Đàm Hựu Minh liếc hắn, mặt không biến sắc: “Là bùa bình an thôi.”
“Anh hỏi em một lần nữa, là bùa gì?”
Đàm Hựu Minh thoáng ngẩn ra, đoán chừng hắn đã biết chuyện rồi. Anh có chút tức giận, vẫn cứng đầu: “Chỉ là bùa bình an bình thường thôi.”
Thẩm Tông Niên nhìn anh chằm chằm, giơ lá bùa hoán nghiệp đã mở sẵn ra trước mặt anh như đang trưng lệnh truy nã, thẩm vấn: “Bùa bình an bình thường cũng ghi cả ngày tháng năm sinh sao?”
Đàm Hựu Minh mím chặt môi, Thẩm Tông Niên thẳng tay xé “xoẹt” lá bùa làm đôi ngay trước mặt anh.
“Anh làm gì thế!” Đàm Hựu Minh vừa gấp vừa giận, lao tới định giật lại, Thẩm Tông Niên giơ cao tay lên, tay còn lại khóa chặt hai cổ tay anh.
Đàm Hựu Minh không vùng vẫy được, đành trơ mắt nhìn hắn đặt lá bùa hoán nghiệp lên ngọn nến đỏ, lửa bén vào bùa, cháy bùng lên, ánh lửa đỏ rực chập chờn phản chiếu lên gương mặt lạnh lẽo âm u của Thẩm Tông Niên.
Đợi đến khi lá bùa cháy thành tro, hắn mới quay đầu lại, không chút cảm xúc cảnh cáo Đàm Hựu Minh: “Đừng để anh phát hiện em xin loại bùa này thêm lần nào nữa, anh thấy lần nào sẽ đốt lần đó.”
Đàm Hựu Minh tức đến mức định chửi, lại nghe thấy hắn trầm giọng nói tiếp: “Đàm Hựu Minh, anh bị thương cũng chỉ là bị thương một phần, nhưng nếu em bị thương, nỗi đau ấy truyền sang anh sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, em tự chọn đi.”
Đàm Hựu Minh sững sờ, cơn giận đang hừng hực trong lòng bỗng tắt ngúm. Ở nơi thánh địa Đạo giáo này không được ôm ấp, cũng chẳng thể nắm tay, anh đành bước lại gần, thật gần, dính sát vào người hắn, giọng điệu có phần không phục: “Đại sư đã nói mệnh em tốt mà, đổi cho anh chút xíu có sao đâu.”
Thẩm Tông Niên rũ mắt nhìn khuôn mặt đang ở rất gần, chẳng hề lung lay: “Chuyện này không liên quan đến mệnh tốt hay xấu, nếu là anh muốn đổi cho em, em có chịu không?”
Đàm Hựu Minh im bặt.
Thẩm Tông Niên đặt tay lên vai anh, khẽ v**t v* sau gáy, hạ giọng vừa dỗ vừa trách: “Hôm nay là sinh nhật anh, em ngoan chút đi.”
Đàm Hựu Minh bướng bỉnh: “Thế anh cũng đừng nói mấy lời ấy ở chỗ này chứ.” Nhỡ đâu Thiên Tôn nghe thấy rồi tưởng thật thì phải làm sao.
Thẩm Tông Niên bóp mạnh sau gáy anh một cái: “Em bớt đã sai còn hay cãi ngược đi, chính em gây ra chuyện mà giờ không cho người ta nói à?”
Đàm Hựu Minh rụt cổ lại.
“Đàm Hựu Minh,” Thẩm Tông Niên nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa nghiêm túc, “Đừng sợ, cũng không cần bù đắp cho anh, chỉ cần em ổn thì anh sẽ ổn, mọi chuyện sẽ không xảy ra đâu.”
Đàm Hựu Minh đắm đuối nhìn hắn, ánh mắt nồng nhiệt mà cũng sâu hun hút: “Câu này em cũng dành tặng lại anh, anh có ổn thì em mới ổn được, anh cũng phải nhớ cho kỹ đấy.”
Hai lá cành chung cội đều hiểu rõ đe dọa đối phương chẳng có ích gì, cứ đem bản thân ra làm mồi nhử mới mang lại hiệu quả tức thì, mà ai cũng bướng bỉnh như nhau.
Thế này là được rồi, không ai dám manh động nữa, cả hai thầm hạ quyết tâm phải đối xử thật tốt với bản thân, không dám để đối phương phải đau lòng.
Thẩm Tông Niên đồng ý trước: “Được.”
Đàm Hựu Minh nép sát vào hắn, cũng khẽ đáp: “Đồng ý.”
Hai người họ từ nhỏ đã vậy, cãi nhau nhanh mà làm hòa cũng nhanh, đốt xong lá bùa hoán nghiệp, cả hai cùng đi xin một cặp bùa đồng tâm và bùa giải hạn.
Đàm Hựu Minh cứ nhất quyết muốn hỏi về bát tự của hai người, nhưng anh không dám hỏi pháp sư Huyền Lăng vốn đã tường tận gốc rễ, đành lén đi hỏi một chú đệ tử mới vào nghề.
Đệ tử tay nghề còn non, xem mà hoang mang: “Thiên can lục hợp, duyên nợ gắn kết… nhưng mà sao… sao lại là hai cung nam thế này.”
Đàm Hựu Minh lại được phen vui vẻ, không nhịn được cười.
Về đến nhà, con vẹt xanh của ông nội đã đứng sẵn ở cửa chào đón.
“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật!”
“Nịnh hót quá đi mất, sinh nhật tao sao chẳng thấy mặt mày đâu,” Đàm Hựu Minh tiện tay rắc cho nó nắm thức ăn, rồi chạy biến vào bếp xem bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Tông Niên có món gì. Sau khi xác nhận món mì trường thọ của Quan Khả Chi đã có trong danh sách, anh mới hài lòng, khẽ thì thầm đắc ý với Thẩm Tông Niên: “Anh cứ chờ mà ăn hai bát nhé, ăn bù luôn phần thiếu của năm ngoái đi.”
Đàm Trọng Sơn khui rượu, ông cụ Đàm và Cao Thục Hồng đang vui nên cũng rót đầy hơn nửa ly, còn dúi cho Thẩm Tông Niên một phong bao lì xì dày cộp.
Ông cụ Đàm mặt đỏ gay, phấn khởi nói: “Thằng bé Niên năm nay đã 31 tuổi rồi, thời gian trôi nhanh quá. Hồi con mới đến mới cao có chừng này thôi, đã lười ăn lại còn ít nói, gương mặt nhỏ cứ lạnh tanh, ta với bà nội con thật sự chẳng biết phải làm sao.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Cao Thục Hồng nhấp nửa ngụm rượu vang: “Chẳng phải sao, đến cả bà với ông con, rồi chú thím phải bó tay hết, cuối cùng đành đẩy thằng Minh ra trận. Hì, ai mà ngờ lại gặp đúng thầy đúng thợ!”
Đàm Hựu Minh vênh mặt: “Con mà lại!”
Ông cụ Đàm nâng ly lên: “Nào, mọi người cùng cụng ly với nhân vật chính hôm nay đi. Chúc con sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng bình an, sau này mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, vui vẻ hạnh phúc, đừng có gì cũng tự ôm hết vào người, có chuyện gì cứ nói với gia đình. Gia đình này mãi là chỗ dựa của các con. Các con đều là những đứa trẻ ngoan, dù các con muốn làm gì, định làm gì, ông bà cha mẹ cũng luôn hết lòng ủng hộ.”
Cao Thục Hồng cũng hào hứng nói: “Đúng thế! Nào, nhân vật chính của nhà mình ước một điều đi, không, ước hai điều. Có gì muốn thì cứ nói với gia đình, năm ngoái chưa đón sinh nhật thì hôm nay phải bù thêm một cái nữa.”
Thẩm Tông Niên đứng dậy, nâng ly rượu lên, mọi người đều chờ hắn lên tiếng. Hắn nhìn ông cụ vẫn còn cao lớn, bà cụ vẫn luôn thanh lịch, nghiêm túc, trịnh trọng cất lời: “Ông, bà, chú Đàm, thím Quan, cảm ơn mọi người, con không còn nguyện vọng gì khác,” Hắn siết chặt ly rượu, im lặng một giây, hiếm khi thấy có phần căng thẳng, khó khăn mở lời thỉnh cầu, “Con chỉ muốn xin mọi người một cơ hội sau này được chăm sóc Đàm Hựu Minh, con… con sẽ hết sức đối tốt với em ấy, khiến cho em ấy hạnh phúc.”
Đàm Hựu Minh không kịp đề phòng, kinh ngạc nhìn hắn, hiếm hoi lắm mới thấy thẹn thùng, thầm nghĩ sao mà Thẩm Tông Niên bản lĩnh thế không biết.
Gương mặt anh đỏ lên vì hơi men, mắt nhìn láo liên khắp nơi, bị dì Quan Khả Chi lườm cho một cái.
Đúng là gừng càng già càng cay, một năm rưỡi qua ông cụ đã từng khóc, từng bệnh, từng u sầu, giờ đây đã nhìn thấu sinh tử, ông cụ cụng ly với Thẩm Tông Niên trước: “Vậy thì con cứ rước thằng nhóc nghịch ngợm này đi đi, sau này tha hồ mà vất vả với nó.”
Cao Thục Hồng cũng tỏ thái độ: “Ừ ừ, các con cứ sống thật tốt là được.”
Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi cũng mỉm cười nâng ly, uống cạn sạch.
*
Sau khi cắt bánh, thổi nến, hai người tản bộ về lầu bát giác. Từ núi Bảo Kinh nối sang núi Từ Ân, ánh đèn sáng rực, nến đỏ lung linh, đều là đèn bình an mà Đàm Hựu Minh đã dâng lễ, ngay cả khi Thẩm Tông Niên đã trở về, chúng vẫn không hề bị dỡ xuống.
Đàm Hựu Minh vẫn còn đang chìm trong những lời thề non hẹn biển của Thẩm Tông Niên trước mặt bề trên, vừa ngọt ngào, đắc ý, lại vừa có chút thẹn thùng, mu bàn tay cứ chực chạm vào tay hắn rồi lại rụt về. Thẩm Tông Niên liếc anh một cái, trở tay nắm chặt lấy bàn tay cứ lúc gần lúc xa của anh, đan chặt vào nhau, Đàm Hựu Minh sướng đến mức suýt chút nữa là vểnh đuôi lên tận trời xanh.
“Cười gì thế?”
Đàm Hựu Minh liếc xéo hắn: “Em vui thì em cười thôi, anh quản làm gì.”
“Ngốc.”
Đàm Hựu Minh kêu “hừ”: “Vừa nãy còn nói sẽ đối tốt với em, chăm sóc em, làm em vui vẻ, có phải anh trở mặt hơi nhanh không?”
Ánh mắt Thẩm Tông Niên thoáng hiện ý cười nhạt: “Anh đâu có nói là sẽ chăm sóc đồ ngốc.”
“Anh mới là đồ ngốc ấy,” Đàm Hựu Minh leo tót lên lưng hắn, ra lệnh: “Đồ ngốc, cõng em.”
Thẩm Tông Niên hơi khụy gối, Đàm Hựu Minh nhảy phắt lên, bắp chân đá qua đá lại, lập tức bị hắn bóp mạnh một cái: “Đừng quậy.”
“Đm,” Đàm Hựu Minh phóng đại hét lên, “Thẩm Tông Niên, anh có sở thích kỳ quặc gì không đấy, tím hết cả rồi này.”
Mấy người làm đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn, Thẩm Tông Niên đen mặt: “Đừng có ăn vạ.”
Đàm Hựu Minh kẹp chặt lấy eo hắn, ngang ngược không ai bằng: “Em cứ ăn vạ đấy, em còn muốn bắt đền anh cơ.”
Hai người ầm ĩ về đến phòng, Thẩm Tông Niên đặt anh xuống giường, Đàm Hựu Minh vẫn không buông tay, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, đôi chân dài thuần thục quắp lấy hông hắn, giả làm gấu Koala: “Anh đi đâu đấy?”
Thẩm Tông Niên từ trên cao nhìn xuống, không nói gì, chỉ rũ mắt lặng lẽ nhìn anh.
Ánh mắt Đàm Hựu Minh lại bắt đầu láo liên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải anh đã ra mắt gia đình rồi sao, giờ chúng ta danh chính ngôn thuận, có người lớn chứng kiến hẳn hoi rồi.”
Đáy mắt Thẩm Tông Niên hiện lên ý cười nhạt: “Em mà cũng biết danh chính ngôn thuận à.”
“…” Đàm Hựu Minh hung hăng bóp cổ hắn lắc mạnh, “Rốt cuộc anh có chịu bóc quà không?”
Thẩm Tông Niên giả ngây: “Quà đâu?”
Đàm Hựu Minh mất kiên nhẫn, hơi hếch cằm, dắt tay hắn đặt lên hàng cúc áo sơ mi của mình, đây là một món quà không hề dễ chọc: “Đây.”
Ý cười trong mắt Thẩm Tông Niên tan biến, hắn chống một tay bên cạnh đầu anh, dùng lực bóp lấy cằm anh tạo thành một vết hằn, rồi lại khẽ v**t v*, trầm giọng nói: “Em sẽ đau đấy.”
Đầu gối Đàm Hựu Minh cọ vào hông hắn, rục rịch không yên: “Cũng có thể sẽ rất sướng.”
Ánh mắt Thẩm Tông Niên tối sầm lại, sâu đến mức khiến người ta rờn rợn. Đàm Hựu Minh bị hơi nóng từ cơ thể hắn bao trùm lấy, ban đầu thấy lạ lẫm, nhưng chỉ chớp mắt đã bị dã tính mạnh mẽ, đầy chiếm hữu đang chực chờ bùng nổ ấy mê hoặc, bản tính ngưỡng mộ kẻ mạnh khiến anh đổ gục, say đắm, hưng phấn tột độ, không thể chờ đợi thêm.
Anh chưa bao giờ nói rõ được mình thích Thẩm Tông Niên ở điểm nào, giờ nghĩ lại, chắc là thích chính sự mạnh mẽ và tính chiếm hữu của hắn.
*
Chẳng biết là ai ra tay trước, tóc tai Đàm Hựu Minh nhanh chóng rối bời, hàng mi cũng thấm đẫm hơi nước, lòng bàn chân anh đạp lên bắp đùi săn chắc của Thẩm Tông Niên, chủ động rướn thắt lưng lên đón nhận.
Ngón tay Thẩm Tông Niên luồn qua mái tóc đen của anh, cứng rắn xuyên qua lớp non mềm, con thuyền đơn độc lênh đênh bấy lâu cũng tìm được bến đỗ, dòng ngầm cuộn lên, cơ thể nhấp nhô, hơi thở dồn dập theo những đợt sóng trắng, lớp sau nối lớp trước dâng trào.
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, quá đỗi quen thuộc cơ thể đối phương còn hơn cả chính mình. Tay đỡ cổ, chân gác eo, khớp nối khăng khít như hai nhành dây leo sinh trưởng tùy ý quấn quýt. Lá cành chung cội, một đóa hai mầm, cùng chia sẻ ban ngày, cũng san sẻ đêm đen, chia sẻ ánh nắng, cũng chia sẻ mưa sương. Bão giông dồn dập táp vào đầu lá, làm mầm non run rẩy.
Thuở nhỏ cùng nhau đọc sách biết chữ, giờ đây cùng nhau khám phá cơ thể. Thời thơ ấu thân thiết, tuổi dậy thì đầy đau đớn, lễ trưởng thành lỡ dở, đi quanh một vòng rồi cũng đến lúc thành đôi.
Hạt giống Thẩm Tông Niên gieo từ mười mấy năm trước, đêm nay cuối cùng cũng nở hoa kết trái, chỉ chờ hắn tưới tắm mưa sương.
Đàm Hựu Minh cảm thấy cơ thể mình như được lấp đầy bởi hơi thở thuộc về Thẩm Tông Niên, rồi lại mọc ra những cành lá mới, nhú mầm, lớn lên, tràn đầy, kết thành trái ngọt của riêng hai người.
Thẩm Tông Niên đã chờ đợi quá lâu, quá lâu rồi, hắn hoàn toàn phớt lờ những lời mắng nhiếc của Đàm Hựu Minh, quai hàm banh chặt.
Đàm Hựu Minh bị thiêu đốt rồi lại bị thấm đẫm, bị tưới trọn, anh ngửa đầu nhắm mắt, thống khoái, nhiệt tình nhưng cũng đầy khiêu khích: “Mẹ kiếp anh…”
“Đm… anh rốt cuộc muốn…”
“Cái đệt…”
“Mẹ kiếp, anh điên rồi, điên thật rồi.”
“Anh có nghe thấy em nói gì không hả.”
“Thẩm Tông Niên, Thẩm Tông Niên!!!”
Giọt sương tinh khiết rỉ ra từ đâu lá, hai cơ thể đẫm mồ hôi cùng run lên bần bật. Lồng ngực Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh phập phồng thở gấp, ánh mắt thất thần nhìn đối phương, để rồi giây tiếp theo lại ôm chặt lấy nhau.
Trong vũ trụ của riêng hai người, hai trái tim đập liên hồi như những thiên thể đang chực chờ tan vỡ.
……
