Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương
Chương 16: Thời Niên Thiếu Ấy (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đương nhiên là quan tâm, không nên hả?"
- --
"Đương nhiên là quan tâm, không nên hả?"
"Đừng có vòng vo, nói thẳng mục đích của anh đi." Giang Quân đẩy ly rượu mà Du đưa đến qua một bên, "Không uống rượu."
Du cười giảo hoạt: "Trung Quốc có châm ngôn, tửu tráng túng nhân đảm, còn có câu nói uống say nói lời thật, vì vậy chúng ta nên uống trước rồi nói sau."
"Uống như anh mà cũng đòi chuốc say tôi?" Giang Quân bật cười nói, "Không thì trước khi anh uống say cứ hỏi đi, nếu không thì không còn cơ hội đâu, không cần chuốc rượu tôi vẫn sẽ trả lời, đưa tôi uống rượu công nghiệp tôi sẽ không nói."
Du hỏi: "Nói một chút về bạn trai nhỏ của cô đi?"
Giang Quân hỏi lại: "Nếu không biết rõ về cậu ấy, anh sẽ đồng ý lời mời của cậu ấy sao?"
"Cậu ta không có nói cô không phải bạn gái cậu ta." Du ngồi thằng người lại, "Cho nên tôi muốn yêu cầu kiếm chứng một chút."
"Không phải."
"Vậy thì tốt rồi, tôi không hy vọng cô với Đinh gia có quan hệ này nọ."
"Cậu ấy không tồi, hơn nữa còn làm ở Thiên Hối, dùng được cậu ấy."
"Thiên hối bên kia thế nào?" Du vừa dứt lời, ông bác từ trong phòng bếp mang thức ăn lên, Giang Quân cúi đầu dùng bữa, không nói chuyện nữa.
Du nhận lấy thức ăn, nói với ông bác: "Ông nghỉ ngơi sớm đi, cần gì chúng tôi sẽ tự lấy."
Cho tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Giang Quân mới ghé sát qua tai Du nhỏ tiếng đem kế hoạch trừ khử Thiên Hối của mình nói ra.
Du tán thưởng nói: "Làm tốt lắm, với lại cô không cần nhỏ tiếng, trong nhà này chỉ có một ông bác, tiệm này cũng là của tôi mở."
Giang quân tặc lưỡi: "Chỗ này vừa tồi tàn, đồ ăn thì khó ăn, anh cũng tốn không ít tiền ha."
"Tôi thích chỗ này." Du gắp cho cô một miếng điểm tâm, "Cô ăn thử cái này đi, lúc trước ngày nào tôi cũng ăn."
Giang Quân thử một miếng, cũng chẳng thấy ngon lành gì, buông đũa xuống: "Không còn chuyện gì nữa, tôi có thể về nhà ngủ chưa?"
"Gấp cái gì, tôi nghe nói gần đây cô rất thân với Allen."
"Có hạng mục đang hợp tác, có vấn đề gì sao?"
Du cười cười, nhấm nháp rượu của mình: "Cô là không tin tưởng tôi, muốn tự tìm cho mình đường lui, hay là muốn lừa hắn?"
"Tôi là đang muốn lấy hai giám đốc hạng mục bên chỗ hắn qua đây, hắn thì nhất quyết không thả người, tôi lại cần dùng gấp, vậy nên tôi nói sẽ đem Andy ra trao đổi, anh cũng biết tài nguyên trong tay Andy hấp dẫn cỡ nào rồi đó."
"Cô đem Andy ra đổi?"
"Không sao đâu, dù gì thì Andy cũng đang tính từ chức di dân qua Canada."
Du tháo mắt kính xuống xoa xoa thái dương: "Cô còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?"
"Loại chuyện vặt này làm sao mà anh để ý tới? Tôi từ lâu đã để ý hai người kia, năng lực rất mạnh, sức khỏe cũng không tồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu làm trâu bò đã đưa ra. Cho nên lúc Andy nói với tôi hắn muốn di dân tôi liền tính xong nước đi này. A, với lại tôi chuyển Ammy qua Bộ phận nhân lực, đương nhiên là mượn uy của anh." Du ném điếu xì gà qua cho Giang Quân, "Nghe nói rồi, cô đúng là có tình có nghĩa, để ý nhiều đến một thư ký như vậy làm gì?"
"Còn chút tình người ấy mà." Giang Quân ngậm xì gà, đưa tay vào ví tìm bật lửa, "Người ta không có tiếng nói, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền giúp cô ấy một chút, chẳng lẽ để cho người ta biết nhân vật đứng thứ 2 trong hội đồng quản trị MH đích thân gọi cho Bộ phận nhân lực để đề cử cô em vợ mà không được?"
"Làm sao cô biết được?"
"Hồi trước tôi từng thấy ảnh chụp chung của cổ với chị gái, hình đợt đi New York tham dự tiệc rượu với Tomas và phu nhân."
Du cười cười, nghiêng người lấy que diêm giúp Giang Quân chăm lửa: "Khó trách năm đó Linda lại chết trong tay cô, đạo hạnh lâu năm như vậy, lại bị một con nhóc chơi tới quay mòng mòng."
Giang Quân không biết Du nhắc lại chuyện cũ làm gì, đành nâng xì gà, ra vẻ ngây ngô chớp chớp mắt: "Tôi nhớ rõ cổ là bị ngài đây tự tay phế bỏ nha."
Du nhẹ giọng cười lên: "Nếu không phải cô thiết kế một cái bẫy như vậy, cổ cũng không đến mức rơi vào kết cuộc thế này."
"Đó là do cổ ép tôi, tôi chỉ muốn cổ rời MH, nhưng anh lại khiến cổ hoàn toàn rời khỏi ngành đầu tư." Giang Quân khách quan trần thuật lại sự thật, nhắc tới chuyện cũ cổ liền khó chịu, giận dữ nói: "Sau đó thì sao? Lúc trước sao anh không Kim ốc tàng kiều (1), nuôi cổ cho rồi."
(1) Kim ốc tàng kiều: tra gg thì là tích thời nhà Hán, về vị hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế,... tóm lại ý nghĩa là để cất giấu giai nhân, người tình trong tòa nhà lỗng lẫy, nhưng theo tích thì câu này thường mang ý nghĩa không tốt, bi thương.
Du đột ngột đứng dậy không một lời báo trước nắm lấy đầu cô, bức Giang Quân nhìn thẳng mặt gã: "Cô ta theo tôi 6 năm, nhưng tôi vẫn không đo dự để cô ta cút, cô có biết vì sao không?"
Bọn họ thật sự rất gần, gần đến mức Giang Quan nghe thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa hòa cùng mùi mồ hôi trên người gã, nhưng cô không sợ hãi chút nào: "Đó là vì anh nhận thấy tôi có giá trị lợi dụng hơn cổ, đem ra so sánh, anh chọn tôi."
Đối với Du mà nói đồ không có giá trị chính là đồ vứt đi, giống như Linda, người tình tiền nhiệm của gã, kiêm luôn trợ thủ đắc lực, cũng giống như tình cảm của gã.
"Cô chỉ nói đúng một nửa." Du buông Giang Quân ra, trở lại chỗ ngồi, trầm tĩnh như mọi khi.
Nếu Giang Quân là một con nhóc 20 tuổi, rất có thể sẽ bị gã lừa, nhưng cô đã 30 rồi, sớm đã nhìn rõ sự khác nhau giữa chó, người, sói với mặt người dạ sói. Bên cạnh cô có hai vị nhìn là người, nhưng trong xương cốt lại là một con sói siêu cấp biến thái, một vị là Du, một vị là Viên Soái, phương thức xử sự của cả hai khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau hung ác, mạnh mẽ cùng tham lam.
Giang Quân từng cho rằng giống loài biến thái nào cũng giống cô, có loại chua cay, không thể biến thái mà không có lý do, nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ Boss biến thái cấp cao chính là không cần lý do. Du với Viên Soái đều là như vậy, xuất thân danh môn, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, muốn gì có nấy, tiền, quyền, sắc là 3 thứ cơ bản mà họ không thèm CARE. Nếu cần phải có lý do, thì là: tìm kích thích. Nhìn ngược lại Giang Quân, lý do thúc đẩy cô thành biến thái tục đến không dám ngẩng đầu nhìn.
Có đôi khi Giang Quân cảm thấy bản thân rất may mắn, Viên Soái là anh cô, Du là ông chủ cô, sống dưới mí mắt của hai vị Phật gia này, muốn làm phàm nhân cũng không có cơ hội.
"Nói với tôi chuyện của cô đi. Tôi thấy cô xin nghỉ phép, có kế hoạch gì sao?" Du tự mình dọn thức ăn xuống, chỉ để lại chút đồ lạnh nhắm rượu.
Giang Quân ăn ngay nói thật: "Tôi thì có thể có kế hoạch gì? Lúc đầu tính đi xem cực quang, bất quá bây giờ phải về nhà một chút."
"Về nhà?" Du rõ ràng phấn khích lên, "Cô có nhà? Có cha mẹ?"
"Chứ không lẽ tôi từ cục đá nhảy ra?"
"Không khác mấy, tôi còn cho rằng cô là hồ ly biến thành, chưa từng nghe cô kể qua, trước kia từng làm gì? Trước đây Tết Âm Lịch cũng không nghe cô nói phải về nhà."
"Không nói chuyện tư, tôi phải về rồi, ngày mai gặp lại." Giang Quân không nghĩ là muốn tiếp tục nói, đứng dậy lấy áo khoác.
"Hỏi đáp có thưởng thì sao?" Du làm ảo thuật lấy ra một chiếc hộp, là Habanos Collection (1).
(1) Habanos Collection: (công nhận là nhìn xịn xò thiệt:))
"Anh có thể hỏi, nhưng tôi không nhất định phải trả lời." Giang Quân là một con nghiện thuốc, thật sự không cách nào từ chối loại cám dỗ này.
Du cười: "Chuyện nhỏ thôi, thật sự nghiện sao, làm gì có phụ nữ nào lại mê cái này."
Giang Quân thật sự mê xì gà mà Du ban cho.
Lúc đó cô vừa thăng chức lên VP, vẫn còn là con nhà đàng hoàng chỉ thỉnh thoảng làm một điếu thuốc nhỏ để xả stress. Du gọi cô vào văn phòng, nói chuyện công việc xong thì đưa một điếu xì gà. Cô bé Giang Quân năm đó vẫn còn chưa hết trẻ trâu, ngậm xì gà, rồi lấy bật lửa ra châm. Ánh mắt Du nhìn cô y như bản nam của Vương Hy Phượng đang nhìn bà ngoại Lưu, dứt khoát rút điếu xì gà từ miệng cô ra, quẹt một que điêm, đặt ngang xì gà từ từ châm lửa. Giang Quân cực kỳ xấu hổ, ban nãy còn làm ra vẻ hiểu biết, giờ phải mặt dày nhìn gã làm mẫu. Du châm lửa xì gà một lúc thấy ổn rồi thì đưa lên miệng, sau đó lại quẹt thêm một que diêm nữa. Giang Quân lúc ấy nhìn tới ngớ ra, cô làm sao biết được hút xì gà lại phiền tới vậy, lúc trước cô cũng từng lấy mấy que diêm giống vậy trong túi của Viên Soái, đoán chắc hắn cũng có dùng, đáng tiếc là bị cô đem đi đốt nếm thơm trong phòng tắm... Du thừa dịp Giang Quân đang suy nghĩ, đem xì gà nhét vào miệng cô. Giang Quân theo bản năng mà hút mạnh, còn chưa biết sao lại thế này, nước mắt liền chảy không ngớt, ho sặc sụa không ngừng được.
Du đưa khăn tay cho cô, bản thân thì ở bên cạnh hút xì gà coi xiếc khỉ, đợi Giang Quân ổn lại, Du chỉ chỉ vào chính mình, dùng động tác hướng dẫn phương pháp hút xì gà đúng. Giang Quân thực sự không hiểu gã muốn làm gì, mãi cho đến khi điếu xì gà lại lần trở lại trong miệng cô, cô học theo Du hút một miếng, giữ khói trong miệng, hương thơm đậm đặc khiến cô có chút choáng váng, thiếu điều bay luôn não, ngớ ra một lúc mới phát hiện hai người họ đã hút chung một điếu xì gà liền hỏi Du: "Anh không có bệnh truyền nhiễm gì chứ?"
Hôm đó Du nói với Giang Quân rất nhiều, không gì ngoài khen ngợi, nói linh tinh một hồi, nói cái gì mà từ đầu gã đã biết Giang Quân sẽ không làm gã thất vọng, bồi dưỡng một tướng tốt cũng giống như hút xì gà, một điếu xì gà ngon chính là phải từ từ châm lửa, từ từ hút.
Kể từ hôm đó, lâu lâu Du sẽ đưa cô một hộp xì gà, mãi cho tới khi Giang Quân muốn ngừng cũng ngừng không được, bắt đầu ghiền cảm giác nhả khói, trở thành một con nghiện thật sự.
- --
Thường thì đăng 2 chap tui sẽ để lời nhắn ở chap cuối:)
Nhưng mà lần này là ngoại lệ:)))
Để lại lời nhắn cảnh báo quý dị trước là chap tiếp theo có khả năng gây ức chế cao, cân nhắc trước khi đọc:)
Cũng có thể dừng ở đây rồi đợi tui up chap nữa rồi hẵn đọc cho đỡ tức cũng được:)
Dị nhé, chúc mọi người đọc vui vẻ 🙆♀️
"Đương nhiên là quan tâm, không nên hả?"
- --
"Đương nhiên là quan tâm, không nên hả?"
"Đừng có vòng vo, nói thẳng mục đích của anh đi." Giang Quân đẩy ly rượu mà Du đưa đến qua một bên, "Không uống rượu."
Du cười giảo hoạt: "Trung Quốc có châm ngôn, tửu tráng túng nhân đảm, còn có câu nói uống say nói lời thật, vì vậy chúng ta nên uống trước rồi nói sau."
"Uống như anh mà cũng đòi chuốc say tôi?" Giang Quân bật cười nói, "Không thì trước khi anh uống say cứ hỏi đi, nếu không thì không còn cơ hội đâu, không cần chuốc rượu tôi vẫn sẽ trả lời, đưa tôi uống rượu công nghiệp tôi sẽ không nói."
Du hỏi: "Nói một chút về bạn trai nhỏ của cô đi?"
Giang Quân hỏi lại: "Nếu không biết rõ về cậu ấy, anh sẽ đồng ý lời mời của cậu ấy sao?"
"Cậu ta không có nói cô không phải bạn gái cậu ta." Du ngồi thằng người lại, "Cho nên tôi muốn yêu cầu kiếm chứng một chút."
"Không phải."
"Vậy thì tốt rồi, tôi không hy vọng cô với Đinh gia có quan hệ này nọ."
"Cậu ấy không tồi, hơn nữa còn làm ở Thiên Hối, dùng được cậu ấy."
"Thiên hối bên kia thế nào?" Du vừa dứt lời, ông bác từ trong phòng bếp mang thức ăn lên, Giang Quân cúi đầu dùng bữa, không nói chuyện nữa.
Du nhận lấy thức ăn, nói với ông bác: "Ông nghỉ ngơi sớm đi, cần gì chúng tôi sẽ tự lấy."
Cho tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Giang Quân mới ghé sát qua tai Du nhỏ tiếng đem kế hoạch trừ khử Thiên Hối của mình nói ra.
Du tán thưởng nói: "Làm tốt lắm, với lại cô không cần nhỏ tiếng, trong nhà này chỉ có một ông bác, tiệm này cũng là của tôi mở."
Giang quân tặc lưỡi: "Chỗ này vừa tồi tàn, đồ ăn thì khó ăn, anh cũng tốn không ít tiền ha."
"Tôi thích chỗ này." Du gắp cho cô một miếng điểm tâm, "Cô ăn thử cái này đi, lúc trước ngày nào tôi cũng ăn."
Giang Quân thử một miếng, cũng chẳng thấy ngon lành gì, buông đũa xuống: "Không còn chuyện gì nữa, tôi có thể về nhà ngủ chưa?"
"Gấp cái gì, tôi nghe nói gần đây cô rất thân với Allen."
"Có hạng mục đang hợp tác, có vấn đề gì sao?"
Du cười cười, nhấm nháp rượu của mình: "Cô là không tin tưởng tôi, muốn tự tìm cho mình đường lui, hay là muốn lừa hắn?"
"Tôi là đang muốn lấy hai giám đốc hạng mục bên chỗ hắn qua đây, hắn thì nhất quyết không thả người, tôi lại cần dùng gấp, vậy nên tôi nói sẽ đem Andy ra trao đổi, anh cũng biết tài nguyên trong tay Andy hấp dẫn cỡ nào rồi đó."
"Cô đem Andy ra đổi?"
"Không sao đâu, dù gì thì Andy cũng đang tính từ chức di dân qua Canada."
Du tháo mắt kính xuống xoa xoa thái dương: "Cô còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?"
"Loại chuyện vặt này làm sao mà anh để ý tới? Tôi từ lâu đã để ý hai người kia, năng lực rất mạnh, sức khỏe cũng không tồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu làm trâu bò đã đưa ra. Cho nên lúc Andy nói với tôi hắn muốn di dân tôi liền tính xong nước đi này. A, với lại tôi chuyển Ammy qua Bộ phận nhân lực, đương nhiên là mượn uy của anh." Du ném điếu xì gà qua cho Giang Quân, "Nghe nói rồi, cô đúng là có tình có nghĩa, để ý nhiều đến một thư ký như vậy làm gì?"
"Còn chút tình người ấy mà." Giang Quân ngậm xì gà, đưa tay vào ví tìm bật lửa, "Người ta không có tiếng nói, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền giúp cô ấy một chút, chẳng lẽ để cho người ta biết nhân vật đứng thứ 2 trong hội đồng quản trị MH đích thân gọi cho Bộ phận nhân lực để đề cử cô em vợ mà không được?"
"Làm sao cô biết được?"
"Hồi trước tôi từng thấy ảnh chụp chung của cổ với chị gái, hình đợt đi New York tham dự tiệc rượu với Tomas và phu nhân."
Du cười cười, nghiêng người lấy que diêm giúp Giang Quân chăm lửa: "Khó trách năm đó Linda lại chết trong tay cô, đạo hạnh lâu năm như vậy, lại bị một con nhóc chơi tới quay mòng mòng."
Giang Quân không biết Du nhắc lại chuyện cũ làm gì, đành nâng xì gà, ra vẻ ngây ngô chớp chớp mắt: "Tôi nhớ rõ cổ là bị ngài đây tự tay phế bỏ nha."
Du nhẹ giọng cười lên: "Nếu không phải cô thiết kế một cái bẫy như vậy, cổ cũng không đến mức rơi vào kết cuộc thế này."
"Đó là do cổ ép tôi, tôi chỉ muốn cổ rời MH, nhưng anh lại khiến cổ hoàn toàn rời khỏi ngành đầu tư." Giang Quân khách quan trần thuật lại sự thật, nhắc tới chuyện cũ cổ liền khó chịu, giận dữ nói: "Sau đó thì sao? Lúc trước sao anh không Kim ốc tàng kiều (1), nuôi cổ cho rồi."
(1) Kim ốc tàng kiều: tra gg thì là tích thời nhà Hán, về vị hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế,... tóm lại ý nghĩa là để cất giấu giai nhân, người tình trong tòa nhà lỗng lẫy, nhưng theo tích thì câu này thường mang ý nghĩa không tốt, bi thương.
Du đột ngột đứng dậy không một lời báo trước nắm lấy đầu cô, bức Giang Quân nhìn thẳng mặt gã: "Cô ta theo tôi 6 năm, nhưng tôi vẫn không đo dự để cô ta cút, cô có biết vì sao không?"
Bọn họ thật sự rất gần, gần đến mức Giang Quan nghe thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa hòa cùng mùi mồ hôi trên người gã, nhưng cô không sợ hãi chút nào: "Đó là vì anh nhận thấy tôi có giá trị lợi dụng hơn cổ, đem ra so sánh, anh chọn tôi."
Đối với Du mà nói đồ không có giá trị chính là đồ vứt đi, giống như Linda, người tình tiền nhiệm của gã, kiêm luôn trợ thủ đắc lực, cũng giống như tình cảm của gã.
"Cô chỉ nói đúng một nửa." Du buông Giang Quân ra, trở lại chỗ ngồi, trầm tĩnh như mọi khi.
Nếu Giang Quân là một con nhóc 20 tuổi, rất có thể sẽ bị gã lừa, nhưng cô đã 30 rồi, sớm đã nhìn rõ sự khác nhau giữa chó, người, sói với mặt người dạ sói. Bên cạnh cô có hai vị nhìn là người, nhưng trong xương cốt lại là một con sói siêu cấp biến thái, một vị là Du, một vị là Viên Soái, phương thức xử sự của cả hai khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau hung ác, mạnh mẽ cùng tham lam.
Giang Quân từng cho rằng giống loài biến thái nào cũng giống cô, có loại chua cay, không thể biến thái mà không có lý do, nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ Boss biến thái cấp cao chính là không cần lý do. Du với Viên Soái đều là như vậy, xuất thân danh môn, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, muốn gì có nấy, tiền, quyền, sắc là 3 thứ cơ bản mà họ không thèm CARE. Nếu cần phải có lý do, thì là: tìm kích thích. Nhìn ngược lại Giang Quân, lý do thúc đẩy cô thành biến thái tục đến không dám ngẩng đầu nhìn.
Có đôi khi Giang Quân cảm thấy bản thân rất may mắn, Viên Soái là anh cô, Du là ông chủ cô, sống dưới mí mắt của hai vị Phật gia này, muốn làm phàm nhân cũng không có cơ hội.
"Nói với tôi chuyện của cô đi. Tôi thấy cô xin nghỉ phép, có kế hoạch gì sao?" Du tự mình dọn thức ăn xuống, chỉ để lại chút đồ lạnh nhắm rượu.
Giang Quân ăn ngay nói thật: "Tôi thì có thể có kế hoạch gì? Lúc đầu tính đi xem cực quang, bất quá bây giờ phải về nhà một chút."
"Về nhà?" Du rõ ràng phấn khích lên, "Cô có nhà? Có cha mẹ?"
"Chứ không lẽ tôi từ cục đá nhảy ra?"
"Không khác mấy, tôi còn cho rằng cô là hồ ly biến thành, chưa từng nghe cô kể qua, trước kia từng làm gì? Trước đây Tết Âm Lịch cũng không nghe cô nói phải về nhà."
"Không nói chuyện tư, tôi phải về rồi, ngày mai gặp lại." Giang Quân không nghĩ là muốn tiếp tục nói, đứng dậy lấy áo khoác.
"Hỏi đáp có thưởng thì sao?" Du làm ảo thuật lấy ra một chiếc hộp, là Habanos Collection (1).
(1) Habanos Collection: (công nhận là nhìn xịn xò thiệt:))
"Anh có thể hỏi, nhưng tôi không nhất định phải trả lời." Giang Quân là một con nghiện thuốc, thật sự không cách nào từ chối loại cám dỗ này.
Du cười: "Chuyện nhỏ thôi, thật sự nghiện sao, làm gì có phụ nữ nào lại mê cái này."
Giang Quân thật sự mê xì gà mà Du ban cho.
Lúc đó cô vừa thăng chức lên VP, vẫn còn là con nhà đàng hoàng chỉ thỉnh thoảng làm một điếu thuốc nhỏ để xả stress. Du gọi cô vào văn phòng, nói chuyện công việc xong thì đưa một điếu xì gà. Cô bé Giang Quân năm đó vẫn còn chưa hết trẻ trâu, ngậm xì gà, rồi lấy bật lửa ra châm. Ánh mắt Du nhìn cô y như bản nam của Vương Hy Phượng đang nhìn bà ngoại Lưu, dứt khoát rút điếu xì gà từ miệng cô ra, quẹt một que điêm, đặt ngang xì gà từ từ châm lửa. Giang Quân cực kỳ xấu hổ, ban nãy còn làm ra vẻ hiểu biết, giờ phải mặt dày nhìn gã làm mẫu. Du châm lửa xì gà một lúc thấy ổn rồi thì đưa lên miệng, sau đó lại quẹt thêm một que diêm nữa. Giang Quân lúc ấy nhìn tới ngớ ra, cô làm sao biết được hút xì gà lại phiền tới vậy, lúc trước cô cũng từng lấy mấy que diêm giống vậy trong túi của Viên Soái, đoán chắc hắn cũng có dùng, đáng tiếc là bị cô đem đi đốt nếm thơm trong phòng tắm... Du thừa dịp Giang Quân đang suy nghĩ, đem xì gà nhét vào miệng cô. Giang Quân theo bản năng mà hút mạnh, còn chưa biết sao lại thế này, nước mắt liền chảy không ngớt, ho sặc sụa không ngừng được.
Du đưa khăn tay cho cô, bản thân thì ở bên cạnh hút xì gà coi xiếc khỉ, đợi Giang Quân ổn lại, Du chỉ chỉ vào chính mình, dùng động tác hướng dẫn phương pháp hút xì gà đúng. Giang Quân thực sự không hiểu gã muốn làm gì, mãi cho đến khi điếu xì gà lại lần trở lại trong miệng cô, cô học theo Du hút một miếng, giữ khói trong miệng, hương thơm đậm đặc khiến cô có chút choáng váng, thiếu điều bay luôn não, ngớ ra một lúc mới phát hiện hai người họ đã hút chung một điếu xì gà liền hỏi Du: "Anh không có bệnh truyền nhiễm gì chứ?"
Hôm đó Du nói với Giang Quân rất nhiều, không gì ngoài khen ngợi, nói linh tinh một hồi, nói cái gì mà từ đầu gã đã biết Giang Quân sẽ không làm gã thất vọng, bồi dưỡng một tướng tốt cũng giống như hút xì gà, một điếu xì gà ngon chính là phải từ từ châm lửa, từ từ hút.
Kể từ hôm đó, lâu lâu Du sẽ đưa cô một hộp xì gà, mãi cho tới khi Giang Quân muốn ngừng cũng ngừng không được, bắt đầu ghiền cảm giác nhả khói, trở thành một con nghiện thật sự.
- --
Thường thì đăng 2 chap tui sẽ để lời nhắn ở chap cuối:)
Nhưng mà lần này là ngoại lệ:)))
Để lại lời nhắn cảnh báo quý dị trước là chap tiếp theo có khả năng gây ức chế cao, cân nhắc trước khi đọc:)
Cũng có thể dừng ở đây rồi đợi tui up chap nữa rồi hẵn đọc cho đỡ tức cũng được:)
Dị nhé, chúc mọi người đọc vui vẻ 🙆♀️
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương