Đàm Hựu Minh vừa đặt chân tới trường đua, chú ngựa non Toffee vốn tinh khôn hơn người ngay lập tức phát hiện ra anh. Mới thấp thoáng thấy bóng anh, Toffee đã hất văng người chăm ngựa, tung vó lao đến, bộ bờm tung bay trông oai phong hết sức.
“Ấy, ấy.” Đàm Hựu Minh cười ôm lấy cổ chú ngựa, hơi đẩy nó ra, “Đừng đè chết tao, tao ôm không nổi mày đâu.”
Mặc dù chưa đầy năm tuổi, nhưng Toffee đã gom được không ít thành tích ở các giải đua cấp hai và đua vượt chướng ngại, thể hình không hề tầm thường.
Quản lý trường đua mặt mày hớn hở dẫn người ra đón, cất giọng sang sảng: “Cậu Đàm, lâu rồi không thấy cậu ghé chơi.”
Đàm Hựu Minh nhếch môi cười, bắt tay ông: “Tại tôi bận quá mà.”
Quản lý Hoàng đưa cho anh một điếu thuốc, nói bằng thứ tiếng phổ thông không mấy chuẩn: “Bận thì cũng không được quên Toffee của chúng tôi chứ, ngày nào nó cũng ngóng cổ đợi cậu đấy.”
Đàm Hựu Minh ngậm điếu thuốc cười.
“Bọn tôi cũng ngày ngày ngóng trông cậu đây này.” Trong số các thiếu gia, Đàm Hựu Minh là người ông quý nhất.
“Vậy sao, chắc tôi phải năng lui tới đây hơn rồi.” Đàm Hựu Minh vừa xoay điếu thuốc vừa vỗ lên lưng ngựa, đi một vòng quanh nó, “Béo ra rồi nhỉ, vết thương ở chân đã ổn chưa?”
Quản lý Hoàng theo sau trả lời: “Gân gót lành rồi ạ, tháng nào cậu Thẩm cũng cho bác sĩ thú y đến kiểm tra, bác sĩ bảo nghỉ thêm nửa tháng nữa là bắt đầu phục hồi được, tình trạng mỗi tháng và quá trình hồi phục đều được gửi cho cậu Thẩm.”
“Được rồi.” Đàm Hựu Minh phẩy tay vỗ nhẹ lên đầu ngựa, “Cứ chăm sóc cho nó thật tốt vào.”
Quản lý Hoàng cam đoan: “Chắc chắn rồi ạ, chúng tôi sẽ sẽ chăm cho nó khỏe như rồng như hổ, qua một thời gian nữa, đợi nó hồi lại tốc độ thì có thể đưa đến trường đua bên Doanh Tây của cậu.” Đàm Hựu Minh có một trường đua ở Doanh Tây, quy mô bên đó còn lớn hơn bên này, “Còn nếu cậu muốn giữ nó ở đây thì tôi sẽ sắp xếp người huấn luyện riêng cho nó.”
Đàm Hựu Minh lắc đầu: “Chuyển chỗ còn phải làm quen môi trường mới, cứ để nó ở đây đi, không vội huấn luyện hay xếp lịch đua làm gì.”
Quản lý hiểu ý anh: “Dạ được.”
Đua ngựa là một thú vui xa xỉ mà tàn nhẫn, nhiều con ngựa đua bị thương trong cuộc thi sẽ bị đưa thẳng ra rìa sân rồi tiêm thuốc an tử.
Người làm ở trường đua đều kháo nhau rằng Toffee là con ngựa may mắn nhất cả Vịnh Cát này, nhờ được cậu Đàm để mắt mà thoát một kiếp. Rõ ràng nó là con ngựa đua bướng bỉnh khó thuần nhất, từng đánh bại con số 23 mà cậu Đàm đặt cược, hại anh thua cả mớ tiền.
Ấy thế nhưng cậu Đàm là người lạ đời, cứ khăng khăng chi số tiền lớn để cứu con ngựa đối thủ, người ở trường đua đành phải theo lệnh anh mà chăm sóc nó cẩn thận.
Chữa trị cho ngựa đua bị thương tốn kém, Đàm Hựu Minh sợ họ không tận tâm nên dặn dò: “Thiếu gì cứ bảo trợ lý của tôi.”
“Cậu Đàm yên tâm, cậu Thẩm cứ nửa tháng lại bảo cô Chung liên lạc với chúng tôi mà.”
“Ừm.” Đàm Hựu Minh bước lên bậc thang, Toffee lẽo đẽo theo sau, Đàm Hựu Minh bị nó húc cho bật cười, bèn giữ đầu nó lại: “Về đi, lần sau tao lại đến thăm mày.”
Toffee vẫn muốn đi theo nhưng bị nhân viên trường đua giữ lại, Đàm Hựu Minh nhìn về phía khán đài ngoài trời: “Sao nay lại có truyền thông ở đây?”
“Hôm nay có màn ra mắt đua vượt chướng ngại của Darley, con ngựa thuần chủng nổi tiếng đến từ Trung tâm đua ngựa Hoàng gia Anh, sự kiện sẽ phát sóng trực tiếp thưa cậu.”
Quản lý Hoàng dẫn đường, vừa cười nói vừa đưa anh đến khu vực dành cho hội đồng chủ ngựa.
“Cậu Tạ và mọi người vào trong hết rồi, cậu cần gì cứ gọi tôi nhé.”
Đàm Hựu Minh gật đầu rồi đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chừng mười mấy người đang ồn ào náo nhiệt, Tạ Chấn Lâm và Lê Bách Hào đứng hai bên cửa, anh nhướng mày: “Đón tiếp long trọng thế?”
Vài người lộ vẻ vui mừng: “Cậu mà không đến là bọn tôi tính bảo A Lâm xuống dưới tìm người rồi đấy.” Đàm Hựu Minh vốn dễ nói chuyện, nhưng xuất thân và địa vị quá cao, muốn gặp được anh đâu phải chuyện đơn giản.
Đàm Hựu Minh cười khẩy, cố ý hỏi: “Thế sao không đi?”
Lê Bách Hào nhìn ra sau lưng anh, xác định không có ai đi cùng mới thả lỏng, nở nụ cười lấy lòng: “Để lần sau, lần sau đi.” Rồi bảo cô gái bên cạnh rót rượu cho anh.
Đàm Hựu Minh thấy khó hiểu: “Mấy cậu sợ cậu ấy đến vậy à?”
“Không phải sợ,” Vài người nhìn nhau, nói trái lòng, “Mà là… kính trọng.”
Mỗi bận tiệc tùng, hễ thấy người kia đến đón Đàm Hựu Minh là ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh.
Bất kể là buổi biểu diễn quái dị ở hộp đêm hay tiệc tùng điên loạn trên du thuyền ngoài khơi, người đó lúc nào cũng có thể đưa Đàm Hựu Minh đi, mọi người tức tối nhưng chẳng ai dám nói gì.
Đàm Hựu Minh ngồi thẳng xuống ghế chính giữa mà mọi người chừa sẵn, bắt chéo chân, mỉa mai bảo: “Vô dụng.”
Tiếng còi và tiếng hò reo vang lên từ khán đài ngoài trời, màn hình lớn ở giữa phòng bắt đầu hiển thị số hiệu, tên, giống loài, nơi sinh và tỷ lệ cược gần đây của các con ngựa trên tám đường đua.
Cô gái mặc bộ đồ cưỡi ngựa bằng ren rót rượu rồi cầm khay đi thu tiền cược từ các công tử.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên, có người cố nói to át tiếng: “Cậu Đàm tính cược con nào đấy?”
Đàm Hựu Minh không để ý lắm, vẫn lướt qua khung chat chưa có hồi âm, sau đó ngước nhìn thoáng qua rồi thản nhiên buông một câu: “Số 7 đi.”
Người kia kêu “ối chà”: “Ghê gớm dữ ta?”
Ngựa Friensian mang đặc tính của giống chó săn Labrador, càng ở địa hình hiểm trở thì càng bung sức, nhưng cũng vì tính khí ngang ngược khó bảo, hay phạm quy nên không phải lựa chọn được yêu thích trên trường đua.
Đàm Hựu Minh cất điện thoại, cười ừ: “Ghê gớm tôi lại thích.”
Ghê gớm hay không thì chưa biết, nhưng đẹp thì rõ khỏi bàn.
Con ngựa số 7 chạy trông rất oai, tung vó, hất đuôi, dáng ngông nghênh phóng khoáng, toát lên vẻ bất cần đời.
Đàm Hựu Minh vốn thích cái đẹp.
Hầu hết cả đám đều đặt cược PLA2 cho chú ngựa Darley nổi tiếng, PLA chỉ cần lọt vào top ba là thắng nên cơ hội thắng rất cao.
Đàm Hựu Minh thì khăng khăng đặt cược win3, chọn con số 7 tinh thần không ổn định sẽ về nhất, song thật tình anh cũng chẳng quá quan tâm thắng thua.
Quãng đường đua dài 2400 mét, anh xem một lúc rồi lại cúi xuống gửi mấy bức ảnh vừa chụp.
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Bờm dài ra rồi, nết cũng bướng theo.]
[Mắt thì đẹp thật.]
[Mấy người chăm ngựa kia xem chừng không thuần nổi nó đâu.]
Anh chuyển tiếp mấy bức ảnh về đồ dùng cho ngựa, toàn những món anh nhờ huấn luyện viên chọn sẵn.
[Chọn một cái đi.]
Cô gái mặc trang phục cưỡi ngựa ren quay lại đưa ly rượu, Đàm Hựu Minh biết là Lê Bách Hào cố ý sắp xếp nên không từ chối mà nhấp một ngụm.
“Cậu Đàm có muốn thêm cược hay đổi cược không?”
“Hử?” Đàm Hựu Minh vẫn đang mải gửi ảnh, không ngẩng đầu đáp, “Tôi không đổi, cô muốn thêm cược thì cứ thêm rồi tính cho tôi.” Nhân viên tiếp đón ở hội đua ngựa nếu thuyết phục được khách tăng cược lần hai sẽ được chia hoa hồng.
Cô gái vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu Đàm.”
Đàm Hựu Minh lướt điện thoại: “Không có gì.”
Hơn chục tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, nhưng chẳng ngăn được Đàm Hựu Minh tiếp tục độc thoại.
[Cái này nhé?]
[Hay cái này?]
[Hai cái đủ không?]
[Khung xương Toffee chắc còn lớn nữa.]
[Mua luôn hai cái yên ngựa đi.] Mấy cái yên mà nhân viên chuẩn bị xấu quá, Đàm Hựu Minh nhìn không nổi.
Một trận đua ngựa kéo dài nửa tiếng, bên ngoài đã ồn ào náo nhiệt, trong lúc chờ trận đua tiếp theo, Lê Bách Hào khui vài chai rượu đắt tiền. Đàm Hựu Minh ngẩng lên, thấy đối diện đã có vài người cùng bạn đồng hành uống rượu chạm môi.
Cô gái bên cạnh anh cũng bưng ly rượu định mời, Đàm Hựu Minh cất điện thoại, nhận ly rượu nhưng nói không cần: “Cô đi gọi cậu Tạ qua đây giúp tôi.”
Tạ Chấn Lâm đang gọi điện dở thì bị gọi tới, ngồi phịch xuống: “Anh.” Thấy ly rượu trước mặt Đàm Hựu Minh vẫn còn nguyên xi, cậu ta bảo người mang một ly trà chanh lên.
Đàm Hựu Minh nếm thử, thấy không hợp vị, đặt xuống rồi trêu: “Đang khai báo đấy hả?”
Tạ Chấn Lâm ngượng nghịu gãi đầu: “Anh đừng trêu em mà.”
“Thế là… được đồng ý rồi?”
Nụ cười của Tạ Chấn Lâm nhạt đi: “Vẫn vậy thôi.”
Đàm Hựu Minh cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Có chuyện thì tìm anh.”
Tạ Chấn Lâm nốc nửa ly rượu, thở dài: “Em cũng chỉ biết tìm anh thôi, anh ạ.”
Chuyện của cậu ta và Phương Tùy bị gia đình phát hiện, người trẻ khó mà chống lại áp lực gia tộc, sự nghiệp suýt thì đi tong, dòng vốn của công ty bị cắt đứt từ nửa năm trước; bên Phương Tùy thì mất liền vài show lớn, sự nghiệp người mẫu chao đảo, nếu không nhờ Đàm Hựu Minh giúp, chắc giờ Tạ Chấn Lâm đã chẳng còn đứng nổi ở đất Hải Thị này.
Thấy vẻ mặt Tạ Chấn Lâm hoang mang chán chường, Đàm Hựu Minh mấp máy môi, song cuối cùng không nói gì, chỉ khẽ hỏi sang chuyện khác: “Còn cái vụ bức tranh đấu giá thất bại lần trước cậu bảo là sao?”
Giữa tiếng còi huyên náo, Tạ Chấn Lâm nhìn Đàm Hựu Minh, lúc này mới muộn màng nhận ra lý do thực sự anh xuất hiện hôm nay.
Đàm Hựu Minh đâu phải đến xem ngựa.
“Hôm bữa có người bạn trong giới đấu giá của em đến muộn, than phiền đấu giá liên tục hai ngày mà vẫn không chốt được, có người bèn hỏi đó là bức nào, bởi nhà đấu giá đó nổi tiếng lắm, hiếm khi thất bại.”
“Bạn em bảo đó là bức Nghiên Mực Kênh Báu, được cho là của Tôn Trấn thời nhà Nguyên.”
Nghiên Mực Kênh Báu tổng cộng có mười bảy quyển, trừ quyển thứ mười một và quyển cuối bị thất lạc, mười lăm quyển còn lại đều nằm trong tay nhà họ Thẩm.
Năm đó, ngoài phần lớn cổ phần dành cho đứa cháu nhỏ, gia sản nhà họ Thẩm gồm tranh chữ, cổ vật và tài sản lưu động đều được chia cho người khác.
Tạ Chấn Lâm nói: “Nhưng bạn em nói ‘được cho là của Tôn Trấn’ tức là cũng không thể xác định trăm phần trăm là thật. Em hỏi rồi, người ủy thác đấu giá không mang họ Thẩm, cũng không phải Thẩm Hiếu Xương.”
Cái tên này đã biến mất khỏi Hải Thị gần mười năm.
“Nhưng anh biết đấy, bây giờ có hẳn một chuỗi công nghiệp chuyên lo việc che giấu, ngụy trang để tuồn cổ vật qua hải quan. Sau khi qua tay vài phiên đấu giá, gần như chẳng thể truy ra người ủy thác ban đầu.”
Đàm Hựu Minh gõ tay lên tay vịn, không nói gì.
“Dùng đồ giả hay tranh nhái để thăm dò thị trường vốn là chuyện thường.” Những bức tranh chữ cổ đưa từ nước ngoài về có thể được đẩy giá lên cao ngất, cũng là một trong những cách hợp thức hóa và rửa tiền phổ biến.
“Ơ mà anh,” Tạ Chấn Lâm sực tỉnh, “Chuyện này anh nên hỏi anh Tưởng mới đúng chứ.”
Đàm Hựu Minh không trả lời, Tưởng Ứng và Thẩm Tông Niên thì thân nhau quá rồi.
Tạ Chấn Lâm nhắc: “Năm nay Hiệp hội Thương mại đổi nhiệm kỳ, quyền kinh doanh ngành cờ bạc cũng phải đấu thầu lại nhỉ.”
Đúng buổi rối ren.
Đàm Hựu Minh nhún vai, chẳng quan tâm: “Đổi thì đổi.” Lo gì! Anh liếc khung chat vẫn chưa được trả lời, lại hỏi Tạ Chấn Lâm vài chuyện khác.
Trận đua hoàng hôn kết thúc, Đàm Hựu Minh đứng dậy nói phải đi. Mọi người ra sức giữ lại, bởi Đàm Hựu Minh không những không kiêu ngạo mà còn chơi hết mình, lại trọng nghĩa khí, ngoài ý định xu nịnh nhà họ Đàm, không ít người thực lòng muốn kết bạn cùng anh.
“Sau trận đêm nay còn có buổi trình diễn đua ngựa của Câu lạc bộ Hoàng gia nữa đấy cậu chủ, ở lại chơi chút đi, lâu lắm bọn tôi mới được gặp cậu, tối nay có thể ra biển chơi tiếp.”
“Chà, ăn chơi ghê phết nhỉ.” Đàm Hựu Minh vắt áo khoác lên vai, “Tôi có việc rồi, mấy cậu chơi đi, hôm nay tôi mời.”
Cả đám thực sự không nỡ để anh đi nên nịnh nọt đủ đường. Đàm Hựu Minh cười như không cười, nhẹ nhàng gạt đi: “Không cho tôi đi thì tôi gọi người đến đón đấy.”
Nói cái là im ngay.
Đàm Hựu Minh bật cười, chỉ vào họ: “Mấy cậu đúng là…”
Tạ Chấn Lâm biết anh thực sự phải đi, Đàm Hựu Minh hầu như chưa bao giờ ở lại qua đêm với họ: “Anh à, để em tiễn anh.”
“Tiễn cái gì, cậu cứ ngồi đấy.”
Tạ Chấn Lâm khăng khăng: “Không sao, em tiễn một đoạn thôi.” Lần tới gặp lại Đàm Hựu Minh không biết là khi nào.
Đàm Hựu Minh định nói gì đó thì Tạ Chấn Lâm đã bảo: “Em đưa anh qua lối hội đồng, khán đài đông người lắm.”
Đàm Hựu Minh không đồng tình nhìn cậu ta, sự nghiệp của Tạ Chấn Lâm đang trong giai đoạn gây dựng lại, hôm nay cậu ta tổ chức tiệc, bỏ cả phòng đông người đi theo anh thì coi sao cho được.
Tạ Chấn Lâm không cam lòng nhưng từ trước đến nay luôn nghe lời Đàm Hựu Minh, cậu ta đành gọi cô gái mặc trang phục cưỡi ngựa lại, dặn dò: “Cô đưa anh Đàm qua lối hội đồng, đừng đi qua khán đài.”
“Dạ.”
Đàm Hựu Minh quay lưng vẫy tay rồi rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
“Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi.” Trương Tuấn Khiêm thẳng thừng nói với cô gái trong lòng mình, “Cậu ta không để ý đến cưng, sẽ không dẫn cưng đi đâu.”
Cô gái vội vàng thu ánh mắt từ cánh cửa về, nặn ra một nụ cười bối rối.
Trương Tuấn Khiêm khịt mũi cười, không cần nhìn cũng biết cô ta đang mơ mộng gì, như muốn dập tắt ý định của cô, anh ta nhắc nhở: “Đó là Đàm Hựu Minh đấy.”
Cô gái chợt tỉnh ngộ.
Ở lượt đua thứ sáu chiều nay, vài con ngựa bất ngờ gây sốt, có người thua nhiều quá không vui, định nổi giận, may mà một người đàn ông trẻ tuổi vô tình làm đổ ly rượu nhẹ nên cô mới thoát nạn.
Người đó từ đầu đến cuối luôn mang vẻ lười nhác, ra tay rất hào phóng, thỉnh thoảng cười lớn tràn đầy thần thái, đôi mắt đào hoa vô tình ngước lên, hờ hững lướt qua ai đó mà khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Vậy ra đó chính là cậu Đàm.
