Tuần đầu tiên sau khi từ Nam Mỹ về, vài quản lý cấp trung và cấp cao thân thiết trong Hoàn Đồ rủ Kiều Duệ đi ăn mừng riêng, Kiều Duệ lại quay sang mời Thẩm Tông Niên.
Thẩm Tông Niên đứng sau bàn làm việc, chuẩn bị tan sở: “Tôi mà có mặt thì mọi người sẽ không tự nhiên.”
Một lời từ chối khéo léo lịch sự, nhưng Kiều Duệ không chấp nhận, anh ta dựa vào cửa, mỉm cười nhìn hắn: “Chậc, vẫn tuyệt tình như thế.”
“Tôi không có công lao thì cũng có khổ lao mà.”
Thẩm Tông Niên gấp chiếc cà vạt họa tiết chìm vắt trên tay vịn, nhìn thẳng vào anh ta: “Có công lao, cũng có khổ lao, thế nên hôm nay cậu mới trở thành phó giám đốc trẻ nhất Hoàn Đồ.”
Đôi bên đều có được điều mình muốn, một cuộc trao đổi sòng phẳng, Thẩm Tông Niên không thấy mình nợ anh ta điều gì.
Kiều Duệ lại không chịu cách nói ấy: “Không đi biệt phái tôi vẫn có thể leo lên vị trí này.” Hà tất phải chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh để mở đường cho người khác.
“Thế thì sẽ không chỉ là năm năm.”
Mấy năm trước, cha của Kiều Duệ là Kiều Hoành bị các giám đốc khác liên minh loại khỏi cuộc tranh quyền trong tập đoàn, thế nên họ mới quyết định ủng hộ chủ mới để nương nhờ bóng cả, hợp tác với Thẩm Tông Niên là cơ hội song phương.
Kiều Duệ chớp mắt, thay đổi chiến thuật: “Tiệc tẩy trần mà người đứng đầu không đến, chẳng phải người khác sẽ nghĩ tôi không đứng vững ở Hoàn Đồ sao.”
“Trong lễ chào mừng chính thức của công ty sẽ có bài phát biểu của tôi, hơn nữa,” Thẩm Tông Niên đang vội về nhà nấu bữa tối cho Đàm Hựu Minh, vừa tắt máy tính vừa nói, “Việc tôi có đến tiệc riêng của cậu hay không chẳng quyết định được cậu có đứng vững hay không, là do năng lực của cậu.”
Kiều Duệ nhướng mày, suy luận ngược lại: “Vậy ý cậu là cậu Đàm đứng vững được không phải nhờ tài năng và năng lực sao?” Dù sao thì từ thời đại học đến giờ, Thẩm Tông Niên chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ cuộc thi thương mại hay buổi diễn thuyết thử nghiệm nào của Đàm Hựu Minh.
Thẩm Tông Niên không hề bị kích động, bình tĩnh đáp trả: “Lúc cậu ấy được Berges xin danh thiếp trong cuộc thi thương mại, cậu vẫn ôm giáo trình của Berges để ôn thi cuối kỳ.” Đàm Hựu Minh quả thực rất may mắn, sinh ra đã có hào quang vây quanh, nhưng anh tuyệt đối không phải là hoa thêu trên gấm, cũng không hề không nỗ lực. Sự thông minh, nhanh nhạy và sức hút cá nhân cũng là một dạng năng lực thiên phú, không ai hiểu rõ thực lực của anh hơn Thẩm Tông Niên.
Kiều Duệ không phục, nhưng cũng chỉ biết cười bất lực: “Cậu sợ gì chứ, đâu phải chỉ có mình tôi, một lời mời đơn giản mà cậu cũng khó xử đến vậy sao?”
“Thế nên đừng tốn thời gian nữa.” Thẩm Tông Niên nói một câu hai nghĩa.
“Vậy còn cậu?” Kiều Duệ dùng lại chính lời đó để phản kích, “Cậu có đang lãng phí thời gian không?”
Thẩm Tông Niên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng hơn, khẽ cảnh cáo: “Kiều Duệ, cậu vượt quá giới hạn rồi.”
*
Có lẽ vì đang chìm trong hồi ức, ánh mắt anh ta dừng lại quá lâu, Đàm Hựu Minh cũng lên tiếng cảnh cáo: “Ý kiến của anh Kiều thì sao?”
May mà Kiều Duệ có tài tập trung hai việc cùng lúc, anh ta bình tĩnh cười: “Tôi bỏ phiếu tán thành.”
Đàm Hựu Minh quay lại tiếp tục thảo luận với mọi người, thỉnh thoảng nhíu mày, dừng lại uống một ngụm trà.
Vài phần báo cáo điều tra tiếp theo xuất hiện một vài sai sót nhỏ, giọng Đàm Hựu Minh hơi khàn, ngữ khí không hề gay gắt nhưng câu chữ lại nặng nề: “Dự án xây dựng thành phố Lệ Chi Giác tuy không phải hạng mục cấp một của chúng ta, nhưng liên quan đến cơ sở hạ tầng công cộng, Hiệp hội và Hội đồng Thương mại đều rất coi trọng.”
Sắc mặt anh không còn hồng hào như thường lệ, vì thế khi nghiêm túc trông càng thêm phần nghiêm nghị: “Tất cả khoản ưu đãi cần phê duyệt không thiếu một đồng, tiền thưởng của mọi người cũng vậy. Tôi không muốn vì khu đất đó mà mọi người làm việc qua quýt.”
Nói xong, anh khẽ ho vài tiếng.
Đàm Hựu Minh hiếm khi nặng lời, một người vốn dễ gần nay bỗng nghiêm khắc khiến mọi người không khỏi tập trung, từ cấp cao đến cấp trung, ai nấy đều lộ vẻ nghiêm túc.
*
Du thuyền công vụ của Hoàn Đồ tiến vào vùng biển Tây Bán Đảo, quản lý công ty vận tải biển đã dẫn người chờ sẵn ở bến tàu.
Đoàn khảo sát tổng cộng năm người, tính cả trợ lý Chung Mạn Thanh. Thẩm Tông Niên đi phía trước.
Giám đốc Lưu tiến lên chào hỏi vị thần tài: “Chào anh Thẩm, hoan nghênh anh tới đảo.” Ông ta là người bản địa. Những năm nay, lực lượng lao động ở làng chài nhỏ dần rời đi, từ khi Hoàn Đồ mở nhà máy, nhiều người dân đảo làm ăn xa mới lần lượt quay về.
Thẩm Tông Niên bước xuống cầu cảng, thoáng thấy một chiếc vỏ sò màu ngọc trai khảm trên rạn san hô gần đó, nhớ lại hơn chục năm trước có người đã nhặt cho hắn cả một túi, lúc ấy hắn thoáng cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn xâu những món đồ biển ấy thành chuông gió, treo trước cửa sổ của đối phương.
Giám đốc Lưu mời họ vào văn phòng uống trà nghỉ ngơi một lát, Thẩm Tông Niên nói: “Cứ tới thẳng nhà máy đi.”
Người hướng dẫn dẫn đoàn tham quan bên trong bến tàu, trong lúc giải thích, anh ta không cẩn thận quẹt trúng chiếc kính lục phân trên giàn thép, phát ra một tiếng “ầm” nặng nề.
Giám đốc và tổ trưởng biến sắc, kính lục phân từ trước đến nay được xem là ngôi sao Bắc Cực trong ngành hàng hải đóng tàu, là biểu tượng của sự an toàn.
Không khí nhất thời có phần cứng nhắc, Thẩm Tông Niên dường như không để ý, chỉ bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi.”
Đến khi kết thúc chuyến tham quan thì đã giữa trưa, sau bữa trưa đơn giản tại căng tin, đoàn họp nhanh rồi lên đường trở về.
Nắng chiều rực rỡ, biển biêng biếc một màu, du thuyền công vụ chầm chậm rời bến.
Thẩm Tông Niên đang ngồi trong phòng nghỉ riêng xem hộp thư nội bộ thì Chung Mạn Thanh vội vàng gõ cửa: “Anh Thẩm, lúc nãy họp trợ lý Dương đã gọi đến mấy cuộc nhưng tôi không nghe máy,” Trên đảo sóng yếu, các cuộc gọi nhỡ bị trễ mất, “Lên thuyền tôi gọi lại hai lần rồi mà không ai nghe hết.”
Cô không rõ cuộc gọi là việc công hay tư, cũng không biết có gấp không, Dương Thi Nghiên hiếm khi dùng số cá nhân, lại càng không gọi liên tục thế này.
Chỉ cần có một chút liên quan đến anh Đàm, Chung Mạn Thanh đều vô cùng cảnh giác, phải báo cáo ngay.
Thẩm Tông Niên đặt tài liệu đang cầm xuống, tự gọi lại mà vẫn không có ai nghe.
Hắn nghĩ một lúc rồi gọi cho tài xế riêng của Đàm Hựu Minh, máy bận, bàn tay cầm điện thoại siết chặt hơn, tim cũng đập nhanh hơn một chút, mong chỉ là trùng hợp. Thẩm Tông Niên cúp máy, nói với Chung Mạn Thanh: “Cô cứ gọi lại đi, dồng thời hỏi thêm bên Bình Hải, không, hỏi bên văn phòng hành chính của Giám Tâm xem hôm nay cậu Đàm có đi họp không.”
Chung Mạn Thanh gọi xong trở lại báo: “Anh Đàm có đi họp, nhưng cuộc họp đã kết thúc lúc hơn mười một giờ bốn mươi.”
“Tiếp tục liên lạc với Dương Thi Nghiên, hỏi thư ký văn phòng tổng giám đốc Bình Hải nữa.”
Thẩm Tông Niên trấn tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng điểm lại từng người, từ tài xế, đội bảo an Giám Tâm đến tình hình giao thông đoạn đường từ Trung Hoàn đến Kim Chung hôm nay, xác định không xảy ra tai nạn nào.
Nhưng thần kinh hắn không tài nào thả lỏng được, hắn sải bước ra boong tàu, cảm giác bất an cuộn lên từng đợt như sóng dữ đập vào mạn tàu, bủa vây lấy hắn.
Tim hắn cứ nhấp nhô theo từng cơn sóng suốt hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng gọi được cho Dương Thi Nghiên.
“Anh Thẩm, sếp ngất rồi.”
Sáng nay họp xong, Đàm Hựu Minh còn nán lại trao đổi với CMO một lúc, lúc rời đi, anh đã ngất trong thang máy xuống bãi đỗ xe.
Thang máy đó dành riêng cho lãnh đạo, đi thẳng xuống tầng hầm. Phải hơn mười phút sau, một quản lý cấp cao tình cờ chuẩn bị rời khu thương mại mới phát hiện ra, lập tức gọi tài xế và trợ lý đưa anh đến bệnh viện, đồng thời phong tỏa tin tức nội bộ.
“Sếp vẫn chưa tỉnh, bác sĩ đã làm một số xét nghiệm, hiện tại kết quả chưa có, đang chờ chẩn đoán.” Đầu dây bên kia ồn ào, Dương Thi Nghiên chỉ kịp báo vắn tắt rồi lại vội vã chạy đi lo liệu.
Đầu óc Thẩm Tông Niên ù đi, kinh ngạc cùng sợ hãi ấp đến như cơn sóng bạc đầu. Cứ cách nửa năm, hắn đều trực tiếp giám sát việc khám sức khỏe của Đàm Hựu Minh, mọi chỉ số đều vượt xa mức trung bình của người cùng tuổi, vậy tại sao lại đột ngột ngất xỉu? Mười mấy phút đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ một phút cấp cứu chậm trễ cũng có thể cướp đi sinh mạng, hắn không dám nghĩ tiếp.
Thẩm Tông Niên lập tức đi thẳng đến buồng lái, hỏi thủy thủ khi nào có thể cập bến nhanh nhất.
“Anh Thẩm, nhanh nhất là ba tiếng bốn mươi phút ạ.”
Thẩm Tông Niên sốt ruột nói: “Vậy tăng tốc hết mức có thể thì sao?”
“Đây là tốc độ tối đa rồi ạ.”
Thẩm Tông Niên cố chấp yêu cầu họ phải tăng tốc thêm.
Ba tiếng bốn mươi phút quá dài, mỗi phút trôi qua trên đại dương bao la đều là một sự tra tấn, mọi dự cảm xấu và tai họa tưởng tượng băm vằm thần kinh hắn, tim phổi như co siết lại thành một khối.
Sao lại thế này.
Quả nhiên hắn đã nhận báo ứng.
Cứ ngỡ dùng khoảng cách 14000 cây số xuyên quốc gia là có thể tránh xa nỗi đau, nào ngờ mới mấy chục hải lý đã trực tiếp quật ngã hắn.
Vẫn còn vọng tưởng tìm một sự yên bình, hóa ra chỉ cần đối phương có một biến động nhỏ thôi, hắn đã lập tức hoảng loạn như chim sợ cành cong.
Mặt biển rộng lớn phẳng lặng, chỉ có Thẩm Tông Niên như bị cuốn vào cơn bão tố.
Bệnh tình của Đàm Hựu Minh vẫn chưa rõ, trên mặt biển vô tận hắn kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay. Ngay trong khoảnh khắc lưỡi dao kề cổ này, Thẩm Tông Niên mới nhận ra nỗi đau ngày trước không phải đau đớn tận cùng, những dằn vặt hắn tự tưởng tượng cũng chẳng phải dằn vặt thật sự.
Trong tình cảnh tuyệt vọng này, hóa ra mong ước duy nhất của hắn chỉ là Đàm Hựu Minh bình an vô sự.
Tàu của Hoàn Đồ cuối cùng cũng cập bến sau ba tiếng rưỡi. Chiếc Bentley đã đợi sẵn ở bến tàu, Thẩm Tông Niên đi thẳng đến ghế lái, nói với tài xế: “Để tôi lái cho.”
Dường như ông trời cố tình trừng phạt, đường biển gập ghềnh chưa đủ, ngay cả đường bộ cũng tắc. Cửa khẩu từ xa đã xếp hàng dài xe cộ, dạo này thuế quan thay đổi, nạn buôn lậu vượt biên trái phép ngày càng gia tăng, hải quan đang tiến hành kiểm tra định kỳ.
Dù chỉ kiểm tra ngẫu nhiên xe tải từ 0,7 tấn trở lên, tốc độ của ô tô và xe thể thao ở các làn cũng chậm hẳn, dòng xe ùn lại kéo dài không thấy điểm cuối.
Ánh nắng gay gắt vô tư đốt cháy kính chắn gió, từng chiếc xe trong hàng dài nôn nóng nhích từng chút.
Tài xế ngồi ở ghế phụ quan sát làn đường: “Cậu Thẩm, hay mình chuyển sang làn trái…”
Thẩm Tông Niên trực tiếp lái xe tấp vào lề đường, đẩy cửa xe, sải bước về phía cảnh sát đang mặc áo chống đạn: “Chào anh, cho hỏi khúc cua Nham Lý có kiểm tra luôn không?”
“Bên đó không kiểm tra.” Khúc cua Nham Lý là đoạn đường hiểm sát vách đá ven biển, độ cong lớn, nhiều đá vụn, xe tải tuyệt đối không thể đi qua, nhưng cảnh sát vẫn nhắc nhở, “Bên đó chuẩn bị sửa đường, rất nguy hiểm, gần như bỏ hoang rồi, mời anh quay lại xếp hàng.”
Tất nhiên Thẩm Tông Niên biết rõ đoạn đường đó đang chuẩn bị sửa, dự án ấy do chính Hoàn Đồ phụ trách, bản vẽ và phương án thi công bộ phận công trình vừa trình lên cho hắn tháng trước.
“Cảm ơn.”
Trở lại xe, Thẩm Tông Niên vừa đạp ga vừa sắp xếp: “Tôi sẽ thả hai người ở ngã tư phía trước, để xe của phó tổng giám đốc Trương quay lại đón.”
Tài xế đoán được Thẩm Tông Niên định làm gì, mỗi lần đi xa họ đều phải nắm rõ địa hình xung quanh trước, anh ta lo lắng nói: “Cậu Thẩm, đường Nham Lý quá nguy hiểm, lối ra của nó dẫn đến đảo Tuệ Đạt.”
Đảo Tuệ Đạt là đảo nhân tạo, nền đất mỏng yếu, lại có đá ngầm.
“Đường vách đá rất hẹp, lại không có rào chắn bảo vệ.” Chỉ cần chệch tay lái một chút là lao xuống biển, tài xế không dám nói tiếp.
Thẩm Tông Niên đã quyết tâm, không thể chờ đợi thêm một khắc nào, hắn tấp xe vào lề, tài xế còn định khuyên can thì Chung Mạn Thanh đã biết vô ích, lập tức mở cửa trước: “Anh Thẩm, xin hãy cẩn thận, có chuyện gì hãy liên lạc với chúng tôi.”
Rồi cô nói với tài xế: “Anh Lâm, chúng ta xuống thôi.”
Thẩm Tông Niên luồn lách qua các khe hở xe cộ để đổi làn, đánh lái rẽ thẳng lên đường núi.
Hắn chưa từng đi con đường này, nhưng trí nhớ siêu phàm khiến hắn thuộc nằm lòng bản vẽ địa hình, biết đoạn nào đất đá lỏng lẻo dễ sạt lở, đoạn nào là nơi mỗi năm xảy ra hàng chục vụ tai nạn chết người.
Đá sắc nghiến dưới bánh xe, gió biển đập thẳng vào kính cửa. Thẩm Tông Niên đạp hết ga lao nhanh trên con đường vách đá sát biển, hắn không nghe thấy tiếng cây cối rít gào, không nhìn thấy bụi đất bay lên, chỉ có thể nghe thấy tiếng Đàm Hựu Minh yếu ớt gọi từng hồi.
Đàm Hựu Minh bị làm sao, trước khi ngất đã nghĩ gì, có phải đã có một giây nào đó cầu cứu hắn, có phải… vẫn còn hận hắn không.
Tiếng gọi ấy càng lúc càng yếu, sắp tắt lịm đi rồi, Thẩm Tông Niên siết chặt vô lăng.
“Ầm!” Một tiếng chói gắt vang lên dưới gầm xe, bảng điều khiển trung tâm phát ra cảnh báo, chỉ cần chệch thêm một chút nữa thôi, ngoài cửa sổ sẽ là vực biển.
Thẩm Tông Niên lập tức lùi xe, đánh lái, dồn hết lực đạp ga, nghiến răng vượt qua khe tử thần.
Động cơ chiếc Bentley nóng ran như sốt, gồng gánh suốt quãng đường, chao đảo lê lết đến khi xuống được đường núi.
Lúc đến bệnh viện trời đã nhá nhem.
Dương Thi Nghiên đã về, Trác Trí Hiên đứng gác ở cửa, Thẩm Tông Niên không kịp chào hỏi, đi thẳng vào, Trác Trí Hiên dang tay ra chặn lại.
“Tránh ra.” Thẩm Tông Niên sa sầm mặt.
“Cậu ấy ngủ rồi, tôi chỉ nói vài lời thôi.” Trác Trí Hiên phải gom hết dũng khí mới dám đối diện với người bạn cùng lứa mà anh ta đã sợ từ nhỏ đến lớn, “Kết quả xét nghiệm cơ bản đã có rồi, mọi chức năng đều bình thường, không tìm ra bệnh gì cả, ngay cả đường huyết cũng không tụt. Bác sĩ hỏi kỹ trợ lý Dương về lịch trình và tình trạng gần đây của cậu ấy, cuối cùng kết luận là áp lực công việc quá lớn, giờ giấc sinh hoạt đảo lộn, lại hay phải uống rượu xã giao, ngủ không đủ giấc dẫn đến sức đề kháng giảm mạnh và kiệt sức đột ngột.”
Nhưng Trác Trí Hiên lại cảm thấy không đúng lắm, có Trần Vãn làm bài học khiến anh ta không thể không nhạy cảm.
“Tôi có một đàn chị ở Đại học Columbia là bác sĩ tâm lý, tôi đã kể qua tình hình cho chị ấy, nhưng không nói rõ là ai.”
“Chị ấy đoán có thể là hội chứng lo âu chia ly, hơn nữa đã xuất hiện các triệu chứng trên cơ thể.” Biến số mang tên Thẩm Tông Niên quá rõ ràng, bất kỳ người bạn thân thiết nào cũng có thể nhận ra trạng thái của Đàm Hựu Minh suốt thời gian vừa qua.
Nghe vậy, lông mày Thẩm Tông Niên nhíu chặt lại.
“Nguyên nhân của chứng lo âu chia ly… rất phức tạp.”
Hai năm xa cách năm mười sáu tuổi cùng những lần mất tích do nhà họ Thẩm gây ra là những chấn thương lịch sử. Mười mấy năm bầu bạn dần hình thành kinh nghiệm phụ thuộc sớm, khó ở một mình, cần có người bầu bạn, đòi hỏi liên lạc quá thường xuyên. Những biểu hiện của Đàm Hựu Minh thậm chí còn điển hình hơn sách giáo khoa.
Đầu óc Thẩm Tông Niên nổ tung, thì ra mỗi lần Đàm Hựu Minh đòi gửi định vị là đang cầu cứu, mỗi lần nói không khỏe không hẳn là để làm nũng hay khiến người ta mềm lòng.
Trác Trí Hiên nghiêm nghị: “Ngất đột ngột như thế này có thể là do bị kích động mạnh, hoặc do dồn nén lâu ngày rồi bùng phát.”
“Tôi hỏi Dương Thi Nghiên lịch trình của cậu ấy, cô ấy bảo tuần trước từ Ưng Trì về thì trạng thái đã không ổn lắm. Uống quá nhiều rượu hoặc bị k*ch th*ch nào đó đều có thể là nguyên nhân quan trọng.”
“Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng rốt cuộc có phải là chứng lo âu chia ly hay không, mức độ thế nào, nguyên nhân cụ thể là gì vẫn phải chờ các đánh giá chuyên sâu, không thể kết luận ngay được.”
“Bác sĩ ở đây nói trước mắt phải tập trung tăng cường sức đề kháng cho cậu ấy bằng dinh dưỡng. Đàn chị của tôi cũng bảo việc cấp bách nhất là ổn định thể trạng trước, ăn uống, sinh hoạt phải điều chỉnh lại, có nền tảng vững rồi mới dần dần trị liệu tâm lý.”
“Có lẽ cậu ấy thực sự thiếu ngủ, ngủ rồi cũng không yên, nói mơ liên tục, tôi không hiểu cậu ấy nói gì, chỉ nghe rõ tên cậu thôi.”
Trác Trí Hiên chưa từng nghĩ Đàm Hựu Minh lại gặp vấn đề tâm lý, anh cũng chưa từng nghe qua hội chứng lo âu chia ly: “Chiều nay chú thím có đến, tôi không dám nói với họ.” Bạn bè còn khó chấp nhận, huống chi là cha mẹ, “Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng nên tôi để họ về trước rồi.”
Thẩm Tông Niên im lặng cúi đầu.
“Tôi biết cậu đang sợ điều gì, ấy cũng chính là điều tôi sợ.”
Thẩm Tông Niên ngẩng đầu dò xét anh ta, Trác Trí Hiên phải cố hết sức chịu đựng ánh mắt ấy, dù áp lực đến mấy anh ta cũng phải nói hết: “Tình trạng của cậu ấy bây giờ chưa thể kết luận được, tâm lý cũng còn rất bất ổn, tôi biết cậu đã quyết định sẽ rời đi.”
Bản thân anh ta cũng biết yêu cầu sắp đưa ra có phần khó nói, nhưng vẫn câu nói ấy, lòng người thiên vị, bạn bè cũng có thân sơ xa gần, Thẩm Tông Niên là bạn, Đàm Hựu Minh cũng là bạn, Trác Trí Hiên không thể trơ mắt nhìn thái dương lịm tắt.
“Biết là không công bằng với cậu, nhưng cậu có thể tạm thời…”
Thẩm Tông Niên không đợi anh ta nói hết, cứ thế bỏ lại một câu “chẳng có gì không công bằng cả” rồi đẩy cửa bước vào.
