“Thế thì có lẽ quan điểm của chúng ta khác nhau rồi.” Thẩm Tông Niên bình thường có thể nhượng bộ Đàm Hựu Minh mọi chuyện, nhưng lần này thì thật sự không được: “Nhưng tôi vẫn phải nói lại một lần nữa, Hoàn Đồ không hề muốn cắt đứt với Bình Hải, chỉ là muốn lùi về một khoảng cách hợp lý, khoa học, vị trí mà vốn dĩ nó nên ở thôi.”
Một khoảng cách an toàn, dù là với Thẩm Tông Niên hay chính Hoàn Đồ.
Đàm Hựu Minh không chấp nhận nổi lý do ấy, anh nhíu mày: “Thẩm Tông Niên, cậu cho tôi một lý do thật đi.”
Thẩm Tông Niên thoáng khựng lại, Đàm Hựu Minh đúng là rất thông minh.
Vòng vo nãy giờ, Đàm Hựu Minh không muốn tiếp tục đóng kịch với hắn nữa: “Nếu là vì câu nói của tôi buổi tối hôm tiệc thọ thì tôi xin lỗi.” Anh nghiêm túc mà trịnh trọng: “Đó không phải là lời thật lòng của tôi, tôi chưa bao giờ muốn vạch rõ ranh giới với cậu, càng không có chuyện không mời cậu đến những dịp quan trọng của đời tôi, như lễ đính hôn chẳng hạn, điều đó là không thể. Mà… hơn nữa…” Giọng anh gần như bất lực, “Là chính cậu né tôi trước, tôi mới nhất thời nóng giận nói bậy thôi, cậu thừa biết tính tôi mà.”
Thẩm Tông Niên đáp ngay: “Không phải, không liên quan gì đến chuyện đó.”
“Vậy là vì cái gì?”
“Vì ràng buộc giữa Hoàn Đồ và Bình Hải đã vượt quá giới hạn hợp lý.” Thẩm Tông Niên siết chặt tay lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, lý trí, “Muốn sau này đôi bên phát triển độc lập thì phải tách bạch lợi ích cho rõ ràng và công bằng.”
“Chuyện tôi sang châu Âu đóng quân vốn chẳng liên quan gì đến cậu, lại càng không vì bất kỳ khúc mắc nào. Đàm Hựu Minh, tôi chưa từng và cũng sẽ không bao giờ có ý kiến gì với cậu. Bất kể là khi nào, khả năng đó tuyệt đối không tồn tại.”
“Còn với nhà họ Đàm, tôi chỉ luôn giữ lòng biết ơn. Quyết định lần này đơn thuần là vì lợi ích doanh nghiệp, phù hợp với quy luật thương mại, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Thẩm Tông Niên nói đến nước này, tức là không còn đường lui.
Món ăn vừa rồi trong dạ dày bỗng biến thành cơn sóng dữ dội trào lên. Đàm Hựu Minh cố nén nhịp tim hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ấy không hề sắc lạnh, nhưng lại như xuyên sâu vào tận đáy hồn Thẩm Tông Niên: “Tức là chỉ cần có lợi là được?”
“Thẩm Tông Niên.”
“Cậu sẵn sàng vì một tương lai mới mà từ bỏ những dự án chúng ta đã cùng gây dựng, cùng kêu gọi đầu tư, cùng ngồi vào bàn đàm phán?”
“Không phải là từ bỏ.” Giọng Thẩm Tông Niên vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Hắn vốn là người giỏi thương thảo, thậm chí còn chậm rãi phân tích lợi, hại thay anh: “Tôi cam đoan với cậu, ngoài việc chuyển nhượng cổ phần, mọi thứ khác sẽ y nguyên. Dây chuyền sản xuất ở trung nguồn giữ lại, đội ngũ bán hàng ở hạ nguồn cũng không cần quay về Hoàn Đồ.”
“Chúng ta có thể ký điều khoản ưu đãi thương mại đơn phương. Bình Hải mãi mãi là khách hàng được ưu tiên cao nhất của Hoàn Đồ.”
Nhưng khách hàng ưu tiên nhất của Bình Hải không nhất thiết phải là Hoàn Đồ.
“Trừ Bắc Giác ra, tất cả các dự án khác của Bình Hải Hoàn Đồ vẫn sẽ dành cho cậu quyền ưu tiên tuyệt đối, kể cả những công ty đứng tên cá nhân cậu. Tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để…”
“Câm miệng!” Cuối cùng Đàm Hựu Minh cũng không chịu nổi nữa, đạp mạnh vào chân bàn: “Ai thèm! Cậu đang bố thí cho ăn mày hay đang tống cổ tôi đấy?”
“Đến cả cái điều khoản khách hàng ưu đãi nhất mà cậu cũng nghĩ ra được hả Thẩm Tông Niên?”
“Dựa vào đâu? Chỉ vì cậu nhìn thấy dự án khác béo bở hơn nên muốn tách khỏi tôi à?”
“Đừng có mơ.” Ngón tay Đàm Hựu Minh run rẩy, anh cáu kỉnh châm một điếu thuốc để đè nén cơn quặn thắt trong bụng, ngẩng cằm thách thức: “Nếu tôi nói tôi không nhận thì cậu định làm gì.”
Thẩm Tông Niên không mấy bất ngờ: “Tôi sẽ chuyển giao cho những người khác trong nhà họ Đàm sẵn lòng nhận.” Hắn hiểu Đàm Hựu Minh, càng hiểu rõ gia tộc này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ đảm bảo cổ phần vẫn rơi vào tay nhà họ Đàm.
Hắn cứ thẳng thắn, chu toàn như vậy, dứt khoát đến mức có phần làm tổn thương. Đàm Hựu Minh cười lạnh, thấy đối phương đáng sợ, đáng sợ đến mức thật đáng ghét.
Đây rõ ràng là lấy người thân ra ép anh, anh có thể từ chối, nhưng các cổ đông khác trong gia tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua miếng bánh từ trên trời rơi xuống này. Nếu Đàm Hựu Minh kiên quyết từ chối, toàn bộ áp lực sẽ đổ hết lên đầu anh.
“Tóm lại, cậu nhất định phải chuyển nhượng cho bằng được sao?”
Thẩm Tông Niên nuốt khan, bình tĩnh nhìn anh.
Đàm Hựu Minh trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Trả lời tôi đi, phải hay không?”
Lần này Thẩm Tông Niên không thỏa hiệp nữa: “Phải.”
“Vậy đây là bữa tối cuối cùng sao?” Tin nhắn cầu hòa, đích thân đến Bình Hải đón đưa, những món anh thích ăn, ngay cả món trà chanh đã lâu không thấy, rồi kết thúc bằng món tráng miệng mà ngày thường anh chẳng bao giờ được ăn nhiều.
Thẩm Tông Niên nhíu mày: “Không phải.”
“Thế thì là gì?” Đàm Hựu Minh chẳng tin bất cứ lời nào của hắn, “Cậu đã lên kế hoạch từ bao giờ?”
Trên người Thẩm Tông Niên giờ không còn chút hơi ấm của người vừa đứng trong bếp nấu nướng nữa: “Đây là quyết định sau khi tôi thẩm định dự án năng lượng.”
Đàm Hựu Minh cười tự giễu, tự mình lẩm bẩm: “Không chỉ thế đâu nhỉ, là lần đến Thủ đô, là mùng năm Tết, hay còn sớm hơn nữa?” Trước đây anh không để ý, nhưng khi mọi thứ cứ lặp lại, Đàm Hựu Minh buộc phải sửng sốt nhận ra, thì ra Thẩm Tông Niên đã muốn rời đi từ lâu lắm rồi.
Cơn đau trong dạ dày không ngừng quặn thắt. Thẩm Tông Niên trơ mắt nhìn anh từ một đóa hoa đào từng bừng sắc dưới ánh hoàng hôn dần tàn lụi tắt, hóa thành một cánh bướm khô héo mà cả ánh trăng cũng không thể chiếu rọi, mà dù lúc này hắn có đưa tay ra, cũng chẳng phải cách để chở che cho con bướm ấy nữa.
“Thẩm Tông Niên,” Hắn nghe thấy con bướm khô cất giọng khàn khàn, tuyên án hắn, “Cậu đâu phải muốn đi Bắc Âu, cậu chỉ là muốn rời xa tôi thôi.”
Bàn tay Thẩm Tông Niên siết lại thành nắm đấm.
Dưới tấm khăn trải bàn, hai bàn tay đối diện nhau đều run rẩy. Ngón tay Đàm Hựu Minh đau nhói, anh ném mạnh tập hợp đồng mang từ văn phòng gia tộc xuống mặt bàn: “Tôi vốn định tặng cái này cho cậu.”
Không ngờ bữa tối hàn gắn lại thành bữa cơm chia tay, món quà làm lành biến luôn thành phân chia tài sản.
Anh nuốt nước bọt, mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Những ngày này tôi cứ chờ tin nhắn, chờ điện thoại của cậu. Hôm qua lúc nhận được tin nhắn, tôi vui đến mức quên cả ăn, cả đêm không ngủ được, tôi chỉ nghĩ hôm nay phải nói chuyện đàng hoàng với cậu, không được nổi nóng, không được cãi nhau nữa.”
“Dạo này chúng ta cãi nhau quá nhiều rồi, tuy tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi biết, tình cảm có tốt đến mấy cũng không chịu nổi như vậy.”
“Tôi còn nghĩ không biết cậu có thích món quà này không, có cần chuẩn bị thêm thứ gì nữa không, để không bị xem là qua loa, để cậu thấy tôi thật lòng coi trọng cậu. Giờ nghĩ lại, tôi thà rằng mình chưa từng nhận tin nhắn đó.”
“Tôi không biết mình đã làm gì khiến cậu giận, tôi thật sự chẳng biết nữa. Tôi đã đem hết tất cả những gì mình có ra hết rồi.”
Đàm Hựu Minh rối bời, không biết mình đã sai ở đâu, chỉ thầm thì tự trút nỗi lòng: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu về nhà họ Thẩm là tôi đã thấp thỏm bất an. Cậu phiêu bạt bên ngoài hai năm, tôi chưa từng có một đêm nào ngủ yên. Vậy mà bây giờ cậu bảo sẽ đi thẳng một mạch mấy năm trời, lệch múi giờ, chẳng biết ngày về, cậu có nghĩ đến tôi không?”
“Cậu có nghĩ đến mẹ không? Có nghĩ đến bà nội không? Người mà đến tận bây giờ, mỗi lần cậu đi công tác lại lén gọi cho tôi hỏi xem cậu có bình an không, dạo này có vui không. Người luôn dặn tôi rằng nếu cậu có trở về nhà họ Thẩm một lần nào nữa, tôi nhất định phải đi cùng cậu, không được để cậu về một mình.”
“Cậu đã lớn rồi, các bà các mẹ không tiện hỏi nhiều, sợ cậu thấy khó chịu nên mới đành hỏi tôi, mà cũng chỉ dám lén lút hỏi thôi. Mọi người đều lo lắng cho cậu, sợ cậu không an toàn, sợ cậu không vui, sống không hạnh phúc ở cái nhà này. Giờ cậu nói muốn đi xa lâu như vậy, cậu đã hỏi ý họ chưa?”
“Tôi không dám đòi hỏi cậu phải ‘tu đâu cho bằng tu nhà’, nhưng cậu cứ tự mình ra quyết định như vậy, nói một là một, chẳng cho ai cơ hội bàn bạc với cậu.”
“Cậu có từng nghĩ đến cái nhà này không? Hay là…” Đàm Hựu Minh bật cười tự giễu, “Thật ra cậu chưa bao giờ coi nơi này là nhà, chưa từng coi chúng tôi là người thân, căn bản là cậu chẳng quan tâm đến tôi hay bất kỳ ai trong nhà hết.”
“Từ ngày cậu đến đây, có món gì ngon tôi đều nghĩ đến cậu đầu tiên, có thứ gì vui cũng muốn gửi cho cậu đầu tiên. Quà cáp, người thân, bạn bè, tất cả những gì tôi có, tôi đều muốn chia cho cậu một nửa.”
Đàm Hựu Minh thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ đối xử tốt với ai như vậy nữa.
“Tôi vẫn nghĩ bấy lâu nay mình chẳng có gì thẹn với cậu, cũng chưa từng nghi ngờ rằng chúng ta sẽ mãi là bạn tốt, là người nhà, hóa ra chỉ có mình tôi tin như vậy.”
“Trong đám cưới của Tổ Di, mọi người cười nhà họ Hoàng anh em chia rẽ, vì tiền bạc mà đường ai nấy đi. Khi đó tôi còn thấy khó hiểu, thấy họ tầm thường đến nực cười, không ngờ rồi cũng đến lượt tôi, hoá ra trò cười lớn nhất lại chính là tôi.”
Bao nhiêu tình nghĩa chân thành, suy cho cùng chẳng là gì, lợi ích mới là trên hết.
Đàm Hựu Minh thất vọng cùng cực, có lẽ là thực sự không ngờ họ lại đi đến mức này: “Quả nhiên thím Ba nói đúng, làm gì có cái gọi là anh em mãi mãi, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.”
Trước mặt tiền bạc, tình thân hay ân nghĩa đều chẳng đáng một đồng.
Rồi một ngày nào đó, trong bữa trà câu chuyện, có lẽ họ cũng sẽ trở thành đề tài để người ta cười cợt.
Cả hai lặng lẽ đối diện nhau.
Có lẽ là đã bị tổn thương quá nặng, Đàm Hựu Minh trái lại không còn sức để giận dữ nữa. Anh bình tĩnh nhìn đối phương, khẽ khàng thốt ra từng chữ một: “Thẩm Tông Niên, mẹ nó, cậu là người vô lương tâm nhất trên đời này.”
Sắc mặt Thẩm Tông Niên vẫn bình thản, như chưa hề nghe thấy lời buộc tội ấy.
Hắn càng bình thản, Đàm Hựu Minh càng thấy mình mất kiểm soát.
“Cậu ỷ tôi tốt với cậu, ỷ tôi chẳng nỡ giận cậu thật nên mới dám đối xử với tôi như thế. Lần một, lần hai rồi lần ba.”
“Cậu tưởng tôi là thằng ngốc ngày nào cũng bám theo cậu, sẽ không đau, không buồn, giận cũng chẳng nổi quá ba ngày nên cậu muốn dày vò sao cũng được ư? Cậu vui thì cậu cưng chiều, cậu chán thì cậu đá đi, vì dù thế nào thì tôi cũng sẽ lăng xăng chạy về tìm cậu trước.”
Lời đã thốt ra rất khó kiềm lại, dù lúc này chỉ là phát tiết cảm xúc chứ không phải cảm xúc chân thật.
“Bao nhiêu năm qua, chắc trong mắt cậu tôi chỉ là cái gai vướng víu đúng không? Nhưng vì người lớn nên cậu phải nhẫn nhịn tôi, bây giờ tôi lại chắn đường cậu theo đuổi tham vọng, khó mà rũ bỏ, đành phải tách ra.” Anh hít sâu một hơi, khói thuốc đi qua phổi rồi đẩy ra ngoài, tan thành nửa vòng khói, “Anh em thành ra thế này, thật sự nhạt nhẽo quá.”
“Nhạt nhẽo quá.” Anh cụp mắt, chán chường nói.
“Nếu cậu không muốn nhận cổ phần, tôi sẽ để người khác bàn lại. Chuyện trong nhà cậu tự đi giải thích, tôi sẽ không nói gì hộ cậu đâu.” Đàm Hựu Minh nếu đã thật sự vô tình thì cũng rất lạnh lùng, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình, bỏ lại câu cuối: “Thẩm Tông Niên, Bắc Âu xa xôi, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Anh dụi tắt điếu thuốc, đóng cửa rời đi.
Thẩm Tông Niên không biện bạch cũng không níu kéo, hắn chỉ im lặng ngồi đó, nhặt điếu thuốc còn dang dở của anh đưa lên môi, trân trọng rít hết từng hơi.
Chiếc Cayenne bật xi nhan phải, rẽ vào đường Tả Sĩ Đăng. Dưới gốc cây bên vệ đường có một người đang cúi đầu ôm bụng, tài xế tưởng là ai say nên định né đi, nhưng đèn xe chớp lên hai lần, phát hiện đó chính là cậu chủ nhà mình.
Tài xế vội vã dừng xe, bước xuống đỡ anh, thấy sắc mặt anh tái nhợt, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, cậu khó chịu ở đâu à? Có cần đến bệnh viện hay về nhà cũ gọi bác sĩ Lâm không?” Ông vẫn không hiểu vì sao giờ này cậu chủ lại muốn đến công ty.
“Không cần, về khu thương mại đi.”
Cánh tay Đàm Hựu Minh hơi run, áo khoác trượt khỏi khuỷu tay rơi xuống đất, tài xế cúi nhặt giúp anh.
*
Việc chuyển nhượng cổ phần dự án Bắc Giác được Thẩm Tông Niên giao toàn quyền cho các quản lý cấp cao. Vì có liên quan đến Đàm Hựu Minh, các quản lý không dám lơ là nửa phần, mỗi lần đến xin thêm chỉ thị, Thẩm Tông Niên chỉ đáp mọi thứ phải tuân theo nguyên tắc điều khoản khách hàng ưu đãi nhất.
Lúc Tưởng Ứng bước vào phòng tập quyền anh, không ngờ Thẩm Tông Niên lại có mặt ở đó.
Phòng tập không đến mức trống trải, nhưng vào ngày thường cũng không có nhiều hội viên.
Đối thủ của hắn trang bị đầy đủ từ bảo hộ răng đến bảo hộ mắt cá chân. Còn Thẩm Tông Niên chỉ mặc bộ đồ tập đen đơn giản, đeo găng tay đỏ, không một món bảo hộ nào khác, càng làm nổi bật bờ vai rộng, vẻ ngoài rắn rỏi sắc bén. Những thớ cơ săn chắc ở vai, lưng và bụng ẩn dưới làn da, chứa đựng sức mạnh nguyên thủy cùng sự hung hiểm được tôi luyện qua nhiều năm thực chiến.
Tưởng Ứng hỏi quản lý: “Cậu Thẩm đến lúc nào?”
Quản lý đáp: “Khoảng nửa tiếng rồi ạ.”
Bước sang hiệp mới, cú đấm của Thẩm Tông Niên trở nên dữ dội, hắn cúi người né tránh, liên tục tung ra những cú đấm thẳng và móc ngược, lực mạnh đến mức như muốn xuyên qua da thịt, không chút hoa mỹ, chỉ toàn sự hoang dã thuần túy.
Nhưng nếu bảo hắn quá coi trọng thắng thua thì lại không phải. Khi đối thủ liên tiếp đánh trúng vùng xương sườn, hắn bỗng ngừng phản công, thậm chí phòng thủ rất hời hợt. Một tiếng “bộp” vang lên, vai hắn có thêm vài vết bầm tím. Phần dưới của Thẩm Tông Niên rất vững, không hề lùi lại hay né tránh nửa bước, hắn đứng yên tại chỗ như không cảm nhận được va chạm hay đau đớn, còn những cú đấm giáng xuống kia cứ như là cố ý đón lấy.
Đối thủ bắt đầu chần chừ, trọng tài ra hiệu tạm dừng. Thẩm Tông Niên chỉ nói không sao, tiếp tục đi.
Tưởng Ứng xem thêm hai hiệp nữa, Thẩm Tông Niên có ngưỡng chịu đựng đau cao đến khác người, đó là điều mà anh ta vô tình phát hiện ra năm hắn mười sáu tuổi ở Ý.
Lúc bấy giờ Thẩm Tông Niên bị truy sát, toàn thân đầy thương tích, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, vẻ mặt bình thản. Tưởng Ứng mời bác sĩ đến biệt thự khám cho hắn, bác sĩ khảng định bảo người bình thường không thể chịu đựng quá sáu giờ, cơ thể hắn đã tổn thương nội tạng và nhiễm trùng diện rộng.
Tưởng Ứng khi ấy vô cùng kinh hãi, bởi Thẩm Tông Niên đã chịu đựng suốt sáu ngày, bên dưới lớp da chi chít vết thương kia là phần thịt đã bắt đầu hoại tử.
Cuộc gặp gỡ ở Ý rất ngắn ngủi. Lúc đó, nhà họ Tưởng đang vào giai đoạn chuyển mình quan trọng, chủ động bỏ nhỏ giữ lớn, dời công nghiệp sang Nam Âu, việc này khiến họ lọt vào ánh mắt thèm muốn của giới quý tộc và địa chủ địa phương. Để trả ơn cứu mạng trước đó, Thẩm Tông Niên đã đứng ra giải vây khi Tưởng Ứng bị bao vây tại câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Thẩm Tông Niên lập tức đưa tay sờ vào túi áo, quay đầu lại với vẻ mặt nghiêm trọng lạ thường. Tưởng Ứng túm lấy tay hắn: “Cậu làm gì vậy?”
Thẩm Tông Niên: “Cậu về trước đi, tôi làm rơi đồ rồi.”
Tưởng Ứng lại kinh ngạc: “Cậu không cần mạng nữa sao, bọn họ còn chưa đi xa đâu.”
Thẩm Tông Niên không giải thích, hất tay anh ta ra rồi quay lại theo hướng cũ.
Tưởng Ứng không cản nổi, mãi về sau anh ta mới biết thứ mà Thẩm Tông Niên liều mạng quay lại tìm chỉ là một sợi dây đỏ buộc miếng ngọc nhỏ. Miếng ngọc đã nứt vỡ, hoa văn mờ tịt, cũng từ đó, Tưởng Ứng không còn thấy hắn đeo nó nữa.
“Cậu có đánh không?” Hiệp mới vừa dứt, đối thủ đã xuống đài. Thẩm Tông Niên đứng trên võ đài, tháo găng tay ra, hỏi Tưởng Ứng.
Tưởng Ứng khoác túi tập lên vai: “Đánh với tôi thì phải nghiêm túc đấy, tôi không nương tay đâu.”
Anh ta thay đồ rồi lên võ đài, hai người giao đấu, Thẩm Tông Niên đã lấy lại được phần nào sự tập trung, cả hai liên tục ra đòn.
Buổi tập này nhằm mục đích giải tỏa nhiều hơn là phân cao thấp, sở trường của Thẩm Tông Niên là tán thủ, nhưng môn võ tổng hợp này thì hắn đánh ngang tay với Tưởng Ứng. Cả hai gần như đã tiêu hao hoàn toàn thể lực, Tưởng Ứng cởi găng tay ra, hô dừng: “Thế là đủ rồi.”
Ánh đèn trên võ đài lờ mờ, mãi đến khi vào phòng vệ sinh, Tưởng Ứng mới nhìn rõ những vết bầm tím trên người Thẩm Tông Niên, anh ta không nói nên lời: “Cậu cố ý đến đây để ăn đòn à?”
Thẩm Tông Niên: “Không đến mức đó.”
Tưởng Ứng hỏi thẳng: “Cãi nhau à?”
“Không.”
“Nếu không cãi nhau thì sao Trác Trí Hiên cho tôi leo cây vụ đi đảo, ngày nào cũng chạy sang Bình Hải làm gì?”
Thẩm Tông Niên gật đầu, cầm quần áo đi thay: “Cậu cái gì cũng biết nhỉ.”
Tưởng Ứng nghẹn lời. Thẩm Tông Niên bước vào buồng tắm riêng, đóng cửa lại.
Lúc rời đi, quản lý phòng tập ra tiễn, cười hỏi: “Sao cậu Đàm không đến cùng ạ?” Đàm Hựu Minh rất thích vận động, trượt tuyết, đua thuyền đều thích, trước đây Thẩm Tông Niên đến luyện karate, anh cũng đến để leo núi. Quản lý cảm thán: “Lâu rồi không thấy cậu ấy, đôi găng tay cậu ấy nhờ tôi đặt cũng về rồi, cậu Thẩm muốn cầm về luôn không?”
Bàn tay Thẩm Tông Niên khựng lại, hắn nói: “Lần sau anh tự đưa cho cậu ấy đi.”
