Nương Nương Khang
Chương 44
Thời điểm Lê Sóc nhận được cuộc điện thoại từ thư ký, anh khi đó đang vùi đầu trong một đống văn kiện, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương.Vì chăm sóc Lý Trình Tú mấy ngày nay nên anh phải nghỉ làm mấy hôm, công việc bây giờ quả thực là đã chất đống như núi.Điện thoại liên tục reo lên, anh không ngẩng đầu, chỉ sờ soạng nhấn nút nhận.“Lê tổng, Amy nói có một vị Thiệu tiên sinh muốn tìm ngài…” Thư ký ở đầu dây bên kia có chút do dự.Nét mặt Lê Sóc hơi ngưng lại, từ từ ngẩng đầu lên, “Thiệu tiên sinh?”“Đúng, anh ta không hẹn trước, nhưng Amy nói thái độ của anh ta rất cứng rắn, nhìn có vẻ không ổn lắm, ngài có muốn gọi bảo an không?”Lê Sóc “Ừ” một tiếng, “Cho hắn lên đây, cô gọi điện cho phòng bảo an đi, gọi mấy người bọn họ ra ngoài phòng làm việc của tôi đợi lệnh. Ngoài ra, cô hãy gọi điện báo cảnh sát nữa.”“A…” Thư ký chần chờ kêu lên một tiếng.“Cứ theo những gì tôi nói mà làm, để hắn lên đây đi.”“…Vâng.”Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, Lê Sóc đem những bản báo cáo quan trọng trong tay cất vào ngăn kéo, đứng dậy duỗi người, cũng tháo luôn cà vạt ra, nới lỏng nút thắt trên cổ áo. Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa liền vang lên.Lê Sóc gọi họ vào.Chỉ thấy cô gái đứng ở quầy lễ tân mở cửa ra, nơm nớp lo sợ dẫn Thiệu Quần mặt mày tràn ngập sát khí đi vào, cô ấy sau đó cũng nhanh chóng đóng cửa rồi lui ra ngoài.Thiệu Quần vẫn ăn mặc gọn gàng như lần đầu anh gặp, tóc được chải chuốt bằng keo xịt tóc. Trên áo choàng dài gần như không thể tìm ra một sợi lông thừa nào, gấu quần thẳng tắp, giày da sáng bóng.Nhưng Lê Sóc vẫn có thể nhìn ra trạng thái của hắn không tốt cho lắm.Là một người đàn ông, anh có thể hiểu được vì sao Thiệu Quần không muốn bản thân thua kém trước mặt tình địch. Cho dù hắn cố ăn sang mặc diện đến thế nào cũng bị hai vành mắt thâm đen và sắc mặt âm trầm tố cáo tâm trạng hiện tại.Khí thế không thể giả bộ, cũng như tinh thần mệt mỏi, suy sụp không thể tùy tiện che giấu.Biểu cảm của Thiệu Quần, thật giống như bất kì khi nào cũng có thể nhào lên cắn chết anh.Hai tay Lê Sóc khoanh trước ngực, theo bản năng bày ra một tư thế phòng bị, ánh mắt nhìn Thiệu Quần tràn đầy sự khinh bỉ và lạnh lùng. Thiệu Quần cắn răng nói, “Lý Trình Tú ở đâu?”Lê Sóc châm chọc hừ lạnh một tiếng, “Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?”Thiệu Quần dĩ nhiên biết thừa Lê Sóc tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói cho hắn biết. Thế nhưng hắn lúc bấy giờ đã thực sự quá gấp rồi, cảm giác như bị dồn đến bước đường cùng, bất đắc dĩ mới phải tìm tới nơi này.Buổi tối hôm đó, hắn một mình uống rượu, uống đến say mèm, sau đó ngủ hết một ngày một đêm.Hắn không biết mình đã sai chỗ nào.Tuy rằng tính hắn nóng nảy, thường xuyên gây họa, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn phân biệt được nặng nhẹ. Đối với chuyện của Lý Trình Tú, hắn vẫn luôn cảm thấy không có điều gì thất thường, những gì hắn làm vẫn luôn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát. Lý Trình Tú thường bị hắn khống chế, mà hắn vẫn luôn cảm thấy mình đối xử với cậu tốt vô cùng, sao chuyện lại thành ra như bây giờ? Việc này khác xa so với những gì hắn đã dự đoán.Dù là say hay tỉnh, hắn cũng đều không thể thoát khỏi cảm giác bi phẫn từ sâu trong tâm tình.Hắn nhớ Lý Trình Tú, nhớ tới mức chính hắn cũng thấy sợ hãi.Nhất là vào ngày hôm sau, hắn đi tìm cậu, từ miệng bà chủ nhà biết được cậu đã chuyển đi nơi khác. Hơn nữa, trước khi đi còn được người ta đưa đến bệnh viện, hắn lại càng cảm thấy sợ hơn.Mặc dù trong lòng hắn vẫn chán ghét chuyện giữa Lý Trình Tú và Lê Sóc, nhưng cũng cảm thấy khi đó mình đã khi dễ cậu hơi quá.Hắn phải đưa Lý Trình Tú trở lại, sau này nên làm gì với cậu hắn sẽ từ từ suy nghĩ, nhưng hắn tuyệt đối phải đưa người về.Trong mắt Thiệu Quần đã ngập tràn lửa giận, hắn chỉ thẳng mũi Lê Sóc mà nói, “Mày con mẹ nó dám đào góc tường nhà tao, bây giờ còn chặn ngang giữa đường là cái đạo lý gì chứ, lập tức trả lại anh ấy cho tao.”Lê Sóc lộ ra biểu cảm khinh thường, “Mày không xứng với Trình Tú, hơn nữa, đời này em ấy cũng không muốn gặp lại loại súc sinh như mày.”Thiệu Quần tức đến đỏ cả mắt. Hắn nắm chặt quả đấm của mình, tiến thêm một bước, cả giận nói, “Không phải do mày mặt dày mày dạn quấy nhiễu hai bọn tao sao? Nếu không sao anh ấy có thể nói đi là đi được, họ Lê nhà mày đừng có chọc giận tao.”Lê Sóc lạnh nhạt nói, “Trình Tú rời đi là vấn đề của mày, tao chỉ mới gặp lại Trình Tú sau khi hai người chia tay. Chính mày ăn ở thất đức thì có, bớt tạt nước bẩn lên đầu người khác đi. Mày căn bản không xứng mà đòi chê Trình Tú.”Thiệu Quần hơi sửng sốt, thân thể có chút run rẩy, “Thật…Thật ư?”Hắn lại hiểu lầm Trình Tú nữa sao?Trong nháy mắt Thiệu Quần liền cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, thân thể bỗng lạnh dần đi.Lê Sóc chán ghét nhìn hắn, “Mày không đến tìm tao thì tao cũng định đi tìm mày. Tao phải nói cho mày biết, sau này Trình Tú sẽ không còn quan hệ gì với mày nữa, tao sẽ chiếu cố em ấy thật tốt. Nếu như mày còn chút lương tâm thì đừng tìm em ấy nữa, tránh việc em ấy gặp lại mày sẽ cảm thấy không thoải mái.”Đáy mắt Thiệu Quần ngập tràn tơ máu, hắn tiến lên một bước, liều mạng kiềm chế ý nghĩ muốn tung ra một quả đấm.Hắn còn muốn moi tung tích của Lý Trình Tú từ miệng người này, đành phải nhẫn nhịn cảm giác muốn đánh người xuống.Không nghĩ tới hắn hoàn toàn không động thủ, Lê Sóc liền vọt tới, nhân lúc hắn còn ngây người hung hăng đánh một quyền vào mặt.Một quyền này là dùng toàn lực, lập tức quật Thiệu Quần ngã xuống đất.Lê Sóc dồn tất cả sự phẫn nộ vào quả đấm, nhào tới định vung thêm quyền thứ hai.Thiệu Quần né qua, nhảy từ dưới đất lên, nhào thẳng về phía Lê Sóc.Hai người không ai lên tiếng, chỉ cắm đầu vào đánh nhau.Khí thế như thể người kia là đối thủ không đội trời chung với mình vậy.Âm động trong phòng làm việc rất nhanh đã đánh động sự chú ý của những người đang đợi lệnh bên ngoài, mấy người bảo an trẻ tuổi lực lưỡng liền vội vã vọt vào.Bọn họ khẳng định phải giúp Lê Sóc, mấy người liền ba chân bốn cẳng chạy lên kéo hai người ra.Họ gần như phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới có thể tách hai người đang đánh lộn ra. Ba bốn người bảo an dùng sức đè Thiệu Quần xuống, Lê Sóc lại nhân cơ hội này đi lên đạp hắn mấy cái.(ối thúc của em ơi =))))Thiệu Quần thật hận không thể giết chết Lê Sóc, đôi mắt một mảng đỏ bừng.Một lát sau, một vài sĩ quan cảnh sát cũng có mặt.Lê Sóc cầm khăn giấy lau máu bên khóe miệng, đứng một bên vừa chỉnh lại quần áo vừa hời hợt nói, “Người này tự dưng xông vào phòng làm việc của tôi, hơn nữa còn công kích tôi.”Thiệu Quần lúc này cũng đã tỉnh táo lại, mặc dù biết mình mất mặt, nhưng điều duy nhất hắn hối hận lại chính là vừa rồi không tặng thêm mấy quyền cho tôn tử* Lê Sóc này.(*tôn tử: cháu trai)Cảnh sát nhìn tình huống như thế này, tự nhiên là Thiệu Quần có vấn đề, vì thế liền đưa Thiệu Quần đi.Lê Sóc nhìn biểu tình kinh ngạc đến rớt cả cằm của các nhân viên đứng trong phòng làm việc, miễn cưỡng cười cười phất tay, “Giải tán giải tán, trở về làm việc đi.”Buổi tối Lê Sóc đến chỗ ở của Lý Trình Tú.Gần đây anh tan việc cũng hay đến chỗ Lý Trình Tú ăn cơm. Kể cả khi tăng ca đến khuya muộn cũng phải sang ăn ké.Lý Trình Tú đã sớm chuẩn bị sẵn thức ăn cho anh.Cậu vừa mở cửa liền bị gò má tím bầm của Lê Sóc dọa cho hết hồn.“Cái kia…sao vậy?”Lê Sóc cười cười, “Không sao.”Lý Trình Tú để anh vào nhà, từ phía sau cất tiếng hỏi anh, “Đau không? Rốt cuộc, là sao?”Trong ấn tượng của cậu, Lê Sóc tuyệt đối không phải là một người bốc đồng. Anh luôn là người tỉnh táo phân tích chuyện thiệt hơn, rất ít khi có hành động vô dụng. Nếu gặp phải ăn cướp, chỉ sợ anh sẽ bình tĩnh đưa tiền để tránh phiền toái.Một Lê Sóc như vậy, sao có thể đánh nhau cùng người khác chứ.Lê Sóc đưa lưng về phía cậu, treo áo khoác lên móc quần áo, “Hôm nay Thiệu Quần tới công ty tôi.”Lý Trình Tú trong lòng chấn động, mi tâm hiện lên thần sắc thống khổ.Lê Sóc quay đầu lại, cười nhạt nói, “Lâu rồi không đánh nhau với người ta, toàn đấu khẩu thôi à.”Lý Trình Tú áy náy nhìn anh, “Đúng không...”Lê Sóc phất tay ngăn lại lời xin lỗi của cậu, “Ấy, không cần nói xin lỗi, em không có lỗi.. Không cho hắn chút dạy dỗ tôi càng khó chịu hơn.”Lý Trình Tú đặt tiểu Trà Bôi ngây ngô không hiểu gì lên ghế salon, “Để em tìm ít thuốc.”“Không cần.” Lê Sóc tiến lên một bước, kéo tay cậu lại, “Đã được xử lý rồi, không sao đâu, mấy ngày nữa là tiêu sưng thôi.”Lý Trình Tú đứng đó có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng rút tay về.Lê Sóc ôn nhu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, “Có món đồ muốn tặng em, em nhất định sẽ thích.”Lý Trình Tú gật gật đầu.Lê Sóc móc từ trong túi quần ra một tờ bìa mỏng được bọc da đỏ, lật mặt trước cho cậu xem, “Chứng nhận kế toán viên sơ cấp của em.”Lý Trình Tú lập tức trợn to hai mắt.Giấy chứng nhận này về căn bản đã bị cậu lãng quên, dường như trong một thoáng đã kéo cậu trở lại thực tại. Mấy tuần nay, cậu như đang sống trong một giấc mộng. Cậu tự phong bế chính mình, bọc mình trong chiếc vỏ ốc, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ được những tổn thương từ bên ngoài.Nếu bảo cậu phải nhớ lại, cậu dường như chỉ có thể nhớ được rất ít hồi ức suốt khoảng thời gian qua.Chỉ cần nhìn chăm chú bất kỳ góc nào trong gian phòng này, cũng có thể khiến cậu ngẩn ngơ cả ngày.Thiệu Quần tựa như một khối u ác tính, không ngừng khuếch tán trong đầu cậu. Cách duy nhất để có thể ngăn chặn đau đớn chính là khiến đầu óc mình trở nên trống rỗng. Đây là biện pháp duy nhất cậu có thể dùng để tự bảo vệ mình.Nhưng cái quyển sổ nhỏ này đã đánh thức cậu. Giống như cơ thể tê rần trong đêm đông dần dần được sưởi ấm vậy, mặc dù vẫn còn thống khổ khó nhịn nhưng sau tất cả, đó vẫn là một hy vọng có thể cứu rỗi cậu.Cậu run rẩy nhận lấy cuốn sổ bọc da đỏ, cánh mũi phập phồng nhè nhẹ.Lê Sóc sờ đầu cậu, “Chúc mừng em, hôm nay chúng ta hãy ăn mừng một chút nhé.”Lý Trình Tú cảm kích nhìn Lê Sóc.Mấy tuần nay, Lê Sóc hiếm khi được thấy Lý Trình Tú sử dụng nhiều biểu cảm phong phú như hôm nay, trong lòng anh rất cao hứng.“Trình Tú, em có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, sau đó tới công ty của bạn tôi làm nhé, thế nào?”Lý Trình Tú nháy mắt, “Được…Được, cám ơn anh.”Lê Sóc cười cười, “Không cần khách khí với tôi, tôi nghĩ em có thể học được rất nhiều việc ở chỗ đó. Em phải cố gắng làm việc thì sau này mới có thể thi kế toán viên cao cấp.”Lý Trình Tú gật gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Lê Sóc.Cậu nhớ tới thứ gì đó liền bày tỏ, “Cái này, nhà…Em trả tiền thuê phòng…”Lê Sóc nhíu mày, mỉm cười nhìn cậu, “Được rồi. Thật ra tôi cũng chỉ để phòng trống này thôi, không bằng em giúp tôi chi trả phí duy trì nhà ở đi, mỗi tháng đại khái ba trăm đồng*.”(*1 triệu)Lý Trình Tú ngượng ngùng lắc đầu, “Quá ít...” Nhà tốt như vậy sao cậu lại có thể vô liêm sỉ mà trả có ba trăm đồng tiền một tháng.Mới vài ngày trước, cậu từng nói muốn đi tìm nhà lần nữa nhưng lại bị Lê Sóc ôn hòa khuyên ngăn.Lê Sóc nháy mắt, “Nếu không em hôn tôi một cái đi, tôi giảm nửa tiền thuê phòng cho.”(Không được!!!)Lý Trình Tú khẽ cúi đầu, mặt có chút hồng lên.Lê Sóc ha ha cười hai tiếng, ôn nhu nói, “Trình Tú, tôi chỉ muốn chăm sóc em mà thôi, em không cần phải xin lỗi. Căn nhà trước đây tôi từng sống, em có thể thuê lại lần nữa. Tiền thuê phòng này nếu em muốn trả thì cứ trả đi, nếu như chuyện này có thể giúp em thoải mái hơn một chút. Tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của em không tốt lắm, không phù hợp với việc ra ngoài ở một mình đâu. Chờ đến khi công việc và sinh hoạt của em đi vào quỹ đạo, tôi sẽ cùng em đi tìm nhà ở, được không?”Lý Trình Tú do dự nhìn chằm chằm chiếc bát sứ.Cậu không muốn lại thiếu nợ bất kỳ ai, cái giá phải trả thực sự quá lớn, cậu không thể trả nổi.Thế nhưng Lê Sóc lại là một người không chỉ chân thành mà còn rất kiên trì, cậu không giỏi cự tuyệt người khác, nhất là đối với ý tốt của họ.“Trình Tú, để nhà trống thật sự rất vô ích, tôi tình nguyện để cho em ở. Cứ như vậy đi, em giúp tôi trả phí duy trì nhà ở nhé, được không?”Lý Trình Tú rốt cuộc cũng chịu gật đầu.Cậu vẫn còn thiếu nợ Thiệu Quần, tiền trong tay cậu quả thực có hơi ít.Công việc ở nhà hàng lúc trước, cậu chưa làm đủ một tháng nên không nhận được tiền lương, ngay cả tiền thuốc thang cũng là do Lê Sóc chi trả hộ.Chỉ bằng số tiền ít ỏi trong tay, nếu muốn thuê nhà có vẻ cũng hơi khó thật.Trong lòng cậu yên lặng ghi tạc những khoản chi này, chờ khi nào cậu kiếm đủ tiền sẽ trả từng khoản lại cho Lê Sóc.Lý Trình Tú cũng không nghỉ ngơi quá lâu, cậu không thể chờ đợi sớm được đi làm lại.Công ty Lê Sóc giới thiệu cho cậu thì ra là một công ty thương mại nước ngoài, chủ yếu kinh doanh về lĩnh vực trang phục và kỹ nghệ thủy tinh. Mỗi ngày đều có rất nhiều điều khoản rườm rà, mặc dù mệt nhưng rất có tính chất rèn rũa người. Hơn nữa, vì nể mặt mũi Lê Sóc nên mức lương của cậu cũng không thấp. Lý Trình Tú vô cùng hài lòng với công việc này, cậu cảm thấy cả người mình đang dần dần sống lại.Trong khi đó, tình hình của Thiệu Quần một chút cũng không tốt.Tuy rằng ngày đó sau khi gọi điện thoại, mấy sĩ quan cảnh sát cũng không dám làm khó hắn thêm, nhưng đối với chuyện này hắn vẫn vô cùng tức giận. Hắn âm thầm thề, nếu không chỉnh chết cái tên họ Lê này thì Thiệu Quần hắn cũng nên đổi họ rồi.Hắn gọi cho tiểu Chu ngay lập tức, bảo cậu điều tra thật kỹ cái người tên Lê Sóc này, hơn nữa phải tìm người theo dõi anh ta, tìm cho ra tung tích của Lý Trình Tú.Sau khi an bài tất cả mọi thứ, hắn liền gọi cho Lý Văn Tốn bảo hắn bay tới Thẩm Quyến bồi rượu.Ngày thường ai cũng có lịch trình bận rộn của riêng mình, sẽ chẳng có ai nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì mà cũng bay hơn phân nửa cái Đại Lục này chỉ vì uống vài ly rượu. Lý Văn Tốn vừa nghe liền biết có chuyện, hắn liền mang cả Đại Lệ đi theo.Thiệu Quần cố ý bảo hắn không gọi cho tiểu Thăng.Hắn nghĩ về sự mỉa mai lần trước của tiểu Thăng khi hắn nhắc nhở mình chớ để tiểu tình nhân trèo lên đầu. Dựa theo cái tình hình này, ngày hôm nay hắn chỉ muốn uống rượu, chứ không muốn nghĩ một chút nào về chuyện mẹ nó tại sao mình lại thành ra như bây giờ.Thời điểm Thiệu Quần trốn trong bao sương uống rượu, Lý Văn Tốn tiến vào cùng Đại Lệ, vừa vào liền rêu rao, “Mày mẹ nó thật là bạn tâm giao của tao đấy, biết bọn tao đến từ xa liền phái tài xế đi đón, đừng nói đến xếp hàng hoan nghênh, sao mày không tự mình đi một chuyến đi.”Thiệu Quần liếc nhìn hắn, không lên tiếng.Lý Văn Tốn tiến đến ngồi bên người hắn, “Thiệu Quần, mày làm sao thế.”Đại Lệ cũng sáp qua, “Con mẹ nó, nhìn bộ dáng kinh khủng của mày nè, sao thế?”Thiệu Quần vừa định há miệng, điện thoại đột nhiên rung lên.Thiệu Quần nhìn màn hình điện thoại, một chút cũng không hề khoa trương, lửa giận thoáng cái đã bùng lên đỉnh đầu.Hắn lạnh lùng nhấn nhận cuộc gọi, không lên tiếng.Đầu dây tĩnh lặng bên kia truyền tới một giọng nữ lãnh đạm, “Thiệu Quần, điện thoại của Thích Trà cũng gọi tới chỗ chị rồi, nói không liên lạc được với em, chuyện của các em là như thế nào?”Thiệu Quần cười lạnh một tiếng, “Thích Trà? Thích Trà là con mẹ nào?”Bên kia hơi dừng lại một chút, “Thiệu Quần, em sao thế, đừng đùa bỡn vô lại, nếu các em đang cãi nhau thì hãy nói chuyện thật tốt…”“Ồn ào cái rắm gì!” Thiệu Quần gằn từng chữ, “Chị cả, chị hãy nghe cho kỹ, lão tử không kết hôn nữa. Đúng rồi, chị không có nghe lầm đâu, lão tử mẹ nó không kết hôn nữa. Không phải chị thích yêu sách sao, không phải chị thích tự chủ trương sao, lúc này để em nhìn một chút, em nhìn một chút xem chị có thể trói em lôi vào cục dân chính không?” Thiệu Quần nói xong liền đùng đùng nhấn tắt điện thoại.Lý Văn Tốn và Đại Lệ kinh ngạc nhìn hắn.“Này này, mày bị làm sao vậy, sao lại nói chuyện với chị mình như vậy? Làm sao thế, không kết hôn nữa? Tại sao lại không kết hôn nữa?”Điện thoại lập tức lại vang lên.Thiệu Quần uống một hớp rượu, nhấn nút nhận cuộc gọi, thanh âm của Thiệu Văn lần nữa vang lên, chỉ là lần này có phần nghiêm nghị hơn, “Thiệu Quần, em uống say đúng không, nói mê sảng gì đấy? Thích Trà có gì không tốt thì em phải bao dung với cô ấy chứ, cô ấy là con gái, lại nhỏ hơn em…”“Em nói hết rồi, em con mẹ nó không biết Thích Trà là ai. Ngày đó em nói chuyện với chị rất tốt mà, em bảo chị đừng có xía vào chuyện của em! Chị gọi chị ba đến nhà em làm gì, hả? Chị cho rằng chị sỉ vả đút tiền đuổi Lý Trình Tú đi thì em có thể làm như chị mong muốn sao? Em nói cho chị biết, em sẽ KHÔNG! Em cũng không kết hôn nữa, mấy người thích thu dọn thế nào thì tự làm đi, không phải chị rất thông minh sao, chị tự giải quyết đi.” Sau khi nói xong, Thiệu Quần liền tắt máy, bưng ly rượu trên bàn uống thêm một hớp.Đại Lệ cứng rắn giành lại ly rượu trong tay hắn, lớn tiếng nói, “Thiệu Quần, mày mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì vậy, nói chuyện đi.”Thiệu Quần quăng ly thủy tinh lên bàn, có chút mất khống chế hét lên, “Đ*t cụ nó nữa, Lý Trình Tú chạy theo người khác rồi! Chạy theo người khác rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương