Núi Và Biển
Chương 6
“Tôi cho em cơ hội, ngày mai em hãy đánh trả.”
Biên Bá Hiền nghe vậy trợn to mắt, nước mắt rưng rưng nãy giờ trượt xuống, chảy vào vết máu trên mặt, nhói nhói.
Nghe ra rất hả giận, nhưng nói đơn giản, dù Phác Xán Liệt có bản lĩnh khiến Giang Hồ Hải đứng yên chịu đòn, cậu cũng không dám động cái tay này.
Giang Hồ Hải là ai chứ, lúc ấy thì khoái chí, nhưng con đường về sau có còn đi tiếp hay không.
“Tiền bối Giang Triệt là đại tiền bối, sao em dám…” Biên Bá Hiền ngoan ngoãn, nom người vật vô hại.
“Có chuyện gì em không dám à?”
Biểu cảm Phác Xán Liệt trở nên không vui, “Không dám thì đi trêu cậu ta làm gì?”
“Không phải! Em…”
Biên Bá Hiền lật đật xua tay, bị Phác Xán Liệt bóp cằm, để cậu đối diện với hắn, giọng điệu ác liệt, lực đạo lại nhẹ nhàng,
“Em dám nói em không phải vì nhìn thấy tôi, nên mới cố ý chọc giận cậu ta không?”
Lòng dạ bị lật tẩy, ngụy biện nữa e rằng càng khiến Phác Xán Liệt gai mắt, dứt khoát tiết kiệm bước này trực tiếp nhận sai, “Em xin lỗi…”
“Khỏi cần.”
Phác Xán Liệt thả lỏng tay không nhìn cậu nữa, “Ngày mai đi xin lỗi Giang Hồ Hải, nghe chưa?”
Không tình không nguyện “ừ” một tiếng, Phác Xán Liệt bỗng thở dài. Cứ ngỡ lại sắp nổi giận, kết quả vẫn nhàn nhạt, “Em có chuyện gì hãy nói thẳng với tôi, không cần day dứt suy nghĩ những thứ có hay không kia… Muốn nhận được sự xem trọng từ tôi, tuyệt đối đừng dựa vào việc lấy lòng thương hại.”
Biên Bá Hiền lập tức trèo theo cây gậy, miệng nhỏ bĩu ra, lệ rơi lộp bộp, “Ngài đâu thích em… Nếu em không nghĩ cách cầu ngài thương hại, còn có thể ở cạnh ngài bao lâu nữa chứ…”
Chỉ rơi lệ chịu đựng không phát ra tiếng càng khiến người ta đau lòng hơn, vừa khóc lóc kể lể vừa lau nước mắt, y chang bộ dạng nàng dâu nhỏ không được cưng chiều, mới chớm yêu mà không đủ sức gây khó dễ.
Ý chính là, tôi đau đớn vì anh bao nhiêu đều có thể hèn mọn đến nhường này, còn không mau đối xử tốt với tôi một chút.
Phác Xán Liệt nhìn, rốt cuộc cho một lời hứa hẹn không tính là hứa hẹn, “Ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bỏ em.”
“Thật ạ?”
Biên Bá Hiền ngừng khóc mỉm cười, thận trọng nắm tay Phác Xán Liệt, “Vậy… đừng nói đưa em cho người khác nữa… có được không…”
“… Được.”
Đang suy nghĩ nên nói lời gì êm tai, Phác Xán Liệt chợt áp tới. Biên Bá Hiền hoảng hốt, hai tay bảo vệ ngực, “Chủ tịch… ở đây là công ty… về nhà hẵng…”
“Cửa sổ là kính một chiều.” Không cho cự tuyệt, thả ghế ngồi ngang ra, nghiêng người đè lên Biên Bá Hiền.
Ban ngày ban mặt chơi rung xe rõ là… gà dâm.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng thỉnh thoảng người đi đường tới lui, chỉ cần bọn họ nghiêng đầu một cái, Biên Bá Hiền đều có loại ảo giác địa phương bí ẩn nhất bị trình trộm.
Mắt không thấy sẽ tịnh, dẫu sao cũng phải bịt mắt, dứt khoát cởi áo trùm lên đầu.
“Làm gì vậy?”
“Mặt em sưng, xấu.”
“Không sợ khó thở à.” Phác Xán Liệt kéo xuống quấn mấy vòng, thắt nút sau gáy cậu.
Hai cái bóng trên chỗ ngồi chật hẹp chồng lên nhau, một người bị lột sạch sẽ, một người chỉ cởi khóa quần.
Nhiệt độ trong không gian có hạn tăng nhanh chóng, bầu không khí ám muội tràn trề mỗi góc khuất trong xe.
Phác Xán Liệt hôn qua từng tấc da của cậu, trừ môi.
Một tháng không gặp, tương đương một tháng không làm chuyện ấy. Bình thường bận việc huấn luyện ngay cả “súng” cũng không bắn, hiện làm một nháy ở đây, rất muốn.
Cơ thể trẻ trung mẫn cảm, chỉ là những cái hôn mà hô hấp đã nặng dần.
Tay bị dẫn dắt vỗ về thân dưới của Phác Xán Liệt, một điểm trước ngực bị ngậm lấy cọ mút.
Đủ khiến thứ điên cuồng trong tay cậu trở nên phồng to, nơi được hôn qua như bốc cháy, Biên Bá Hiền tình mê ý loạn, “Em muốn…”
Địa phương lâu chưa khai phá như thể còn trinh trắng, lúc tiến vào Biên Bá Hiền không tự chủ kẹp chặt chân, bị đánh mông bèn nhịn đau tách ra.
Phác Xán Liệt bị kẹp đau, hung ác thúc vào nhằm trả thù, “Mới bao lâu đã không biết phục vụ rồi? Sau này tôi đi vắng thì tự nhét đồ chơi đi.”
Cố gắng thích ứng với cự vật trong người, thịt mềm bám gắt gao như nịnh hót, đôi chân quấn quanh hông hắn, mông nhổng cao ngậm sâu hơn. Chung quy đang ở trong xe, bị đâm mạnh cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn môi ngâm nga khó nhịn.
Phác Xán Liệt nắm thứ bị hắn kích thích nửa cứng đùa nghịch tới lui, gậy th*t xinh xắn hễ ghẹo chút đỉnh là đã cương cực kỳ.
Muốn bắn ra nhưng lại bị bóp, gập đốt ngón tay khẩy trên lỗ sáo không nặng không nhẹ.
Trước sau đều được chăm sóc, song chẳng có nơi nào thật sự sung sướng.
Nỗ lực khống chế để không chật vật, thanh âm vẫn khó tránh khỏi run run, “Chủ… chủ tịch… giúp em…”
“Phải giúp em thế nào?” Phác Xán Liệt cười lật cậu qua, đổi thành vào từ sau.
Ăn hiếp nữa sợ rằng sẽ khóc, Phác Xán Liệt hiếm khi không đành lòng, làm một cách dịu dàng nhưng không mất lực đạo.
Nghiền qua tuyến tiền liệt rồi đâm đến chỗ sâu nhất, mỗi một lần tiến vào đều thoải mái cực độ, hạ thể ma sát trên đệm xe hơi sần sùi, thoáng chốc đã tiết ra.
“Chậc chậc, làm dơ xe tôi rồi…”
Còn chưa mở miệng đã bị ôm lấy, Phác Xán Liệt lại đổi tư thế, để Biên Bá Hiền quỳ rạp trên ghế, nhấn đầu xuống, “Liếm sạch.”
“Không…”
Cho là sẽ ngoan ngoãn như trước, ai dè Biên Bá Hiền đột nhiên phản kháng ngồi dậy.
“Không muốn…”
Bởi vì đổi tư thế, cự vật trong cơ thể trượt ra không ít, chỉ kẹp quy đầu ở miệng huyệt tiến thoái lưỡng nan. Biên Bá Hiền mới vừa bắn, hậu huyệt càng thêm trống rỗng, chỉ cảm thấy bên trong khó chịu đòi mạng.
Phác Xán Liệt không ôm cậu, còn đè đầu ra lệnh, thoắt cái mất cảm giác an toàn.
—— Mỗi lần làm đều bịt mắt… cho nên… sao em có thể xác định lần nào cũng là tôi?
Câu nói kia lại vọng về trong đầu, bảo là gạt cậu, nhưng vẫn sợ.
Ký ức kinh khủng bị câu lên, hình ảnh từng khiến cậu tuyệt vọng lướt qua trí não xua mãi không tan.
Kho hàng mờ tối, thân thể non trẻ, những đôi tay ráp nhám cùng tiếng cười gằn thô lậu…
Vô lực lắc đầu muốn đuổi những hồi ức ấy đi, Biên Bá Hiền vội vàng gọi, “Chủ tịch… chủ tịch…”
Ngay bây giờ, muốn thấy Phác Xán Liệt, muốn đến phát điên.
Phác Xán Liệt cảm nhận được thanh âm bất thường, dứt khoát rút hết hạ thân ra, tháo ràng buộc, kéo cậu về phía mình, “Sao vậy? Đau ở đâu hả?”
Biên Bá Hiền lắc đầu, “Em muốn nhìn anh một chút…”
Không có câu trả lời, cả người Biên Bá Hiền run rẩy không kiểm soát, gần như tan vỡ, “Xin anh… em sợ… em muốn nhìn anh…”
Trói buộc trên mắt được cởi ra, sau khi thấy rõ gương mặt Phác Xán Liệt liền nhào vào ngực hắn, khóc thành ‘người nước mắt’, “Tại sao… tại sao lại… đối xử với em như vậy…”
Không hiểu vì cái gì ưu tư của Biên Bá Hiền chợt xuất hiện phong ba lớn đến thế, Phác Xán Liệt có hơi giật mình.
Đoán rằng vì cậu không muốn liếm, trước kia cũng đâu phải chưa từng liếm, hôm nay là sao đây.
Người trong lòng run kịch liệt, vỗ lưng cậu an ủi, “Tiểu Ba ngoan, em không thích thì sau này tôi không như vậy nữa…”
Lời của Biên Bá Hiền không có chủ ngữ, Phác Xán Liệt cũng không biết, cậu muốn nói, không phải là “tại sao anh làm vậy”, mà là “bọn họ”, tại sao lại làm vậy.
“Em sốt rồi này.” Phác Xán Liệt nói là câu khẳng định, hắn ngày càng cảm thấy mình đang ôm một cái bếp lò.
Biên Bá Hiền cũng không thoải mái, rầm rì không nói ra nguyên do. May thay nhờ được cái ôm dịu dàng dỗ dành, tâm trạng mất khống chế chậm rãi kéo trở về.
Mắt thấy tay chạm đều là Phác Xán Liệt, cậu cảm thấy yên tâm.
Còn đang nghĩ cách xoa dịu Biên Bá Hiền, thân dưới đã bị người ta cầm trong tay. Đẩy bàn tay không an phận, lời lẽ chính nghĩa, “Không làm, em sốt rồi.”
Hắn còn chưa giải quyết, nhưng hắn cũng không phải cầm thú.
“Em muốn…” Biên Bá Hiền sốt không có sức lực, nhưng trong mắt lại chứa chan dục vọng.
“Em muốn… em là của anh… chỉ là của anh thôi, có được không…”
Biên Bá Hiền chẳng biết mình nói nhăng nói cuội cái gì, sợ Phác Xán Liệt không cần mình, nhọc nhằn rướn người muốn ngồi bên trên.
“Làm làm làm, em nằm là được.”
Phác Xán Liệt biết ý muốn của cậu, lại đè đùi xuống. Bạn cũng không thể để người đang lên cơn sốt phải chơi trò cưỡi lấy lòng bạn nhỉ.
So với cơ thể nóng bỏng bình thường, thời điểm tiến vào lần nữa dường như sắp bị hòa tan. Loại nhiệt độ này càng thêm thích hợp để làm tình, Phác Xán Liệt được bao trọn không khỏi rên khẽ.
Biên Bá Hiền vẫn nhìn chằm chằm hắn, mặc dù trong ánh mắt kia đều là ái dục, Phác Xán Liệt vẫn khó chịu. Không thể bịt lại nữa, chỉ đành tự nghiêng đầu không nhìn cậu.
Lâu ngày lại được rót đầy, Biên Bá Hiền nóng đến thất thần. Giờ khắc này, chỉ muốn sa vào chí tử.
Cả người không có một tia khí lực, chậm chạp một hồi mới khàn khàn kêu thành tiếng, “Xán Liệt…”
“Ừm?”
Phác Xán Liệt quay đầu, môi bị hôn.
“Úi tà ~ vậy là đại chủ tịch Phác của chúng ta đang yêu đương hỏ?”
Kim Tại Vũ bắt chéo hai chân gác trên bàn làm việc, chủ tịch Phác cẩn thận thường ngày rốt cuộc cũng có chuyện để trêu rồi, gã tỏ vẻ rất phấn khởi.
“Chỉ là hôn một cái thôi…”
Phác Xán Liệt bưng ly cà phê, tới lui mấy lần vẫn chưa uống ngụm nào.
Oắt con Biên Bá Hiền, hôn xong rồi ngủ, để lại một mình hắn lái xe về nhà, bế lên giường, kêu bác sĩ riêng qua, mớm thuốc. Trông cho cậu ra một thân mồ hôi rồi lại vắt khăn lau sạch, bận rộn đến nửa đêm. Biên Bá Hiền ngủ chổng vó, hắn vừa nghĩ về nụ hôn đó là không có nửa điểm buồn ngủ, cô độc ngồi tới tận sáng.
“Câu này sai rồi, đấy chẳng phải là nụ hôn đầu ngài trân quý sao?”
“Là cậu ấy cưỡng hôn tôi!” Phác Xán Liệt phẫn nộ ném ly cà phê.
“Ối trời! Nụ hôn đầu bị bạn nhỏ cướp mất ha ~”
Ánh mắt Kim Tại Vũ không hề che giấu vẻ khôi hài, “Ngài coi tiền đồ của ngài kìa, thứ gìn giữ nhiều năm vậy đã giao cho một đứa nhóc chưa mọc hết lông. Tôi tưởng ít nhất cũng phải cỡ Angelina Jolie chứ.”
Người Kim Tại Vũ đang lải nhải, càng phóng túng thì càng chú trọng điều thuần túy, chẳng qua Phác Xán Liệt cảm thấy chưa từng gặp người khiến hắn có ham muốn hôn môi, cũng sẽ không dồn hết tâm trí để hôn. Gìn giữ những năm qua, hắn tự xưng là không có tình tiết nụ hôn đầu gì, nhưng mà… làm sao lại rầy rà như vậy nhỉ.
“Cậu yên tâm để cậu ta ở nhà một mình? Không phải nên cột trên người à.”
“Có bác sĩ trông.” Phác Xán Liệt lập tức tiếp lời.
“Hì, không có tiền đồ!”
Máy tính của Phác Xán Liệt đang bật, Kim Tại Vũ nhân tiện gõ lên ba chữ “Biên Bá Hiền”, chưa debut nên dữ kiện rất ít, lướt nửa ngày chỉ có một teaser.
“Là thằng nhóc mắt một mí này hả?”
“Một mí?!”
Hắn thích chính là đôi mắt ấy. Ngày hôm qua lúc Biên Bá Hiền hôn hắn cũng không nhắm mắt, hé mở nhìn hắn. Đong đầy dục vọng gợn nước, vừa tinh khiết vừa mời gọi, nụ hôn thành kính e dè, ánh nhìn đó, hắn vĩnh viễn không quên được.
Nhất thời đồng tử Phác Xán Liệt lập tức giãn ra, giọng cũng cất cao theo.
“Mẹ nó là mí lót! Mí lót sang mà huyền bí! Giống một mí nhưng không phải một mí, giống hai mí nhưng không phải hai mí, linh động hơn một mí khiêu khích hơn hai mí, mắt chó của cậu mới nhìn ra cậu ấy là một mí…”
“Chậc chậc chậc…” Kim Tại Vũ nghe không nổi nữa, “Chưa debut đã có fan não tàn rồi…”
Phác Xán Liệt hắng giọng, “Tôi đang mời cậu tôn trọng khiếu thẩm mỹ của tôi… Haiz thôi thôi, dù sao từ nhỏ cậu đã thích ngược lại với tôi.”
“Hóa ra giải tỏa nụ hôn của xử nam là có thể thu hoạch ‘chiếc rắm’ cầu vồng à? Biết sớm tôi cũng cưỡng hôn cậu…”
Tùy ỳ rê con chuột xuống dưới, trông thấy một tấm ảnh được chụp trên đường, hoàn toàn chưa chỉnh sửa, chụp cũng không rõ ràng lắm. Kim Tại Vũ lại càng thấy quen thuộc.
Ngũ quan của thiếu niên có trong ấn tượng, cùng liên tưởng đến bức hình trước mặt, hiển nhiên chính là sự khác biệt giữa thời niên thiếu và khi đã nảy nở.
“Xán Liệt.”
“Có rắm mau thả.”
“Biên Bá Hiền này, hình như tôi từng gặp…”
“Cậu từng gặp?”
Phác Xán Liệt cau mày, Kim Tại Vũ lập tức chữa lời, “Không không không, tôi nhìn nhầm rồi.”
“Đã bảo cậu là mắt chó mà.”
Phác Xán Liệt thuận miệng kháy lại, vừa hay bác sĩ gửi tin nhắn qua, báo Biên Bá Hiền đã tỉnh.
“Tôi về nhà một chuyến, có chuyện thì gọi tôi.”
“Cậu sắp dâng hiến nụ hôn thứ hai rồi, tôi nào dám có chuyện.” Kim Tại Vũ lắm mồm, chờ Phác Xán Liệt đi khuất nụ cười liền sụp xuống.
Chuyển tấm ảnh trên màn hình vào điện thoại, kế đó cũng ra ngoài theo.
Biên Bá Hiền nghe vậy trợn to mắt, nước mắt rưng rưng nãy giờ trượt xuống, chảy vào vết máu trên mặt, nhói nhói.
Nghe ra rất hả giận, nhưng nói đơn giản, dù Phác Xán Liệt có bản lĩnh khiến Giang Hồ Hải đứng yên chịu đòn, cậu cũng không dám động cái tay này.
Giang Hồ Hải là ai chứ, lúc ấy thì khoái chí, nhưng con đường về sau có còn đi tiếp hay không.
“Tiền bối Giang Triệt là đại tiền bối, sao em dám…” Biên Bá Hiền ngoan ngoãn, nom người vật vô hại.
“Có chuyện gì em không dám à?”
Biểu cảm Phác Xán Liệt trở nên không vui, “Không dám thì đi trêu cậu ta làm gì?”
“Không phải! Em…”
Biên Bá Hiền lật đật xua tay, bị Phác Xán Liệt bóp cằm, để cậu đối diện với hắn, giọng điệu ác liệt, lực đạo lại nhẹ nhàng,
“Em dám nói em không phải vì nhìn thấy tôi, nên mới cố ý chọc giận cậu ta không?”
Lòng dạ bị lật tẩy, ngụy biện nữa e rằng càng khiến Phác Xán Liệt gai mắt, dứt khoát tiết kiệm bước này trực tiếp nhận sai, “Em xin lỗi…”
“Khỏi cần.”
Phác Xán Liệt thả lỏng tay không nhìn cậu nữa, “Ngày mai đi xin lỗi Giang Hồ Hải, nghe chưa?”
Không tình không nguyện “ừ” một tiếng, Phác Xán Liệt bỗng thở dài. Cứ ngỡ lại sắp nổi giận, kết quả vẫn nhàn nhạt, “Em có chuyện gì hãy nói thẳng với tôi, không cần day dứt suy nghĩ những thứ có hay không kia… Muốn nhận được sự xem trọng từ tôi, tuyệt đối đừng dựa vào việc lấy lòng thương hại.”
Biên Bá Hiền lập tức trèo theo cây gậy, miệng nhỏ bĩu ra, lệ rơi lộp bộp, “Ngài đâu thích em… Nếu em không nghĩ cách cầu ngài thương hại, còn có thể ở cạnh ngài bao lâu nữa chứ…”
Chỉ rơi lệ chịu đựng không phát ra tiếng càng khiến người ta đau lòng hơn, vừa khóc lóc kể lể vừa lau nước mắt, y chang bộ dạng nàng dâu nhỏ không được cưng chiều, mới chớm yêu mà không đủ sức gây khó dễ.
Ý chính là, tôi đau đớn vì anh bao nhiêu đều có thể hèn mọn đến nhường này, còn không mau đối xử tốt với tôi một chút.
Phác Xán Liệt nhìn, rốt cuộc cho một lời hứa hẹn không tính là hứa hẹn, “Ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bỏ em.”
“Thật ạ?”
Biên Bá Hiền ngừng khóc mỉm cười, thận trọng nắm tay Phác Xán Liệt, “Vậy… đừng nói đưa em cho người khác nữa… có được không…”
“… Được.”
Đang suy nghĩ nên nói lời gì êm tai, Phác Xán Liệt chợt áp tới. Biên Bá Hiền hoảng hốt, hai tay bảo vệ ngực, “Chủ tịch… ở đây là công ty… về nhà hẵng…”
“Cửa sổ là kính một chiều.” Không cho cự tuyệt, thả ghế ngồi ngang ra, nghiêng người đè lên Biên Bá Hiền.
Ban ngày ban mặt chơi rung xe rõ là… gà dâm.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng thỉnh thoảng người đi đường tới lui, chỉ cần bọn họ nghiêng đầu một cái, Biên Bá Hiền đều có loại ảo giác địa phương bí ẩn nhất bị trình trộm.
Mắt không thấy sẽ tịnh, dẫu sao cũng phải bịt mắt, dứt khoát cởi áo trùm lên đầu.
“Làm gì vậy?”
“Mặt em sưng, xấu.”
“Không sợ khó thở à.” Phác Xán Liệt kéo xuống quấn mấy vòng, thắt nút sau gáy cậu.
Hai cái bóng trên chỗ ngồi chật hẹp chồng lên nhau, một người bị lột sạch sẽ, một người chỉ cởi khóa quần.
Nhiệt độ trong không gian có hạn tăng nhanh chóng, bầu không khí ám muội tràn trề mỗi góc khuất trong xe.
Phác Xán Liệt hôn qua từng tấc da của cậu, trừ môi.
Một tháng không gặp, tương đương một tháng không làm chuyện ấy. Bình thường bận việc huấn luyện ngay cả “súng” cũng không bắn, hiện làm một nháy ở đây, rất muốn.
Cơ thể trẻ trung mẫn cảm, chỉ là những cái hôn mà hô hấp đã nặng dần.
Tay bị dẫn dắt vỗ về thân dưới của Phác Xán Liệt, một điểm trước ngực bị ngậm lấy cọ mút.
Đủ khiến thứ điên cuồng trong tay cậu trở nên phồng to, nơi được hôn qua như bốc cháy, Biên Bá Hiền tình mê ý loạn, “Em muốn…”
Địa phương lâu chưa khai phá như thể còn trinh trắng, lúc tiến vào Biên Bá Hiền không tự chủ kẹp chặt chân, bị đánh mông bèn nhịn đau tách ra.
Phác Xán Liệt bị kẹp đau, hung ác thúc vào nhằm trả thù, “Mới bao lâu đã không biết phục vụ rồi? Sau này tôi đi vắng thì tự nhét đồ chơi đi.”
Cố gắng thích ứng với cự vật trong người, thịt mềm bám gắt gao như nịnh hót, đôi chân quấn quanh hông hắn, mông nhổng cao ngậm sâu hơn. Chung quy đang ở trong xe, bị đâm mạnh cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn môi ngâm nga khó nhịn.
Phác Xán Liệt nắm thứ bị hắn kích thích nửa cứng đùa nghịch tới lui, gậy th*t xinh xắn hễ ghẹo chút đỉnh là đã cương cực kỳ.
Muốn bắn ra nhưng lại bị bóp, gập đốt ngón tay khẩy trên lỗ sáo không nặng không nhẹ.
Trước sau đều được chăm sóc, song chẳng có nơi nào thật sự sung sướng.
Nỗ lực khống chế để không chật vật, thanh âm vẫn khó tránh khỏi run run, “Chủ… chủ tịch… giúp em…”
“Phải giúp em thế nào?” Phác Xán Liệt cười lật cậu qua, đổi thành vào từ sau.
Ăn hiếp nữa sợ rằng sẽ khóc, Phác Xán Liệt hiếm khi không đành lòng, làm một cách dịu dàng nhưng không mất lực đạo.
Nghiền qua tuyến tiền liệt rồi đâm đến chỗ sâu nhất, mỗi một lần tiến vào đều thoải mái cực độ, hạ thể ma sát trên đệm xe hơi sần sùi, thoáng chốc đã tiết ra.
“Chậc chậc, làm dơ xe tôi rồi…”
Còn chưa mở miệng đã bị ôm lấy, Phác Xán Liệt lại đổi tư thế, để Biên Bá Hiền quỳ rạp trên ghế, nhấn đầu xuống, “Liếm sạch.”
“Không…”
Cho là sẽ ngoan ngoãn như trước, ai dè Biên Bá Hiền đột nhiên phản kháng ngồi dậy.
“Không muốn…”
Bởi vì đổi tư thế, cự vật trong cơ thể trượt ra không ít, chỉ kẹp quy đầu ở miệng huyệt tiến thoái lưỡng nan. Biên Bá Hiền mới vừa bắn, hậu huyệt càng thêm trống rỗng, chỉ cảm thấy bên trong khó chịu đòi mạng.
Phác Xán Liệt không ôm cậu, còn đè đầu ra lệnh, thoắt cái mất cảm giác an toàn.
—— Mỗi lần làm đều bịt mắt… cho nên… sao em có thể xác định lần nào cũng là tôi?
Câu nói kia lại vọng về trong đầu, bảo là gạt cậu, nhưng vẫn sợ.
Ký ức kinh khủng bị câu lên, hình ảnh từng khiến cậu tuyệt vọng lướt qua trí não xua mãi không tan.
Kho hàng mờ tối, thân thể non trẻ, những đôi tay ráp nhám cùng tiếng cười gằn thô lậu…
Vô lực lắc đầu muốn đuổi những hồi ức ấy đi, Biên Bá Hiền vội vàng gọi, “Chủ tịch… chủ tịch…”
Ngay bây giờ, muốn thấy Phác Xán Liệt, muốn đến phát điên.
Phác Xán Liệt cảm nhận được thanh âm bất thường, dứt khoát rút hết hạ thân ra, tháo ràng buộc, kéo cậu về phía mình, “Sao vậy? Đau ở đâu hả?”
Biên Bá Hiền lắc đầu, “Em muốn nhìn anh một chút…”
Không có câu trả lời, cả người Biên Bá Hiền run rẩy không kiểm soát, gần như tan vỡ, “Xin anh… em sợ… em muốn nhìn anh…”
Trói buộc trên mắt được cởi ra, sau khi thấy rõ gương mặt Phác Xán Liệt liền nhào vào ngực hắn, khóc thành ‘người nước mắt’, “Tại sao… tại sao lại… đối xử với em như vậy…”
Không hiểu vì cái gì ưu tư của Biên Bá Hiền chợt xuất hiện phong ba lớn đến thế, Phác Xán Liệt có hơi giật mình.
Đoán rằng vì cậu không muốn liếm, trước kia cũng đâu phải chưa từng liếm, hôm nay là sao đây.
Người trong lòng run kịch liệt, vỗ lưng cậu an ủi, “Tiểu Ba ngoan, em không thích thì sau này tôi không như vậy nữa…”
Lời của Biên Bá Hiền không có chủ ngữ, Phác Xán Liệt cũng không biết, cậu muốn nói, không phải là “tại sao anh làm vậy”, mà là “bọn họ”, tại sao lại làm vậy.
“Em sốt rồi này.” Phác Xán Liệt nói là câu khẳng định, hắn ngày càng cảm thấy mình đang ôm một cái bếp lò.
Biên Bá Hiền cũng không thoải mái, rầm rì không nói ra nguyên do. May thay nhờ được cái ôm dịu dàng dỗ dành, tâm trạng mất khống chế chậm rãi kéo trở về.
Mắt thấy tay chạm đều là Phác Xán Liệt, cậu cảm thấy yên tâm.
Còn đang nghĩ cách xoa dịu Biên Bá Hiền, thân dưới đã bị người ta cầm trong tay. Đẩy bàn tay không an phận, lời lẽ chính nghĩa, “Không làm, em sốt rồi.”
Hắn còn chưa giải quyết, nhưng hắn cũng không phải cầm thú.
“Em muốn…” Biên Bá Hiền sốt không có sức lực, nhưng trong mắt lại chứa chan dục vọng.
“Em muốn… em là của anh… chỉ là của anh thôi, có được không…”
Biên Bá Hiền chẳng biết mình nói nhăng nói cuội cái gì, sợ Phác Xán Liệt không cần mình, nhọc nhằn rướn người muốn ngồi bên trên.
“Làm làm làm, em nằm là được.”
Phác Xán Liệt biết ý muốn của cậu, lại đè đùi xuống. Bạn cũng không thể để người đang lên cơn sốt phải chơi trò cưỡi lấy lòng bạn nhỉ.
So với cơ thể nóng bỏng bình thường, thời điểm tiến vào lần nữa dường như sắp bị hòa tan. Loại nhiệt độ này càng thêm thích hợp để làm tình, Phác Xán Liệt được bao trọn không khỏi rên khẽ.
Biên Bá Hiền vẫn nhìn chằm chằm hắn, mặc dù trong ánh mắt kia đều là ái dục, Phác Xán Liệt vẫn khó chịu. Không thể bịt lại nữa, chỉ đành tự nghiêng đầu không nhìn cậu.
Lâu ngày lại được rót đầy, Biên Bá Hiền nóng đến thất thần. Giờ khắc này, chỉ muốn sa vào chí tử.
Cả người không có một tia khí lực, chậm chạp một hồi mới khàn khàn kêu thành tiếng, “Xán Liệt…”
“Ừm?”
Phác Xán Liệt quay đầu, môi bị hôn.
“Úi tà ~ vậy là đại chủ tịch Phác của chúng ta đang yêu đương hỏ?”
Kim Tại Vũ bắt chéo hai chân gác trên bàn làm việc, chủ tịch Phác cẩn thận thường ngày rốt cuộc cũng có chuyện để trêu rồi, gã tỏ vẻ rất phấn khởi.
“Chỉ là hôn một cái thôi…”
Phác Xán Liệt bưng ly cà phê, tới lui mấy lần vẫn chưa uống ngụm nào.
Oắt con Biên Bá Hiền, hôn xong rồi ngủ, để lại một mình hắn lái xe về nhà, bế lên giường, kêu bác sĩ riêng qua, mớm thuốc. Trông cho cậu ra một thân mồ hôi rồi lại vắt khăn lau sạch, bận rộn đến nửa đêm. Biên Bá Hiền ngủ chổng vó, hắn vừa nghĩ về nụ hôn đó là không có nửa điểm buồn ngủ, cô độc ngồi tới tận sáng.
“Câu này sai rồi, đấy chẳng phải là nụ hôn đầu ngài trân quý sao?”
“Là cậu ấy cưỡng hôn tôi!” Phác Xán Liệt phẫn nộ ném ly cà phê.
“Ối trời! Nụ hôn đầu bị bạn nhỏ cướp mất ha ~”
Ánh mắt Kim Tại Vũ không hề che giấu vẻ khôi hài, “Ngài coi tiền đồ của ngài kìa, thứ gìn giữ nhiều năm vậy đã giao cho một đứa nhóc chưa mọc hết lông. Tôi tưởng ít nhất cũng phải cỡ Angelina Jolie chứ.”
Người Kim Tại Vũ đang lải nhải, càng phóng túng thì càng chú trọng điều thuần túy, chẳng qua Phác Xán Liệt cảm thấy chưa từng gặp người khiến hắn có ham muốn hôn môi, cũng sẽ không dồn hết tâm trí để hôn. Gìn giữ những năm qua, hắn tự xưng là không có tình tiết nụ hôn đầu gì, nhưng mà… làm sao lại rầy rà như vậy nhỉ.
“Cậu yên tâm để cậu ta ở nhà một mình? Không phải nên cột trên người à.”
“Có bác sĩ trông.” Phác Xán Liệt lập tức tiếp lời.
“Hì, không có tiền đồ!”
Máy tính của Phác Xán Liệt đang bật, Kim Tại Vũ nhân tiện gõ lên ba chữ “Biên Bá Hiền”, chưa debut nên dữ kiện rất ít, lướt nửa ngày chỉ có một teaser.
“Là thằng nhóc mắt một mí này hả?”
“Một mí?!”
Hắn thích chính là đôi mắt ấy. Ngày hôm qua lúc Biên Bá Hiền hôn hắn cũng không nhắm mắt, hé mở nhìn hắn. Đong đầy dục vọng gợn nước, vừa tinh khiết vừa mời gọi, nụ hôn thành kính e dè, ánh nhìn đó, hắn vĩnh viễn không quên được.
Nhất thời đồng tử Phác Xán Liệt lập tức giãn ra, giọng cũng cất cao theo.
“Mẹ nó là mí lót! Mí lót sang mà huyền bí! Giống một mí nhưng không phải một mí, giống hai mí nhưng không phải hai mí, linh động hơn một mí khiêu khích hơn hai mí, mắt chó của cậu mới nhìn ra cậu ấy là một mí…”
“Chậc chậc chậc…” Kim Tại Vũ nghe không nổi nữa, “Chưa debut đã có fan não tàn rồi…”
Phác Xán Liệt hắng giọng, “Tôi đang mời cậu tôn trọng khiếu thẩm mỹ của tôi… Haiz thôi thôi, dù sao từ nhỏ cậu đã thích ngược lại với tôi.”
“Hóa ra giải tỏa nụ hôn của xử nam là có thể thu hoạch ‘chiếc rắm’ cầu vồng à? Biết sớm tôi cũng cưỡng hôn cậu…”
Tùy ỳ rê con chuột xuống dưới, trông thấy một tấm ảnh được chụp trên đường, hoàn toàn chưa chỉnh sửa, chụp cũng không rõ ràng lắm. Kim Tại Vũ lại càng thấy quen thuộc.
Ngũ quan của thiếu niên có trong ấn tượng, cùng liên tưởng đến bức hình trước mặt, hiển nhiên chính là sự khác biệt giữa thời niên thiếu và khi đã nảy nở.
“Xán Liệt.”
“Có rắm mau thả.”
“Biên Bá Hiền này, hình như tôi từng gặp…”
“Cậu từng gặp?”
Phác Xán Liệt cau mày, Kim Tại Vũ lập tức chữa lời, “Không không không, tôi nhìn nhầm rồi.”
“Đã bảo cậu là mắt chó mà.”
Phác Xán Liệt thuận miệng kháy lại, vừa hay bác sĩ gửi tin nhắn qua, báo Biên Bá Hiền đã tỉnh.
“Tôi về nhà một chuyến, có chuyện thì gọi tôi.”
“Cậu sắp dâng hiến nụ hôn thứ hai rồi, tôi nào dám có chuyện.” Kim Tại Vũ lắm mồm, chờ Phác Xán Liệt đi khuất nụ cười liền sụp xuống.
Chuyển tấm ảnh trên màn hình vào điện thoại, kế đó cũng ra ngoài theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương