Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 20: Mùng 5 Tết.



Sau hai ngày được ăn uống no nê và quấy rầy Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh đã hồi sinh khí thế, lập tức mở tiệc tại sòng bạc của Thẩm Tông Niên để chiêu đãi khách khứa, nghênh đón Thần Tài.

Múa lân, dâng hương, pháo đỏ trải dài từ đầu phố Đề Đốc đến tận cuối phố.

“A Vãn,” Từ Chi Doanh ném lá Át bích vào hồ bài, nói thật lòng: “Hay cậu cứ gom hết đồng chất để giúp anh Triệu thắng đi cho rồi.”

“…” Trần Vãn ho khẽ, Triệu Thanh Các cúi đầu nhìn bài, khóe môi hơi nhếch lên, nhã nhặn nói: “Hết ván này thì đổi người thôi.”

Đàm Hựu Minh không hài lòng, ngẩng đầu: “Cậu thắng cái là tính chuồn luôn à?”

Tinh thần chơi bài ở đâu, đạo đức chơi bài ở đâu?

Tiền nong không quan trọng, hôm nay là ngày đón Thần Tài, ai chẳng muốn dính tí hên.

Triệu Thanh Các quay sang nhìn anh, nói bằng giọng điệu ôn hòa, lịch sự: “Tôi ở lại, cậu càng khó thắng hơn.”

“…”

Hôm trước Triệu Thanh Các vừa về nhà cũ phát lì xì cho bọn trẻ, nghĩ ngợi một chút rồi đẩy mấy xấp phỉnh về phía Đàm Hựu Minh, dặn dò như anh cả: “Chơi nghiêm túc chút, cố gắng cầm cự đến khi Thẩm Tông Niên nghe máy xong.”

Đàm Hựu Minh l**m l**m chân răng.

Triệu Thanh Các không để ý đến Đàm Hựu Minh nữa, đứng dậy, lấy áo khoác trên lưng ghế khoác lên khuỷu tay, vòng qua nửa bàn bài rồi ngồi xuống cạnh Trần Vãn xem cậu đánh bài.

Trần Vãn rảnh tay kéo anh ta lại gần, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Muốn về rồi à?”

Cậu sợ Triệu Thanh Các ngồi không buồn chán, lơ đãng ngủ mất.

Triệu Thanh Các chậm rãi lắc đầu, biết ý nói: “Không vội, em chơi thêm vài ván đi.”

Mấy ngày nay Trần Vãn nằm lỳ trên giường anh không chịu ra ngoài, hôm nay hiếm hoi lắm mới ló mặt, Triệu Thanh Các muốn cậu chơi cho thỏa thuê.

Anh ta không tựa vào lưng ghế, chỉ dùng một tay chống cằm, lặng lẽ quan sát Trần Vãn đánh bài, hai đầu gối họ chạm nhau, thi thoảng cúi đầu trả lời vài tin nhắn công việc.

*

Ván tiếp theo, Hứa Ân Nghi thay người vào chơi, cô mới từ Bắc Âu về nước ăn Tết, vừa hay gặp Từ Chi Doanh ở sân bay nên cùng về chung. Đàm Hựu Minh từng học chung lớp tiếng Đức với cô, thế là hôm nay tiện đường ghé chơi. 

Mọi người đều đã quen nhau mấy chục năm, thân hay không thì chưa bàn đến, nhưng trong giới này, lợi ích quan trọng hơn tình cảm.

Chỉ từ ngày có Trần Vãn, mối quan hệ giữa mọi người mới có chút thay đổi.

Đàm Hựu Minh hỏi Từ Chi Doanh: “Tối nay cô muốn ở lại đây thật à?”

“Ừ,” Từ Chi Doanh đáp, “Ở nhà bị giục đến đau cả đầu, trốn ra ngoài cho yên tĩnh.”

“Vậy để tôi bảo người chuẩn bị phòng, lát nữa sẽ có người đưa thẻ phòng cho cô.” Dù sòng bạc vẫn chưa mở cửa dịp Tết, nhưng trước nay Đàm Hựu Minh luôn hào phóng chu đáo với phụ nữ, “Suối nước nóng, hồ bơi, nhà bếp đều dùng được, có người phục vụ 24/7. Nếu có việc cứ tìm quản gia, ra ngoài thì gọi tài xế đưa đi, ngoài kia Tết nhất không an toàn.”

Từ Chi Doanh nhận lời, tặc lưỡi khen: “Giờ tôi đã hiểu danh tiếng của sếp Đàm trong giang hồ từ đâu mà có rồi.”

Liên tục nhiều năm liền đứng đầu danh sách “Công tử phong lưu được lòng phái nữ nhất” do truyền thông Hồng Kông bình chọn, quả là danh xứng với thực.

Hứa Ân Nghi cười khanh khách: “Cậu không biết à, hồi chúng tôi học tiếng Đức, con gái nửa lớp đều mê Hựu Minh như điếu đổ!”

Đàm Hựu Minh cũng mặc cho mấy cô trêu chọc.

Hứa Ân Nghi bốc một lá bài, hỏi Từ Chi Doanh: “Làm gì còn ai dám quyết định chuyện của cậu, chẳng lẽ họ chưa thấy kết cục của anh cả, anh hai cậu à?” Cô là ái nữ độc nhất của một đại gia dầu mỏ, được cưng như trứng, hứng như hoa, chưa từng nếm mùi tranh quyền đoạt vị như Từ Chi Doanh.

Từ Chi Doanh cũng không bận tâm: “Kết hôn là có thể lấy được quỹ tín thác của gia tộc mà.”

“Thế thì không lấy phí mất, đây,” Hứa Ân Nghi chỉ vào Đàm Hựu Minh, “Có sẵn đối tác này.”

Đàm Hựu Minh gật đầu, ngậm điếu thuốc trên môi, nhưng vì có phụ nữ ở đây nên không châm lửa, sảng khoái nói: “Bạn bè với nhau, tôi có thể cho cô một mức giá hữu nghị.”

Từ Chi Doanh cũng cười tủm tỉm: “Tôi đâu có áp chế nổi cậu Đàm, nếu chọn thì cũng phải chọn A Hiên cơ.”

Vừa hay Trác Trí Hiên cầm ly rượu đi ngang qua: “…” Anh ta giơ tay đầu hàng, “Các cô đừng trêu tôi nữa.”

Trần Vãn buồn cười, Hứa Ân Nghi đánh lá Joker nhỏ, ăn mất quân K bích của cậu, sau đó bảo với Đàm Hựu Minh rằng Carolin sắp về rồi.

“Ai cơ?” 

“Phương Thi Dĩnh ấy.” Hứa Ân Nghi nhìn anh vừa ngậm thuốc vừa bốc bài, cạn cả lời, “Đến chuyện này mà cậu cũng quên sao?” Rốt cuộc người được mệnh danh là ông hoàng giao thiệp của Hải Thị có thể nhớ được ai đây?

Cô nhắc: “Bạn học cùng nhóm với chúng ta trong lớp kịch nói cuối khóa đó, cô ấy đóng vai hoàng hậu của cậu.”

“Hồi đi học ba cô ấy làm ăn thua lỗ khiến gia đình phá sản, sau đó cô ấy tham gia cuộc thi Hoa hậu Hoàn đảo để vào showbiz. Nghe bảo cậu từng giúp cô ấy thoát khỏi một nhà sản xuất phim trong một buổi tiệc, sau này cô ấy có không ít tài nguyên nhờ sự giúp đỡ của cậu.”

Đàm Hựu Minh cuối cùng cũng có chút ấn tượng.

Hứa Ân Nghi biết Đàm Hựu Minh vốn hào sảng nghĩa khí, giúp đỡ ai cũng chẳng để tâm, kết giao đủ đường, nhưng anh không hay những hạt giống vô tình gieo xuống lại nở hoa trong cuộc đời người khác, cũng chẳng biết có người vẫn khắc ghi ân tình ấy suốt bao năm.

“Giờ Carolin đã chuyển sang làm phía sau hậu trường rồi, năm ngoái cô ấy đoạt giải Đạo diễn phim truyền hình xuất sắc nhất tại Giải Cành Cọ Vàng.”

Trên mặt Đàm Hựu Minh lộ ra vẻ kính nể: “Giỏi quá!”

“Ừ, cô ấy rất cố gắng, lần này về nước, người đầu tiên cô ấy muốn gặp chính là cậu, nhưng cô ấy không có số của cậu, để tôi gửi cho cậu nhé? Tiện đây, lớp tiếng Đức của chúng ta cũng nên tổ chức một buổi họp mặt rồi nhỉ?”

Hứa Ân Nghi không biết rằng Đàm Hựu Minh năm mười lăm tuổi vốn chẳng hề muốn học cái thứ tiếng Đức chết tiệt đó, anh chỉ cắn răng học vì đã lén điều tra ra rằng Thẩm Tông Niên bị lưu đày đến một nơi nào đó thuộc khu vực nói tiếng Đức ở Bắc Âu thôi. 

Nhưng trong năm Thẩm Tông Niên vắng mặt, cô gái này cùng với hai phần ba lớp học đã mang đến cho một Đàm Hựu Minh vừa mất đi người bạn tri kỷ rất nhiều sự ấm áp và an ủi, bởi vậy anh vẫn có chút tình cảm với lớp tiếng Đức này. 

“Được, gửi số cô ấy cho tôi đi.” Đàm Hựu Minh quay đầu nhìn quanh, tìm thấy Thẩm Tông Niên đang nghe Tưởng Ứng nói chuyện.

Anh vẫy tay, uể oải gọi: “Thẩm Tông Niên.”

Chờ người kia bước đến, Đàm Hựu Minh liền thò tay mò vào túi áo đối phương: “Điện thoại đâu?”

Anh thò tay vào túi áo hắn, mò mẫm một hồi chẳng thấy, miệng vẫn thúc giục: “Mau lên, đạo diễn đoạt giải Cành Cọ Vàng đang đợi kết bạn với tôi đây này.” Anh thật lòng vui mừng cho người bạn cũ đã nếm được trái ngọt, giọng điệu đầy tự hào như thể chính mình cũng được vinh danh.

Thẩm Tông Niên cúi xuống nhìn anh, đưa tay vào túi, nắm lấy cổ tay anh kéo ra rồi buông, thản nhiên nói: “Kết bạn bằng điện thoại của cậu ấy.”

“?” Điện thoại anh đang sạc pin mất rồi. 

Thẩm Tông Niên chỉ nói: “Tôi bảo người mang đến cho cậu.” Rồi quay lưng đi nghe điện thoại.

“Này…” Đàm Hựu Minh gọi mà không ai đáp, quay đầu thấy ba đôi mắt trên bàn đều đang nhìn mình, nhưng anh cũng chẳng giận, chỉ nhún vai cười để vớt vát sĩ diện: “Cậu ấy vốn thế mà.”

Hứa Ân Nghi khẽ nhướng mày, Từ Chi Doanh chỉ cười mà không nói, Trần Vãn thì sờ mũi, không ai lên tiếng, chỉ ăn ý lặng lẽ bắt đầu một ván bài mới.

Có mỗi Triệu Thanh Các liếc mắt nhìn về phía Thẩm Tông Niên.

Anh ta đã bảo rồi mà không nghe.

“Cậu xem người ta như Bồ Tát mà phụng thờ, nhưng Bồ Tát đâu thể chỉ cứu rỗi riêng mình cậu.”

“Một khi người ta đã dang tay cứu rỗi cậu, thì lấy đâu ra lẽ cấm đoán họ dang tay với kẻ khác? Thẩm Tông Niên, nào có đạo lý đó đâu.”

Thẩm Tông Niên ngày ấy giả vờ không nghe, Thẩm Tông Niên bây giờ cũng giả vờ không thấy.

*

Khi quân bài của Trần Vãn lần thứ hai rơi vào tay Hứa Ân Nghi, Triệu Thanh Các khẽ cười.

Sống lưng Trần Vãn khẽ cứng lại, chốc lát sau, cậu nhẹ nhàng chạm gối vào đầu gối của Triệu Thanh Các.

Bàn tay Triệu Thanh Các đặt lên lưng cậu như nhấn một phím đàn, sau đó nói mình ra ban công hút điếu thuốc. 

Trần Vãn gật đầu, kéo anh ta lại, khoác áo lên người anh ta rồi mới nói: “Đi đi.”

“…”

Giờ nghỉ, Đàm Hựu Minh đi tiếp đón mấy người bạn khác, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân thì tiện thể chào hỏi mấy nữ nhân viên dealer: “Thư giãn đi, Tết nhất mà, đâu cần câu nệ quy củ như vậy.”

“Nhận được lì xì hết chưa?” Anh khoác áo hờ hững trên vai, trông tùy ý lại pha chút bất cần, một vài nữ dealer người nước ngoài táo bạo đáp lại: “Nhận được rồi, sếp Đàm hào phóng quá, năm nay chắc chắn sẽ phát tài lớn.” Khách sạn sòng bạc này tuy thuộc tài sản của nhà họ Thẩm, nhưng từ quản lý đến nhân viên đều thân quen với Đàm Hựu Minh hơn.

“Được,” Đàm Hựu Minh cười, “Nhận lời chúc của mọi người vậy.”

*

Pháo hoa bung nở rực trời đêm xa, trong suốt dịp Tết Nguyên Đán, cảng Victoria đêm nào cũng bừng sáng, ánh lửa lóe rồi tắt, lặng lẽ trượt dài trên gương mặt vô cảm của Thẩm Tông Niên.

Có người tiến lại gần, Thẩm Tông Niên cúp máy, liếc nhìn chiếc áo khoác hờ hững trên vai đối phương, Triệu Thanh Các chưa bao giờ mặc đồ kiểu ấy, là ai đã khoác lên cho anh ta thì không cần hỏi cũng biết.

Thẩm Tông Niên cười khẩy: “Sao, giả vờ yếu đuối mãi rồi nhập vai luôn rồi à?”

Triệu Thanh Các chẳng màng châm chọc, bật một điếu thuốc ngậm bên môi rồi nói một câu chẳng liên quan: “Cậu lại không đành lòng rồi.”

Thẩm Tông Niên không hút thuốc, chỉ tựa vào tường, hai tay đút túi, gật đầu: “Ừ, tôi cũng ép cậu ấy đủ rồi.”

Triệu Thanh Các không hề cảm thấy xấu hổ, khẽ nhếch cằm: “Vậy thì đã sao?”

Thẩm Tông Niên chống tay lên lan can, mắt nhìn ra núi: “Cậu ấy không phải người như vậy, cưỡng ép có ích gì.”

“Vậy cứ để cậu ta là người như vậy đi…”

“Triệu Thanh Các,” Thẩm Tông Niên ngắt lời, lúc này trên không trung vừa hay có một chùm pháo hoa nở bung giữa trời, ánh sáng hắt lên gương mặt lạnh lẽo âm trầm của hắn: “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, thứ mà cả tôi lẫn cậu đều không có được, thì ít nhất trong số chúng ta cũng nên có một người có chứ.”

Thế là Triệu Thanh Các không nói gì nữa. 

Đàm Hựu Minh không giống Triệu Thanh Các hay Thẩm Tông Niên.

*

Thẩm Tông Niên đến nhà họ Đàm năm mười hai tuổi.

Hắn là người thừa kế được chính tay ông nội ghi vào di chúc, trước sức cám dỗ của khối tài sản khổng lồ, tình cha con cũng không còn là cha con, tình anh em cũng không còn là anh em. Để thay đổi di chúc, cậu bé Thẩm Tông Niên khi ấy đã phải trải qua sự vu oan hãm hại của anh em họ, những cuộc truy sát liên thủ của các chú bác, thậm chí là cả sự bắt cóc và đe dọa từ chính cha mẹ ruột.

Những ngày cuối đời, ông cụ Thẩm biết mình không thể bảo vệ đứa cháu nhỏ, đành gửi gắm nó cho người bạn thân là ông cụ Đàm, khẩn cầu nhà họ Đàm bảo vệ Thẩm Tông Niên đến khi trưởng thành, đồng thời hứa hẹn những lợi ích to lớn. Đây cũng là lý do mà nền tảng của hai nhà họ Đàm – Thẩm sau này gần như không thể tách rời.

Từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Đàm, ông Đàm và Quan Khả Chi đã coi hắn như con ruột.

Đàm Trọng Sơn cởi mở, yêu thích trẻ con, dạy hắn bắn súng, đánh nhau cũng như cách giao thiệp với người đời.

Quan Khả Chi tính tình mạnh mẽ, thường vừa đánh phấn vừa đuổi theo con trai đánh mắng, nhưng khăn quàng cổ bà đan cho Đàm Hựu Minh hay bát chè trôi nước bà nấu, Thẩm Tông Niên cũng có phần, dẫu rằng khăn xấu xí, chè cũng khó ăn.

Ông cụ Đàm nhân hậu, đích thân dạy Thẩm Tông Niên đọc thơ, viết chữ, bởi vì Đàm Hựu Minh không chịu học, không thể ngồi yên được dù chỉ một phút.

Ngay cả Triệu Thanh Các được Đàm Hựu Minh rủ về nhà chơi cũng từng nhận được một tấm giấy cắt do đích thân bà cụ Đàm làm tặng.

“Thanh Các đẹp trai thế này, cắt cho cháu một con hổ lớn nhé.”

Nhưng khi về đến nhà, món quà đó đã bị Triệu Mậu Tranh xé nát, hồi nhỏ Triệu Thanh Các từng cảm thấy rất có lỗi, nên từ đó không bao giờ đến nhà Đàm Hựu Minh chơi nữa.

Nhìn vào thùng rác, anh đã từng tự hỏi: nếu ngày đó Bi Ve được Đàm Hựu Minh nhặt về, liệu số phận có đổi khác hoàn toàn không?

Đương nhiên là có.

Nhà họ Đàm là một vòng tay rộng lớn, từng chứa chấp Thẩm Tông Niên không nhà không cửa, ôm ấp Triệu Thanh Các thiếu thốn tuổi thơ, che chở Trác Trí Hiên không được yêu thương, dĩ nhiên cũng đủ chỗ cho một chú chó nhỏ bị thương.

Một gia đình như vậy, trong giới này gần như không tồn tại, nhưng chính từ đó mới sinh ra một Đàm Hựu Minh như bây giờ.

Thẩm Tông Niên và Triệu Thanh Các đều lạnh lùng bạc bẽo, chẳng có thứ gì để bận tâm, lương tâm hay đạo đức cũng đã mất từ lâu, làm gì cũng không cần kiêng nể.

Song những người khác thì không.

Gia đình hòa thuận, viên mãn ấy là một phần trong sự tự do phóng khoáng của Đàm Hựu Minh, nếu có ai muốn phá vỡ nó thì chẳng khác nào muốn hủy diệt con người thật của anh.

Trong làn gió biển ẩm ướt đã phảng phất mùi cỏ cây đâm chồi nảy lộc, Triệu Thanh Các nói: “Sang xuân là đại thọ của ông cụ Đàm rồi.” Năm nay Hiệp hội Thương mại thay máu, nhà họ Đàm đã rút bớt vài người, để củng cố nền móng, hôn sự của Đàm Hựu Minh chắc chắn sẽ được đưa ra bàn bạc.

Thực ra Thẩm Tông Niên không cần ai phải nhắc nhở điều này.

*

Pháo hoa trên cảng Victoria chỉ bắn đến mười một giờ đêm.

Buổi họp mặt kết thúc, Đàm Hựu Minh ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tông Niên. Pin đang báo động, anh vừa mới ngồi thẳng dậy thì Thẩm Tông Niên đã nhấn một công tắc trên bảng điều khiển trung tâm, ngăn kéo mở ra, dây sạc lộ diện.

Đàm Hựu Minh thà chờ sạc còn hơn lấy điện thoại của mình, đây đã là thói quen ăn sâu bén rễ.

Một thời gian dài sau khi Thẩm Tông Niên được gửi đến nhà họ Đàm, hắn vẫn bị gia tộc quấy rối, gọi điện đe dọa, nhắn tin kh*ng b*, uy h**p, dụ dỗ, Thẩm Tông Niên đều mặc kệ, nhưng Đàm Hựu Minh lại tức không chịu được, ngày nào cũng kiểm tra điện thoại của hắn.

“Má nó, cậu cứ để mặc bọn họ phát điên vậy à??” 

Trong từ điển của đại ma vương không có chữ “nhịn”. 

Người nhà họ Thẩm đe dọa một câu, Đàm Hựu Minh sẽ chửi lại mười câu.

Người nhà họ Thẩm gọi một cuộc, anh lập tức bỏ tiền thuê hacker xóa sổ luôn số của đối phương. 

Lần đầu tiên Thẩm Tông Niên nhìn Đàm Hựu Minh bằng ánh mắt nghiêm túc là khi đối phương nhe răng cười khiêu khích, vừa nghe điện thoại của một ông chú họ Thẩm vừa xổ một tràng chửi bới bằng ba thứ tiếng Trung – Quảng – Anh, đan xen các loại tục ngữ.

“…” 

Nếu cuộc gọi này diễn ra trong nhà, Quan Khả Chi thậm chí còn thấy con trai mình chửi chưa đủ bạo, lời lẽ vẫn còn quá ôn hòa, thậm chí còn nhiệt tình chỉ bảo cho anh thêm vài câu chửi địa phương sắc bén hơn.

Ông cụ Đàm ngồi bên, ánh mắt tràn đầy khích lệ, Đàm Trọng Sơn hé miệng định can mà cuối cùng đành thôi. 

Từ đó, chuyện Đàm Hựu Minh ngang nhiên chiếm dụng điện thoại của Thẩm Tông Niên đã thành chuyện quen thuộc trong nhà, sau này, người trong nhà muốn tìm Đàm Hựu Minh đều trực tiếp gọi vào số của Thẩm Tông Niên, dần dà, bạn bè cũng bắt đầu học theo.

*

Chiếc Bentley lướt qua cảng Victoria, Đàm Hựu Minh hạ thấp cửa sổ xe xuống một chút, kể cho Thẩm Tông Niên nghe chuyện mình vừa nghe được từ bạn bè tối nay.

“Họ nói hình như có người thấy mẹ của Tạ Chấn Lâm ở bệnh viện Nhân Tế.”

Giọng điệu của anh hiếm khi trầm xuống, hồi còn đi học, trong một lần nhà trường tổ chức dã ngoại, bọn họ từng được ăn món chè xoài bột báng do bà Tạ tự tay làm.

“Chẳng biết có phải là thật không.”

Nhân Tế là bệnh viện tư nhân, vì vẫn còn trong dịp Tết nên không cho phép thăm nom, cũng không để truyền thông đưa tin. Hải Thị kiêng kỵ chuyện này, mà giới kinh doanh lại càng vậy.

“Tôi cũng không liên lạc được với cậu ta, tin nhắn chúc mừng năm mới gửi từ mùng 1 cũng không thấy trả lời.”

“Chuyện cậu ta và người mẫu nam kia, nhà họ Tạ vẫn không chịu nhượng bộ.”

Từ thời đại học đến giờ cũng đã nhiều năm rồi, dẫu Đàm Hựu Minh từng hào phóng giúp khi bạn bè đến cầu cứu, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ đây là một mối tình không có kết quả.

Với những gia đình như bọn họ.

“Tạ Thụy Quốc nổi cơn thịnh nộ muốn làm sạch thanh danh gia tộc, ngay cả Tết cũng không cho Tạ Chấn Lâm về nhà, dì ấy quá đau lòng nên mới phải vào viện.”

Đàm Hựu Minh là người trọng tình cảm, đề cao gia đình, anh thuận miệng thở dài một câu: “Cứ nhất thiết phải là người đó sao?”

Đàm Hựu Minh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm sắt son của bạn mình, chỉ là anh chưa từng yêu ai nên càng khó thấu.

Nhất là khi nghe tin đối phương đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài bệnh viện nhưng không được vào thăm, lòng anh không nỡ, thở dài nói: “Hy vọng cậu ta không hối hận.”

Nhưng tất cả đều là lời đồn, thật giả ra sao chưa biết được, người ngoài càng không có quyền xen vào.

Đèn pha đối diện lóe chói, rọi thẳng vào gương mặt đa tình mà vô tình của anh, ấy là gương mặt lạnh lùng của kẻ đã lướt qua ngàn hoa mà chẳng đọng lại chút hương nào.

Dù Thẩm Tông Niên không đáp lời, Đàm Hựu Minh vẫn có thể thao thao bất tuyệt, anh đã quen rồi, sau đó lại chuyển sang chuyện chính.

“Tôi thấy Tân Dược bán tháo cổ phần khi chạm đáy nên dùng tài khoản của cậu để gom vào rồi.” Gió từ sông thổi vào, làm rối tung mái tóc của Đàm Hựu Minh, khiến gương mặt anh ta trông vừa chính trực vừa tà khí: “Nhịn bọn họ đủ lâu rồi, lần này dứt khoát đi, tôi lười đến mức chẳng buồn để lại toàn thây cho họ nữa.”

Thẩm Tông Niên không nói gì, trong công việc, từ trước đến nay vẫn là Thẩm Tông Niên đóng vai kẻ ác, còn Đàm Hựu Minh đóng vai người tốt, việc mượn đao của Thẩm Tông Niên để xử lý kẻ khác đã trở thành kỹ năng thành thạo nhất của anh. 

Pin điện thoại đã lên đến bốn mươi phần trăm, rung lên hai tiếng, Đàm Hựu Minh reo lên: “Đạo diễn lớn trả lời tôi rồi này.”

[Tác giả] Thanh Minh Cốc Vũ:

Vì đây là nội dung ngoại truyện của Lời hồi đáp, nên hôm nay sẽ có thêm một chương nữa nhé.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...