Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 22: Sương mù trời đông và rêu phong.



Đàm Hựu Minh sờ túi, điện thoại quả nhiên nằm gọn trong đó, anh gõ sai mật khẩu mấy lần, mãi mới mở khóa được.

Trác Trí Hiên thấy màn hình hiển thị cuộc gọi từ Đàm Hựu Minh thì tê cả da đầu, dấy lên dự cảm bất an, lần cuối số này nhảy lên là lúc Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên cãi nhau.

Anh ta vội vàng ra dấu “suỵt” với Hứa Ân Nghi và Tưởng Ứng đang trò chuyện rồi nghe máy.

Đàm Hựu Minh hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Vừa qua cầu lớn.”

Vì chuyện tốt Trác Trí Hiên làm cho Trần Vãn trước Tết, xe và thẻ của anh ta bị gia đình tịch thu đến giờ, việc đi lại hàng ngày toàn là đi ké bạn bè, hết ké Trần Vãn lại sang Tần Triệu Đình, tối nay đến lượt Tưởng Ứng, chẳng ai thoát được.

“Quay đầu lại, về Bồ Dã đón tôi.”

“Hả?”

Tưởng Ứng đang lái xe nhìn qua, Hứa Ân Nghi ở ghế sau cũng nhoài người lên ghế trước.

Trác Trí Hiên không chịu nổi ánh mắt hóng hớt của hai người, cũng không hỏi nhiều mà đáp luôn: “Được, vậy cậu đợi một lát, bọn tôi đến ngay.”

Đàm Hựu Minh đứng cóng trong gió lạnh hai mươi phút mới thấy xe, trong thời gian đó, điện thoại anh chỉ reo đúng một lần, anh không bắt máy, sau đó cũng không có cuộc gọi nào nữa.

Anh mở cửa xe, vừa định chửi đổng Thẩm Tông Niên một tràng thì phát hiện phía sau còn có một cô gái, đành gắng gượng giữ lại chút phong thái lịch thiệp, gật đầu với Hứa Ân Nghi.

Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt: Cậu hỏi đi.

Tôi không hỏi, cậu hỏi đi.

Hai người họ không dám hỏi, cô Hứa đành xung phong: “Sao thế cậu chủ Đàm?”

“Thẩm Tông Niên phát điên, ông đây lười chiều theo.”

Hứa Ân Nghi cười suýt ngất, Tưởng Ứng đang lái xe cũng không nhịn được hỏi: “Vậy cậu Đàm, giờ chúng tôi đưa cậu về đâu đây?”

Anh ta hỏi vậy, Đàm Hựu Minh cũng không biết trả lời sao.

Bình thường anh và Thẩm Tông Niên đều sống ở đường Tả Sĩ Đăng, những bất động sản khác dưới tên anh đều là nhà trống, chẳng có gì bên trong.

Khu thương mại bắt buộc nghỉ Tết nên không còn ai, gia đình Trác Trí Hiên quản chặt, Tưởng Ứng lại thân với Thẩm Tông Niên hơn, cãi nhau là chuyện riêng của họ, không cần thiết làm khó bạn chung.

Nhưng nếu về nhà cũ thì người làm chắc chắn sẽ báo cho Quan Khả Chi.

Phiền chết đi được.

Trác Trí Hiên tỉnh táo, ngoảnh đầu hiến kế: “Hay là đưa cậu về Bồ Lợi? Chắc giờ cô Từ chưa ngủ đâu, hai người còn có thể đánh vài ván đấu địa chủ, sáng mai cùng đi ăn bánh uống trà luôn.”

“Không đi.”

Bồ Lợi là cơ ngơi của Thẩm Tông Niên, cãi nhau xong lại chạy đến khách sạn nhà người ta thì chẳng khác nào tự vả mặt mình.

Hứa Ân Nghi hào phóng: “Hay là đến chỗ tôi?”

Là con gái duy nhất của ông trùm dầu mỏ, cô sở hữu vô số bất động sản, có cả biệt thự chuyên dùng để tiếp đãi bạn bè.

“Tết này tôi đều ở nhà cũ, để không cũng phí, cậu đến đó thêm chút hơi người giúp tôi đi.”

Đàm Hựu Minh đang định nói đúng là lúc quan trọng vẫn phải nhờ cậy bạn học cũ.

Tưởng Ứng và Trác Trí Hiên lập tức đồng thanh nói: “Không được.”

Vừa dứt lời, cả hai đều giật mình nhìn nhau, lửa giận trong lòng Đàm Hựu Minh lại bùng lên, anh đạp vào ghế trước: “Hai cậu cũng lên cơn à?”

Trác Trí Hiên vắt óc suy nghĩ, tìm một cái cớ: “Anh giai, cậu tin không? Cậu vừa bước xuống xe thì ngay lập tức Báo chiều Hải Đô sẽ giật tít ‘Tay chơi số một Hương Cảng xuất hiện tại Thái Bình Thiển Loan, nghi vấn hẹn hò với thiên kim của ông trùm dầu mỏ’.”

“Tết nhất ai cũng rảnh, chỉ mong có chuyện để hóng, hai người chỉ cần nhìn nhau một cái thôi cũng có thể bị giật tít thành chuyện vui sắp tới. Đến lúc đó cậu tính giải thích với gia đình thế nào? Chẳng lẽ cảm thấy bản thân còn thiếu scandal à?”

“Tôi mà sợ mấy thứ đó?” Cây ngay không sợ chết đứng, Đàm Hựu Minh cười lạnh, “Cậu còn lạ gì nguồn cơn mấy tin đồn ấy nữa?”

Trác Trí Hiên hơi chột dạ: “Biết thì biết, có làm được gì đâu…”

Đàm Hựu Minh giao thiệp rộng, từ thời còn đi học đã quen đủ tầng lớp, đám bạn tốt có xấu có của anh mỗi khi gây chuyện, để tránh bị gia đình trách phạt sẽ lôi tên anh ra làm bia đỡ. Dù sao thì nhà họ Đàm cũng nuông chiều con trai, còn các thế gia khác lại mong có cơ hội kết thân với nhà họ Đàm.

Mà bản thân Đàm Hựu Minh vốn hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần không đụng nguyên tắc hay đạo đức thì anh lười vạch mặt đám công tử bột đó.

Nếu anh thực sự làm loạn như cánh săn ảnh viết thì Quan Khả Chi đã lột da con trai mình không còn một mảnh rồi.

Nhà họ Đàm cưng thì cưng, nhưng vốn là gia tộc chính phái, cực kỳ truyền thống, những chuyện liên quan đến nguyên tắc và danh dự, họ chưa bao giờ dễ dãi.

“Chuyện này không giống với mấy vụ lặt vặt thường ngày đâu,” Trác Trí Hiên nhức đầu, “Không chỉ cậu phải giải thích mà cô Hứa cũng phải giải thích, việc này liên quan đến hai gia đình… không hề đơn giản.”

Nhưng Hứa Ân Nghi lại nói: “Tôi thì chẳng cần giải thích.”

Đại tiểu thư quang minh lỗi lạc: “Tôi không bận tâm mấy lời đồn nhảm này.”

Đàm Hựu Minh lập tức đồng quan điểm: “Đúng, quan tâm bọn họ làm gì.”

Hai người nhất trí với nhau, cứ thế quyết định.

Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng: “…”

*

Đàm Hựu Minh chỉ ở nhà Hứa Ân Nghi một đêm đã không chịu nổi sự lạnh lẽo vắng vẻ, anh mượn một chiếc du thuyền của cô rồi gọi bạn bè ra khơi.

Bất kể lúc nào, chỉ cần anh hô một tiếng là trăm người hưởng ứng.

Cơn giận của anh vẫn chưa nguôi, anh tự cầm lái suốt hai ngày, biến chiếc Phi Thiên thành thuyền đua thực thụ.

Du thuyền tạo nên những đợt sóng trắng xóa cuồng nộ, mấy chiếc du thuyền gần đó ban đầu bị bắn nước tung tóe, sau đó buộc phải chuyển hướng nhường đường, mấy công tử bột chửi um lên, sai người đi hỏi xem rốt cuộc là kẻ nào lại kiêu ngạo đến thế, người trở về báo là cậu cả nhà họ Đàm, mấy người nhìn nhau rồi lại im bặt.

Có người đề nghị lên chào hỏi, người trở về báo lại rằng Đàm Hựu Minh đã phong tỏa một tuyến hàng hải, không cho thuyền bè đến gần, thế là bọn họ đành thôi.

Đàm Hựu Minh liên tục phóng nhanh hơn chục hải lý, những người trên thuyền đều chóng mặt quay cuồng, một ngọn sóng dựng đứng ập tới, thuyền trưởng người Hà Lan la lớn: “Captain Đàm! Please! Please!”

Đàm Hựu Minh mặt không cảm xúc nhấc kính râm lên, trả lại tay lái cho ông ta.

Biển đêm trong vắt, trời sao trải dài tận chân trời, Đàm Hựu Minh nằm trên boong tàu nhìn bầu trời đêm, bất ngờ nhận ra vài chòm sao quen thuộc, chính anh cũng ngạc nhiên.

Lại nhớ đến đài thiên văn Kepler bị bỏ hoang trên đỉnh Kadooria, đó là vị trí tuyệt vời để ngắm pháo hoa và màn trình diễn ánh sáng ở cảng Victoria, giới công tử nhà giàu thường kéo người mẫu và nữ diễn viên lên đó đua xe đường núi, đánh nhau để lấy lòng người đẹp.

Vào đúng đêm siêu trăng năm ngoái, Đàm Hựu Minh đã tuyên bố bao trọn đài thiên văn, không ai dám tranh giành với anh.

Chẳng ai biết anh vung tiền như rác vì ai, hôm sau Báo chiều Hải Đô còn liệt kê từng nữ diễn viên và người mẫu có tin đồn với anh, phân tích từng người một, khiến cả đám săn ảnh bị xoay vòng vòng.

Đàm Hựu Minh xem xong chỉ biết cười chết, đó là nơi anh cố tình đặt cho Thẩm Tông Niên mà.

Thế mà Thẩm Tông Niên lại đối xử với anh như vậy, lương tâm chắc bị chó ăn mất rồi.

Đàm Hựu Minh cầm điện thoại lên xem, đã hai ngày không có một tin nhắn nào.

Điện thoại tối đi, như thể cả người anh cũng bị dập tắt theo, thủy triều đêm lặng lẽ dâng, từng chút một tràn đến như muốn nhấn chìm cả miệng mũi, khiến người ta nghẹt thở.

Đàm Hựu Minh đang lênh đênh trên một chiếc thuyền cô độc giữa biển, chẳng biết phương hướng, mà cũng chẳng thấy bến bờ.

*

Tín hiệu ban đêm yếu ớt, đường đèo tối đen, Thẩm Tông Niên đánh nửa vòng tay lái, lách qua rễ cây đổ ngang sau bão.

Nhà cũ nhà họ Thẩm được xây dựng trên sườn núi Bách Lý, cánh cổng mở toang, chiếc Bentley đen chạy thẳng vào, xé toạc màn sương núi dày đặc.

Mái hiên cong, xà nhà và cửa sổ phía Tây dán đầy câu đối đỏ, nhưng vì thiếu hơi người nên căn biệt thự cổ quạnh hiu, màu đỏ nhuộm vẻ rực rỡ suy tàn.

Quản gia đứng chờ ở tiền sảnh, cậu chủ nhỏ lâu lắm mới về khoác chiếc áo khoác dài màu đen, trông có phần xa lạ.

Thẩm Tông Niên cao ráo, chân dài, bước ra từ màn sương núi của đêm đông.

Ánh đèn lờ mờ, quản gia già tiến lên đón: “Cậu chủ, mọi thứ đã sẵn sàng rồi.”

Thẩm Tông Niên gật đầu: “Chú Khương.”

Quản gia nói: “Khuya quá rồi, cậu ăn chút gì không?” Mỗi năm Thẩm Tông Niên chỉ về nhà cũ một lần, ở lại phòng chính của Thẩm Trọng Vọng một đêm, thức trắng đêm, không lót dạ e là sẽ khó chịu.

“Không cần, vào trong thôi.”

Phòng chính của Thẩm Trọng Vọng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc chủ nhân còn sống, có ghế bành, bàn bát tiên, tranh thủy mặc, bức hoành và cột chính ở gian giữa.

Thẩm Trọng Vọng là người tiên phong táo bạo, đã bắt đầu giao thương với người nước ngoài từ thế kỷ trước, sòng bạc và khách sạn trải dài từ cửa khẩu đến vành đai, vậy mà gu thẩm mỹ lại thiên về kiểu Trung Hoa truyền thống.

Đồng hồ Tây Dương treo chính giữa, mang ý nghĩa “cuộc đời an thái”, phía Đông đặt bình sứ, phía Tây đặt gương hoa ngô đồng, hàm ý là “gia đạo an lạc”.

Tiếc thay mọi thứ chẳng như ý, căn nhà lớn họ Thẩm không hề “an” cũng chẳng hề “lạc”.

Thẩm Tông Niên thắp hương xong liền quay về gian giữa ngồi xuống, không quỳ lạy cũng chẳng nói lời nào.

Hắn chẳng tin ba thước trên đầu có thần linh, cũng chẳng tin người chết còn hồn, người mất là mất, người sống về thăm dịp lễ Tết coi như tròn chữ hiếu.

Bức di ảnh lớn của Thẩm Trọng Vọng không hề đáng sợ, thân hình vạm vỡ, tóc dày, lông mày và đôi mắt ôn hòa, nhưng góc cạnh sắc bén, khóe miệng nở một nụ cười, đúng như những gì Thẩm Tông Niên còn nhớ.

Đàm Hựu Minh từng xem ảnh của ông, bảo: “Chà, ông nội của cậu hồi trẻ chắc chắn đẹp trai lắm.”

“…” Thẩm Tông Niên lười để ý đến anh, lặng lẽ cất bức ảnh đi.

Sau mười sáu năm, hắn một lần nữa ngẩng đầu đối diện với người xưa, trong lòng cũng hiếm hoi cảm thấy hoang mang, không biết ngày ấy đưa hắn đến nhà họ Đàm là đúng hay sai.

Chuyện Thẩm Tông Niên đã quyết thì không thể thay đổi, hắn không sợ Đàm Hựu Minh tức giận, chỉ lo Đàm Hựu Minh đau lòng.

Hắn không khỏi tự vấn liệu mình có quá tàn nhẫn, quên dành cho đối phương chút thời gian thích nghi, giá mà chậm lại một chút, có lẽ cuộc chia ly nhẹ nhàng hơn và cũng dễ chấp nhận hơn.

Là hắn đang muốn dứt bỏ, không nên để Đàm Hựu Minh phải cùng hắn gánh chịu nỗi buồn.

Vậy nên nếu thời gian cho phép, Thẩm Tông Niên sẵn lòng đồng hành cùng Đàm Hựu Minh từng bước thích nghi, cho đến khi bên cạnh anh có người mới, cho đến khi anh hoàn toàn không cần Thẩm Tông Niên nữa.

Khói hương vấn vít trên vầng trán mệt mỏi, Thẩm Tông Niên thu hồi suy nghĩ, không nghĩ thêm nữa, cứ thế dựa vào lưng ghế thái sư, lặng lẽ ngồi cho đến khi trời đông hửng sáng.

*

Mùng 8 là ngày lành đã được thầy phong thủy chọn, các chi nhánh chính phụ lần lượt đến thắp hương cho cụ Thẩm.

Chi nhánh phụ chỉ được dừng ở lư hương giữa giếng trời, không được bước vào trong.

Vài người chú bác đã đi qua bức bình phong, cổng hoa rủ, thắp hương, đốt vàng mã, cúng bái, lẩm bẩm khấn vái, phía sau tấm bình phong hiện ra một bóng đen khiến mọi người giật mình, ngọn lửa đỏ chập chờn suýt tắt.

Cho đến khi bóng người đó lộ rõ mặt, mấy người chú bác mới trấn tĩnh lại, lắp bắp chào hỏi Thẩm Tông Niên.

Đến giờ Thân mới dâng nén hương cuối, Thẩm Tông Niên ở lại nhà chính dùng bữa trưa, ngồi ở vị trí chủ tọa, khi hắn cầm đũa lên thì mọi người mới bắt đầu ăn.

Những người chú bác, cô dì còn được ngồi cùng bàn ăn này đều là những người còn sót lại sau cuộc nội chiến, đa số là những kẻ nhu nhược có lòng xấu nhưng không có gan làm, hoặc những kẻ gió chiều nào che chiều ấy.

Năm đó bọn họ không thực sự ra tay đối phó với Thẩm Tông Niên còn nhỏ tuổi, nên khi lớn lên Thẩm Tông Niên đã tha cho họ một lần, sau khi nắm quyền, những người này sống chết ra sao, nghèo túng hay giàu sang đều không còn liên quan đến hắn nữa.

Mọi người nói nói cười cười, nụ cười phù phiếm, thái bình giả tạo.

Không ai dám nhắc đến cha mẹ hắn, nhưng lại nhắc đến việc mộ địa của ông chú vẫn chưa được di dời về khu mộ của nhà họ Thẩm, mọi người khéo léo hy vọng Thẩm Tông Niên có thể xem xét lại.

Ông chú là em ruột của ông cụ Thẩm Trọng Vọng, sau khi nội chiến thất bại, ông ta uất ức mà chết, Thẩm Tông Niên đã ra tay tận diệt, gạch tên họ khỏi gia phả, cấm chôn ở mộ tổ.

Thẩm Tông Niên bình tĩnh hỏi: “Xem xét gì?”

Chú hai Thẩm Hiếu Trung nịnh: “Khu nghĩa trang công cộng đó chật hẹp, xung quanh lại ồn ào, mỗi lần gia đình bến đó ra vào đều có phóng viên rình rập, người chết cần được yên nghỉ, dù sao cũng là em ruột của ông nội cháu, vẫn là người một nhà mà.”

Không phải ông ta muốn giúp đỡ chi nhánh ấy, chỉ là nhà họ Thẩm bây giờ hoàn toàn bị Thẩm Tông Niên kiểm soát, số người ruột thịt còn sót lại như bọn họ thì rời rạc, thế lực mỏng manh, nếu không kết bè kéo cánh thì những ngày sau sẽ càng khó sống.

Thẩm Tông Niên nhấp một ngụm canh, giọng điệu tùy ý: “Ồ, người một nhà vội rút ống thở của anh trai ruột.”

“…” Chú hai cười gượng, “Mấy tay săn ảnh lắm chuyện đó ngày nào cũng thêm mắm thêm muối nhắc lại chuyện cũ, không tốt cho hình ảnh của Hoàn Đồ và cháu đâu.”

Áp lực dư luận và ràng buộc đạo đức không có tác dụng với Thẩm Tông Niên, tuyệt tình đứt nghĩa thì quản gì đến luân thường đạo lý, hắn dùng giấy lau miệng: “Nếu họ không hài lòng với nghĩa trang công cộng hiện tại, cháu có thể cho người đào quan tài của Thẩm Trọng Lương lên đưa xuống hầm rượu, ở đó yên tĩnh, chắc rất thích hợp để người chết an nghỉ.”

Cả bàn im phăng phắc.

Năm Thẩm Tông Niên tám tuổi, Thẩm Trọng Lương đã sai người nhét hắn vào hầm rượu nhốt ba ngày, không cho uống một giọt nước, khi sự việc bại lộ, Thẩm Trọng Lương bảo là người làm không cẩn thận đóng nhầm cửa.

Không ngờ Thẩm Tông Niên lại thù dai đến vậy, chú ba Thẩm Hiếu Nhân rụt rè giảng hòa: “Đều là chuyện xưa rồi, thôi đừng nhắc nữa, ngày Tết mà, cũng không biết em trai cháu ở nước ngoài sống thế nào, bao nhiêu năm rồi cũng không có cơ hội về thắp cho ông nén hương.”

Thẩm Tử Kỳ là con trai út của anh cả Thẩm Hiếu Xương, mấy năm nay Thẩm Hiếu Xương buộc phải lưu vong ở nước ngoài, Thẩm Tử Kỳ cũng bị Thẩm Tông Niên ném ra nước ngoài luôn.

Thẩm Tông Niên suýt quên mất còn có một người em trai như vậy: “Nếu chú ba thực sự nhớ nhung, cháu sẽ cho người đưa chú sang tận nơi.”

Nhưng chưa chắc sẽ về được.

Chú ba im lặng, chú hai hết lời khuyên nhủ phụ họa: “Này, Hoàn Đồ là tâm huyết mấy đời của người sáng lập và ông nội cháu, vẫn cần anh em ruột thịt đáng tin, máu mủ ruột rà, người ngoài sao sánh nổi.”

Lời nói trong ngoài đều ám chỉ Đàm Hựu Minh.

Bất kể nội chiến khốc liệt đến đâu, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng bọn họ không thể chấp nhận việc người nhà họ Thẩm lại quay lưng giúp người ngoài, sang nhà người khác làm trâu làm ngựa, làm tôi tớ.

Nhất là những năm gần đây Thẩm Tông Niên thay đổi quy tắc ủy thác gia tộc, những người con ruột của ông cụ như bọn họ không được hưởng chút lợi lộc nào, ngược lại là nhà họ Đàm được lợi trăm bề.

Nhất là tên ma vương phá rối đó, cậu ta nói đâu Thẩm Tông Niên nghe đó, muốn sao không cho trăng.

Sợ chẳng bao lâu nữa, Hoàn Đồ sẽ đổi chủ đổi họ thành họ Đàm, cả dòng chính lẫn lẫn dòng bên nghiến răng, lo sốt vó.

Thẩm Tông Niên lặng lẽ từ tốn nhìn Thẩm Hiếu Trung, lòng Thẩm Hiếu Trung thắt lại, vợ ông ta vội vàng kéo tay áo chồng ngăn ông ta nói thêm.

Những người trên bàn này đều biết, chuyện khác Thẩm Tông Niên đôi khi lười để ý, nói rồi thì thôi, nhưng riêng nhà họ Đàm, nhất là Đàm Hựu Minh thì tuyệt đối không thể nhắc đến.

*

Đến giờ Thân, Thẩm Tông Niên đến phòng chính thắp nén hương cuối cùng.

Hành lang sâu hun hút, mấy đứa trẻ đi theo người lớn đang chơi đùa, thấy Thẩm Tông Niên thì sợ hãi, lặng lẽ nép sang một bên, có một đứa nhỏ tuổi hơn lại vô cớ òa khóc.

Thẩm Tông Niên thấy khó hiểu, mặt không cảm xúc nhìn nó, cục củ cải nhỏ khóc to hơn, ngã sụp giữa lối.

“…”

Hắn lướt qua không thèm nhìn, đi được hai bước rồi vẫn quay lại bế đứa bé đặt sang lề đường, tránh người làm qua lại giẫm phải.

Lúc chia tay, chú Khương tiễn hắn ra tiền sảnh.

“Cậu chủ, có thời gian nhớ về thăm ông cụ nhiều hơn.” Quản gia đã ở nhà họ Thẩm mấy chục năm, biết người mà Thẩm Trọng Vọng yêu thương nhất chính là Thẩm Tông Niên.

Thẩm Tông Niên chỉ nói: “Chú Khương, bình thường đừng cho người lạ vào.”

Quản gia già xua tay: “Tôi hiểu mà.”

Chẳng biết từ bao giờ trong núi bắt đầu đổ mưa, người làm đi lấy dù, quản gia già do dự rồi vẫn hỏi: “Cậu chủ sống ở nhà họ Đàm có ổn không?” Từ năm mười hai tuổi rời khỏi đây, Thẩm Tông Niên chưa từng quay lại đây sống.

Mưa rơi nặng hạt, tí tách trên mái hiên, Thẩm Tông Niên nhìn một lúc rồi nói: “Rất tốt.”

Quản gia già lớn tuổi rồi, gật đầu cũng chậm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, ông cụ cũng yên lòng rồi.”

“Về đi, tôi đi đây.” Thẩm Tông Niên một tay mở chiếc dù đen, sải bước vào màn mưa, giống như đêm qua hắn đã bước ra từ màn sương đông.

Mưa thấm ướt gấu áo, quản gia già nhìn bóng lưng cao lớn mà cô độc của cậu chủ, cảm thấy cả người hắn đều ẩm ướt như đám rêu phong trong góc núi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...