Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương
Chương 32: Bức Ảnh Sóng Gió (2)
Nghe hắn nói mà nổi hết cả da gà da vịt. Giang Quân nhíu mày: "Sao anh tàn nhẫn vậy?"
Viên Soái không nghĩ vậy: "Không tàn nhẫn, chẳng lẽ chờ bị tàn nhẫn sao."
"Jay với Johny đến rồi." Thư ký đến thông báo với Giang Quân.
"Không nói chuyện với anh nữa, em còn phải tàn nhẫn chà đạp người khác."
"Bé ngốc, tối ra ngoài ăn cơm đi, anh đến Thành Môn Ngoại chờ em."
Giang Quân tắt điện thoại, cảm thấy tinh thần cũng khôi phục lại một nửa. Một hai phải đấu đến tôi sống anh chết chứ gì, cô nhất định sẽ theo tới cùng.
Trong cuộc họp, Du nói: "Hạng mục thu mua SLK là mấy người hợp tác làm với Sally, bây giờ case này xảy ra vấn đề, Sally đã từ chức."
Không một ai lên tiếng, đến cả tiếng thở cũng cố kìm lại.
"Là thành viên chủ chốt của hạng mục này, Sally với Johny đều không tránh khỏi liên quan, tôi hy vọng nhận được báo cáo từ chức của hai vị trong tháng này, không cần thương lượng, tất cả ra ngoài đi."
Giang Quân hài lòng nhìn thấy được cảnh muốn xem, đương nhiên đây chỉ là mới bắt đầu.
Buổi chiều, Giang Quân mời Doãn Triết đến Thành Môn Ngoại uống trà chiều. Doãn Triết cũng không nói vòng vo với cô, trực tiếp hỏi: "Cô muốn tôi phải làm gì? Chứng minh Johny hãm hại Sally để lộ bí mật thương mại?"
"Đợi!" Giang Quân định thần nhàn hạ uống một ngụm trà nói, "Kiên nhẫn mà đợi, đợi Johny ra tay. Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, tôi chỉ hứng thú với kẻ sau lưng cậu ta thôi."
"Chỉ đợi?" Doãn Triết có chút không hiểu.
"Đúng vậy, cậu ta muốn ở lại MH, còn tôi thì kiên quyết muốn fire cậu ta, cậu ta cũng chỉ có thể đi tìm chủ tử nhờ giúp đỡ. Đúng rồi, lúc trước Sally có bảo anh làm mấy bản báo cáo thu mua Khoa học kỹ thuật Dung Đạt, anh phải giữ cho kỹ."
Doãn Triết sững sốt một lúc, hiểu ý gật gật đầu: "Hiểu rõ, tôi sẽ cẩn thận."
"Rất tốt." Giang Quân mở phần note trên điện thoại, đưa đến trước mặt Doãn Triết, "Phần báo cáo kia tôi có xem qua, có chút sai sót, hy vọng anh có thể tiến hành sửa chữa."
Doãn Triết không trả lời, nhanh chóng nhìn lại những số liệu trên note, xác nhận thật sự có sai sót rồi mới gật đầu.
"Đừng để anh trai anh thất vọng, gã rất đặt niềm tin vào anh."
"Anh ấy nghĩ thế nào tôi biết, tôi cũng không muốn làm cô thất vọng, tôi hỏi thật, cô làm tất cả chuyện này vì anh ấy?"
Giang Quân lắc đầu.
"Tôi đi trước, trước 9 giờ sẽ gửi mail cho cô."
Giang Quân chỉ tay bảo Doãn Triết ngồi xuống, lấy laptop dưới bàn đẩy qua cho anh: "Sửa ở đây đi, 1 tiếng chắc cũng đủ rồi chứ."
Sau khi Doãn Triết hoàn thành giấy tờ theo ý Giang Quân xong, Giang Quân đưa anh một tấm vé máy bay: "Ngày mai bay, đơn xin nghỉ đã gửi cho bộ phận nhân sự, ngày mai anh cứ nghỉ cho khỏe."
Doãn Triết ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi không đi, lỡ xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến cô."
Giang Quân không muốn nói nhiều với anh, chỉ nhạt nhẽo trả lời một câu: "Tùy anh." Cô đứng dậy rời đi, ngón tay vừa chạm tới tay nắm cửa, Doãn Triết liền nhẹ giọng nói: "Anh đã tìm em rất lâu, vẫn luôn đợi em quay lại."
Giang Quân cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn anh: "Doãn Triết, tôi không làm con ngốc lâu lắm rồi."
Sau khi rời khỏi gian phòng, Giang Quân đi vào gian phòng mà mình và Viên Soái thường dùng.
"Vẫn chưa gọi món?" Nhìn đống tàn thuốc trong gác tàn, Giang Quân không vui nhíu mày, "Anh muốn tự thiêu hả?"
"Còn không phải tại em." Viên Soái ngồi trên ghế kéo cô vào lòng, "Em đúng là cái đồ không có lương tâm, công khai gặp mặt tình cũ, còn bắt chồng em trả tiền?"
Giang Quân hôn hắn: "Vậy lần sau em sẽ không nói với anh nữa."
"Được lắm, cho em chút nắng em đã đòi chói chang, cho em tự do chắc em còn đòi làm cách mạng!" Hắn cuối đầu xuống hôn cô. Giang Quân giãy giụa ấn chuông gọi phục vụ: "Em còn chuẩn bị đi đảo chính đây."
Viên Soái cười lớn: "Bé con, anh sẽ nói với ông nội em, để ông nội tét mông em."
"Trời ơi, Viên tiểu gia của chúng ta mà mách lẻo một tiếng cả thế giới đều biết mất. thôi" Giang Quân liếc mắt hắn một cái, "Em muốn uống Coca."
"Đừng có uống Coca, coi chừng đau dạ dày." Viên Soái quay đầu nói với người phục vụ, "Món như cũ, pha thêm ấm trà Phổ Nhĩ." Đợi người phục vụ đi rồi, Viên Soái khóa cửa cận thận, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Giang Quân, "Đồng chí này em quá gian xảo rồi, phải nhờ đảng ta quân ta, phát động quần chúng trấn áp em lại." Hắn nheo mắt, từ trên xuống dưới đánh giá cô lại nói tiếp, "Trừ khi em thực hiện mỹ nhân kế với anh, nếu không tuyết đối sẽ không tha cho em."
Giang Quân bị hắn cho ăn đến nô nê, cuối cùng còn bị Viên Soái khiêng về nhà tiếp tục giở trò dâm dục.
Sau khi tháo tấm trải giường xuống, hai người trần trụi nằm trên giường thảo luận xem hại người như thế nào.
"Năng lực của Du rất mạnh, nhưng thâm niên cũng cao, lại nói đến chỗ dựa hiện tại của gã còn khó giữ, theo tình hình này có vẻ sắp có người xuống tay với Du. Em là cái chân giò đắc lực của gã, sau này nhớ cẩn thận một chút." Viên Soái hôn lên tay Giang Quân một cái, "Thật đáng thương, lại sắp bị người ta ăn hiếp."
"Bớt gớm lại dùm, có gì đâu, cùng lắm thì cút về nhà, có anh nuôi em mà." Giang Quân chẳng hề để ý ngáp một cái.
Viên Soái làm bộ lấy điện thoại đầu giường: "Ai da, hối hận khi giúp em quá, để đi mật báo."
"Diệt khẩu anh bây giờ!" Giang Quân nhào lên chọt lét hắn.
"Em bạo hành chồng, anh sẽ kiện với hội Phụ Liên (1)."
(1) Phụ Liên: Hội liên hiệp phụ nữ toàn quốc Trung Hoa.
Giang Quân nằm xuống đắp chăn lên: "Anh nên đi kiện với Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã thì hơn. Tắt đèn, đi ngủ."
Viên Soái chen vào nằm, móng vuốt lại duỗi qua gác lên người cô.
Giang Quân điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái, ra vẻ đáng thương mà làm nũng: "Viên Viên ca ca, ngủ đi, hết sức rồi."
"Lập tức có ngay."
"Sao anh có tinh thần dữ vậy?"
Viên Soái nằm trong lòng ngực cô ngước đầu lên nhìn, hàm răng trắng sáng: "Động vật hung hãn đấy, anh vẫn còn hoang dã ấy mà."
Nhân viên đầu tư ngân hàng trước mặt khách luôn là vẻ thanh lịch tận tình, nhưng thủ đoạn sau lưng lại khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi. Viên Soái nói không sai, họng súng rất nhanh đã nhắm vào Giang Quân, đủ mọi đả kịch từ ngầm đến công khai, bẫy rập hết cái này đến cái khác. Trong đó có một cái làm cô muốn nổi điên, video lần hôn môi với Viên Soái trong buổi tiệc bạn cùng trường bị đám bám đuôi gửi đến mail công ty. Giang Quân cẩn thận nghiên cứu rất lâu, lúc ấy lầu 2 không bật đèn, hình ảnh tối tối nhòe nhòe, chỉ nhìn thấy bộ váy trắng của mình cùng bóng đen của bàn tay lờ mờ đặt trên hông cô, đến nỗi cảnh hôn còn không thấy rõ, muốn nói gì mà chẳng được.
Du tức đến xì khói hỏi cô, Giang Quân giải thích nói lúc ấy trong nhà có chút chuyện, Viên Soái chỉ an ủi cô mà thôi. Có vẻ Du cũng đã nghiên cứu cái video kia rồi, không chút nghi ngờ gì tin lời Giang Quân.
Trong lòng bọn họ đều ngầm biết ai gửi cái đoạn video này, Du cười Giang Quân tự lấy đá đập chân mình, Giang Quân nhún nhún vai. Có nợ thì phải trả, đây chỉ là vấn đề thời gian, cuối cùng cô ép Đinh gia thiếu chút nữa phá sản.
Giang Quân cũng từng dùng chiêu chụp lén này, là chiêu năm đó dùng để đối phó với Linda. Nhưng mà gu thẩm mĩ của cô không có tệ như vậy, đều là hôn môi, nhưng hình đợt đó đừng nói là chất lượng hay là biểu cảm đều vô cùng rõ ràng, nếu không thì làm sao các bà các cô có thể tức giận đến như vậy? Làm trò như vậy trước mặt vô vàn các đồng nghiệp, mặt mũi của Linda đúng là chẳng còn lại miếng nào.
Viên Soái nam chính trong sự kiện video cũng rất bất mãn, cảm thấy hình chụp mình biểu cảm u mê quá. Giang Quân không hiểu nổi, mặt còn nhìn không thấy thì sao mà thây nổi u với mê? Cô đè lại móng vuốt của hắn đang đặt trên ngực mình, nhanh chóng nhớ lại đôi tay kia của Viên Soái đã đặt trên hông mình trong video, nhận xét nói: "Em cảm thấy quay phim khá là khách quan."
"Chứ không phải." Viên Soái quay đầu lại nhìn máy tính, "Với trình độ này còn dám thể hiện."
"May mà không ảnh hưởng mấy đến công việc của chúng ta với các chú các bác, hay là lặp sẵn một cái tài khoản nước ngoài. Cơ mà chút chuyện này, không gây thiệt hại gì đến em lắm."
"Chưa chắc." Viên Soái dùng làm thế như súng lục, nói, "Kế phản gián (1)."
(1) Kế phản gián: Lợi dụng kế của địch để biến thành kế của mình (wikipedia)
"A?" Giang Quân nhất thời không hiểu, nương theo giọng điệu của hắn suy nghĩ một lúc, "Muốn ra tay từ chỗ em với Du?"
"Ai bảo em là thận cận với Du nhất." Viên Soái xoa xoa tóc cô, "Có khi còn ác hơn chiêu này, đây có thể chỉ là mở đầu."
"Kệ vậy, dù sao thì Du cũng không tin."
"Đừng có xem thường, đây có thể là cơ hội tốt để toàn lực công kích em." Viên Soái vẫy tay gọi cô, "Đưa tai đây."
Không đến mấy ngày lại một loạt ảnh mới ra lò, lần này nam chính đổi thành A Tường, cậu một tay ôm Giang Quân, tay kia còn đang vuốt ve tóc cô. Ảnh chụp vừa ra, quan hệ giữa Giang Quân với Du còn chưa bị gì, Viên Soái đã mặt đen như đít nồi đến nghiêm hình bức cung cô. Giang Quân cũng thấy là lạ. Không thể nào luôn á, cô với A Tường như vậy khi nào? Cô đem hình đưa cho Từ Na vừa từ Paris về, giúp cô tìm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp xem giúp, cuối cùng đưa ra kết luận: Là ảnh ghép, tư thế chụp cùng ánh sáng đồ đều là người tương đối chuyên nghiệp làm. Từ Na khó hiểu: "Tên thiếu gia này lúc trước không phải luôn đòi đóng đi phim sao, chắc không phải muốn lăng xê chứ, nhưng mà tìm mày để làm gì? Mày với thời trang hay điện ảnh đều là mỗi kẻ một đường, không chút liên quan, muốn tìm cũng phải là tìm tao chớ. Hai đứa mày thật sự không có gì hả?"
Giang Quân bị cô nàng ồn ào đến đau cả đầu. Từ Na là người trượng nghĩa, nhiệt tình, là một cô gái tốt, nhưng mà cái miệng thì nói không ngừng, quá nhiều chuyện, cũng vì vậy nên Giang Quân mới không dám nói đầu đuôi ngọn ngành với cô nàng, cơ mà việc này nói với cô nàng cũng không sao.
"Nó muốn trả thù tao."
"Trả thù mày?" Từ Na kinh ngạc, "Cha nó rớt đài là do mày hả?"
Giang Quân lắc đầu: "Cũng không hẵn vì chuyện đó, hình này chụp lâu lắm rồi, mày có biết Trương Tố Vân không?"
"Bà Đỗ? Vợ cũ của sếp mày? Đương nhiên là biết, người đàn bà đó đáng gờm thật sự."
"Cô ta có phải rất thân với A Tường?"
Từ Na suy nghĩ một lúc, đôi mắt liền trợn lên: "Không thể nào, hai người họ đúng là rất thân thiết, còn thường xuyên ra ngoài chơi với nhau, nhưng mà không phải họ là chị em à? Ôi thần linh ơi, không thể nào!"
Giang Quân hơi mỉm cười: "Trên thế giới này không gì là không thể, lại còn không có quan hệ huyết thống, chị chị em em, anh anh em em thành một đôi cũng có không ít."
Tay Từ Na nắm thành đấm, đập xuống bàn: "Không được rồi, tao phải đi nhận em trai nuôi, cứ thế này, trai nhỏ hơn tao 5 tuổi đều sẽ bị mày hốt hết rồi."
Từ Na đi rồi, Giang Quân thu dọn đống ảnh chụp trên bàn, trong ảnh A Tường cười sáng lạn, ánh mắt đơn thuần. Giang Quân thở dài, muốn trả thù cũng được, Giang Quân có thể hiểu được, nhưng cô không hiểu mình đã làm sai cái gì. Trên thương trường, không có thiện với ác, lợi ích chính là lợi ích.
Quan hệ giữa thiếu gia họ Đinh với Juno trở thành đề tài nóng trong giới mấy ngày liền được không ít người nhắc đi nhắc lại, bóng hồng tai tiếng trong giới đầu tư ngân hàng thật ra thì chẳng có gì ghê gớm, chỉ cần không đắc tội với khách hàng, không làm công ty tổn thất, ai quan tâm mấy người ngủ mấy lần, ngủ với ai, ngủ với giống loại gì. Hơn nữa A Tường trai lớn chưa vợ, Giang Quân gái lớn chưa chồng, ở với nhau thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc lắm.
Có vẻ như Du đã giải quyết được cô vợ cũ, lâu vậy rồi vẫn không thấy đối phương có động thái gì mới. Giang Quân cho rằng mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc, nhưng A Tường đã chủ động tìm tới cửa. Mấy tháng không gặp, vị thiếu gia này dường như đã biến thành một người khác, quần áo không chút liên quan, tinh thần thì suy sụp. Cậu không còn đáng vẻ công tử, cả người là một màu ảm đạm, một chút sức sống cũng không có.
Giang Quân cũng không chút xấu hổ gì mà đến, như bình thường hay đối với cậu: "Xe đâu rồi?"
A Tường khẽ lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ cười khổ: "Xe bị em bán rồi, nhưng mà sau này sẽ trả lại chị một chiếc tốt hơn."
Giang Quân gật gật đầu: "Này được, chị chờ."
A Tường hỏi: "Dì em không đến kiếm chuyện với chị chứ?"
Giang Quân cười: "Mấy hôm trước chị với giám đốc Cận vừa ký hợp đồng mới."
A Tường thẳng thắn nói: "Chuyện ảnh chụp là do em làm, em giận chuyện chị với Du khiến nhà em phá sản."
"Là suýt chút nữa thì phá sản." Giang Quân sửa lại cho đúng, "Không có lửa làm sao có khói (1), tập đoàn của em gặp khủng hoảng chỉ là chuyện thời gian thôi, bọn chị không làm, cũng sẽ có kẻ khác xuống tay."
(1) Thành ngữ bên Trung là "Ruồi bọ không đậu trứng nguyên." (tui dịch bừa) đại khái nghĩa là không có chuyện gì tự nhiên mà không có lý do, giống với "Không có lửa sao có khỏi" nên tui sửa thành thành ngữ mình thân thuộc, dễ hiểu:))
A Tường cúi đầu, đá bay một viên sỏi, nhẹ giọng nói: "Em biết, bọn họ đều nói đây mới là phong cách của chị, tuyệt đối không chừa cho bọn em đường lui."
"Cho nên em cảm thấy thật có lỗi với chị, cộng thêm Du vẫn đang điều tra nguồn ảnh, em chuẩn bị ôm cả đám chết chùm."
A Tường không nói gì, cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt lên lén nhìn cô.
"You are so young (1)." Giang Quân bắt chước nhân vật đọc lên lời thoại trong <The Rebound>.
(1) Em còn non quá:))
"Chị..." A Tường đột nhiên ngẩng đầu, kinh sợ nhìn cô.
"Em là Aram, nhưng cô ta tuyệt đối không phải Sandy của em."
"Làm sao, làm sao chị biết được?"
Giang Quân bất đắc dĩ cười: "Em hiểu rõ mà, chị vẫn chưa tự luyến đến mức tin là dì em thật sự hy vọng chúng ta ở bên nhau. Trừ khi có lý do bất đắc dĩ nào đó, nếu không thì một người như chị tuyệt đối không thể lọt vào mắt mấy người nhà có tiền như em rồi. A Tường, em không phải hâm mộ Du, mà là ganh tỵ với gã, bởi gã là chồng của người phụ nữ em yêu, hay đúng hơn là chồng trước."
"Em tin tưởng hai người không phải là mối quan hệ này, chị không giống với những người trước đó, nhưng chị ấy không tin, chị ấy nói Du là vì chị mới ly hôn với chị ấy." A Tường cúi đầu, cơ mặt có chút vặn vẹo, "Em thật sự muốn làm bạn với chị."
Viên Soái không nghĩ vậy: "Không tàn nhẫn, chẳng lẽ chờ bị tàn nhẫn sao."
"Jay với Johny đến rồi." Thư ký đến thông báo với Giang Quân.
"Không nói chuyện với anh nữa, em còn phải tàn nhẫn chà đạp người khác."
"Bé ngốc, tối ra ngoài ăn cơm đi, anh đến Thành Môn Ngoại chờ em."
Giang Quân tắt điện thoại, cảm thấy tinh thần cũng khôi phục lại một nửa. Một hai phải đấu đến tôi sống anh chết chứ gì, cô nhất định sẽ theo tới cùng.
Trong cuộc họp, Du nói: "Hạng mục thu mua SLK là mấy người hợp tác làm với Sally, bây giờ case này xảy ra vấn đề, Sally đã từ chức."
Không một ai lên tiếng, đến cả tiếng thở cũng cố kìm lại.
"Là thành viên chủ chốt của hạng mục này, Sally với Johny đều không tránh khỏi liên quan, tôi hy vọng nhận được báo cáo từ chức của hai vị trong tháng này, không cần thương lượng, tất cả ra ngoài đi."
Giang Quân hài lòng nhìn thấy được cảnh muốn xem, đương nhiên đây chỉ là mới bắt đầu.
Buổi chiều, Giang Quân mời Doãn Triết đến Thành Môn Ngoại uống trà chiều. Doãn Triết cũng không nói vòng vo với cô, trực tiếp hỏi: "Cô muốn tôi phải làm gì? Chứng minh Johny hãm hại Sally để lộ bí mật thương mại?"
"Đợi!" Giang Quân định thần nhàn hạ uống một ngụm trà nói, "Kiên nhẫn mà đợi, đợi Johny ra tay. Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, tôi chỉ hứng thú với kẻ sau lưng cậu ta thôi."
"Chỉ đợi?" Doãn Triết có chút không hiểu.
"Đúng vậy, cậu ta muốn ở lại MH, còn tôi thì kiên quyết muốn fire cậu ta, cậu ta cũng chỉ có thể đi tìm chủ tử nhờ giúp đỡ. Đúng rồi, lúc trước Sally có bảo anh làm mấy bản báo cáo thu mua Khoa học kỹ thuật Dung Đạt, anh phải giữ cho kỹ."
Doãn Triết sững sốt một lúc, hiểu ý gật gật đầu: "Hiểu rõ, tôi sẽ cẩn thận."
"Rất tốt." Giang Quân mở phần note trên điện thoại, đưa đến trước mặt Doãn Triết, "Phần báo cáo kia tôi có xem qua, có chút sai sót, hy vọng anh có thể tiến hành sửa chữa."
Doãn Triết không trả lời, nhanh chóng nhìn lại những số liệu trên note, xác nhận thật sự có sai sót rồi mới gật đầu.
"Đừng để anh trai anh thất vọng, gã rất đặt niềm tin vào anh."
"Anh ấy nghĩ thế nào tôi biết, tôi cũng không muốn làm cô thất vọng, tôi hỏi thật, cô làm tất cả chuyện này vì anh ấy?"
Giang Quân lắc đầu.
"Tôi đi trước, trước 9 giờ sẽ gửi mail cho cô."
Giang Quân chỉ tay bảo Doãn Triết ngồi xuống, lấy laptop dưới bàn đẩy qua cho anh: "Sửa ở đây đi, 1 tiếng chắc cũng đủ rồi chứ."
Sau khi Doãn Triết hoàn thành giấy tờ theo ý Giang Quân xong, Giang Quân đưa anh một tấm vé máy bay: "Ngày mai bay, đơn xin nghỉ đã gửi cho bộ phận nhân sự, ngày mai anh cứ nghỉ cho khỏe."
Doãn Triết ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi không đi, lỡ xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến cô."
Giang Quân không muốn nói nhiều với anh, chỉ nhạt nhẽo trả lời một câu: "Tùy anh." Cô đứng dậy rời đi, ngón tay vừa chạm tới tay nắm cửa, Doãn Triết liền nhẹ giọng nói: "Anh đã tìm em rất lâu, vẫn luôn đợi em quay lại."
Giang Quân cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn anh: "Doãn Triết, tôi không làm con ngốc lâu lắm rồi."
Sau khi rời khỏi gian phòng, Giang Quân đi vào gian phòng mà mình và Viên Soái thường dùng.
"Vẫn chưa gọi món?" Nhìn đống tàn thuốc trong gác tàn, Giang Quân không vui nhíu mày, "Anh muốn tự thiêu hả?"
"Còn không phải tại em." Viên Soái ngồi trên ghế kéo cô vào lòng, "Em đúng là cái đồ không có lương tâm, công khai gặp mặt tình cũ, còn bắt chồng em trả tiền?"
Giang Quân hôn hắn: "Vậy lần sau em sẽ không nói với anh nữa."
"Được lắm, cho em chút nắng em đã đòi chói chang, cho em tự do chắc em còn đòi làm cách mạng!" Hắn cuối đầu xuống hôn cô. Giang Quân giãy giụa ấn chuông gọi phục vụ: "Em còn chuẩn bị đi đảo chính đây."
Viên Soái cười lớn: "Bé con, anh sẽ nói với ông nội em, để ông nội tét mông em."
"Trời ơi, Viên tiểu gia của chúng ta mà mách lẻo một tiếng cả thế giới đều biết mất. thôi" Giang Quân liếc mắt hắn một cái, "Em muốn uống Coca."
"Đừng có uống Coca, coi chừng đau dạ dày." Viên Soái quay đầu nói với người phục vụ, "Món như cũ, pha thêm ấm trà Phổ Nhĩ." Đợi người phục vụ đi rồi, Viên Soái khóa cửa cận thận, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Giang Quân, "Đồng chí này em quá gian xảo rồi, phải nhờ đảng ta quân ta, phát động quần chúng trấn áp em lại." Hắn nheo mắt, từ trên xuống dưới đánh giá cô lại nói tiếp, "Trừ khi em thực hiện mỹ nhân kế với anh, nếu không tuyết đối sẽ không tha cho em."
Giang Quân bị hắn cho ăn đến nô nê, cuối cùng còn bị Viên Soái khiêng về nhà tiếp tục giở trò dâm dục.
Sau khi tháo tấm trải giường xuống, hai người trần trụi nằm trên giường thảo luận xem hại người như thế nào.
"Năng lực của Du rất mạnh, nhưng thâm niên cũng cao, lại nói đến chỗ dựa hiện tại của gã còn khó giữ, theo tình hình này có vẻ sắp có người xuống tay với Du. Em là cái chân giò đắc lực của gã, sau này nhớ cẩn thận một chút." Viên Soái hôn lên tay Giang Quân một cái, "Thật đáng thương, lại sắp bị người ta ăn hiếp."
"Bớt gớm lại dùm, có gì đâu, cùng lắm thì cút về nhà, có anh nuôi em mà." Giang Quân chẳng hề để ý ngáp một cái.
Viên Soái làm bộ lấy điện thoại đầu giường: "Ai da, hối hận khi giúp em quá, để đi mật báo."
"Diệt khẩu anh bây giờ!" Giang Quân nhào lên chọt lét hắn.
"Em bạo hành chồng, anh sẽ kiện với hội Phụ Liên (1)."
(1) Phụ Liên: Hội liên hiệp phụ nữ toàn quốc Trung Hoa.
Giang Quân nằm xuống đắp chăn lên: "Anh nên đi kiện với Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã thì hơn. Tắt đèn, đi ngủ."
Viên Soái chen vào nằm, móng vuốt lại duỗi qua gác lên người cô.
Giang Quân điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái, ra vẻ đáng thương mà làm nũng: "Viên Viên ca ca, ngủ đi, hết sức rồi."
"Lập tức có ngay."
"Sao anh có tinh thần dữ vậy?"
Viên Soái nằm trong lòng ngực cô ngước đầu lên nhìn, hàm răng trắng sáng: "Động vật hung hãn đấy, anh vẫn còn hoang dã ấy mà."
Nhân viên đầu tư ngân hàng trước mặt khách luôn là vẻ thanh lịch tận tình, nhưng thủ đoạn sau lưng lại khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi. Viên Soái nói không sai, họng súng rất nhanh đã nhắm vào Giang Quân, đủ mọi đả kịch từ ngầm đến công khai, bẫy rập hết cái này đến cái khác. Trong đó có một cái làm cô muốn nổi điên, video lần hôn môi với Viên Soái trong buổi tiệc bạn cùng trường bị đám bám đuôi gửi đến mail công ty. Giang Quân cẩn thận nghiên cứu rất lâu, lúc ấy lầu 2 không bật đèn, hình ảnh tối tối nhòe nhòe, chỉ nhìn thấy bộ váy trắng của mình cùng bóng đen của bàn tay lờ mờ đặt trên hông cô, đến nỗi cảnh hôn còn không thấy rõ, muốn nói gì mà chẳng được.
Du tức đến xì khói hỏi cô, Giang Quân giải thích nói lúc ấy trong nhà có chút chuyện, Viên Soái chỉ an ủi cô mà thôi. Có vẻ Du cũng đã nghiên cứu cái video kia rồi, không chút nghi ngờ gì tin lời Giang Quân.
Trong lòng bọn họ đều ngầm biết ai gửi cái đoạn video này, Du cười Giang Quân tự lấy đá đập chân mình, Giang Quân nhún nhún vai. Có nợ thì phải trả, đây chỉ là vấn đề thời gian, cuối cùng cô ép Đinh gia thiếu chút nữa phá sản.
Giang Quân cũng từng dùng chiêu chụp lén này, là chiêu năm đó dùng để đối phó với Linda. Nhưng mà gu thẩm mĩ của cô không có tệ như vậy, đều là hôn môi, nhưng hình đợt đó đừng nói là chất lượng hay là biểu cảm đều vô cùng rõ ràng, nếu không thì làm sao các bà các cô có thể tức giận đến như vậy? Làm trò như vậy trước mặt vô vàn các đồng nghiệp, mặt mũi của Linda đúng là chẳng còn lại miếng nào.
Viên Soái nam chính trong sự kiện video cũng rất bất mãn, cảm thấy hình chụp mình biểu cảm u mê quá. Giang Quân không hiểu nổi, mặt còn nhìn không thấy thì sao mà thây nổi u với mê? Cô đè lại móng vuốt của hắn đang đặt trên ngực mình, nhanh chóng nhớ lại đôi tay kia của Viên Soái đã đặt trên hông mình trong video, nhận xét nói: "Em cảm thấy quay phim khá là khách quan."
"Chứ không phải." Viên Soái quay đầu lại nhìn máy tính, "Với trình độ này còn dám thể hiện."
"May mà không ảnh hưởng mấy đến công việc của chúng ta với các chú các bác, hay là lặp sẵn một cái tài khoản nước ngoài. Cơ mà chút chuyện này, không gây thiệt hại gì đến em lắm."
"Chưa chắc." Viên Soái dùng làm thế như súng lục, nói, "Kế phản gián (1)."
(1) Kế phản gián: Lợi dụng kế của địch để biến thành kế của mình (wikipedia)
"A?" Giang Quân nhất thời không hiểu, nương theo giọng điệu của hắn suy nghĩ một lúc, "Muốn ra tay từ chỗ em với Du?"
"Ai bảo em là thận cận với Du nhất." Viên Soái xoa xoa tóc cô, "Có khi còn ác hơn chiêu này, đây có thể chỉ là mở đầu."
"Kệ vậy, dù sao thì Du cũng không tin."
"Đừng có xem thường, đây có thể là cơ hội tốt để toàn lực công kích em." Viên Soái vẫy tay gọi cô, "Đưa tai đây."
Không đến mấy ngày lại một loạt ảnh mới ra lò, lần này nam chính đổi thành A Tường, cậu một tay ôm Giang Quân, tay kia còn đang vuốt ve tóc cô. Ảnh chụp vừa ra, quan hệ giữa Giang Quân với Du còn chưa bị gì, Viên Soái đã mặt đen như đít nồi đến nghiêm hình bức cung cô. Giang Quân cũng thấy là lạ. Không thể nào luôn á, cô với A Tường như vậy khi nào? Cô đem hình đưa cho Từ Na vừa từ Paris về, giúp cô tìm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp xem giúp, cuối cùng đưa ra kết luận: Là ảnh ghép, tư thế chụp cùng ánh sáng đồ đều là người tương đối chuyên nghiệp làm. Từ Na khó hiểu: "Tên thiếu gia này lúc trước không phải luôn đòi đóng đi phim sao, chắc không phải muốn lăng xê chứ, nhưng mà tìm mày để làm gì? Mày với thời trang hay điện ảnh đều là mỗi kẻ một đường, không chút liên quan, muốn tìm cũng phải là tìm tao chớ. Hai đứa mày thật sự không có gì hả?"
Giang Quân bị cô nàng ồn ào đến đau cả đầu. Từ Na là người trượng nghĩa, nhiệt tình, là một cô gái tốt, nhưng mà cái miệng thì nói không ngừng, quá nhiều chuyện, cũng vì vậy nên Giang Quân mới không dám nói đầu đuôi ngọn ngành với cô nàng, cơ mà việc này nói với cô nàng cũng không sao.
"Nó muốn trả thù tao."
"Trả thù mày?" Từ Na kinh ngạc, "Cha nó rớt đài là do mày hả?"
Giang Quân lắc đầu: "Cũng không hẵn vì chuyện đó, hình này chụp lâu lắm rồi, mày có biết Trương Tố Vân không?"
"Bà Đỗ? Vợ cũ của sếp mày? Đương nhiên là biết, người đàn bà đó đáng gờm thật sự."
"Cô ta có phải rất thân với A Tường?"
Từ Na suy nghĩ một lúc, đôi mắt liền trợn lên: "Không thể nào, hai người họ đúng là rất thân thiết, còn thường xuyên ra ngoài chơi với nhau, nhưng mà không phải họ là chị em à? Ôi thần linh ơi, không thể nào!"
Giang Quân hơi mỉm cười: "Trên thế giới này không gì là không thể, lại còn không có quan hệ huyết thống, chị chị em em, anh anh em em thành một đôi cũng có không ít."
Tay Từ Na nắm thành đấm, đập xuống bàn: "Không được rồi, tao phải đi nhận em trai nuôi, cứ thế này, trai nhỏ hơn tao 5 tuổi đều sẽ bị mày hốt hết rồi."
Từ Na đi rồi, Giang Quân thu dọn đống ảnh chụp trên bàn, trong ảnh A Tường cười sáng lạn, ánh mắt đơn thuần. Giang Quân thở dài, muốn trả thù cũng được, Giang Quân có thể hiểu được, nhưng cô không hiểu mình đã làm sai cái gì. Trên thương trường, không có thiện với ác, lợi ích chính là lợi ích.
Quan hệ giữa thiếu gia họ Đinh với Juno trở thành đề tài nóng trong giới mấy ngày liền được không ít người nhắc đi nhắc lại, bóng hồng tai tiếng trong giới đầu tư ngân hàng thật ra thì chẳng có gì ghê gớm, chỉ cần không đắc tội với khách hàng, không làm công ty tổn thất, ai quan tâm mấy người ngủ mấy lần, ngủ với ai, ngủ với giống loại gì. Hơn nữa A Tường trai lớn chưa vợ, Giang Quân gái lớn chưa chồng, ở với nhau thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc lắm.
Có vẻ như Du đã giải quyết được cô vợ cũ, lâu vậy rồi vẫn không thấy đối phương có động thái gì mới. Giang Quân cho rằng mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc, nhưng A Tường đã chủ động tìm tới cửa. Mấy tháng không gặp, vị thiếu gia này dường như đã biến thành một người khác, quần áo không chút liên quan, tinh thần thì suy sụp. Cậu không còn đáng vẻ công tử, cả người là một màu ảm đạm, một chút sức sống cũng không có.
Giang Quân cũng không chút xấu hổ gì mà đến, như bình thường hay đối với cậu: "Xe đâu rồi?"
A Tường khẽ lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ cười khổ: "Xe bị em bán rồi, nhưng mà sau này sẽ trả lại chị một chiếc tốt hơn."
Giang Quân gật gật đầu: "Này được, chị chờ."
A Tường hỏi: "Dì em không đến kiếm chuyện với chị chứ?"
Giang Quân cười: "Mấy hôm trước chị với giám đốc Cận vừa ký hợp đồng mới."
A Tường thẳng thắn nói: "Chuyện ảnh chụp là do em làm, em giận chuyện chị với Du khiến nhà em phá sản."
"Là suýt chút nữa thì phá sản." Giang Quân sửa lại cho đúng, "Không có lửa làm sao có khói (1), tập đoàn của em gặp khủng hoảng chỉ là chuyện thời gian thôi, bọn chị không làm, cũng sẽ có kẻ khác xuống tay."
(1) Thành ngữ bên Trung là "Ruồi bọ không đậu trứng nguyên." (tui dịch bừa) đại khái nghĩa là không có chuyện gì tự nhiên mà không có lý do, giống với "Không có lửa sao có khỏi" nên tui sửa thành thành ngữ mình thân thuộc, dễ hiểu:))
A Tường cúi đầu, đá bay một viên sỏi, nhẹ giọng nói: "Em biết, bọn họ đều nói đây mới là phong cách của chị, tuyệt đối không chừa cho bọn em đường lui."
"Cho nên em cảm thấy thật có lỗi với chị, cộng thêm Du vẫn đang điều tra nguồn ảnh, em chuẩn bị ôm cả đám chết chùm."
A Tường không nói gì, cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt lên lén nhìn cô.
"You are so young (1)." Giang Quân bắt chước nhân vật đọc lên lời thoại trong <The Rebound>.
(1) Em còn non quá:))
"Chị..." A Tường đột nhiên ngẩng đầu, kinh sợ nhìn cô.
"Em là Aram, nhưng cô ta tuyệt đối không phải Sandy của em."
"Làm sao, làm sao chị biết được?"
Giang Quân bất đắc dĩ cười: "Em hiểu rõ mà, chị vẫn chưa tự luyến đến mức tin là dì em thật sự hy vọng chúng ta ở bên nhau. Trừ khi có lý do bất đắc dĩ nào đó, nếu không thì một người như chị tuyệt đối không thể lọt vào mắt mấy người nhà có tiền như em rồi. A Tường, em không phải hâm mộ Du, mà là ganh tỵ với gã, bởi gã là chồng của người phụ nữ em yêu, hay đúng hơn là chồng trước."
"Em tin tưởng hai người không phải là mối quan hệ này, chị không giống với những người trước đó, nhưng chị ấy không tin, chị ấy nói Du là vì chị mới ly hôn với chị ấy." A Tường cúi đầu, cơ mặt có chút vặn vẹo, "Em thật sự muốn làm bạn với chị."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương