Lâm Sơ từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy thỏi bạc nào lớn đến vậy, cậu run run nói: "Điện hạ, nhiều quá... Ta vốn không định mượn nhiều như thế..."
Thẩm Thanh Yến ép mí mắt xuống: "Ngươi không cần?"
Cậu có thể nói là không cần sao?
Liếc thoáng qua đôi mắt đen lạnh băng của Thẩm Thanh Yến, Lâm Sơ thật sự không có gan từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy thỏi bạc, thầm nghĩ chỉ cần chờ một năm sau có thưởng của điện hạ thì cậu có thể đem trăm lượng bạc này trả lại, gánh nặng trong lòng cũng sẽ nhẹ đi phần nào.
Thấy Lâm Sơ chịu nhận, sắc mặt Thẩm Thanh Yến mới tốt hơn đôi chút.
Không có lý nào Lâm Sơ có thể mượn tiền La Quan, mà lại không đến tìm hắn.
Thẩm Thanh Yến không hiểu bản thân đang ghen tức cái gì với La Quan, chỉ là không thích việc Lâm Sơ có chuyện lại tìm người khác giúp, chứ không phải hắn.
Đôi mắt vốn lạnh lùng kia khẽ nhuốm một tia ý cười mơ hồ.
Hắn nhìn bàn thức ăn vẫn chưa được động mấy, hỏi: "Sao không ăn? Hay đầu bếp nấu không hợp khẩu vị?"
Lâm Sơ vội lắc đầu: "Không, đều rất ngon..."
Chỉ là cậu thật sự không nuốt nổi, dạ dày như có thứ gì đó cuộn trào, cứ dâng lên nghẹn ở cổ họng. Cậu cảm giác nếu ăn thêm nữa thì chắc chắn sẽ nôn ra.
Thẩm Thanh Yến nhìn thân thể gầy yếu của cậu, lại nhớ đến cảm giác nhẹ bẫng trong tay khi bế cậu lúc trước, mày nhíu chặt.
Hắn gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén Lâm Sơ, giọng lạnh lùng ra lệnh: "Ăn."
"......"
Lâm Sơ thật sự không ăn nổi, nhưng đây là mệnh lệnh của Đoan Vương, cậu nào dám cãi.
Đành phải từng miếng từng miếng nhỏ chậm rãi nhai đồ ăn Thẩm Thanh Yến gắp cho, ngoan ngoãn chẳng khác gì thỏ con.
Thẩm Thanh Yến xưa nay chưa từng tự tay gắp đồ ăn cho ai, chỉ vì thấy Lâm Sơ quá gầy, trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn nuôi béo cậu, ít ra khi ôm sẽ không nhẹ đến mức như ôm không thấy người.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang nhai của Lâm Sơ, đầu lưỡi hồng hồng thỉnh thoảng thè ra, vô tình câu dẫn ánh mắt hắn, khiến hắn bất giác ngẩn ngơ nhìn. Mãi đến khi bắt gặp đôi mắt trong trẻo vô tội kia, hắn mới như bị bỏng mà bừng tỉnh, chỉ là lửa nóng trong lồng ngực lại càng thêm bức bách.
"Điện hạ..."
Lâm Sơ muốn xin rằng có thể không ăn nữa được không, nhưng vì quá căng thẳng, cắn phải đầu lưỡi, kêu khẽ một tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị bóp chặt, buộc cậu hé miệng, lộ ra đầu lưỡi mềm ướt.
Thẩm Thanh Yến cẩn thận nhìn kỹ, thấy chưa bị thương, mới yên tâm thả ra.
"Đau không?"
"Không, không đau."
Thẩm Thanh Yến lại như không tin, hỏi: "Thật sao?"
Lâm Sơ không hiểu ý hắn, chỉ ngơ ngác gật đầu.
"Bổn vương không tin." Giọng Thẩm Thanh Yến trầm xuống, trong mắt sương tuyết đã tan, chỉ còn lại ngọn lửa d*c v*ng rực cháy: "Chi bằng để bổn vương cắn một ngụm, coi lúc đó có đau hay không."
Nghe xong, sắc mặt Lâm Sơ lập tức biến đổi.
Dạ dày cuộn trào khó chịu, cậu cắn chặt môi, gắng không để mình nôn ra trước mặt Thẩm Thanh Yến, nhưng khuôn mặt tái nhợt kia lại càng khiến người ta hiểu lầm.
Thẩm Thanh Yến chợt bừng tỉnh, vội buông Lâm Sơ ra.
Trong lòng thầm rủa một tiếng, hắn thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, vừa rồi lại giống như tên du côn hạ lưu mà trêu ghẹo Lâm Sơ. Rõ ràng hắn vốn chướng mắt cậu, đã tự nhủ sẽ không để bị quyến rũ, vậy mà vẫn không kiềm chế được nói ra những lời khinh bạc đó.
Đặc biệt là Lâm Sơ còn tỏ rõ vẻ miễn cưỡng.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến sầm lại, trong lòng càng không vui vì bản thân lại bị một tiểu quan cự tuyệt.
Hắn mất tự nhiên đứng dậy: "Bổn vương còn có việc quan trọng, không bồi ngươi ăn nữa."
Vừa thấy Thẩm Thanh Yến rời đi, Lâm Sơ quay người nôn thốc nôn tháo.
Những lời hắn vừa nói, cậu căn bản không nghe lọt, chỉ thấy dạ dày co rút kịch liệt, thức ăn chưa kịp tiêu hóa nghẹn ở cổ, cố nén trước mặt hắn, đến lúc hắn vừa đi thì mới không kìm nổi.
Giờ phút này, dạ dày như sóng dữ cuộn trào, tất cả những gì ăn tối nay đều nôn ra sạch.
Khuôn mặt trắng bệch, Lâm Sơ nôn đến chết đi sống lại.
Không chỉ đồ ăn tối nay, dường như cả những gì hôm qua ăn cũng nôn sạch, đến sau cùng toàn thân run rẩy, không còn chút sức lực, dạ dày vẫn còn trào ra từng đợt dịch chua khiến cậu nôn khan liên tục.
Rõ ràng đã chẳng còn gì, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không dứt, toàn thân kiệt quệ ngồi sụp xuống, mồ hôi đầm đìa như vừa ngâm trong nước.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Uyển Hương vội chạy vào, thấy người và sàn nhà toàn là vết bẩn, sợ hãi nhào tới đỡ.
"Công tử, sao vậy, đang yên lành lại nôn hết thế này?"
Lâm Sơ cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật, yếu ớt xua tay: "Không sao, chỉ là ăn nhiều, no quá thôi."
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu dặn: "Uyển Hương, chuyện này phiền ngươi đừng nói với điện hạ."
Nếu để điện hạ biết thân thể cậu đã kém đến mức ăn nhiều rồi nôn ra thế này, chỉ sợ hắn sẽ không cho cậu tiếp tục nuôi cổ.
Uyển Hương ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không dám giấu.
Dù sao chủ tử thật sự của nàng là Đoan Vương điện hạ, đã được phái đến hầu hạ Lâm Sơ cũng chính để theo dõi nhất cử nhất động, sao nàng dám che giấu chuyện này.
......
Thẩm Thanh Yến tắm nước lạnh xong, trong lòng bực bội cũng lắng xuống được hơn nửa.
Chỉ là vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên dáng vẻ Lâm Sơ với chiếc lưỡi hồng mềm mại, d*c v*ng vừa bị đè nén đã lại bùng lên.
Hắn vốn là người thanh tâm quả dục, nhưng từ khi gặp Lâm Sơ, hắn lại thường xuyên bị mê hoặc.
Chỉ có thể cảm thán rằng, người bước ra từ chốn phong nguyệt thì thủ đoạn quả thật không tầm thường.
Vừa rồi, nếu không phải rõ ràng thấy dáng vẻ Lâm Sơ không hề tình nguyện, e là hắn đã thật sự cắn xuống một ngụm.
Đôi mắt Thẩm Thanh Yến thoáng lạnh đi.
Hắn không thích bản thân bị thứ d*c v*ng nguyên thủy này chi phối.
Nhất là bị chi phối bởi một người vốn chỉ là quân cờ chưa đủ để tin tưởng trong tay hắn. Giữ người như vậy ở bên cạnh chỉ là để lợi dụng, chứ tuyệt đối không phải để làm hắn mất đi quyền làm chủ chính mình.
Sớm biết lúc nuôi cổ hôm đó, hắn đã không nên ở lại trong phòng nhìn cậu.
"Điện hạ."
Ngoài cửa vang lên giọng La Quan.
"Vào đi."
La Quan bước vào, bẩm báo: "Điện hạ, ngài vừa rời khỏi viện Cẩm Phong không lâu, Lâm Sơ đã nôn ra."
"Nôn?"
Trong lòng Thẩm Thanh Yến bất giác run lên, hắn suýt muốn đi ngay tới viện Cẩm Phong xem thế nào, nhưng khi ra tới cửa thì lại dừng bước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Được, giỏi lắm Lâm Sơ.
Hắn nhớ lại sau khi mình nói mấy câu khinh bạc, thần sắc khác thường kia của Lâm Sơ, chẳng phải đúng là dáng vẻ cố nén muốn nôn sao?
Càng nghĩ càng tức, tất cả quan tâm lo lắng phút chốc bay biến. Gần đây hắn đối xử với Lâm Sơ quá mức ôn hòa, chẳng lẽ khiến kẻ đó được voi đòi tiên sao?
Đường đường Đoan Vương điện hạ, chưa bao giờ chịu qua nỗi nhục như thế, hắn bật cười lạnh: "Cứ mặc cậu ta."
Những ngày sau đó, Thẩm Thanh Yến không tới tìm Lâm Sơ nữa.
Hôm nay hắn vừa từ Ngự Thư Phòng trở ra, bị hoàng huynh gọi tới hỏi tình hình trị độc cho Kiều Túc Tuyết.
Kiều Túc Tuyết xuất thân từ Hầu phủ Ninh Viễn. Ninh Viễn hầu là người trấn giữ biên quan cho triều đình, nhiều lần lập công, uy vọng rất cao trong triều lẫn trong quân.
Hiện giờ toàn hầu phủ Ninh Viễn còn ở biên quan, chưa biết con trai út trúng độc hôn mê bất tỉnh.
Mà Kiều Túc Tuyết lại gặp chuyện khi đang đi cùng Thái tử. Nếu để người Kiều gia biết, chỉ sợ Tuyên Minh đế cùng Thái tử đều khó lòng ăn nói.
Lúc này ngôi vị Thái tử của Thẩm Hạc Quy vẫn chưa vững, mấy vị hoàng tử khác đều âm thầm tranh giành. Nếu Kiều Túc Tuyết thực sự chết, chắc chắn Kiều gia sẽ ly tâm với Thái tử.
Khi ấy, Kiều gia liên kết với các đại thần trong triều ép buộc dâng tấu vạch tội, dù Tuyên Minh đế muốn bảo vệ thì Thái tử cũng khó giữ nổi vị trí, e rằng phải nhường lại cho người khác.
"Hoàng thúc, chuyện nuôi cổ tiến triển đến đâu rồi? Không thể kéo dài thêm nữa."
Thẩm Hạc Quy giờ phút này cũng gấp gáp, vừa lo cho an nguy của bằng hữu Kiều Túc Tuyết, vừa lo lắng Kiều gia trách tội.
Thẩm Thanh Yến ngẩng nhìn bầu trời Vọng Kinh đã trở lạnh dù chưa hẳn sang đông, khép lại áo choàng lông hạc, đáp: "Hôm nay phải cho uống thuốc nuôi cổ."
Sau khi cổ trùng tiến vào cơ thể người nuôi, mỗi tháng phải uống ba lần thuốc đặc chế để nuôi dưỡng. Qua ba lần, cổ mới phát huy hiệu lực, có thể dùng máu người nuôi để giải độc.
Cứ lặp lại như vậy mỗi tháng, cho đến khi người trúng độc khỏi hẳn.
"Vậy phải nhanh chút, sợ là thân thể Túc Tuyết chịu không nổi."
...
Thẩm Thanh Yến tới biệt viện, dặn La Quan: "Hôm nay cho Lâm Sơ uống thuốc nuôi cổ, bảo cậu ta chuẩn bị."
La Quan nghe xong, sắc mặt thoáng lưỡng lự.
Thẩm Thanh Yến thấy vậy, hỏi: "Sao thế? Có vấn đề gì?"
"Điện hạ cứ tới nhìn thì rõ."
Viện Cẩm Phong.
Còn chưa bước vào sân, từ xa đã nghe tiếng ho của Lâm Sơ, ho dữ dội đến mức như muốn văng cả phổi ra.
Giữa mày Thẩm Thanh Yến khẽ nhíu, vội bước nhanh vào trong phòng.
Đẩy cửa ra, hắn thấy Lâm Sơ nửa dựa vào giường, một tay ôm ngực, một tay nắm chặt chăn mỏng, ho đến mức sống dở chết dở. Khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này vì ho kịch liệt mà ửng đỏ.
Nha hoàn Uyển Hương bên cạnh quýnh quáng: "Công tử, ngài uống chút nước sẽ dễ chịu hơn."
Lâm Sơ lại yếu ớt xua tay, thều thào: "Khụ khụ... Ngươi lui xuống đi, chỉ là ho thôi, không sao."
"Nhưng mà..."
Uyển Hương nhìn dáng vẻ khổ sở của cậu, nào dám bỏ đi, chỉ sợ để điện hạ biết được, nàng cũng sẽ bị liên lụy.
"Để ta."
Đúng lúc Uyển Hương đang khó xử, phía sau vang lên giọng lạnh lùng của Thẩm Thanh Yến.
Vì quá lo cho tình trạng của Lâm Sơ nên nàng không hề nhận ra hắn đã vào từ lúc nào, vội hành lễ rồi lùi ra ngoài.
Thẩm Thanh Yến nhận lấy ly nước, ngồi xuống cạnh giường, thuận tay ôm cậu vào lòng, giọng lạnh nhạt: "Uống nước."
Lông mi Lâm Sơ khẽ run, đôi mắt mơ màng như phủ sương ngẩng nhìn hắn, vì quá khó chịu nên vô thức lộ ra vẻ yếu ớt. Cảnh ấy khiến trái tim lạnh lùng của Thẩm Thanh Yến không tự chủ mà mềm xuống, giọng nói cũng mang theo chút dịu dàng: "Ngươi không uống, chẳng lẽ muốn bổn vương đút cho?"
Lâm Sơ lúc này mới giật mình tỉnh táo, nhận ra trước mắt không phải Uyển Hương mà là Đoan Vương điện hạ.
Mà cậu lại để mình ho không ngừng trước mặt hắn, lập tức không dám ho nữa. Dù phổi ngứa rát khó chịu, cậu vẫn cố nén, gượng đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt rưng rưng lệ vì đau đớn.
Thẩm Thanh Yến nhìn ra cậu đang làm gì, ánh mắt thoáng lạnh, vừa giận vừa xót: "Ai bảo ngươi phải chịu đựng, cứ ho ra đi!"