Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 28: Sóng điện dưới lòng biển.



Đàm Hựu Minh nằm chễm trệ trên giường Thẩm Tông Niên, cầm điện thoại của hắn, trên tủ đầu giường bày ba bốn loại trái cây, còn ôm cả gấu trúc, trông hệt như một công tử bột chính hiệu.

Quan Khả Chi thốt lên một tiếng.

Vị công tử ngẩng đầu lên: “Con đã nói không sao rồi mà, hai người cứ đòi phải đến.”

“Không đến thì sao biết con ngày thường làm mưa làm gió thế nào.”

Đàm Hựu Minh lập tức phản bác: “Mẹ nghĩ hay nhỉ! Ngày thường con trai mẹ có được đãi ngộ này đâu?” Không biết từ lúc nào, phòng của Thẩm Tông Niên đã trở thành khu cấm địa, không có sự cho phép thì đừng hòng bước chân vào.

Đàm Trọng Sơn nhìn con trai, chẳng biết đang nghĩ gì, Quan Khả Chi quay sang gọi ông: “Anh ra mở cửa sổ thêm chút đi.” Hôm nay trời đẹp, không sốt nữa thì nên phơi nắng, thông gió cho thoáng đãng.

“Ừ.” Đàm Trọng Sơn bước đến bên cửa sổ, đẩy mạnh hai cánh ra, bên ngoài là một ban công riêng rộng rãi, trồng một cây chanh xanh mướt lá to bản, quả vàng óng ánh lấp ló, sâu trong những cành lá lộ ra một góc của hộp giấy trong chậu.

“Anh Sơn.”

Đàm Hựu Minh gọi thêm lần nữa: “Anh Sơn!”

Đàm Trọng Sơn bấy giờ mới hoàn hồn, quay về bên giường, xin ý kiến con trai: “Cậu Đàm có chỉ thị gì đây?”

Đàm Hựu Minh nói: “Ba mẹ không nói với ông bà nội đấy chứ?”

“Không,” Đàm Trọng Sơn nói với Đàm Hựu Minh, cũng nói với Thẩm Tông Niên, “Hai cụ về núi Xuân Đài rồi.”

“Thế thì được,” Anh nói, “Ba mẹ mà đến muộn nửa ngày nữa là con khỏi bệnh rồi, mai con còn phải đi làm.”

Đàm Trọng Sơn cười: “Chăm chỉ vậy sao.”

Đàm Hựu Minh gật đầu: “Không phải sợ công ty ba đóng cửa à, ba cũng biết Bình Hải thiếu con là không xong mà.”

Đàm Trọng Sơn lại cười, bảo anh là một đứa trẻ ngoan.

Đàm Hựu Minh dúi con gấu trúc cho Quan Khả Chi nghịch: “Ba mẹ ở lại ăn cơm không, Thẩm Tông Niên đang hầm súp đấy.”

Đàm Trọng Sơn quay sang nhìn Thẩm Tông Niên, Thẩm Tông Niên nói: “Vâng, chú dì ăn xong rồi hãy đi.”

Quan Khả Chi đau đầu: “Không kịp đâu con yêu, lát nữa phải sang nhà họ Uông rồi.”

Lúc này Đàm Hựu Minh mới để ý mẹ mình đội một chiếc mũ rộng vành mới tinh, mạng che mặt bằng lụa đen, găng tay dài kiểu cổ điển quá khuỷu tay, toàn bộ phong thái toát lên vẻ trang trọng.

Thẩm Tông Niên tiễn hai người ra cửa, mãi sau mới nhớ ra Uông Kính là Phó Chủ tịch Hội đồng Thương mại vừa nhậm chức.

Đàm Trọng Sơn bước qua phòng khách đầy dấu vết sinh hoạt của hai đứa trẻ, bức tường chất đầy mô hình, ban công phòng khách thậm chí còn có một cây chanh, trong bếp đang hầm nồi súp, cây lì xì tràn đầy sức sống, sau đó quay đầu nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn.

Ngày trước người ta hay bảo, so với Đàm Hựu Minh thì Thẩm Tông Niên mới giống con trai ông hơn.

Nhưng trong lòng Đàm Trọng Sơn, bọn chúng đều như nhau, đều là con ông cả.

Chỉ là không biết từ lúc nào, đứa trẻ ngày xưa không hề hút thuốc giờ cũng đã biết châm điếu.

Thẩm Tông Niên đứng ở cửa, nhìn thẳng vào Đàm Trọng Sơn, hỏi: “Chú Đàm?”

Môi Đàm Trọng Sơn mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ nói: “Tông Niên, cháu đừng cố quá, nếu Hựu Minh mà làm bậy, đừng chiều nó mãi, nó không thể ỷ lại cháu cả đời được.”

Thẩm Tông Niên ngẩn người, khẽ đáp không có đâu ạ.

*

Nhà họ Uông thăng chức, mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích, sau nửa ngày xã giao, vừa lên xe Quan Khả Chi đã đá phăng đôi giày cao gót, thở phào rồi mới bắt đầu kể lể chuyện phiếm hôm nay cho Đàm Trọng Sơn nghe.

Đàm Trọng Sơn im lặng suốt buổi chiều, khi chiếc Lincoln về đến núi Bảo Kinh, ông chợt lên tiếng: “Tiểu Chi.”

Quan Khả Chi đang trả lời tin nhắn công việc, ngẩng đầu nhìn ông: “Ơi.”

Đàm Trọng Sơn tựa lưng vào ghế, vest và cà vạt chỉnh tề, toát lên vẻ chín chắn mà năm tháng rèn giũa cùng nét anh tuấn không đoán nổi tuổi, chỉ có đôi mày khẽ nhíu, phảng phất nỗi bất lực cùng u hoài: “Anh… chắc đã lỡ lời rồi.”

Quan Khả Chi nghiêng người sát lại: “Sao thế?”

Đàm Trọng Sơn nhìn bà, lắc đầu.

Quan Khả Chi tưởng ông lại dọa nạt cấp dưới, nghĩ một lát rồi bảo: “Thấy không ổn thì anh đi xin lỗi người ta đi.”

“…” Đàm Trọng Sơn thoáng bất lực, nhưng rồi cũng bật cười, ông lấy chiếc áo khoác đựng điện thoại và hộp thuốc lá, mở cửa xe cho vợ rồi cùng nhau bước vào Vạn Kinh Đường.

*

Đợt rét nàng Bân chỉ vỏn vẹn ba ngày, nhiệt độ đột ngột tăng cao, đường phố Thiên Nhai ngập trong hoa xoan và hoa bún, Hải Đảo đón mùa du lịch đầu tiên đồng thời cũng là mùa cao điểm sản xuất.

Theo bản tin tài chính TCB, các tập đoàn dẫn đầu như Minh Long, Hoàn Đồ và Bình Hải sẽ khởi động dự án liên hợp ngay trong quý I; những ngôi sao mới công nghệ cao như Khoa Tưởng đã nhanh chân nộp hồ sơ xin lô kỹ thuật vật lý đầu tiên của Vùng Vịnh…

Trăm thuyền đua nhau, tổng giám đốc Bình Hải cũng chỉ được phép nghỉ ốm đúng một ngày, hôm sau đã có mặt tại khu thương mại đúng giờ.

Công việc bộn bề đang chờ khởi động, gần nửa tháng liền, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh họp hành, làm việc, xã giao liên tục, đến ba ngày cũng chưa về nhà.

Hai ông chủ bận rộn đến mức không kịp thở, hai ban tổng giám đốc cũng phải thức xuyên đêm, thường xuyên gọi đồ ăn khuya cho nhau, tiệc trà chiều không ngớt.

Đàm Hựu Minh ngập trong báo cáo cả ngày, váng đầu hoa mắt, tự đi pha ấm trà cho tỉnh, lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc bèn hỏi: “Lại… ăn nữa rồi à?” Phòng nhân sự đã tuyển cho anh bao nhiêu cái máy ăn rồi, căn tin công ty không đủ cung cấp, phải gọi thêm đồ ngoài liên tục.

Hai trợ lý một nam một nữ, thấy sếp cầm cốc sứ dựa vào khung cửa đều vội vàng lau tay đứng dậy nhường chỗ, riêng Dương Thi Nghiên thì chẳng sợ, tay vẫn cầm miếng bánh tart trứng giòn rụm: “Sếp ăn không, của Ban tổng giám đốc Hoàn Đồ gọi đó.”

“Ăn,” Đàm Hựu Minh đói lả, bước vào hỏi, “Có gì ngon?”

Dương Thi Nghiên xay cà phê cho sếp: “Há cảo, bánh trứng chiên, bánh nếp vàng với Thập Bát Kim Tinh của Ngự Tâm Cư đó sếp.”

“Giàu thật.” Món điểm tâm bình thường nhất ở Ngự Tâm Cư cũng rất ngon, chỉ tội giá cắt cổ.

Dương Thi Nghiên vội nói: “Hôm qua chúng ta cũng đã gọi set mới của nhà hàng Đường Tâm cho họ rồi mà.”

Gần đây Đàm Hựu Minh bận đến mức không có thời gian làm công tử ăn chơi, vừa ăn há cảo vừa hỏi cấp dưới: “Trong set mới có gì?”

“Nhiều lắm,” Dương Thi Nghiên kể vanh vách những món ăn trả bằng tiền công quỹ, “Bánh cuốn óc chó, bánh dứa bơ, bánh bao kim sa đen, kể không hết.”

Món vẫn là những món cũ, chỉ khác thợ làm bột được nhà hàng mời riêng từ Quảng Phủ về, hương vị chuẩn gốc hơn, nên chỉ là rượu cũ đổi bình mới, đóng gói thành set mới, móc túi dân văn phòng và du khách thành phố.

Đàm Hựu Minh đánh chén ba cái há cảo và hai miếng bánh nếp vàng, no bụng rồi lau miệng nói: “Lần sau gọi thêm một phần bánh thiên nga nữa.”

Dương Thi Nghiên hiểu ý anh, nhưng: “Chị Mạn Thanh bảo anh Thẩm chưa bao giờ ăn trà chiều hay khuya đâu ạ.”

Đàm Hựu Minh cầm cốc sứ của mình đứng dậy: “Cô cứ gọi phần cô, cậu ấy thích ăn thì ăn, không thích thì thôi.”

“…”

Ăn xong lại lao vào việc, Đàm Hựu Minh cắm mặt trong văn phòng đến chín giờ tối, báo cáo quý I của Giám Tâm và tiến độ giai đoạn I của Đảo Hoàng Hôn nằm chình ình trên bàn, hai chiếc máy tính kết nối mạng nội bộ và mạng bên ngoài cùng lúc hoạt động, chiếc khuy măng sét đặt cạnh cốc sứ dường như cũng đã mệt mỏi mà mất đi vẻ sáng bóng.

Dương Thi Nghiên gõ cửa bước vào: “Sếp.”

“Vẫn chưa về à?” Đàm Hựu Minh không yêu cầu nhân viên phải ở lại tăng ca, chỉ cần xong việc là được.

“Sắp ạ,” Dương Thi Nghiên ngày nào cũng được ăn đồ ăn đắt tiền của nhà hàng lớn Ngự Tâm Cư nên không dám lơ là với công việc, cô xếp chồng tài liệu màu sắc trước mặt anh: “Tệp màu đỏ là khẩn cấp nhất, tôi đã lọc sơ qua, anh xem kỹ những phần được đánh dấu; còn lại là biên bản cuộc họp hôm qua ở khu công nghệ cao, đã được lưu trữ rồi, anh có thể xem từ từ.”

Đàm Hựu Minh nhất thời không phân biệt được ai mới là sếp, cô nàng này đến một lần là sắp xếp khối lượng công việc cho cả tuần, anh gật đầu: “Tốt thật, tối nay cũng khỏi về nhà luôn.”

Dương Thi Nghiên vẫn chưa buông tha, mở lịch trình ra kiểm tra với anh: “Vì chiều mai anh có hẹn đánh golf với tổng giám đốc Trương của Thuẫn Công, nên tôi đã dời cuộc gặp với tổng giám đốc Dương sang tận ngày mốt.”

“Thứ tư có diễn đàn giao lưu của Ủy ban Trọng tài Thương mại, tổ chức lúc mười giờ sáng tại khách sạn Đức Lợi, nhưng lịch trình tuần sau đã được để trống cho anh rồi, anh xem hai ngày này có cần đặt vé máy bay không?”

Chuyến đi Rotterdam bị trì hoãn lại được đưa vào nghị sự, nhưng Felipe có hoạt động ghé thăm Trung Quốc vào cuối tháng, cuối cùng Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh và anh ta thống nhất gặp ở Thủ đô.

Đàm Hựu Minh lướt nhanh qua những tập tài liệu khẩn cấp nhất, trong lòng nhanh chóng có được đáp án: “Không cần đặt vé đâu.”

“Đã xin phép đường bay rồi,” Chung Mạn Thanh ngồi ở ghế phụ, khẽ quay đầu lại báo cáo với Thẩm Tông Niên, “Khởi hành lúc mười giờ bốn mươi sáng thứ ba tuần sau, lịch trình và tài liệu đã gửi cho Ban tổng giám đốc Giám Tâm.”

Họ vừa thị sát từ nhà máy khu mới về, trên đường về Thẩm Tông Niên vẫn làm việc. Kết quả thị sát hôm nay không thể coi là quá hài lòng, thay vì chỉ chú trọng tăng chất lượng và hiệu suất, hắn quan tâm đến cơ chế an toàn sản xuất và tính bền vững phát triển hơn.

Ánh mắt hắn dừng lại trên laptop: “Cậu Đàm có tiện không?”

“Trợ lý Dương nói không có vấn đề gì.”

“Bộ phận thị trường đề cử ai đi?”

“Hoàng Bân.”

Thẩm Tông Niên nói bằng giọng điệu bình thản: “Đổi thành Lâm Dư Châu.”

Chung Mạn Thanh không ngờ Thẩm Tông Niên lại nhớ được tên anh ta: “Vâng.”

“Bên Giám Tâm thế nào?”

Chung Mạn Thanh: “Phó tổng giám đốc Dương đích thân đi cùng với trợ lý của anh ấy, cộng thêm bộ phận pháp chế và hai tổ trưởng.”

“Ừm.”

Xe vào đường hầm xuyên biển, tín hiệu bị chập chờn, Thẩm Tông Niên buộc phải ngừng làm việc. Trong đường hầm, đèn đường màu vàng cam sáng trưng, dòng xe như đàn cá phát sáng xuyên qua đáy biển, Thẩm Tông Niên dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong không gian mà máy tính bảng và laptop đều đình công mạng, điện thoại di động vẫn kiên cường hoạt động, màn hình nhấp nháy, Thẩm Tông Niên mở ra.

[Đừng giả chết.]

Tin nhắn từ ba tiếng trước: [Định vị đâu.]

Lúc ấy chắc đang họp, Thẩm Tông Niên không trả lời, hắn lướt lên…

[Thẩm Tông Niên, cậu có biết set mới của Ngự Tâm Cư có gì không?]

[Dương Thi Nghiên bảo tôi hết thời làm quán quân ăn chơi Hải Thị rồi.]

[Cậu nhớ chiếc áo tennis trắng của tôi để ở đâu không? Ngày mốt tôi cần dùng.]

[Đưa luôn vợt của cậu đây.]

[Về đến nội thành chưa?]

Lướt lên trên còn rất nhiều tin nhắn, không biết Đàm Hựu Minh có thật sự nghiêm túc làm việc hay không, lịch trình dày đặc thế mà vẫn chen nổi khe hở gửi spam, kỹ năng quản lý thời gian này khiến Thẩm Tông Niên tự thán không bằng.

Tin nhắn Đàm Hựu Minh gửi đi ồn ào như chính con người anh, giống như một quả pháo nhỏ, chỉ cần không nhận được hồi âm sẽ liên tục oanh tạc, nhưng cũng nhờ thế mà giúp Thẩm Tông Niên vận hành với tốc độ cao liên tục trong mười một giờ có được năm phút nghỉ ngơi thư giãn.

Chiếc xe thương mại lướt êm ru trong đường hầm xuyên biển, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại đồng hành cùng Thẩm Tông Niên xuyên qua mạch máu mỏng manh nhất dưới lòng đại dương. Hắn nhìn vào điện thoại, nỗi sợ hãi và hoảng loạn của Đàm Hựu Minh khi giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng đêm hôm đó lại hiện lên trước mắt, nhắc nhở hắn rằng không thể chần chừ thêm nữa, phải quyết định ngay.

Nhưng quyết tâm chưa kịp hình thành, Đàm Hựu Minh đã gọi thẳng tới.

Trong không gian vững chãi mà nước biển và bão tố cũng không lọt nổi, giọng nói của Đàm Hựu Minh vang rõ qua biển sâu: “Cậu đến đâu rồi? Sao không trả lời tin nhắn?”

Thẩm Tông Niên: “Tín hiệu trong đường hầm kém.”

Đàm Hựu Minh không mắc lừa: “Cậu đi qua đường hầm ba tiếng đồng hồ à? Xe cậu nên thay đi rồi đấy.”

“…” Thẩm Tông Niên hỏi, “Có chuyện gì?”

“Tối nay tôi không về được.”

Thẩm Tông Niên không hỏi lý do, chỉ ừ một tiếng.

Nhưng Đàm Hựu Minh đã tự báo cáo: “Phương án của Thuẫn Công phải sửa lại lần nữa.”

Anh còn dặn thêm: “Về đến nội thành thì gửi định vị cho tôi.”

“… Ừ.”

Từ ngoại ô về nội thành mất gần nửa tiếng lái xe, Chung Mạn Thanh tranh thủ đối chiếu lịch với Thẩm Tông Niên trước chuyến công tác.

“Ngày mai và ngày kia toàn họp dài, anh Thẩm, các nhà máy phía nam chắc phải dời thị sát sau khi anh về.”

Thẩm Tông Niên lướt nhanh trong đầu, nói: “Sau này giao cho trợ lý hai lên lịch.”

Chung Mạn Thanh ngẩn người, chưa kịp phản ứng.

“Chuyến thị sát phía nam vào ngày mốt, cô đi thay tôi.” Thẩm Tông Niên đã sớm có ý định đưa trợ lý vào nhóm dự án cốt lõi để đào tạo, với năng lực của Chung Mạn Thanh, việc kiềm chế và cân bằng các phó tổng giám đốc chỉ là vấn đề thời gian.

Cơ hội này đến nhanh hơn Chung Mạn Thanh tưởng, cô thẳng lưng, đáp ngay: “Vâng, anh Thẩm.”

Sau khi đưa Chung Mạn Thanh về nhà, Thẩm Tông Niên bảo tài xế: “Về khu thương mại.”

*

Thứ ba, máy bay đúng giờ cất cánh đến Thủ đô. Khoang hành khách ACJ rộng rãi sáng sủa, hai ông chủ chiếm trọn khoang hạng nhất, Chung Mạn Thanh, Dương Thi Nghiên và những người đi cùng khác tha hồ dùng khu giải trí trong khoang.

“Tỷ giá hối đoái dạo này rớt thê thảm, Felipe chưa chắc còn chịu các điều kiện năm ngoái,” Đàm Hựu Minh lướt chuột, xem qua tin tức mua lại gần đây của nhà Felipe rồi kết luận, “Khó đàm phán đây.” Một tuần chưa chắc đã xong.

“Không sao,” Thẩm Tông Niên ngừng tay, ánh mắt rời khỏi latop di chuyển đến khuôn mặt Đàm Hựu Minh, cất tiếng gọi, “Đàm Hựu Minh.”

Đàm Hựu Minh ngẩng lên: “Hả?”

Hiếm khi Thẩm Tông Niên không làm việc, hắn dựa vào lưng ghế, giọng diệu như trò chuyện vu vơ: “Cậu thấy dự án Đảo Hoàng Hôn thế nào?”

Đàm Hựu Minh không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi vậy, nghĩ một lát, anh đánh giá khách quan: “Khởi động hơi chậm, nhưng tiền đồ sáng lắm.”

Có Hoàn Đồ và Bình Hải chống lưng, không sáng mới lạ.

Đây cũng là dự án đầu tiên có giá trị thị trường vượt trăm tỷ mà hai người họ cùng nhau thực hiện, được báo chí tài chính tung hô ngang tầm với Vịnh Bảo Lị. Đàm Hựu Minh vừa kiêu hãnh vừa ngông cuồng, đầy tự tin: “Việc vượt qua Minh Long chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”

Hiếm khi Thẩm Tông Niên cong khóe miệng, nhưng rất nhạt, rồi chớp nhoáng đã tắt, như chỉ tiện hỏi: “Có cân nhắc việc đảm nhận vị trí người phụ trách vận hành dự án đó không?”

Đàm Hựu Minh phân tâm khỏi đống dữ liệu: “Chẳng phải cậu đang làm à?”

Thẩm Tông Niên vẫn như đang tán gẫu: “Còn nhiều giai đoạn mà.”

Đàm Hựu Minh đoán: “Dự án năng lượng hải ngoại sắp duyệt rồi hả?” Hoàn Đồ và Bình Hải có những mảng đan xen nhau, song cũng có nhiều mảng kinh doanh tương đối độc lập.

Anh nói: “Tôi hỗ trợ quản lý được, nhưng chủ yếu vẫn là cậu làm.”

Đàm Hựu Minh cho rằng Thẩm Tông Niên cần có được những “thành tựu” và “công nhận” chính thống như vậy hơn anh, bởi thân phận người thừa kế của Thẩm Tông Niên luôn “tồn tại nghi vấn”, dư luận cũng có quá nhiều tranh cãi, cần một dự án được công nhận công khai để làm chỗ dựa vững chắc, mặc dù bản thân Thẩm Tông Niên căn bản không bận tâm đến những điều này.

Dự án năng lượng chỉ cần mở rộng thị trường là đủ, Đàm Hựu Minh không muốn đối phương lẫn lộn chính phụ: “Hoàn Đồ đâu định chuyển trọng tâm sang nước ngoài.”

Chỉ có những công ty không thể trụ vững mới rút khỏi thị trường bản địa, Hoàn Đồ chưa đến mức ấy.

Thẩm Tông Niên lấy khăn nóng lau tay, tiện miệng nói: “Ồ, hóa ra Minh Long cũng sắp sập rồi.”

Đàm Hựu Minh nghẹn họng: “Triệu Thanh Các ngày ấy là để thoát khỏi sự kìm kẹp của Triệu Mậu Tranh.” Còn Thẩm Tông Niên thì cần thoát khỏi ai đâu.

“Hơn nữa,” Đàm Hựu Minh rất là không phục, “Bộ Triệu Thanh Các là tiêu chuẩn gì à? Tại sao phải học theo cậu ta, chúng ta làm việc đường đường chính chính, muốn vượt qua Minh Long cũng không phải là không thể!”

Đàm Hựu Minh rất ngông cuồng, họ còn trẻ như vậy, năm năm không được thì mười năm, mười năm không được thì hai mươi năm, anh và Thẩm Tông Niên còn cả đời phía trước.

Đây không phải là Đàm Hựu Minh tự đại, nói cho công bằng, trong thế chân vạc ở Hải Thị bây giờ, Minh Long nhỉnh hơn không phải vì tài năng lãnh đạo vượt trội mà do gia nghiệp đời trước để lại. Tuy cùng ở một tầng lớp, nhưng vạch xuất phát của mỗi người vốn đã chẳng giống nhau.

Hoàn Đồ sau thời Thẩm Trọng Vọng rơi vào nội chiến, nguyên khí hao hụt nặng nề, Thẩm Tông Niên không có chỗ dựa, thậm chí còn khó giữ mình, phải mất vài năm sau khi nắm quyền mới hoàn toàn dẹp loạn.

Nhà họ Đàm lại mang phong cách thương nhân Nho giáo, thủ đoạn mạnh mẽ nhưng ôn hòa, vững vàng, trái với Triệu Mậu Tranh đầy tính xâm lược, Đàm Trọng Sơn lại giỏi kết giao, mở rộng bản đồ kinh doanh theo tốc độ chậm mà chắc.

Chỉ có Triệu Thanh Các hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay từ nhỏ đã nắm giữ quyền phát ngôn rất lớn trong hệ thống người thừa kế gần như nghiêm khắc do ông nội Triệu Mậu Tranh dựng nên.

Triệu Thanh Các cốt lõi trầm ổn, Thẩm Tông Niên sát phạt quyết đoán, Đàm Hựu Minh linh hoạt mẫn tiệp, mỗi người một thế mạnh riêng, nếu thực sự cùng một vạch xuất phát, thật khó mà đoán trước được ai sẽ làm mưa làm gió thời Hải Thị sau này.

Hồi đi học Đàm Hựu Minh ghét sách vở, giờ lại sục sôi tham vọng, Thẩm Tông Niên thoáng ngẩn ngơ, khóe miệng muốn cong nhưng kìm lại, không nói thêm.

Đàm Hựu Minh hừng hực ý chí chiến đấu, lập tức muốn bắt tay vào làm việc để đánh bại Minh Long. Thẩm Tông Niên khẽ gấp latop của anh, rót ly trà chanh, nói: “Vượt mặt đâu cần gấp một sớm một chiều.”

Đàm Hựu Minh trừng mắt: “Cậu cũng có lúc bảo người ta nghỉ cơ đấy.”

Thẩm Tông Niên không để ý đến lời châm chọc của anh, nghiêng đầu nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, tiện miệng hỏi: “Lần này cậu có muốn đi đâu không?”

Đàm Hựu Minh nhìn hắn như không quen biết.

Thẩm Tông Niên lạnh lùng nói: “Chẳng phải cậu than đã rớt khỏi ngôi quán quân ăn chơi sao?”

“Ồ,” Đàm Hựu Minh nghĩ một lát, “Thế thì nhiều lắm.”

Anh cực kỳ thích Thủ đô, hồi nhỏ đã đến trại hè Đội Thiếu niên Tiền phong nhiều lần, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, tám trường phái ẩm thực đều nằm lòng: “Chúng ta có thể đi dạo khắp Thập Sát Hải, xưởng ngói Lưu Ly, ngõ Đông Giao Dân, ăn thử Tha Tự Mật, Tam Bất Triêm, lẩu cừu đồng.”

“Bây giờ Thủ đô đang là mùa hoa hải đường, lần trước đi tham quan cố cư Tống Khánh Linh không kịp mùa hoa,” Đàm Hựu Minh bắt đầu tưởng tượng, “Không biết có kịp ghé xem gấu trúc không.”

Kế hoạch quá nhiều, dường như đã quên béng ai vừa hùng hồn tuyên bố chăm chỉ làm việc để vượt qua Minh Long.

Ngoài cửa sổ, máy bay đã cất cánh, đi qua vùng biển xanh thẳm, Hải Đảo ngày càng thu nhỏ, khi quay trở lại có lẽ sẽ là một khung cảnh khác rồi.

Thẩm Tông Niên khẽ “ừm” một tiếng, coi như đồng ý.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...