Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 1
Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bé gái vẫn không được nhiều người ưa chuộng ở nông thôn. Bà đỡ đẻ không phải không biết, nhưng đây vẫn là đứa con đầu lòng, ở nông thôn, bởi vì cần sức lao động, thai đầu là nữ, còn có một suất đứa con thứ hai, chẳng qua cần cách tuổi của đứa con đầu lòng sáu năm là được.Bà đỡ đẻ lại nghĩ đến cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân Nhiêu Xuân Cầm giận dữ như vậy, chỉ đành thở dài một hơi.Nguyên nhân không có gì khác, sản phụ trong phòng là một sản phụ cao tuổi, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mới có thể sinh con gái, nếu như qua sáu năm nữa... Không biết có thể sinh con hay không.Sản phụ cao tuổi vốn đã vô cùng nguy hiểm, sáng nay sản phụ lại trượt chân trên sân giếng, lúc này mới khiến cho đứa bé ra đời sớm, bởi vì trong thôn cách huyện thành xa, cho nên ngay cả bệnh viện cũng chưa kịp đưa qua.Nhưng may mắn bà ấy cũng là người quen đỡ đẻ, thế hệ thanh niên trong thôn, không một người nào là không qua tay bà. May mà bà già như bà ấy cho dù không tài cao, cũng miễn cưỡng giữ được mạng hai mẹ con bình an vô sự.Chồng của sản phụ là một người dạy học, hôm nay không có ở đây.Ban đầu trong phòng ngoài còn có vài người đứng, thấy Nhiêu Xuân Cầm đi rồi, cũng tản đi, chỉ còn lại chị em dâu của sản phụ Phan Mỹ Phượng còn dựa vào bên cửa mỉm cười nhìn tất cả, trong miệng còn cắn hạt dưa.Thấy bà đỡ đẻ nhìn về phía mình, cô ta không khỏi nhổ nước bọt một cái: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có tiền, bà muốn tiền mừng phải tìm mẹ chồng tôi đòi, nhà này do mẹ chồng tôi quyết định."Cô ta nói xong cười lạnh một tiếng, thân hình như rắn nước uốn éo, cũng mặc kệ sống chết của người sống trong phòng, ung dung cắn hạt dưa đi vào phòng mình.Bà đỡ đẻ không còn cách nào, bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía đứa bé trong bọc: "Mạng của con cũng không tốt. ”Đứa bé sơ sinh lại mở ra một đôi mắt mờ sương vào lúc này, mê man nhìn bà ấy.Bà đỡ đẻ bị cô làm cho giật mình, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Nhóc con, con còn sống à.”Bé gái dường như nhếch môi cười, lại nhắm mắt lại, yên tâm nghỉ ngơi.Lần này bà đỡ đẻ thật sự bị dọa sợ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương