy, tóc tai rối bù, máu từ trên đầu không ngừng chảy ra rồi rớt xuống sàn nhà Cô gái đó nở nụ cười ma quái "Lục Mai, Tử Kỳ. 2 cậu tìm tôi" "Aaaaaaaaa" Cả Lục Mai gào lên thảm thiết Cuối cùng vì không chịu nổi nữa ngã ra bất tỉnh Tử Kỳ vẫn chết đứng nhìn cô gái tên Như Điệp bước đến gần mình "Đừng...đừng lại đây. Làm ơn. Tha cho tôi, tha cho tôi" Như Điệp nở nụ cười khát máu "Cậu nói xem. Tôi có nên tha hay không?" Dứt lời, bàn tay đầy máu kia lao tới bóp cổ hắn Tử Kỳ bị bóp cổ liền liều mạng giãy giụa, miệng không ngừng kêu cứu "Cứu mạng..cứu mạng..." Cuối cùng không kêu được nữa, khuôn mặt hắn tái xanh Dường như sắp chết thì bỗng Như Điệp cười vang "Ha ha ha. Nghĩ chết dễ dàng vậy sao? Đừng mơ" Nói rồi, như có siêu năng lực, cô đứng lên kéo hắn tới phía cửa sổ "Muốn thử cảm giác bay từ tầng 3 xuống không?" Tử Kỳ dường như kiệt sức không nói nổi nữa, khuôn mặt xanh mét liên tục lắc đầu Như Điệp cười khinh một cái sau đó lập tức đẩy hắn qua cửa sổ "Bay thích lắm đó"[...]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương