Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 3: Sóng gió hội trường.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Tông Niên vờ như không nghe thấy, lạnh mặt gạt anh ra rồi quay lưng đi thẳng về phòng làm việc. Việc nấu nướng tốn khá nhiều thời gian, nếu không vì Đàm Hựu Minh chưa ăn thì hắn đã tranh thủ ăn tạm cho xong bữa lâu rồi.

Đến hơn nửa đêm, Thẩm Tông Niên xoa thái dương mệt mỏi bước ra khỏi thư phòng. Khi đi ngang qua phòng khách, hắn thoáng thấy cửa phòng của Đàm Hựu Minh không đóng chặt, ánh đèn ngủ hắt ra lờ mờ. Tóc anh vẫn còn ẩm, khoác áo choàng ngủ xanh đen rộng thùng thình, để lộ một đoạn bắp chân thon dài cân đối, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà âm cuối có phần lười nhác: “Thôi, tôi không thích kiểu này.”

Anh tựa bên cửa sổ nghịch dây lưng, không biết nghe thấy gì mà khẽ cười một tiếng.

“Biết mấy giờ rồi không?” Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên trong bóng tối.

“Mẹ ơi!” Đàm Hựu Minh giật mình, quay lại càu nhàu: “Cậu đi mà chẳng phát ra tiếng gì hết vậy?!”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tông Niên mờ ẩn trong đêm tối, như một cái bóng không hồn.

Dù là lúc nhỏ chép bài tập hay khi lớn lên đi chơi không về nhà, Thẩm Tông Niên luôn xuất hiện đúng lúc Đàm Hựu Minh đang có tật giật mình.

“Ngày mai cậu lại định đến sát giờ nữa à?”

Giọng Hứa Ân Nghi truyền đến từ đầu dây bên kia: “Sao thế?”

“…” Đàm Hựu Minh không trả lời.

Thẩm Tông Niên quay người bỏ đi, Đàm Hựu Minh vội nói theo: “Thôi mà, tôi sắp xong rồi…”

Nhưng Thẩm Tông Niên vẫn chẳng buồn để ý, cứ thế trở về phòng tắm rửa rồi mở máy tính kiểm tra vài email hệ thống trên web đen, ánh mắt thoáng hiện nét lạnh lùng tàn nhẫn, cho đến khi có thông báo tin nhắn từ nhóm gia đình vang lên, kéo hắn về thực tại.

Lướt qua một loạt các tin nhắn và biểu tượng cảm xúc, ánh mắt Thẩm Tông Niên dừng lại ở một đường link duy nhất.

Có lẽ mỗi năm Đàm Hựu Minh đều có thể trở thành đề tài cho hàng trăm tin đồn lá cải, chính anh chẳng bao giờ thèm xem, nhưng anh đâu biết có một người lại xem hết từng tin một.

Hình ảnh trong link không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, phong độ của người đàn ông. Người ấy hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, góc máy này khiến khoảng cách giữa hai người trở nên thân mật, dưới ánh hoàng hôn lại càng toát lên vẻ lãng mạn.

Thoát khỏi trang web, màn hình điện thoại trở về giao diện chính, là hình ảnh gia đình sáu người ấm áp hạnh phúc.

*

Hôm sau, cả hai phải tham dự hội nghị về công tác thương mại và tuân thủ chống độc quyền nửa cuối năm được tổ chức tại Vùng Vịnh.

Đàm Hựu Minh chỉ ngủ được chừng hơn năm tiếng tối qua vẫn xuất hiện đúng giờ ở phòng khách, tinh thần phấn chấn.

“Chào buổi sáng!”

Thẩm Tông Niên đang xem email công việc, chỉ có thím Đường cười tươi đáp lời, nhanh nhẹn mang bữa sáng ra, gọi: “Cậu chủ, cậu Tông Niên, ăn sáng thôi.”

Thím Đường là người làm lâu năm ở nhà họ Đàm, được Quan Khả Chi nhờ đến chăm sóc hai người: “Hôm nay ăn mì vằn thắn được không hai cậu?”

“Được quá luôn ạ.” Đàm Hựu Minh hưởng ứng.

Vằn thắn tôm có rắc trứng cá chuồn, nước dùng được ninh đủ vị bằng gà già.

Thẩm Tông Niên vừa ăn vừa cúi đầu xem thông tin công việc, ra chỉ thị: “Khẩn trương lên, Kim Chung tắc đường rồi.”

Buổi sáng Đàm Hựu Minh không có hứng ăn lắm, nuốt nửa miếng há cảo trong miệng rồi đẩy bát về phía trước: “Không ăn nữa đâu, cậu giải quyết nốt đi.” Từ hồi còn nhỏ Quan Khả Chi đã không cho phép để thừa quá nhiều thức ăn, thím Đường lại là người nhìn hai người lớn lên từ bé, Đàm Hựu Minh sợ bà sẽ về mách mẹ.

Thẩm Tông Niên đã quen ăn đồ thừa của Đàm Hựu Minh, chẳng thèm ngẩng đầu mà cầm lấy bát của anh, đổ hết chỗ mì còn lại vào bát của mình, gắp hai ba phát là xong, cầm áo khoác lên, dứt khoát nói: “Đi thôi.”

*

Hội nghị được tổ chức tại giáo đường Vịnh Finleyth, mất một tiếng đi xe. Giáo đường này vốn là một nhà thờ truyền đạo của giáo sĩ Anh, được xây với các cột trụ kiểu Victoria, hội trường hình chóp nhọn và bậc thang rộng rãi, có thể chứa hơn hai trăm người.

Tại những cuộc họp như thế này, ngay cả Đàm Hựu Minh cũng giữ thái độ khiêm tốn, không mang theo trợ lý hay thư ký, tuy vậy biển tên anh vẫn được đặt ở vị trí trung tâm hàng ghế đầu.

Hoàn Đồ nhà họ Thẩm, Minh Long nhà họ Triệu và Bình Hải nhà họ Đàm lần lượt được sắp xếp theo thứ tự.

Khi Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh bước vào hội trường, Triệu Thanh Các đã có mặt, hai người tự động ngồi xuống hai bên của Triệu Thanh Các.

Thái tử gia thường không lộ diện, nhưng cuộc họp hôm nay không hề tầm thường.

Triệu Thanh Các và Thẩm Tông Niên quá khó gần, hai người này khẽ trao đổi với nhau, không ai dám lên tiếng quấy rầy, trái lại có không ít người đến bắt chuyện với Đàm Hựu Minh.

Cuộc họp chính thức diễn ra sau khi các quan chức cấp cao đến, do đại diện cục quản lý cạnh tranh chủ trì nhằm thảo luận về việc nghiên cứu chính sách tăng cường chống độc quyền và thúc đẩy cạnh tranh công bằng sâu rộng trên toàn Vùng Vịnh.

Đồng thời, chủ tịch tòa án luật cạnh tranh đã công bố quyết định cảnh cáo đối với chín doanh nghiệp lớn, yêu cầu chấn chỉnh và cải cách.

Tác dụng cảnh báo và răn đe từ các vụ án điển hình có hiệu quả ngay lập tức, bầu không khí trong hội trường nhanh chóng trở nên vi diệu, từng khuôn mặt thường xuất hiện trên các trang bìa tài chính dưới khán đài đều trở nên nghiêm túc và thận trọng.

Thế mà ba khuôn mặt trẻ ở trung tâm hàng đầu lại không hề biến sắc.

Giữa cuộc họp có chừng hai mươi phút giải lao, trà và đồ ăn nhẹ đều do ban tổ chức cung cấp.

Thẩm Tông Niên đứng dậy, Đàm Hựu Minh đang nói chuyện với người khác quay đầu lại nói: “Thẩm Tông Niên, tôi đi với.”

Triệu Thanh Các ngồi chắn giữa, thái tử gia không biết đã bay đến hành tinh nào rồi mà không nhúc nhích.

“Triệu Thanh Các?” Đàm Hựu Minh nhắc anh nhường đường.

Lúc này Triệu Thanh Các mới quay đầu nhìn anh, nhướng mày, lịch sự hỏi: “Đi vệ sinh cũng phải đi chung à?”

“Đúng rồi đấy,” Đàm Hựu Minh cố ý cười cợt nhả, “Bình thường bọn tôi toàn nắm tay nhau đi cơ.”

Thẩm Tông Niên đen mặt, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Đàm Hựu Minh sải bước đi song song với hắn, gặng hỏi: “Vừa nãy cậu và Triệu Thanh Các nói chuyện gì vậy?” Hồi còn đi học, Triệu Thanh Các làm robot và mô hình hàng không thường chỉ rủ mỗi Thẩm Tông Niên, thái tử gia chê Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên chỉ hứng lên được tí, không đủ kiên trì làm việc gì.

“Không có gì.”

Đàm Hựu Minh còn định hỏi thêm, nhưng khổ nỗi nhân duyên anh quá tốt, suốt dọc đường đều có người chào hỏi, đi được vài bước lại bị níu chân, Thẩm Tông Niên bèn tự đi trước.

Trong hội trường không còn nhiều người.

Triệu Thanh Các bắt chéo chân, chán nản nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang rung trên bàn họp, một tiếng, hai tiếng. Đợi một lúc cho điện thoại yên tĩnh, anh mới cầm lên nhắn lại một tin.

Thấy Thẩm Tông Niên một mình quay lại, Triệu Thanh Các thân thiện hỏi thăm: “Tưởng nói là nắm tay nhau đi mà?”

Thẩm Tông Niên ngước mắt lên, liếc nhìn biểu tượng cảm xúc hình con mèo không rõ là gì vừa xuất hiện trên khung chat của Triệu Thanh Các, lạnh lùng bảo: “Triệu Thanh Các.”

“Cậu thật quê mùa.”

“…”

*

Hội nghị kéo dài đến hơn mười hai giờ trưa, dù đi lối đi nội bộ thì bên ngoài cũng đã bị một đám đông phóng viên vây kín.

Không lâu sau, ba người đàn ông tuấn tú, cao ráo, khí chất phi thường bước ra khỏi nhà thờ, khiến cả cửa sổ kính màu của nhà thờ cũng trở nên lu mờ.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, Triệu Thanh Các như thường lệ đi ở giữa, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh mỗi người một bên, bước chân họ thong dong tự nhiên, vững vàng mà thư thái. Cơn gió nhiệt đới thổi qua hành lang, khẽ lật vạt áo vest của ai đó.

Theo thông lệ ngầm, không một phóng viên nào dám chụp ảnh Thái tử gia, họ tự động dạt ra hai bên, tạo một lối đi chỉ đủ cho một người, tiễn Triệu Thanh Các rời khỏi hội trường.

Triệu Thanh Các cầm điện thoại bối rối đi vòng quanh Quảng trường Thế kỷ hai vòng mới tìm thấy một chiếc xe sang màu đen thân dài hầu như bị che khuất ở một góc dưới gốc cây lớn phía sau cột La Mã.

“…”

Anh vốn định được đón đi dưới hàng ngàn ánh đèn chú mục, nhưng thực tế thật tàn khốc, góc này vắng tanh không một bóng người, trên cây ngay cả một con chim cũng không có.

Triệu Thanh Các trước nay chưa từng phải đi bộ xa đến thế. Anh trầm mặc vài giây rồi chậm rãi đi tới, rất hờ hững mở cửa xe. Trên hàng ghế sau xuất hiện một bó hoa mẫu đơn và cẩm tú cầu, phía sau bó hoa là một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp: “Triệu Thanh Các.”

Triệu Thanh Các cụp mắt nhìn đối phương, Trần Vãn thân thiện mỉm cười, đưa tay ra: “Anh đi họp vất vả rồi.”

Triệu Thanh Các vẫn không được vui cho lắm, nhưng nhìn thấy đôi mắt cong cong và bó hoa xinh đẹp kia, anh vẫn đưa tay mình cho Trần Vãn.

Trần Vãn muốn khoe với anh hoa mẫu đơn Etched Salmon mà mình tỉ mỉ lựa chọn, nhưng Triệu Thanh Các mãi không buông tay cậu mà nắm rất chặt, thế nên cậu đành thôi.

*

Triệu Thanh Các vừa rời đi, những chiếc máy ảnh, máy quay đã chờ sẵn lập tức đổ xô tới, nhanh chóng bao vây Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh.

“Anh Đàm, xin hỏi anh nhận định tín hiệu và xu hướng nghiêng về doanh nghiệp vừa và nhỏ mà cục trưởng Hoàng Diệu Thạch đề xuất trong cuộc họp hôm nay sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với các doanh nghiệp đầu ngành như Bình Hải?”

“Anh Thẩm, cuộc họp vừa rồi đưa ra bước tiếp theo là tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt các vụ mua lại và sáp nhập doanh nghiệp nền tảng, trong khi quý trước, việc sáp nhập một số ngành công nghiệp của Hoàn Đồ và Bình Hải giúp thị phần hai bên lần đầu tiên vượt qua Minh Long, xin hỏi điều này có nghĩa là thế chân vạc ở Hải Thị sắp kết thúc rồi phải không?”

“Thưa anh Thẩm, anh nhìn nhận thế nào về các trường hợp vi phạm được thẩm phán Tòa án Luật Cạnh tranh đưa ra? Và về những đồn đoán Hoàn Đồ đang đối mặt với nguy cơ vi phạm luật cạnh tranh, xin hỏi anh có phản hồi gì về vấn đề này?”

So với Triệu Thanh Các là con cưng của trời, xuất thân từ gia đình danh giá và là người thừa kế danh chính ngôn thuận, danh tiếng của Thẩm Tông Niên trên các phương tiện truyền thông Hải Thị lại không mấy tốt đẹp.

Năm 18 tuổi, hắn thành công lên nắm quyền bằng thủ đoạn tàn nhẫn, dẫm đạp lên máu thịt người thân.

Năm 22 tuổi, hắn hoàn toàn chuyển giao trung tâm quyền lực của Hoàn Đồ, mạnh tay loại bỏ những cơ chế lỗi thời, mục nát.

Năm 24 tuổi, hắn hoàn toàn kiểm soát vận mệnh gia tộc, đuổi cha mẹ ruột ra khỏi danh sách quỹ tín thác gia tộc, giăng bẫy dụ dỗ anh họ mắc nợ cờ bạc khổng lồ, buộc vài người chú, người bác phải bán hết gia sản rồi rời khỏi Hải Thị, lưu vong ở nước ngoài, nhiều năm không được trở về.

Từng sự việc, từng hành động đều gây chấn động. Trong chốn danh lợi Hải Thị, nơi người ta coi trọng triết lý “hòa khí sinh tài” thì Thẩm Tông Niên luôn mang tiếng xấu với vô số cái mác như tàn hại anh em, quên cội quên nguồn.

Thậm chí có trưởng bối của các gia tộc có quan hệ tốt với chú bác nhà họ Thẩm còn bóng gió nói rằng lớp trẻ bây giờ làm việc quá tuyệt tình, thủ đoạn tàn độc, sau này chẳng ai dám hợp tác với một người mang dã tâm sói đội lốt người, bội tín bạc nghĩa như thế nữa.

Bản thân Thẩm Tông Niên hoàn toàn không bận tâm về những tiếng xấu ấy, hắn đứng trên cao nhìn xuống, tích chữ như vàng: “Tôi không cần phải trả lời, nếu Hoàn Đồ có vấn đề, Cục Giám sát sẽ đưa ra phản hồi cho công chúng.”

Bên ngoài im lặng một lát, phóng viên tiếp tục buông lời thách thức: “Vậy năm nay Hoàn Đồ còn có kế hoạch mở rộng sang lĩnh vực bất động sản không, tin đồn Hoàn Đồ là doanh nghiệp đóng thuế lớn nên có thể né tránh giám sát chống độc quyền có đúng sự thật không?”

Thẩm Tông Niên liếc nhìn phóng viên có thái độ hằn học kia, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng cay nghiệt: “Chúng tôi không có ý định mở rộng ngành bất động sản, nhưng tôi lại đang cân nhắc tiến vào lĩnh vực truyền thông và mua lại vài tòa soạn.”

“…”

Câu nói này khiến nhiều người khó chịu: “Vậy xin hỏi liệu các dự án thuộc chuỗi kế hoạch U5 do Hoàn Đồ và Bình Hải tung ra trong nửa đầu năm nhằm tranh giành thị trường cấp thấp có thuộc trường hợp mở rộng vốn vô trật tự hay không?”

“Liệu có thực sự làm tổn hại lợi ích của các doanh nghiệp vừa và nhỏ, liệu có chèn ép không gian sinh tồn của họ không?”

Chiếc micro dí sát hơn, Thẩm Tông Niên vẫn bình thản nhìn phóng viên, phóng viên cảm thấy tim đập thình thịch bất an. Giây tiếp theo, đột nhiên một khuôn mặt tươi sáng xuất hiện trong ống kính: “Doanh nghiệp đầu ngành và doanh nghiệp vừa và nhỏ chưa bao giờ đối lập nhau. Một môi trường cạnh tranh lành mạnh cần có sự tham gia tích cực của nhiều chủ thể thị trường.”

Đàm Hựu Minh không biết đã chắn trước mặt Thẩm Tông Niên từ lúc nào, tiện tay đẩy chiếc micro gần như chạm mặt hắn ra.

(c) weibo: 壹叁壹贰_.

Anh cong môi cười với ống kính, phóng viên bị anh làm cho xao nhãng, nụ cười của Đàm Hựu Minh không lan đến mắt, nghiêm nghị nói: “Với tư cách là những doanh nghiệp dẫn đầu trong ngành, Hoàn Đồ và Bình Hải đồng thời cũng là những người kiên định bảo vệ trật tự thị trường. Kế hoạch U5 đã tăng cường trao đổi nhân tài, công nghệ và vốn với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, kích hoạt nguồn lực hợp lực ở cả thượng nguồn và hạ nguồn ngành công nghiệp, bơm máu mới vào thị trường, là một cơ hội mới cho cả doanh nghiệp lớn lẫn doanh nghiệp vừa và nhỏ.”

Đàm Hựu Minh vốn là gương mặt quen trên trang bìa của các phương tiện truyền thông lớn tại Hải Thị, từ những bản tin tài chính nghiêm túc cho đến những tin đồn lá cải vô căn cứ, anh đều đã quen thuộc. Nhưng anh không thích có người chụp ảnh Thẩm Tông Niên, cũng không thể chấp nhận những người không rõ sự thật đưa Thẩm Tông Niên lên báo chí để bình phẩm, chỉ trích, đóng đinh hắn lên thập tự giá bằng những ngòi bút bóp méo sự thật.

Truyền thông Hải Thị vốn nổi tiếng là câu view chẳng biết điểm dừng, trong những năm Thẩm Tông Niên quyền thế nhất cũng là lúc dư luận gay gắt nhất và hỗn loạn nhất, Đàm Hựu Minh đã mua lại vô số bài báo giật gân về hắn, thậm chí còn trực tiếp mua lại một tòa soạn hút máu người. Tòa soạn đó đã liên kết với chú bác nhà họ Thẩm để nghi ngờ di chúc của ông nội Thẩm nhằm câu kéo sự chú ý, đội ngũ nhân sự đó sau này không bao giờ xuất hiện trong danh sách truyền thông chính thống ở Hải Thị nữa.

Đàm Hựu Minh không phải là không thông cảm với những người làm công ăn lương, ai cũng phải kiếm sống, anh cũng hiểu, thậm chí sẵn lòng hy sinh một phần danh dự và tự do cá nhân, dùng những tin đồn lá cải vô căn cứ về bản thân để đổi lấy và lấp đầy một trang báo của một tạp chí có thẩm quyền đang khai thác quá khứ của Thẩm Tông Niên, nhưng tuyệt đối không dung thứ cho việc bịa đặt tin đồn một cách vô giới hạn.

Từ đó, giới truyền thông Hải Thị lại ngầm có thêm một quy ước bất thành văn: bịa đặt tin đồn về cậu Đàm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dám viết bậy một chữ về cậu Thẩm thì chỉ còn đường chết thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...