Kể từ sau khi thi thể của Lâm Sơ bị người ta cướp đi, Thẩm Thanh Yến đã điều động toàn bộ lực lượng ám vệ doanh, tìm tung tích khắp nơi của Lâm Sơ nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ chuyện này là do Thẩm Minh Duẫn gây ra, không ngại trước mặt công chúng ép hỏi Thẩm Minh Duẫn, buộc hắn ta giao ra Lâm Sơ.
Nhưng Thẩm Minh Duẫn chỉ cười chế giễu: "Cửu hoàng thúc, ngài đang mê sảng gì vậy? Lâm Sơ chẳng phải đã chết rồi sao, ta làm sao có thể giúp ngài tìm trở về?"
Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc cũng đến khuyên nhủ, bảo hắn nhìn thẳng vào hiện thực.
Thẩm Thanh Yến không để ý đến bọn họ, chìm sâu trong sự tự trách. Lâm Sơ đã chết, ngay cả thi thể hắn cũng không bảo vệ được. Dù có xuống tận hoàng tuyền để tìm cậu thì hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Sơ.
Khắp cả Vọng Kinh đều truyền tai nhau rằng sau khi mất đi người yêu, Thẩm Thanh Yến đã phát điên.
Ngoài chuyện của Thẩm Thanh Yến, gần đây trong Hầu phủ Ninh Viễn cũng xảy ra một biến cố lớn.
Nghe nói vị tiểu thế tử Kiều Túc Tuyết của Hầu phủ Ninh Viễn vốn dĩ bị ôm nhầm, còn tiểu thế tử chân chính thì nay đã được tìm về, không lâu nữa sẽ chính thức nhận tổ quy tông.
Trong trà lâu, tiên sinh kể chuyện đang hớn hở kể lại biến cố này, mọi người đều nghe đến mê mẩn.
"Đang yên đang lành, sao tiểu thế tử lại bị ôm nhầm chứ?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, một Hầu phủ làm sao có thể để xảy ra chuyện lớn thế này?"
Tiên sinh kể chuyện cười đáp: "Chuyện này nói ra thì dài, phải kể lại từ 18 năm trước. Năm đó trong Hầu phủ có một phu xe ham mê cờ bạc, lại còn trộm cắp, bị phu nhân trong phủ phát hiện rồi đuổi ra ngoài. Kẻ đó ôm hận trong lòng. Trùng hợp là trước khi phu nhân trong phủ sinh con mấy ngày, vợ gã cũng sinh, thế là gã nổi lòng tham đổi con, muốn đem con mình tráo vào để được hưởng vinh hoa phú quý, còn con thật của Hầu phủ thì mặc kệ gã hành hạ báo thù."
"Trong phủ còn có Giang di nương vốn mang hiềm khích với phu nhân, thế là hai người cấu kết, đem tiểu thế tử tráo đổi, từ đó mới có màn kịch nực cười này."
"Thật quá đáng! Gã phu xe đó còn có nhân tính không vậy, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ được!"
"Ngươi không hiểu rồi. Nếu không đổi con, con của phu xe chỉ có thể làm hạ nhân thấp hèn. Nhưng nhờ tráo đổi, nó được sống 18 năm trong hầu phủ như thế tử. Cho dù giờ đã tìm được thế tử thật, thì thế tử giả cũng khó mà bỏ rơi, dù gì cũng nuôi nấng bao nhiêu năm, tính ra cũng coi như có lời."
"Nói cũng phải! Nhưng phu xe kia e rằng không còn ngày lành! Cả Giang di nương kia nữa..."
"Nghe nói năm đó Hầu phu nhân dịu dàng, xinh đẹp, lại được Hầu gia sủng ái, có lẽ Giang di nương ghen ghét nên mới làm ra chuyện độc ác như vậy."
"Bây giờ phu nhân đã chết bệnh từ lâu, đến khi chuyện xấu của Giang di nương bị vạch trần, thì bà ta cũng đã sống yên ổn hơn mười năm rồi!"
"Nghe nói Ninh Viễn hầu đã đuổi Giang di nương ra khỏi phủ, đưa đến am ni cô, thật khiến người ta hả dạ!"
"Chỉ đáng tiếc cho tiểu thế tử thật kia, mãi 18 năm mới được tìm về, chẳng biết trước đó đã phải chịu bao nhiêu khổ sở."
"Không biết vị tiểu thế tử ấy lớn lên trông thế nào, thật khiến người ta tò mò."
"Thế tử thật bị phu xe hãm hại suốt bao năm, chắc hẳn cả diện mạo lẫn khí chất đều không thể sánh được với thế tử giả được nuôi trong phủ 18 năm..."
Vì chuyện thế tử thật giả này, người dân Vọng Kinh đều đem ra bàn tán mỗi khi rảnh rỗi.
Khi nghe tin, Thẩm Hạc Quy cũng chấn động.
Hóa ra Kiều Túc Tuyết không phải con ruột của Kiều Tĩnh Nam, mà là bị cố ý tráo đổi?
Vậy thế tử thật sự là ai?
Nhóc vội vàng cùng Tô Thanh Lạc đến phủ bái phỏng, muốn gặp Kiều Túc Tuyết, cũng muốn gặp thế tử thật.
Nhưng cửa phủ đóng chặt, người hầu chỉ nói những ngày gần đây Hầu phủ không tiếp khách, bất kể là ai cũng không được vào.
Ngay cả Kiều Tĩnh Nam cũng trở nên thần bí.
Trong lòng Thẩm Hạc Quy thấy chuyện này có gì đó kỳ quái, nhưng không thể nói rõ.
Nhóc đem chuyện này kể cho Thẩm Thanh Yến, nhưng Thẩm Thanh Yến chỉ một lòng nghĩ về Lâm Sơ, chẳng hề quan tâm đến Kiều Túc Tuyết hay chuyện thế tử thật giả.
Nhìn Thẩm Thanh Yến đã rơi vào tình trạng mơ màng hồ đồ, Thẩm Hạc Quy chỉ biết thở dài: Rốt cuộc là chuyện gì thế này!
...
Khi Thẩm Thanh Yến trở về phòng, hoa U Đàm trong phòng nở rộ rực rỡ hơn bao giờ hết, mùi hương nồng đậm xộc vào mũi, chỉ cần hít phải cũng khiến tim gan như bị dao cắt.
Nhưng Thẩm Thanh Yến hoàn toàn không hay biết, lúc này trong lòng hắn đã đau đến gần như tê dại, chỉ có thể dựa vào cơn đau thỉnh thoảng dấy lên để giữ cho bản thân còn chút tỉnh táo.
Nếu không, hắn thật sự sẽ phát điên.
Thế nhưng hắn không thể chết, cũng không thể thật sự hóa điên. Trước khi tìm được thi thể của Lâm Sơ, hắn buộc phải giữ cho mình một phần tỉnh táo.
Hắn đi đến trước tủ, lục lọi một hồi, từ trong đống đồ cũ tìm ra phong thư đã được hắn nâng niu mỗi ngày, mảnh giấy mỏng đến mức sắp rách nát.
Đây là bức thư tuyệt mệnh mà hắn tình cờ tìm được mấy hôm trước, nằm trong món quà sinh thần hắn từng tặng Lâm Sơ.
Trên thư đã loang vết mực, không biết viết từ khi nào. Chữ viết tuy xấu xí, loạng choạng, chỉ thoáng nhìn Thẩm Thanh Yến cũng nhận ra, đúng là nét chữ của Lâm Sơ.
Mỗi ngày hắn đều nhìn, đều đọc, cố tưởng tượng Lâm Sơ đã ở trong tâm trạng thế nào mà viết nên bức thư này.
Lúc nào thì cậu biết mình sắp chết?
Với tâm tình ra sao mà thản nhiên chấp nhận cái chết đến thế?
Hóa ra... hóa ra cậu vốn chưa từng sợ hãi cái chết sao?
Một nỗi xót xa dâng lên trong lòng Thẩm Thanh Yến. Phải chăng vì thế mà Lâm Sơ mới dứt khoát rời bỏ hắn, ngay cả thi thể cũng không để lại cho hắn?
Nghĩ đến hôn sự của hai người, rõ ràng là do hắn ép buộc mà có được. Lâm Sơ chưa bao giờ nói thích hắn. Đến tận lúc chết, hắn cũng không biết Lâm Sơ lấy hắn rốt cuộc có cam tâm tình nguyện hay không.
"Lâm Sơ, em thật tàn nhẫn..."
Thẩm Thanh Yến nằm úp mặt xuống bàn, nước mắt chảy dài theo gương mặt, rơi xuống trang giấy mỏng manh kia. Nước mắt thấm vào làm nhòe chữ, hắn hoảng hốt vội đứng bật dậy, mở giấy ra.
Hắn đưa tay lau khô dòng nước mắt, chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt run rẩy.
Thế tử thật sự của Hầu phủ Ninh Viễn.
Không hiểu vì sao, trong đầu Thẩm Thanh Yến lại hiện lên hình ảnh của Lâm Sơ.
Lâm Sơ và Kiều Túc Tuyết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm sinh. Có thể nào thế tử thật chính là Lâm Sơ?
Tim hắn đập nhanh dồn dập. Dù thấy ý nghĩ này có phần hoang đường — dù sao chính mắt hắn đã thấy Lâm Sơ tắt thở, sao có thể trong nháy mắt biến thành thế tử của Hầu phủ?
Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn sẽ không bỏ cuộc.
Nếu như... nếu như đó là sự thật thì sao?
Thẩm Thanh Yến ôm lấy lồng ngực đau nhói, gương mặt tái nhợt, bước nhanh ra ngoài.
Hắn không gọi ai, nửa đêm một mình xông vào Hầu phủ Ninh Viễn.
Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, những ngày gần đây càng khép kín không tiếp khách. Thẩm Thanh Yến mặc y phục dạ hành, nhẹ nhàng lướt qua mái hiên. Hắn vốn thường lui tới Hầu phủ Ninh Viễn nên rất quen đường, chẳng mấy chốc đã đến sân nơi thế tử ở.
Hắn khẽ khàng gỡ ngói mái nhà, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới.
Thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng có mấy đại phu đang bắt mạch cho người nằm trên giường. Kiều Tĩnh Nam đứng bên cạnh đầy lo lắng, hỏi: "Đại phu, con ta thế nào?"
"Xin Hầu gia yên tâm, cổ trùng trong người tiểu thế tử đã được trừ sạch. Tuy cơ thể vẫn còn rất yếu, nhưng sau này nếu chăm sóc điều dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ có ngày hồi phục."
Nghe vậy, Kiều Tĩnh Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn các đại phu đi xong, ông ngồi xuống bên giường nói vài lời. Chỉ nghe trong màn truyền ra mấy tiếng ho khẽ. Thanh âm ấy ép rất thấp, nhưng lọt vào tai Thẩm Thanh Yến lại khiến thần sắc hắn khựng lại. Ngói dưới tay hắn hơi siết mạnh, phát ra một tiếng động nhỏ.
"Là ai?!" Kiều Tĩnh Nam biến sắc, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía mái nhà.