Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 55: Rơm rạ (4)



Lần đầu tiên khám phá một vùng đất chưa từng đặt chân, Chu Sùng Dục sợ hãi.

Bả vai tựa vào ván giường không ngừng run rẩy, cậu quay mặt sang vùi mặt vào ga giường, mỗi lần hít thở đều là bối rối và căng thẳng.

Cho đến khi Lương Trì ôm eo cậu từ phía sau, đè xuống hôn cổ và tai cậu, ấm giọng nói: “Dục ơi đừng sợ, tôi sẽ không làm em đau.”

Cậu mới quay đầu lại, như con thú nhỏ co ro nhút nhát, nhẹ nhàng hôn đáp lại đối phương bằng đôi môi ướt át, như đang làm cũng như đang trao lòng tin đáng quý của mình.

Sau đó Lương Trì thực sự nói được làm được, gần như không làm cậu khó chịu nhiều.

Một là vì công tác chuẩn bị trước được làm rất đầy đủ toàn diện, hai là vì tất cả động tác của Lương Trì đều rất chậm và cẩn thận, mọi việc đều phục vụ cậu, làm theo tình trạng của cậu.

Nếu cậu biểu hiện bình tĩnh Lương Trì sẽ thử mạnh bạo hơn mấy lần, thỉnh thoảng bộc lộ một mặt đầy tính xâm lược của mình. Nhưng nếu cậu không chịu nổi, nhíu chặt mày, Lương Trì sẽ lập tức dừng lại và ôm cậu, luôn hôn miệng cậu, khẽ thì thầm mình sẽ dịu dàng hơn.

Trước kia Chu Sùng Dục không biết cảm giác khi làm chuyện này là thế nào.

Cậu chỉ ngây thơ cho rằng t.ình d.ục cùng lắm là sản phẩm phái sinh của tình yêu, là sự phát triển tự nhiên và đương nhiên sau khi hai cá thể bị thu hút lẫn nhau.

Bây giờ được Lương Trì ôm chặt, Chu Sùng Dục cảm thấy mình như rơi vào một tấm lưới ấm áp lại kỳ diệu.

Tấm lưới này trói chặt cậu, khiến cậu khó kiểm soát được cảm xúc của mình, khiến cậu muốn dừng mà không được.

Trước kia mạnh mồm nói rằng muốn giữ một khoảng cách với Lương Trì, nhưng đặt vào tình cảnh này thì mọi thứ không còn giá trị nữa.

Chu Sùng Dục nằm ngửa nhìn người đàn ông đẫm mồ hôi trước mặt, thử vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên bả vai dày rộng của anh.

“Lương Trì, anh có thể… Yêu em thêm chút nữa không.” Cậu c.ắn môi dưới nói, “Không cần nhiều, chỉ một chút thôi.”

Mặt đỏ như bàn ủi, nói xong cậu lại lập tức giải thích cho bản thân, bổ sung thêm một câu: “Không phải vì đau…”

Hình như Lương Trì khẽ thở dài một tiếng, nắm chặt mắt cá chân của cậu đặt lên vai mình, cúi người đến gần.

“Dục ơi, em nắm chắc rồi đúng không.” Anh hôn bên cổ đối phương, lẩm bẩm bằng tông giọng gần như thì thầm, “Nắm chắc tôi không thể không nuông chiều em.”

Chu Sùng Dục cuống cuồng nâng cằm lên, chủ động hôn lại anh, dùng sự im lặng để đòi hỏi.

Lương Trì không thể từ chối cậu, đành phải ngồi thẳng người, nắm mắt cá chân cậu nghiêng đầu hôn bắp chân cậu một cái.

“Lát nữa không được hối hận đâu.” Anh khàn giọng nói.

Lương Trì như thể bị Chu Sùng Dục xé toạc lớp mặt nạ dịu dàng, chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong lòng cũng dần tiêu hao hết.

Anh như hoàn toàn biến thành một người khác, trở nên thô bạo, thẳng thắn và hung hăng hơn, luôn kiểm soát Chu Sùng Dục một cách không biết mệt, thỉnh thoảng còn nói ra vài câu th.ô t.ục.

“Em đừng nghĩ tốt về tôi quá, Dục à, tôi xấu xa lắm đấy.”

Lương Trì cúi đầu hôn giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt người trong lòng, trái tim đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ sống chân thực như vậy.

Muốn tốt với Chu Sùng Dục là thật, muốn xấu với Chu Sùng Dục cũng là thật.

Muốn làm mọi chuyện thân mật nhất trên đời này với cậu, có lẽ không chỉ vì muốn chữa khỏi cho cậu, mà vốn là vì yêu nhiều hơn.

Sau đó, Chu Sùng Dục không nhớ rõ mình ngủ lúc nào.

Chỉ nhớ ánh sáng bên ngoài mơ hồ xuyên qua rèm cửa, Lương Trì bế cậu xuống tầng tắm bồn, vừa giúp cậu lau chùi người vừa khẽ nói bên tai cậu, Dục ơi, sắp khỏe lại rồi.

Cậu hừ một tiếng như nói mơ, nằm úp trên vai người kia không có động tĩnh.

Sau đó nữa, Chu Sùng Dục ngủ một giấc sâu nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Toàn thân mệt mỏi, ngủ say không tỉnh.

Không biết qua bao lâu, có tia sáng chiếu vào từ khe hở rèm cửa, vừa vặn rơi trên mí mắt.

Chu Sùng Dục hơi ngẩn ngơ tỉnh lại, phát hiện chỉ có mình trần như nhộng nằm trên giường. Không biết vết thương trên cánh tay được bôi thuốc từ lúc nào, ngửi có mùi thảo dược nồng.

Cũng không đau nữa, đã kết vảy rồi.

Vị trí bên cạnh trống không, Lương Trì không ở trong phòng.

Cúi đầu nhìn những dấu hôn nông sâu trên người mình, tai Chu Sùng Dục như bị bỏng. Cậu tìm đại bộ quần áo mặc vào, sau đó chậm rãi xuống giường, lúc bước đi còn hơi đau thắt lưng.

Chu Sùng Dục lặng lẽ mở cửa ra ngoài, đi tới chỗ lan can cầu thang, cậu nhìn thấy Lương Trì ngồi hút thuốc bên cửa sổ dưới tầng.

Anh c.ởi trần, ánh mắt không ánh sáng nhìn ngoài cửa sổ, biểu cảm trông có phần nghiêm túc.

Chu Sùng Dục không xuống dưới, chỉ đứng ở đó lặng lẽ trộm nhìn anh.

Chỉ là một buổi tối ngắn ngủi, hình như đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người. Có những lời tự thú và tranh cãi cuồng loạn của bản thân, cũng có sự thân mật và d.ục v.ọng đã mất lý trí.

Sau khi cảm xúc kích động lui đi, những mâu thuẫn bị chôn vùi bên dưới không biến mất mà trở nên rõ ràng hơn ở trước mắt.

Tối qua chủ động đề nghị làm chuyện đó, thật ra là Chu Sùng Dục muốn ép bản thân một lần.

Là tráng sĩ chặt tay, cũng là bản năng muốn sống của cậu.

Cậu biết trên phương diện tình cảm, mình đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Lương Trì. Mà theo kinh nghiệm trước đây, rất có thể cậu sẽ bị Lương Trì đuổi ra ngoài bằng cách nào đó.

Nhưng dựa theo tình hình hiện tại… Trong lòng Chu Sùng Dục cũng không rõ.

Rõ ràng Lương Trì đang suy nghĩ chuyện gì đó, vì bệnh của cậu, cũng vì tương lai của hai người.

Chu Sùng Dục hơi không dám đi xuống đối mặt với tất cả, cậu lặng lẽ ngồi trên lan can cùng Lương Trì suy nghĩ rất lâu.

Sau đó cậu chỉ nghĩ thông suốt một chuyện.

Nếu trầm cảm là số phận của cậu thì cậu không nên tin vào số phận.

Bên cửa sổ sát đất, Lương Trì ngồi ôm chân trên ghế nằm, mở hé cửa sổ ra, trong tay kẹp điếu thuốc lá bạc hà cháy một nửa.

Khói đục màu trắng bay lên từ đầu ngón tay anh, bị gió thổi tan ra hóa thành sương mù nhạt bao phủ lấy anh.

Trong gạt tàn thuốc đã bị anh nhét hơn chục đầu mẩu thuốc lá, xếp thành một ngọn núi thấp. Mùi khói thực sự quá nồng, anh sợ làm Chu Sùng Dục ngạt thở, thế là chỉ có thể lặng lẽ xuống tầng hút.

Ngồi từ sáng sớm đến trưa, trong lòng Lương Trì có chuyện gì đó, cuối cùng hút gần hết bao thuốc cũng chưa hiểu rõ.

Chu Sùng Dục đi xuống khi anh hút đến điếu thuốc cùng.

Bước chân rất chậm, động tác rất khẽ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng động, Lương Trì quay đầu lại nhìn cậu.

“Dậy rồi à.” Lương Trì cười nhẹ nhàng với cậu, cả khuôn mặt vùi trong bóng râm của ánh nắng, hơi khuất sáng: “Sao không ngủ thêm lúc nữa.”

Ban đầu anh định hút hết một bao thuốc lá sẽ đi lên, ôm Chu Sùng Dục thêm một lúc nữa, ngủ cùng cậu đến tối cũng không sao. Nhưng giấc ngủ của Chu Sùng Dục quá nông, tính toán cũng chỉ ngủ năm, sáu tiếng.

“Không ngủ được nữa.” Chu Sùng Dục mặc áo ngủ của anh, đi chân trần xuống, khẽ lắc đầu.

“Lại không đi dép?” Lương Trì ném nửa điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn thuốc, bất đắc dĩ đi tới, bế ngang cậu lên đặt xuống ghế sofa.

Như vậy vẫn chưa xong, Lương Trì nhanh chóng xoay người đi lên tầng, tìm được tất của Chu Sùng Dục trong đống quần áo vương vãi khắp sàn nhà, đi xuống tách chân cậu ra xỏ từng chiếc vào giúp cậu.

“Nếu lần sau vẫn không mang, tôi sẽ xem như em lại muốn bị trừng trị.” Lương Trì nói những lời gần như đe dọa bằng giọng dịu dàng nhất, ngồi xổm trên đất, bàn tay giữ mắt cá chân của đối phương hồi lâu mới buông ra.

Chu Sùng Dục chớp đôi mắt đen láy, hơi xấu hổ cúi đầu xuống.

Nhìn thấy dấu hôn màu đỏ nhạt lộ ra dưới cổ áo của cậu, trái tim Lương Trì lại mềm nhũn, hạ giọng hỏi: “Đói không, tôi nấu cho em bát mì.”

“Hay… Hay là đặt đồ ăn ngoài đi.”

Chu Sùng Dục kéo anh lại trước khi Lương Trì xoay người rời đi, biểu cảm ngơ ngác, mím môi nói: “Ăn chút thực phẩm rác cũng được, đồ anh nấu thực sự không ngon.”

Lương Trì nghe xong á khẩu, hồi lâu cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Mặc dù chả hiểu sao lại bị chê, nhưng so với việc Chu Sùng Dục đói bụng muốn ăn đồ ngon, anh bị cằn nhằn vài câu thực sự chỉ là chuyện nhỏ.

Sau đó Lương Trì đặt hai phần pizza theo lời Chu Sùng Dục.

Chu Sùng Dục ôm hộp đồ ăn ngoài co ro trên sofa, vừa ăn vừa xem TV. Vẫn là bộ phim cũ có sự tham gia của Thư Kỳ, xem lại từ đầu, cũng không thấy chán.

Chỉ có âm thanh của TV, Lương Trì tựa trên ghế nằm bên cửa sổ lướt điện thoại, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Anh thực sự rất mệt. Mấy ngày nay đến Lâm Thành làm việc đã không được nghỉ ngơi nhiều, tối qua lại luôn dốc sức, gắng gượng đến bây giờ đã không dễ dàng.

Màn hình TV lặng lẽ phát hình ảnh rung chuyển và vỡ vụn, Chu Sùng Dục luôn duy trì một tư thế, xem rất tập trung.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, đĩa CD trượt ra khỏi máy CD, trên màn hình biến thành hình ảnh bảo vệ màn hình đảo qua đảo lại. Lần này, cuối cùng cậu cũng xem được kết cục.

Thì ra cuối cùng Vicky vẫn rời khỏi Đài Bắc, cũng rời khỏi A Hào, rời khỏi người mà cô cảm thấy khó từ bỏ nhưng lại cảm thấy đau khổ.

Trước đó Chu Sùng Dục không hiểu, bây giờ mới cái hiểu cái không. Có lẽ A Hào cũng bị bệnh giống cậu, nếu Vicky không rời đi, chỉ có thể ngày càng lún sâu vào tình yêu với hắn ta.

Đổi lại là cậu cũng giống vậy. Cậu không cần Lương Trì chiều theo cậu, đồng ý bất cứ điều gì để chữa khỏi cho cậu, cuối cùng rơi vào vòng luẩn quẩn về mặt cảm xúc với cậu.

Cậu muốn Lương Trì tự do, vui vẻ.

Không yêu cậu cũng chẳng sao.

Chu Sùng Dục tắt TV, xuống khỏi ghế sofa, ngồi xổm bên cạnh Lương Trì nhìn anh một lúc lâu.

Dường như nhìn qua là có thể ghi nhớ mãi mãi, nhìn gương mặt ngủ say của anh, nhìn anh mệt mỏi sau khi làm tình với mình.

Nhìn cơ thể của anh, nhìn đốt ngón tay trắng nõn và thon dài của anh.

Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời vô định ở phương xa, Chu Sùng Dục nghĩ, lần sau trở về nhất định sẽ không phải là mùa đông u ám như thế nữa.

Trên ghế nằm, Lương Trì vừa tỉnh lại sau cơn ngủ mê từ khoảnh khắc nào đó.

Không biết mặt trời lặn từ lúc nào, anh quay đầu, phát hiện phòng khách trống không, không có ai ở đó nữa.

Trên người có một tấm chăn, màn hình TV cách đó không xa vẫn đang nhấp nháy, như là dấu vết từng có người ở đó cách đây không lâu.

“Dục ơi…”

Lương Trì vội vàng ngồi dậy, hơi mờ mịt gọi một tiếng, chuẩn bị đứng lên lại phát hiện tờ giấy được chặn bằng cốc trên bàn bên cạnh.

Một câu ngắn gọn được viết trên đó bằng bút chì màu xám nhạt…

“Yên tâm, em sẽ chữa khỏi cho mình.”

“Dục để lại.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...