Lúc Đàm Hựu Minh đến nơi thì đã hơi muộn rồi. Giai đoạn này đúng vào lúc các hiệp hội ngành nghề mới bắt đầu làm quen, đám nhân vật quyền lực bày đủ chiêu trò, các doanh nghiệp bên dưới đều như cá nằm trong chậu, muốn yên ổn mà sống thì buộc phải tìm cách hòa nhập, phối hợp và thương lượng với mọi bên.
Cả tuần nay Đàm Hựu Minh bận đến mức không cách nào phân thân được, buổi chiều vừa mới kết thúc chuyến công tác gấp từ Macao về đảo chính, may mà tiệc đính hôn lại được tổ chức ngay tại khách sạn của tập đoàn Hoàn Đồ. Dù anh là anh ruột cô dâu không kịp có mặt thì vẫn còn Thẩm Tông Niên là ông anh kết nghĩa lo liệu ở đó.
Chiếc Cayenne trượt xuống bãi đậu xe ngầm, các khách sạn Hoàn Đồ đều dành sẵn cho Đàm Hựu Minh một chỗ để xe riêng, nhưng hôm nay lại gặp phải hai chiếc xe chắn ngang lối xuống.
Chỉ cần nhường nhau một chút là hoàn toàn có thể đi song song, thế nhưng chiếc Panamera vừa nhích lên một thước thì chiếc Aston Martin lại lùi hẳn một trượng. Người này tiến, người kia lùi, không biết là đang chơi cờ hay nhảy Latin nữa, kết quả là chặn kín cả lối.
Đàm Hựu Minh mất kiên nhẫn, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi bấm còi inh ỏi, hai người trong chiếc Panamera và Aston Martin nhìn vào gương chiếu hậu, ngay lập tức kỹ năng lái xe của họ bỗng nhiên trở nên chuẩn chỉ lạ thường.
Lối đi hẹp lập tức thông thoáng, chiếc Bentley từ từ lướt qua dưới cái nhìn dõi theo của hai chiếc xe.
Bình thường Đàm Hựu Minh không đến mức nhỏ nhen như vậy, nhưng hôm nay đúng là đụng trúng họng súng. Khi ngang qua đoạn kẹp giữa hai chiếc xe, anh hạ cửa kính hai bên xuống, thay trời hành đạo từ xa, vung gậy đánh mỗi bên năm mươi cái: “Mấy cậu lái xe kiểu gì đấy? Đây là bãi đậu xe, muốn đua thì rẽ trái sang trường đua mà đi.””
Cả hai chiếc xe đều im lặng, chỉ bật đèn pha nhìn chằm chằm, đợi chiếc Cayenne phóng đi xa, họ mới đồng thời hạ cửa kính xuống.
Lương Đỉnh Ngôn chống tay lên vô lăng chiếc Aston Martin, giả bộ làm quý ông: “Cậu Văn, xin mời.”
Văn Gia Trình liếc nhìn anh ta, lịch sự gật đầu, vừa đủ để coi như hoàn thành thủ tục xã giao.
Hai người vừa rồi còn đấu đá giờ lại chuyển sang màn khiêm nhường giả tạo, nhường nhịn lẫn nhau.
“Cảm ơn anh Lương đã nhường.” Chiếc Panamera nâng cửa kính lên, mặc kệ sống chết của chiếc Aston Martin, trượt vào chỗ đậu xe cuối cùng.
*
Đàm Hựu Minh thay chiếc cà vạt họa tiết kẻ chéo mới, xuống xe đi lên lầu. Ánh đèn lấp lánh, tháp champagne chất cao đủ mười một tầng.
Dọc đường có người chào hỏi, Đàm Hựu Minh đều mỉm cười đáp lại. Anh mặc bộ vest dáng rộng, phong thái phóng khoáng, tuy lười biếng mà không quá suồng sã, ví thuyền buồm, giày Monk Strap bóng loáng, anh trai bên nhà gái quả đúng phong độ ngời ngời.
Quan Khả Chi đang trò chuyện với bạn bè, vừa thấy anh bước đến thì mắt mọi người đều sáng rực. Đàm Hựu Minh chào hỏi hàn huyên với từng người, khiến các quý bà cười tươi rạng rỡ.
Quan Khả Chi hỏi sao giờ mới đến, Đàm Hựu Minh khẽ nhếch cằm chỉnh lại cà vạt, nói nhỏ: “Gặp hai tên thần kinh dưới bãi đậu xe.”
“Gì cơ?”
“Không biết là đang đấu xe hay v* v*n nhau nữa,” Anh chẳng buồn để ý xem bọn họ sống chết thế nào, lười mắng thêm, rồi hỏi: “Thẩm Tông Niên đâu mẹ?”
“Con là anh ruột còn mở miệng hỏi được à? Thằng Niên tới từ trưa rồi, đang cùng quản lý lo việc.”
Đàm Hựu Minh nhìn quanh một vòng không thấy hắn đâu, bèn nói: “Con đi xem Tổ Di trước đã.”
“Đi đi.”
*
“Joey!”
“Anh, hôm nay anh đẹp trai quá.” Đàm Tổ Di đang nghịch điện thoại, đi dép bông trắng của khách sạn, nếu không nhờ bộ lễ phục xa xỉ và trang sức lấp lánh trên người, thật khó mà nhận ra cô chính là nhân vật sắp đính hôn.
Đàm Hựu Minh chỉnh lại chiếc cà vạt hoa văn, cố tình làm khó cô dâu mới: “Anh với Chung Trạch, ai đẹp trai hơn?”
Đàm Tổ Di thoát game, đặt điện thoại sang một bên: “Anh đẹp trai hơn.”
“Uống bao nhiêu lít mật ong mà miệng ngọt thế?”
Đàm Tổ Di cười hì hì, thừa nhận: “Em được lợi thì phải nói lời dễ nghe chứ còn gì.” Đính hôn, anh trai cô tặng xe, tặng nhà, còn tặng cả bình ngọc do nghệ nhân di sản phi vật thể ở Thủ đô tự tay điêu khắc, bảo sao cô không khen đẹp trai cho được.
Đàm Hựu Minh không nhận hết công: “Cũng không phải tất cả là do anh tặng.”
Đàm Tổ Di hiểu ngay: “À, là góp chung vào đúng không, thế thì anh Niên thương em hơn anh rồi. Ngoài mấy thứ đó, chi phí đám cưới, truyền thông, trần treo hoa hồng tươi, rượu nho Pinot Meunier, hồ bơi lấp lánh sắc đen vàng đều do anh ấy lo hết cho em.”
Đàm Hựu Minh còn không biết chuyện này: “Em đúng là há miệng đòi hỏi như sư tử chúa ha?”
“Thì chính anh nói anh Niên cũng là anh trai mà.”
Năm đầu tiên Đàm Hựu Minh đưa Thẩm Tông Niên về nhà tổ, Đàm Tổ Di mới bảy tuổi, Đàm Hựu Minh từng dắt tay Thẩm Tông Niên giới thiệu với em gái: “Đây là Thẩm Tông Niên, cũng là anh trai.”
Đàm Tổ Di nhìn Thẩm Tông Niên, định gọi là “anh đẹp trai” nhưng thấy đối phương lạnh lùng, lại có vẻ hơi căng thẳng nên đổi giọng, cười ngọt ngào gọi: “Anh Niên.”
Đàm Tổ Di là người đầu tiên gọi Thẩm Tông Niên là anh trai, có cô con gái trưởng được cưng nhất nhà mở lời trước, mấy đứa nhóc bên chi thứ khác cũng bắt đầu gọi theo.
Đàm Hựu Minh nói: “Cũng được. Để anh bảo cậu ấy ký thêm cho em cái thẻ liên kết Hoàn Đồ, đến lúc đó từ tiệc cưới đến du lịch tuần trăng mật đều bao hết.”
“Cái đó còn xa lắm, biết đâu đến lúc đó em không muốn kết hôn nữa thì sao.”
Ngày đại hỷ, hai anh em chẳng kiêng kỵ gì, Đàm Hựu Minh nói: “Đương nhiên rồi, em không muốn cưới thì tuyệt đối không cưới.”
Đàm Tổ Di cười: “Tuần trăng mật cũng khỏi đi, đính hôn xong nghỉ mấy hôm là được, em muốn đi làm.” Cô vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, nghĩ rằng đi làm thực chiến vài năm tốt hơn, còn sách vở thì lúc nào rảnh lại học.
Đàm Hựu Minh muốn nghe chi tiết: “Em muốn làm ở Bình Hải? Giám Tâm? Hay là muốn tự kinh doanh?”
Đàm Tổ Di có chủ kiến riêng: “Sao em không thể đến Hoàn Đồ?”
Đàm Hựu Minh bật cười: “Em thích đi đâu thì đi, xem anh Niên em có nhận em không thôi.”
Đàm Tổ Di đắc ý: “Em nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo là hoan nghênh em.”
Đàm Hựu Minh đã chấp nhận sự thật rằng người nhà anh làm gì cũng thích tìm đến Thẩm Tông Niên: “Em đúng là có anh nuôi rồi chê anh ruột.”
“Đâu có.” Đàm Tổ Di được lợi mà còn giả vờ, nịnh, “Anh à, thật ra em biết mấy chuyện này đều là vì anh.”
“Sao cơ?”
“Anh Niên đâu phải đang đối tốt với em, anh ấy đang đối tốt với anh thì có.” Trần treo hoa hồng tươi, rượu nho Pinot Meunier, hồ nước lấp lánh sắc đen vàng làm gì phải cho cô.
Lần này Đàm Tổ Di nịnh bợ rất đúng chỗ làm Đàm Hựu Minh nghe mà khoái, giả vờ không tin: “Làm gì có chuyện.”
Đàm Tổ Di tiếp tục tâng bốc: “Chắc chắn luôn.”
Đàm Hựu Minh được tâng bốc đến mức không biết đường nào mà lần, cố tình nói: “Em vu oan cho cậu ấy như vậy, cậu ấy mà nghe được là buồn đó.”
Đàm Tổ Di bắt chước anh: “Làm gì có chuyện,” Lại hỏi, “Vậy anh có vui không?”
Đàm Hựu Minh: “Hửm?”
“Em thấy anh vui thì anh ấy cũng sẽ vui.”
Đàm Hựu Minh đang định nói thì cửa mở, Chung Trạch bước vào, chào anh một tiếng.
Đã đến giờ khiêu vũ mở màn, cậu ta đến đón người, đặt giày cao gót đặt cạnh chân Đàm Tổ Di: “Mau thay đi cô nương của tôi ơi.”
“Anh cứ từ từ.” Đàm Tổ Di thong thả đá đôi dép bông, xỏ chân vào đôi giày cao gót trong tay Chung Trạch.
*
Đàm Hựu Minh không thích làm bóng đèn nên quay trở lại sảnh tiệc. Thẩm Tông Niên đang cùng Đàm Trọng Sơn nói chuyện với vài vị khách, anh sải bước tới, im lặng đứng cạnh, cùng lắng nghe những lời xã giao nhạt nhẽo.
Khoảng cách quá gần, tay áo chạm tay áo, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Thẩm Tông Niên liếc nhìn anh một cái, Đàm Hựu Minh cong môi mỉm cười với hắn, Thẩm Tông Niên lại thờ ơ quay mặt đi.
Hai nhân vật chính mặc lễ phục lộng lẫy trên sân khấu, tay đan tay. Phía dưới sân khấu, hai người mặc sơ mi trắng vest đen, vai kề vai.
Thanh mai trúc mã, một bên chính danh, một bên ẩn mình, hai khung cảnh đối lập hoàn toàn. Trên sân khấu là lương duyên vàng ngọc, xứng đôi vừa lứa, còn dưới sân khấu là tình cảm nảy mầm nơi góc tối, không ai hay biết.
Người ngoài bảo hai nhà họ Đàm và nhà họ Chung kết tình thông gia, lại khen hai đứa con cưng của Đàm Trọng Sơn đều xuất chúng.
Có người mời rượu, Chung Trạch nhận ly từ tay Đàm Tổ Di, nói để cậu ta uống.
Có người mời thuốc lá, Đàm Hựu Minh đỡ lời cho Thẩm Tông Niên, nói hắn không hút.
Tiếng vĩ cầm vang lên, xen lẫn những lời chúc tụng rộn rã, như thể đêm nay lễ kết giao không chỉ dành riêng cho cặp đôi trên sân khấu.
*
Chỗ ngồi của Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh đều ở bàn gia đình, buổi lễ còn chưa bắt đầu, rượu đã lên hai lượt, từ rượu Tây đến rượu cổ, đều là những loại quý hiếm.
Thím ba vốn là người sành rượu, mắt sáng rực: “Tông Niên chu đáo quá, gần như bê cả nửa trang trại rượu đến đây rồi.”
Cô út cười: “Cô không biết Tông Niên với thằng Minh là gì của nhau à, em gái của Minh chính là em gái ruột của nó rồi.”
Các chị em dâu lại trêu Quan Khả Chi: “Hai đứa con trai tốt của cô còn thân hơn cả anh em ruột.”
“Cái này thì đúng, mà mấy cô nghe gì chưa,” Chủ đề cuối cùng cũng chuyển sang điểm dừng cuối cùng của mọi cuộc trò chuyện – tám chuyện, “Hai đứa con trai của Hoàng Ý Đức ấy.”
“Chuyện gì cơ?”
“Đang làm loạn đòi chia gia sản, ông Hoàng còn chưa mất mà đã phải phân chia cổ phần tài sản rồi.”
“Không phải chứ, hai anh em nhà đấy vốn thân thiết nhất mà. Hồi trước thằng cả ngày nào cũng đưa thằng hai đi học, cùng khu trường với A Văn nhà tôi. Với lại cái dự án Thiên Lợi kia, thằng cả nhà đó còn tặng hết cho em trai mà không lấy một đồng.”
“Đúng vậy, lúc đó thằng cả bị Ủy ban Chứng khoán phạt, nghe đâu khi bị khởi tố, chính thằng hai đã không tiếc bất cứ giá nào để đưa nó ra.”
“Ôi dào, thời thế đổi thay mà, tình anh em thân đến mấy cũng làm sao địch nổi vàng bạc tiền bạc. Trên đời này chẳng có anh em nào vĩnh viễn cả, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn thôi. Hồi trước tốt với nhau chẳng qua là lúc ấy lợi ích chưa đủ lớn.”
“Thật không đấy?” Thím dâu không tin, quay sang hỏi Đàm Hựu Minh: “Minh, con và thằng hai nhà họ Hoàng thân thiết như vậy, có nghe tin gì không?”
Đàm Hựu Minh không hiểu nổi chuyện anh em bất hòa, cũng khó tin tình cảm chân thật có thể tan vỡ trước tiền bạc lợi ích, nhưng anh chỉ đáp đơn giản: “Con cũng không biết, cậu ta không nhắc gì với con.”
Đã đến giờ khiêu vũ mở màn, Đàm Tổ Di và Chung Trạch tay trong tay xuất hiện, mọi người lập tức ngừng buôn chuyện, nhao nhao khen ngợi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
“Nhìn Tổ Di và A Trạch đẹp đôi quá, mặt ba con bé đỏ hết cả lên rồi kìa.”
“Thế nên mới bảo, chuyện hôn nhân cuối cùng vẫn phải qua cửa cha mẹ mới xong được, đừng chê ông bà già cổ hủ, họ đi trước mình mấy chục năm trời, mắt nhìn đời đã mòn cả mí, sẽ không hại mình đâu.”
“Đúng đó. Tình cảm có gia đình chúc phúc mới viên mãn, mới bền lâu, như nhà họ Tạ ấy…”
“Thôi thôi thôi, ngày vui nói mấy chuyện đó làm gì.”
Đàm Hựu Minh tựa vào chiếc ly cao nhìn lên sân khấu, bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán. Vào khoảnh khắc Đàm Tổ Di trong chiếc váy khiêu vũ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía anh, trong đầu anh chợt lóe lên khuôn mặt của Tạ Chấn Lâm tại sân bay đêm hôm đó, nhớ lại câu nói của cậu ta: Giá như anh thật sự là anh trai em thì tốt biết mấy.
Em trai em gái, cùng là tình yêu lâu dài, nhưng khác một trời một vực.
Ở những nơi có nhiều người lớn tuổi, giới trẻ không thoát được những câu hỏi về chuyện hôn nhân, tình cảm. Đàm Hựu Minh là người hứng chịu đầu tiên, nhưng anh vẫn xử lý mọi chuyện ổn thỏa, chưa bao giờ né tránh chủ đề này, vì thế các quý bà đều xoay quanh anh để trò chuyện.
Sau bữa tiệc còn có vũ hội. Thẩm Tông Niên đứng dậy, Đàm Hựu Minh kéo hắn lại, hỏi: “Cậu lại đi đâu nữa? Sao tôi có cảm giác mấy ngày nay không thấy cậu đâu hết vậy.”
Giữa chốn đông người, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay Thẩm Tông Niên, Thẩm Tông Niên theo phản xạ giãy ra một cái, nhưng lại không thoát được.
Hắn khẽ nhíu mày nhìn Đàm Hựu Minh, không biết trả lời thế nào. Thực ra không phải hắn muốn đi đâu, chỉ là trời đất quá rộng, từ nhà tang lễ đến đám cưới, không nơi nào có thể chứa nổi một Thẩm Tông Niên, nên hắn đành nói: “Mấy ông cậu bảo sắp đến rồi, tôi đi xem sao.”
Vì có mặt người lớn, Đàm Hựu Minh để hắn đi, anh nhìn theo bóng lưng hắn một lúc rồi bắt đầu cúi đầu tập trung ăn uống.
Quan Khả Chi nói chuyện với chị dâu bên cạnh xong, quay sang hỏi anh: “Không gặp chú hai của con à?”
“Không, chú tìm con ạ?”
“À, nghe nói ông Uông về rồi, còn dẫn theo cháu gái,” Quan Khả Chi không thích quản chuyện của anh, nhưng lần này khác, “Ông Uông và ông con là bạn làm ăn lâu năm, nghe kể khoản tiền ra khơi lần đầu tiên là do ông Uông cho vay đó.”
Đàm Hựu Minh hiểu rồi, ngoài tình bạn thì còn có ân tình.
Quan Khả Chi đoán: “Chắc là muốn con gặp cô hai nhà họ Uông.”
Đàm Hựu Minh uống súp, thờ ơ hỏi: “Khi nào vậy mẹ?”
“Bảo xem lúc nào con rảnh, dạo này con bận gì mà chẳng thấy mặt mũi đâu?”
“Bận vượt qua Minh Long.”
“…” Quan Khả Chi đùa: “Thế chẳng phải vừa hay sao?” Uông Kính năm nay vừa lên chức Hiệp hội Thương mại.
Đàm Hựu Minh ăn uống no say, gác đũa, ngông cuồng nói: “Thôi đừng, thời đại nào rồi mà còn nghĩ dựa vào cái đó, Bình Hải cứ chờ đóng cửa đi.”
“… Tóm lại con tự xem mà làm.”
“Con biết phải làm thế nào rồi.”
*
Thẩm Tông Niên đón người xong thì thấy Quan Khả Chi đang dẫn Đàm Hựu Minh đi giao thiệp từ xa. Người nhà họ Đàm vốn chẳng cần chủ động, chỉ cần hai mẹ con đứng đó trò chuyện đã có hàng loạt quý bà dẫn con gái đến chào hỏi.
Đàm Hựu Minh cư xử chuẩn mực, mắt mày tươi cười, cả đêm nay, mọi thứ tựa như một buổi diễn tập hoàn hảo.
Thẩm Tông Niên nhìn một lúc rồi thôi.
Buổi tiệc kết thúc, hai người anh trai chia nhau tiễn khách theo hai hướng. Đàm Hựu Minh tiễn bạn bè thân thiết và bạn cũ, Thẩm Tông Niên thì tiễn họ hàng chi thứ.
Bữa tiệc tối nay cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, có thể coi là viên mãn, có người lớn khen: “Tông Niên vất vả rồi, lo liệu cả buổi tối, còn tận tâm hơn cả anh ruột của Tổ Di.”
Những người xung quanh cười rộ: “Đều là anh trai mà, chúng nó không câu nệ mấy chuyện này đâu, Tông Niên mang cả nửa bộ sưu tập rượu của trang trại đến làm Nữ Nhi Hồng, ai cũng được ké phúc có lộc ăn.”
“Con uống đã đời chưa?” Ông cậu trêu chú họ của cô dâu, “Đến lúc đó để Tông Niên bao trọn tiệc cưới của thằng Minh luôn, cho con đến uống thêm dịp nữa.”
Mấy người phá lên cười rộ, thím hai chen vào: “Cái này cần mấy ông nói à, thằng Minh và Tông Niên quan hệ thế nào, anh ruột cũng không thân bằng đâu. Đợi đến lúc cưới xin của thằng Minh, Tông Niên chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn, nhỉ?”
Ánh mắt trêu chọc đầy thiện ý đồng loạt quét về phía Thẩm Tông Niên, tựa như ánh đèn tra tấn trong hình đường, vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng. Thẩm Tông Niên lạnh lùng điềm tĩnh, hơi rũ mắt xuống, đã tê dại nhưng cam tâm tình nguyện ký vào giấy xác nhận: “Vâng.”
*
Tiệc đính hôn của Đàm Tổ Di long trọng, hoành tráng, coi như đã thêm một phần náo nhiệt và niềm vui cho Hải Thị từ đầu xuân đã có tin buồn.
Chi tiết về lễ đính hôn liên tục xuất hiện trên truyền thông Hải Thị suốt cả tuần, nhân lúc nhà họ Đàm và họ Chung kết tình thông gia, Bình Hải cũng công bố khởi công một loạt dự án lớn.
Trong đó, dự án văn hóa du lịch là đáng chú ý nhất. Truyền thông còn đưa tin, sau khi Feya trở thành đại diện toàn tuyến cho mùa bán chạy của Bình Hải, Đàm Hựu Minh đang tiếp xúc với Phương Thi Dĩnh, đạo diễn của phim truyền hình ngắn tập xuất sắc nhất giải Cành Cọ Vàng năm ngoái.
Phương Thi Dĩnh là người Hải Thị, thuở nhỏ gia đình sa sút, cô tham gia cuộc thi Hoa Hậu Hoàn Đảo, bước chân vào giới giải trí rồi rút khỏi màn ảnh, ra nước ngoài du học chuyên sâu, ẩn mình vài năm rồi bắt đầu nổi bật.
Có tay săn ảnh còn đào được chuyện cô từng là bạn học của Đàm Hựu Minh, thậm chí có người thạo tin tiết lộ rằng, năm đó, giám đốc trẻ họ Đàm khi còn chưa đủ lông đủ cánh đã từng không tiếc ngàn vàng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô, trực tiếp đưa cô rời khỏi khách sạn.
Feya chỉ là vỏ bọc che mắt, còn Carolin mới là vết son khắc khoải khó quên.
Trăm người trăm miệng, thêu dệt đủ điều hoa mỹ.
