Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 41



Mưa dần dần ngừng, trời cũng sáng dần lên.

Trên mái miếu đọng vài vũng nước mưa, mặt trời ló sau những đám mây. Những giọt nước đọng lại ấy nhỏ giọt từ mái, thấp thoáng dưới màn nước mưa rơi là một ánh lửa.

Ánh kiếm lóe lên, A Chiêu thành thục luyện kiếm bên đám lửa.

Sau khi tỉnh dậy lúc nửa đêm qua, nàng cảm thấy không buồn ngủ nữa. Ra ngoài miếu bắt được một rắn, trước đây khi tu luyện trên núi với sư phụ A Chiêu cũng thường nướng ăn, giờ nàng thêm ít muối nướng lên, trong miệng giờ vẫn vương vị thịt.

Vệ Cẩn mơ.

Chính xác hơn, Vệ Cẩn mơ phải mộng xuân*.

*mộng xuân: mơ về chuyện nam nữ abcxyz =))

Hắn mơ thấy trên người A Chiêu chỉ có một cái yếm màu vàng nhạt, nút thắt đỏ thắm ở cổ càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của A Chiêu. Người nàng mềm mại đến lạ, nàng giống như một chú cá nghịch ngợm cọ xát trên người hắn, giọng nói lại dịu dàng khe khẽ, cứ gọi một tiếng rồi lại một tiếng.

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

Nàng ngước mắt lên, đôi mắt quyến rũ lại càng khiến cho lòng hắn vội vàng, hắn khó chịu gọi tên nàng một tiếng. A Chiêu mị nhãn như tơ*, từ từ cởi tiết khố của hắn ra.

*mị nhãn như tơ: đại khái là ánh mắt dịu dàng, mềm mại như tơ lụa.

A Chiêu cười thật phong tình vạn chủng*.

*phong tình vạn chủng: quyến rũ.

Sau đó…

Một tiếng rầm vang lên, Vệ Cẩn giật mình tỉnh dậy.

Hắn ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, ngựa vẫn đây nhưng A Chiêu đáng ra đang ngủ lại không thấy đâu. Vệ Cẩn hoảng hốt, chợt nhớ tới đêm qua. Hắn còn định chờ trời sáng mới gọi A Chiêu dậy, không ngờ đến nửa đêm A Chiêu đã tỉnh.

Nàng dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nói: “Sư phụ, đến phiên A Chiêu canh rồi, người ngủ đi.”

Vệ Cẩn im lặng nhìn A Chiêu một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ nghĩ lại, Vệ Cẩn lại thấy kì lạ thế nào. Hắn cố gắng nhớ lại vẻ mặt lúc A Chiêu tỉnh giấc trước đây, cứ nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không rõ hôm qua rốt cuộc A Chiêu có đang ngủ hay không.

Bên ngoài có mùi thịt bay tới.

Vệ Cẩn mặc kệ quần áo lộn xộn, bước vài bước ra ngoài, thấy A Chiêu đang nướng rắn, lòng bỗng bình tĩnh lại.

“A Chiêu.”

A Chiêu quay đầu sang cười nói: “Sư phụ đã dậy rồi ạ.”

“Ừm”, Vệ Cẩn gật đầu, nhìn thoáng qua A Chiêu, “Sao con dậy sớm vậy?”

A Chiêu dập lửa, chia con rắn thành hai nửa.

Nàng cười nói: “A Chiêu thính mũi, ngửi thấy có mùi thịt thì dậy ạ.” Nói xong, A Chiêu đưa cho Vệ Cẩn một nửa con rắn, nói: “Mời sư phụ ăn ạ.”

Vệ Cẩn ngồi xuống cạnh A Chiêu.

A Chiêu lại nói tiếp: “Sư phụ, con có lời muốn nói với người.”

Vệ Cẩn hồi hộp, lòng không yên. Hắn khẽ ho một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Nói đi.”

A Chiêu chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Sư phụ từng nói với A Chiêu, cả đời chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là đại tới cảnh giới đại thành, cũng sẽ không cưới vợ. Giờ sư phụ còn nghĩ vậy không?”

Vệ Cẩn lại càng lo lắng, hồi hộp.

Vẻ mặt A Chiêu rất nghiêm trọng.

“Ý của vi sư cũng có chút thay đổi.” Ngập ngừng một chút, Vệ Cẩn nghĩ, định tỏ lòng mình luôn thì A Chiêu đột nhiên vỗ ngực, mặt như người phạm tội nặng được tha, “Thật tốt quá!”

Vệ Cẩn ngẩn ra.

A Chiêu nói: “Sư phụ có người trong lòng rồi, hôm qua sư phụ nhầm A Chiêu với người trong lòng sao? Hẳn là vậy rồi. Đêm qua sư phụ làm con sợ quá, cứ tưởng rằng sư phụ muốn trả thù con làm những việc kia với sư phụ, nên giờ sư phụ làm lại như vậy với con. Nhưng hôm qua sư phụ uống cũng nhiều rượu, nhầm lẫn cũng khó tránh khỏi. Sư phụ yên tâm, A Chiêu không có ý gì nữa đâu.”

Phải rồi! Thế này mới đúng!

Sư phụ sao có thể thích nàng được.

Việc lén hôn trộm này, sư phụ như thiên nhân sao có thể làm thế được.

Nhất định là do sư phụ say, phải rồi, nhất định là vậy.

“Không…”

A Chiêu đột nhiên đứng lên, ngắt lời Vệ Cẩn. Nàng nói: “Sư phụ, A Chiêu đi tìm cỏ cho ngựa đây, nó mà không ăn thì sẽ không đi được bao lâu.” Còn thịt rắn cũng vội vàng tống vào miệng, A Chiêu nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt Vệ Cẩn.

Còn chưa tỏ lòng đã bị từ chối hoàn toàn…

Vệ Cẩn thấy lòng thật nặng.

Hắn cứ ngỡ rằng dù A Chiêu có biết cũng sẽ như mình lúc trước giả bộ như không biết. Nhưng giờ A Chiêu lại trốn tránh hắn, lòng Vệ Cẩn mất mát vô cùng.

Hắn mím chặt môi.

Vệ Cẩn nhìn thịt rắn trong tay, đột nhiên than thở, nếu mình biết nấu ăn thì thật tốt, A Chiêu rất dễ ăn, thấy cái ăn mắt sẽ sáng lên, sao lại trốn tránh như bây giờ được chứ.

Với tư chất của hắn, có thể làm được nhiều món ăn, cũng nhất định có thể khiến cho A Chiêu không dứt khỏi đồ ăn ngon được.

Phong Dương thành. Uyển quốc.

Phong Dương chính là kinh đô Uyển quốc, vô cùng phồn hoa. Vệ Cẩn và A Chiêu dắt ngựa vào Phong Dương thành. Nửa tháng qua A Chiêu vẫn luôn tìm kiếm, cũng đã nhờ bằng hữu giúp đỡ nhưng vẫn không hề có tin gì.

A Chêu vô cùng lo lắng.

Vệ Cẩn nói: “Mấy ngày nữa, vi sư sẽ cùng con vào cung gặp Uyển vương, xin Uyển vương giúp chúng ta lần này. Dù không muốn nhưng vi sư sẽ cố thuyết phục ông ta. Hơn nữa với danh tiếng phái Thiên Sơn, nhất định Uyển vương sẽ giúp chúng ta.”

A Chiêu lo lắng, “Nhưng như thế phái Thiên Sơn sẽ nợ ơn Uyển vương.”

“Chẳng còn cách nào, Tu Nhi giờ cũng coi như là người phái Thiên Sơn rồi, ta tìm Tu Nhi cũng là chuyện phải lẽ.” Vệ Cẩn khẽ nói: “Con đừng lo quá, đã nhiều ngày cất công tìm rồi, vi sư nhìn con cũng thấy đau lòng.”

Dứt lời, Vệ Cẩn giơ tay định xoa đầu A Chiêu.

Không ngờ còn chưa chạm tới A Chiêu, A Chiêu đã quay người rẽ, bước tới nhà trọ. Vệ Cẩn nhìn bóng người A Chiêu mà thở dài. Đã nhiều ngày rồi, cứ mỗi khi hắn muốn chạm vào A Chiêu là A Chiêu sẽ tránh, vẻ mặt rất lúng túng.

Vệ Cẩn đã rõ.

Chắc chắn hôm đó A Chiêu đã thức, nếu không cũng không có phản ứng như thế này.

Đúng lúc đó, một tiếng gọi vui vẻ vang lên, “A Chiêu!”

A Chiêu quay lại nhìn thì thấy Tạ Niên. Đã lâu không gặp nhưng chỉ cần liếc qua A Chiêu vẫn nhận ra Tạ Niên. Vẻ ngoài Tạ Niên vốn tuấn tú, hơn một năm đi trải nghiệm lại càng khiến cho khuôn mặt tuấn tú ấy thêm phần trưởng thành, kiếm mi tinh mục mang vài phần thông minh.

Rời quê gặp được bạn cũ.

A Chiêu cũng rất vui, “A Niên!”

Tạ Niên bước tới, cậu cũng không ngờ lại gặp được A Chiêu ở đây. Hắn nhìn A Chiêu, khuôn mặt lại dịu dàng hơn. Đã hơn một năm không gặp, A Chiêu vẫn tốt, nhất là đôi mắt nàng, còn êm đềm dịu dàng hơn trước.

Nhận ra Vệ Cẩn đứng sau A Chiêu, Tạ Niên nở nụ cười, sau đó nói: “Vệ công tử, đã lâu không gặp.”

Gió lạnh thổi qua khiến cọng tóc trước trán A Chiêu bay bay. A Chiêu vén tóc ra sau tai. Vệ Cẩn thấy A Chiêu mặc ít thì nói: “Ở ngoài lạnh, chúng ta vào nhà trọ đã rồi nói tiếp.”

Vẻ ngoài xuất sắc của Vệ Cẩn và Tạ Niên khiến người xung quanh để ý nhưng hai người vẫn rất bình tĩnh. Tiểu nhị mang đồ ăn tới, Vệ Cẩn tự nhiên gắp cho A Chiêu một miếng thịt dê.

A Chiêu nhỏ giọng nói: “Sư phụ cũng ăn đi, A Chiêu tự mình gắp đơợc mà.”

Tạ Niên nhìn hai thầy trò, như đột nhiên hiểu được gì đó, miệng khẽ cười. Tạ Niên cười nói: “Sao A Chiêu tự dưng lại tới Uyển quốc vậy?”

A Chiêu nói: “Cũng không dám dấu, tôi tới Uyển quốc để tìm người. Nửa năm trước tôi nhận một đồ đệ tên là Ninh Tu, cách đây không lâu bị bắt ở Ngũ Hoa Sơn, tôi vẫn luôn tìm nhưng không thấy thằng bé đâu. Tôi định vài ngày nữa cùng sư phụ tới nhờ Uyển vương giúp.”

Tạ Niên nghe vậy, nói: “Trùng hợp thật, mai tôi cũng định vào yết kiến Uyển vương, không bằng cậu với Vệ công tử cùng tôi vào cung luôn đi. Đi Quỳnh quốc một năm, tôi cũng học được không ít.”

A Chiêu cười nói: “Thanh danh A Niên cả ba nước đều biết, đến cả tôi là người rất ít khi để ý tới lời đồn ở ba nước mà cũng nghe được đại danh của cậu. Nghe nói Quỳnh vương cũng khen cậu không ít.”

Tạ Niên khiêm tốn nói: “A Chiêu quá khen rồi, chuyện ở Quỳnh quốc cũng chỉ là bổn phận của tôi thôi.”

Như nhớ tới gì, Tạ Niên nói tiếp: “Người cậu muốn tìm là Ninh Tu đúng không? Mai khi tôi vào cung sẽ nói với Uyển vương. Còn một năm, tôi cũng muốn ở lại Uyển quốc, sẽ làm không ít việc vì Uyển vương, chắc hẳn Uyển vương sẽ không từ chối.”

A Chiêu nghe xong thì vui mừng nói: “Đa tạ.”

Ta Niên dịu dàng nói: “Không phải trước tôi đã nói với cậu rồi à? Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn.”

Vệ Cẩn nheo mắt lại.

A Chiêu thẳng thắn nói: “Do A Chiêu quên mất, A Chiêu xin kính cậu một ly để tạ lỗi.” Dứt lời, A Chiêu tự rót một chén rượu, ngẩng đầu uống hết.

Cậu nhìn A Chiêu, đột nhiên nói: “À, chẳng nhẽ A Chiêu chính là Hồng kiếm khách?”

Trước đó hắn cũng biết tin Hồng kiếm khách xuất hiện ở Ngũ Hoa Sơn, hôm nay gặp phải A Chiêu mặc đồ màu hồng, A Niên đoán rằng A Chiêu chính là Hồng kiếm khách.

A Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tạ Niên đoán đúng, cười càng tươi.

“Vậy năm qua cậu cũng đi không ít đâu nhỉ?”

A Chiêu nói: “Một năm của A Niên cũng có không ít chuyện đâu.”

Hai người nhìn nhau cười.

Tạ Niên nói: “Năm ngoái ở Quỳnh quốc cũng làm ra không ít lê vàng, cũng gần ngang tầm với lê Kim Sơn, đúng lúc tôi có không ít ở đây, không bằng tối nay chúng ta cùng ngồi ôn chuyện cũ?”

A Chiêu nói: “Được thôi.”

Vệ Cẩn nhíu mày, nhìn Tạ Niên, không vui tí nào. Một Ninh Tu vừa đi lại có một Tạ Niên tới, mà tính ra, Tạ Niên còn nguy hiểm hơn Ninh Tu nhiều.

Để hai người bọn họ ở cùng nhau, Vệ Cẩn rất lo lắng.

Hắn khẽ ho, “Ta cũng tới. Mà ngươi ở Quỳnh quốc, làm việc cho Quỳnh vương, vậy có gặp sư huynh Thẩm Đàn của ta không?”

Nhắc tới Thẩm Đàn, Tạ Niên cười bảo: “Thẩm quả thực là kỳ tài, Niên cũng cám bái hạ phong*. Mà nói mới nhớ, trước khi đi Thẩm có gieo cho ta một quẻ, cũng là quẻ đại cát, nói rằng ta đi Uyển quốc sẽ gặp được người quan trọng, giờ mới thấy quả thật là vậy, ta vừa tới Phong Dương thành đã gặp được bạn cũ rồi.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...