Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 7: Robot thiên văn.



Đàm Hựu Minh nhanh trí: “Các dự án phúc lợi công cộng vốn khá ổn định, ít chịu tác động từ biến động thị trường hơn hẳn những dự án khác, đặc biệt là mảng xây dựng đô thị và sản xuất phương tiện giao thông công cộng, vì chúng gắn bó trực tiếp với đời sống dân sinh. Dù bên trên có rối ren đến đâu, họ cũng chẳng dám đụng chạm vào những hạng mục cơ sở hạ tầng thiết yếu này.”

Anh nới lỏng cà vạt: “Trong đống hồ sơ dự thầu năm ngoái, dự án thiết bị y tế cấp hai là cái được duyệt đầu tiên mà, phải không giám đốc Dương?”

Dương Chí Hiền vội đáp: “Tôi sẽ về cho người rà soát lại toàn bộ các dự án trúng thầu mấy năm gần đây, xong xuôi sẽ báo cáo lên buổi họp luôn.”

“Nhưng đừng vội đẩy nhanh quá trình xây dựng.” Đàm Hựu Minh nói chuyện chính sự không còn vẻ lêu lổng thường ngày, “Mấy công trình lớn ở Lệ Chi Giác có tỷ lệ trợ cấp hợp tác cao, cục quản lý tài chính với liên minh thẻ ngân hàng Trung Quốc vốn đã rối như tơ vò,” Anh nói thẳng thừng: “Có thể tránh được thì cứ tránh.”

Sau đó, các bộ phận còn lại lần lượt xác định quy trình, tiến độ và các mốc nhiệm vụ quan trọng. Thẩm Tông Niên không thích nghe người khác thể hiện quyết tâm nên trực tiếp kết thúc cuộc họp, cùng Đàm Hựu Minh về văn phòng tiếp tục bàn bạc điều chỉnh chiến lược hợp tác.

Trong bối cảnh định hướng chính sách từ các thế lực khác nhau đang mịt mù khó lường, Hoàn Đồ và Bình Hải với tư cách là cộng đồng lợi ích chung và là đối tác hành động nhất quán bao năm, mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má dày đặc, họ buộc phải thận trọng hơn cả thế hệ trước.

“Giờ chưa dám chắc ai sẽ đắc cử, phiếu bầu đang sít sao.” Đàm Hựu Minh cởi phăng cà vạt, khuy măng sét và đồng hồ ném lên bàn, họp cả buổi sáng khô cả cổ họng, anh bưng tách trà nóng lên uống liền một hơi, “Mai tôi có hẹn ăn tối với chủ nhiệm Hoàng, thăm dò ý tứ xong rồi quyết cũng chưa muộn.”

Thẩm Tông Niên chẳng dị nghị gì về tài giao tiếp, quen biết đủ loại bạn bè có đủ hạng người của Đàm Hựu Minh, chỉ hỏi: “Cậu định cử ai đi tiếp xúc với ngân hàng?”

Đàm Hựu Minh một tay chống nạnh, tay kia cầm cốc, cúi đầu nói: “Đỗ Phong.”

Thẩm Tông Niên không hỏi thêm, chỉ nói: “Chung Mạn Thanh đang điều tra rồi, cậu quyết đi.”

Đàm Hựu Minh chợt ngẩng phắt lên: “Cậu biết từ bao giờ!”

Đỗ Phong là kẻ hai lòng, không ngờ Thẩm Tông Niên lại phát hiện sớm hơn cả anh!

Thẩm Tông Niên nhìn vẻ kinh ngạc xen lẫn không phục của anh, thấy hơi cạn lời: “Không sớm hơn cậu là bao.”

“Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?”

Thẩm Tông Niên đang xem phương án trên máy tính, không ngẩng đầu, đáp: “Cậu tự phát hiện ra được mà.”

Đây thậm chí chẳng phải lời khen ngợi nghiêm túc, nhưng Đàm Hựu Minh lại thấy vui.

Gần kết thúc cuộc trò chuyện, trợ lý Dương Thi Nghiên gõ cửa: “Sếp Đàm, anh Trác đến rồi ạ.”

“Mời vào đi.”

Chưa thấy người đã nghe tiếng: “Đàm ~ Hựu ~” Nhưng khi Trác Trí Hiên bước vào, thấy Thẩm Tông Niên ngồi đó, anh ta tự động nuốt chữ cuối cùng xuống, cười gượng: “Thẩm Tông Niên, cậu cũng ở đây à.”

Bạn bè tốt xấu lẫn lộn của Đàm Hựu Minh sợ Thẩm Tông Niên không phải là không có lý do, ngay cả Trác Trí Hiên gần như là bạn từ nhỏ cũng thường cảm thấy hắn quá u ám.

Khác với vẻ ngoài hòa nhã giả tạo khoác lớp quân tử của Thái tử gia, sự u ám và mạnh mẽ của Thẩm Tông Niên rất trực diện, sắc bén, dường như tất cả những người đến gần hắn đều phải nép sau lưng Đàm Hựu Minh mới tránh bị đóng băng.

Đàm Hựu Minh hơi dựa vào bàn làm việc: “Sao hôm nay cậu lại ghé qua đây?”

Trác Trí Hiên: “Tôi qua Sở giao dịch chứng khoán có chút việc, tiện đường ghé qua thăm cậu.” Dạo này Trần Vãn bị Thái tử gia câu mất hồn, biến mất dạng, trong giới này anh ta chẳng còn mấy người bạn thật lòng.

“Được rồi.” Đàm Hựu Minh thu nhận người bạn thuở nhỏ, “Thế ở lại ăn cơm đi.”

Có Thẩm Tông Niên ở đây, không thể nói năng phóng túng như bình thường được, Trác Trí Hiên sờ vào hộp xoay đồng hồ trên tủ, nhìn quanh: “Đây là cái gì?”

“Vật phẩm đấu giá của buổi từ thiện.”

Các buổi dạ tiệc từ thiện và đấu giá lớn nhỏ từ lâu đã trở thành màn dạo đầu cho mỗi cuộc chuyển giao quyền lực. Để vận động phiếu bầu, các thế lực chính trị thường tổ chức những buổi tiệc từ thiện nhằm phô trương tầm nhìn, hoài bão và tinh thần vì cộng đồng của mình, nào là bảo vệ môi trường, chăm lo trẻ em nghèo, cùng chung tay kiến tạo thành phố… Cuộc chiến giành quyền lực được phủ kín bằng tấm màn bọc ồn hòa, ngập tràn nắng gió.

Những buổi đấu giá phi lợi nhuận như thế này thường không đặt nặng giá trị vật chất hay số tiền quyên góp mà chú trọng hơn vào việc thể hiện lòng nhân ái và thiện chí của giới thượng lưu. Vì vậy, người tham dự thường được yêu cầu mang đến những món đồ cá nhân thường dùng hoặc vật phẩm do chính tay họ chế tác để đem ra đấu giá.

Trác Trí Hiên khá ngạc nhiên: “Cậu tự làm thật à?”

Dù quy định là vậy, nhưng thực tế chẳng mấy ai chịu tự tay làm. Giới nhà giàu thường chi một số tiền thuê người viết hộ một bức thư pháp nguệch ngoạc, hoặc các quý cô bà chủ nhờ vẽ hộ bức sơn dầu màu mè lòe loẹt rồi gửi đi cho có.

“Ừ,” Đàm Hựu Minh thờ ơ đáp, “Thế nào?”

Thẩm Tông Niên liếc nhìn mô hình trên bàn trà. Đàm Hựu Minh đôi khi không giống đứa trẻ lớn lên trong gia đình quyền quý chút nào, anh thực sự làm từ thiện, thích trẻ con, yêu động vật. Trong chốn danh lợi mà ai nấy đều coi là nấc thang chính trị để mở rộng quyền lực, chỉ có một mình Đàm Hựu Minh đang nghiêm túc, vui vẻ ngồi làm đồ thủ công.

Anh luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động cá nhân trong những buổi đấu giá từ thiện, chẳng thích phô trương giả tạo, cũng chẳng bận tâm đến cái gọi là “gu” hay “phong cách”. Người ta quyên góp đồ gốm sứ cổ, tranh sơn thủy nổi tiếng, còn anh lại tặng mô hình Lego tự tay thiết kế lắp ráp, nổi bật lạ thường giữa vô vàn những món đồ xa hoa lộng lẫy.

Không ngờ món đồ anh mang đến lại được chào đón đến vậy, đặc biệt là trong mắt các phú bà và tiểu thư khuê các.

Trác Trí Hiên khiêm tốn hỏi: “Cái này là…”

Đàm Hựu Minh thấy anh ta kém hiểu biết: “Gấu trúc lớn đó, cậu chưa thấy bao giờ à?”

Gấu trúc lớn là loài đáng yêu nhất, Đàm Hựu Minh tin chắc như thế sau chuyến thăm quan học tập ở đại lục hồi cấp hai.

Trác Trí Hiên tặc lưỡi bảo: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, A Vãn định quyên tặng một thiết bị dò tìm và theo dõi những đàn cá lạc đàn.”

Những năm gần đây, Hải Thị liên tục xây cảng biển, bến tàu, lấn biển tạo đất, khiến không ít hàng rào sinh thái bị tàn phá, giờ đây, bảo vệ môi trường bỗng trở thành một chiêu bài hoàn hảo để vận động phiếu bầu.

“Triệu Thanh Các còn hơn thế cơ,” Thực ra Trác Trí Hiên tính nói là dở hơi hơn, “Cứ thế quyên tiền luôn.” Thái tử gia quen hành sự đơn giản, thô bạo, nhưng chẳng ai dám hó hé xì xào.

Đàm Hựu Minh cười mỉa: “Cậu ta mà cũng biết thương xót cơ đấy.”

Dù đã nhiều năm trôi qua, cái chết của chú cún con trắng trẻo vẫn như vết sẹo khắc sâu trong lòng anh.

Thẩm Tông Niên ngước mắt lên, hé miệng nhưng không nói gì.

Chuyện riêng tư của Triệu Thanh Các, hắn không nên xen vào.

Đàm Hựu Minh thấy hắn muốn nói lại thôi, cứ như đang bênh vực Triệu Thanh Các, thế là cười lạnh: “Sao? Bộ tôi nói sai à?”

“Trêu mèo vờn chó rồi không chịu trách nhiệm, đồ đạo đức giả! Tên khốn nạn!”

Thẩm Tông Niên ngước nhìn anh, ánh mắt do dự bị hiểu thành không đồng tình.

Đàm Hựu Minh lập tức bốc hỏa: “Thẩm Tông Niên, cậu đừng có ngồi đó mà bênh cậu ta! Đừng quên ai mới là anh em trên bến dưới thuyền với cậu!”

“…”

“Tôi nói có sai không?” Đàm Hựu Minh thấy bộ dạng lúng túng của hắn là không kìm được cơn giận, “Hồi xưa mấy cậu làm robot với mô hình máy bay gì đó cũng toàn đuổi tôi với A Hiên ra rìa.”

“Ai là người để đèn phòng khách cho cậu, ai là người pha sữa cho cậu, ai là người gọi thím giúp việc dậy nấu bữa ăn khuya cho cậu hả?”

“…”

Trác Trí Hiên không phải người ngoài, Đàm Hựu Minh cũng không ngại nói thẳng: “Robot thì vui lắm hả Thẩm Tông Niên, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm thế à?” Có lẽ là do truyền thống gia đình, miệng lưỡi anh y chang Quan Khả Chi: “Anh Hoa thực sự nên trao cho hai cậu cái giải ‘Đóng góp xuất sắc cho nhà trường’ mới đúng.”

Đấy chính là cái hay của bạn bè nối khố, những chuyện cũ từ lúc mặc quần thủng đít cũng có thể bị lôi ra, tài đổi trắng thay đen của Đàm Hựu Minh chẳng kém cạnh so với truyền thông Hải Thị, chuyện Thẩm Tông Niên thức đêm làm đề tài nghiên cứu qua miệng anh lại trở thành: “Cậu với Triệu Thanh Các thức trắng đêm ngắm sao ngắm trăng, bàn thiên văn địa lý, vậy mà ngày nào cũng bắt tôi lên giường ngủ lúc mười giờ? Đúng là chỉ biết trách người khác mà chẳng nhìn lại mình!”

“…”

Trác Trí Hiên đứng một bên cứ lúng túng, nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại một đoạn ký ức chẳng khớp lắm với lời Đàm Hựu Minh.

Hồi ấy, ở trụ sở chính Anh Hoa, Triệu Thanh Các nghiên cứu robot khí tượng, còn Thẩm Tông Niên là át chủ bài của nhóm robot thiên văn, mô hình hệ thống do hắn thiết kế không chỉ chụp ảnh, ghi nhận mà còn vẽ bản đồ quang phổ sao, đoạt luôn huy chương vàng.

Đó là học kỳ mà Trác Trí Hiên nhớ mãi vì bão số 8 kéo đến liên miên, khi ấy, tên Trần Vãn táo tợn coi thường kỷ luật bên cơ sở phụ còn đang liều mình thử thách ranh giới nội quy, lén lút nhảy tường trong bóng tối để bảo trì robot của Triệu Thanh Các, còn chiến thần giao tiếp Đàm Hựu Minh ở trụ sở chính thì hóa thành chiến binh xã hội, khua chiêng gõ trống đi tuyên truyền tin vui Thẩm Tông Niên đoạt giải khắp các lớp khác.

Giờ giải lao, hễ nghe thấy loa nhỏ ngoài hành lang thao thao bất tuyệt với học sinh lớp khác thì chắc chắn là cậu chủ Đàm.

“Ừ ừ ừ, đúng rồi, cô Trương nói lần này ở Hải Thị chỉ có nhóc Niên và Triệu Thanh Các đoạt giải thôi, mấy năm trước toàn là đám học sinh giỏi bên đại lục thầu hết mà.”

“Gì cơ?! Cậu chưa thấy à? Vậy cậu quê mùa quá rồi, nó đang ở phòng triển lãm trên không của tòa nhà Dật Phu đó.”

“Trời ơi, siêu ngầu luôn, nó có thể di chuyển quỹ đạo các thiên hà cách vài năm ánh sáng theo thuật toán luôn đấy…”

“Không thể nào, chòm sao Thiên Nga mà cậu cũng không biết à, giờ Địa lý cậu được mấy điểm vậy anh bạn, trình độ khoa học của cậu kém quá, tôi ngại không muốn nói luôn.”

“Lát nữa tan học, không, cậu đi xem ngay bây giờ đi! Lớp cậu tiết sau là tự học mà, gọi cả nhóm đi cùng nhé, tập trung xem cái máy quan sát thiên văn đó.”

“Đúng rồi, có ghi tên Thẩm Tông Niên luôn. Ừ ừ, mô hình cũng dễ thương lắm, có hai bàn tay nhỏ xinh, còn tương tác với cậu được, đọc quang phổ sao cho nghe nữa cơ.”

“Là nhóc Niên tự thu âm đấy, nhưng xử lý rồi nên nghe thông minh hẳn, còn mấy cái khác… ừm, chẳng có gì đáng xem cả. Cái của Triệu Thanh Các ấy… cũng chỉ là con robot thôi mà.”

“…”

Lúc ấy, chuyện ông giặc con đích thân tổ chức dẫn học sinh vài lớp ở trụ sở chính đi xem robot ngắm sao lan truyền đến mức cả giáo viên tổ Địa lý cũng biết. Chỉ là giờ Đàm Hựu Minh dường như quên béng, Trác Trí Hiên cũng chẳng dám đụng vào cái gai trong lòng cậu chủ này.

Thẩm Tông Niên không hiểu sao anh lại đột nhiên nổi điên, bèn nhướng mắt nhìn Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh ghét nhất vẻ lạnh nhạt ấy của hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn, bộ tôi nói sai cho cậu à?”

Thẩm Tông Niên: “Tôi có nói gì đâu?”

“Cậu còn cần nói nữa chắc?” Đàm Hựu Minh chống nạnh, cứ như biết đọc suy nghĩ, “Không mở miệng thì tôi không biết cậu đang chửi thầm à?”

“.”

Trác Trí Hiên đứng ngồi không yên, tự hỏi không biết có phải mình ghé qua chuyến này là sai lầm không, may mà đúng lúc Dương Thi Nghiên gõ cửa bước vào: “Sếp Đàm, lịch trình tiệc từ thiện đã gửi cho anh rồi, bên Faye bảo cô ấy sẽ đến Hồng Kông vào tối ngày mười hai.”

“Được,” Đàm Hựu Minh vẫn luôn chu đáo, “Lúc đó chúng ta sẽ cử người đi đón.”

“Vâng ạ, anh Thẩm và anh Trác có ở lại Bình Hải dùng bữa trưa không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị trước.” Dương Thi Nghiên đã theo Đàm Hựu Minh ngay sau khi tốt nghiệp, bắt đầu từ vị trí trợ lý đời sống, vì vậy không quá sợ Thẩm Tông Niên.

Cô làm việc vài năm mà vẫn giữ được chút sinh khí hiếm có giữa giới này, phần lớn nhờ sếp như Đàm Hựu Minh. Hồi tuyển cô, anh đã bảo chỉ cần làm tốt việc, ngày thường không cần quy tắc rườm rà.

Hồi mới vào, Đàm Hựu Minh vẫn là giám đốc Đàm dưới quyền Đàm Trọng Sơn, không hơn cô bao nhiêu tuổi, cuối năm kiểm toán hay xử lý khủng hoảng truyền thông, Đàm Hựu Minh phải tăng ca thâu đêm suốt, cô cũng bận túi bụi theo.

Vài năm trôi qua, Đàm Trọng Sơn lui về sau, cô cũng theo sếp Đàm mà thăng tiến, trở thành trợ lý cấp cao trong Văn phòng Tổng Giám đốc Bình Hải.

Thẩm Tông Niên đứng dậy, nói với Dương Thi Nghiên: “Tôi không cần.”

Hắn nói vậy, Đàm Hựu Minh lại nhảy dựng lên: “Nói cậu vài câu mà giận đến mức không thèm ăn cơm luôn à!”

Nhưng lần này Thẩm Tông Niên không nhìn anh nữa, cầm tài liệu trực tiếp rời đi.

“Ôi vãi.” Đàm Hựu Minh nhìn Trác Trí Hiên với vẻ không thể tin được, “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, cậu ấy còn có lý lẽ không?”

“……” Trác Trí Hiên cũng không biết nên nói gì, “Cậu hẹn Faye làm bạn cặp trong buổi từ thiện à? Có cần đổi người khác không?”

Đàm Hựu Minh đang bực, mắng luôn cả anh ta: “Đổi cái gì mà đổi? Tại sao phải đổi!” Anh rất hài lòng với người đại diện mới ký hợp đồng với giá khủng này, “Cậu nghĩ sắp xếp thời gian và lịch trình của nghệ sĩ là trò đùa à?”

Thế là Trác Trí Hiên cũng đành câm luôn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...