Lần này vì Nhị Hoàng tử, Vĩnh An đế quyết định tự mình đi một chuyến đến trấn Tuyền Nhạc.
Nhị Hoàng tử thông minh như vậy, chỉ có danh sĩ thông thái như Mai Cán mới đủ tư cách làm thầy Nhị Hoàng tử.
Ngày hôm sau Khương Mạn mới biết tin Vĩnh An đế xuất cung, là Vĩnh An đế tự mình tới Vân Hoa Cung nói cho nàng.
Vĩnh An đế ngồi trước mặt Khương Mạn, sắc mặt ôn nhu nói: "Hai ngày này trẫm đang chuẩn bị đưa Nhị Hoàng tử xuất cung một chuyến, có lẽ phải đi mười ngày mới về, nếu nàng có chuyện gì cứ tìm Triệu Toàn Phúc."
Lần này xuất cung Vĩnh An đế định để Triệu Toàn Phúc lại trong cung, chủ yếu là để đề phòng lúc hắn không có trong cung sẽ có người động tay động chân với Khương Mạn.
Khương Mạn nghe xong có chút mơ hồ, Hoàng thượng phải xuất cung, còn muốn dẫn Nhị Hoàng tử theo?
Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Vĩnh An đế xuất cung chỉ có thể là vì đi tuần tra, vội hỏi Vĩnh An đế: "Hoàng thượng muốn đi vi hành sao? Dẫn theo Nhị Hoàng tử có phải là hơi bất tiện không?"
Hoàng đế Đại Cảnh luôn có thói quen đi tuần vào mùa xuân, coi như quan sát cuộc sống của nhân dân, chỉ là không phải năm nào cũng sẽ đi. Thật ra lúc tiên đế còn tại vị thì năm nào cũng đi, nhưng tiên đế đi không phải vì quan sát cuộc sống của dân chúng mà là để du ngoạn. Sau khi Vĩnh An đế đăng cơ thì hai ba năm cũng sẽ vi hành một lần, năm nay vừa vặn đúng dịp để đi.
Lần này Vĩnh An đế rời cung quả thật định lấy lý do đi tuần, Khương Mạn hỏi vậy đương nhiên hắn gật đầu, nói: "Lần này trẫm sẽ không đi quá xa, đưa Giác nhi theo vừa lúc có thể cho nó quan sát cuộc sống của nhân dân, hơn nữa Giác nhi thông minh hiểu chuyện, sẽ không tạo thành ảnh hưởng cho nó."
Khương Mạn nghe được Vĩnh An đế đã quyết định, không tìm cách từ chối nữa, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Hoàng thượng chỉ đưa Giác nhi theo thôi sao?"
Vĩnh An đế gật đầu, "Ừm, chỉ đưa Giác nhi theo thôi."
Khương Mạn chần chừ, bây giờ Vĩnh An đế không phải chỉ có mỗi một đứa con là Nhị Hoàng tử, trên Nhị Hoàng tử còn có Nhị Hoàng tử mà? Nếu lần này Vĩnh An đế chỉ đưa một mình Nhị Hoàng tử xuất cung liệu có khiến quần thần nghĩ đây là một tín hiệu của Vĩnh An đế không?
Vĩnh An đế nhìn thần sắc do dự của Khương Mạn thì nghĩ rằng Khương Mạn lo cho Nhị Hoàng tử, hắn nắn nắn tay Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần lo lắng, trẫm sẽ cho người chăm sóc tốt cho Giác nhi."
Khương Mạn buông sự chần chừ trong lòng xuống, gật gật đầu, ôn nhu nói: "Giác nhi đi theo Hoàng thượng đương nhiên thần thiếp yên tâm, chỉ là chiến tranh giữa chúng ta và Bắc Thương còn chưa chấm dứt, lần này Hoàng thượng xuất cung phải chú ý an toàn hơn mới được."
Dương Dực dụng binh như thần, bây giờ Bắc Thương lo đối phó với Dương Dực còn chưa kịp, sợ là không có tinh lực lo mấy chuyện khác.
Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Khương Mạn, Vĩnh An đế cũng không nói vậy với nàng, chỉ nói: "Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đưa Nhị Hoàng tử bình an trở về."
Khương Mạn gật đầu, sau đó nói với Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng cũng phải bình an trở về đấy."
"Được." Vĩnh An đế đảm bảo: "Trẫm cũng sẽ bình an trở về."
"Vậy bao giờ Hoàng thượng xuất cung?" Khương Mạn hỏi.
Vĩnh An đế nói: "Chắc là bảy tám ngày nữa, Liêu Thù còn phải chuẩn bị hộ vệ nữa." Hơn nữa trước khi xuất cung hắn còn phải xử lý vài người cần xử lý, sứ thần Đông Lê quốc đã ở Đại Cảnh được nửa năm cũng nên rời đi rồi, còn cả công chúa Elisa nữa.
Vĩnh An đế định xử lý công chúa Elisa đương nhiên sẽ không kéo dài thời gian, ngay ngày hôm đó đã chọn ra một vương công quý tộc phù hợp, cho người gửi hình và thông tin gia thế đến Từ Ninh Cung.
"Cảnh Phi Ngang?" Elisa nhìn bức họa trên bàn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Một nha hoàn khẽ thăm dò sắc mặt của Elisa, dè dặt nói: "Cảnh Phi Ngang cũng coi như có huyết thống hoàng gia, phụ thân hắn là Thái Quận vương, là đường đệ của tiên đế Đại Cảnh. Thái Quận vương cũng xem như là một vương gia nhàn tản, trong tay không có thực quyền. Cảnh Phi Ngang là con trai thứ năm của Thái Quận vương, tuy rằng không phải loại người quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng hắn tư chất bình thường, không ôm chí lớn giống phụ thân hắn, nếu gả vào đây có thể yên ổn sống qua ngày."
Người hầu bên cạnh Elisa cẩn thận khuyên nhủ: "Công chúa, Đại Cảnh bây giờ không như trước nữa, bọn Nam Man, Bắc Thương bị chèn ép không thở nổi, mà Tây Lăng nội loạn không ngừng, Đại Cảnh bây giờ căn bản chẳng sợ đối địch với Đông Lê chúng ta."
Cho nên, cho dù Hoàng đế Đại Cảnh thật sự cố ý làm nhục công chúa của bọn họ thì bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Huống hồ lúc bọn họ nhắc tới chuyện hòa thân, Hoàng đế Đại Cảnh đã nói sẽ chọn một người vương công quý tộc cho công chúa Elisa. Nói thế nào Cảnh Phi Ngang cũng là người hoàng tộc, Hoàng đế Đại Cảnh đặt mối cho bọn họ cũng không bị xem là quá đáng.
Elisa nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó liền dẫn người bên cạnh xuất cung.
Sứ thần Đông Lê quốc còn chưa đi, chuyện Vĩnh An đế định hôn cho công chúa Elisa bọn họ cũng có nghe nói, chỉ là đối tượng tứ hôn là ai, bọn họ không biết chút nào.
Sau khi Elisa đến tìm bọn họ nói về đối tượng tứ hôn, bọn họ cũng không đồng ý mối hôn sự này. Một quận vương nhàn tản không có thực quyền, thậm chí vị trí quận vương còn không thể kế thừa, cưới một người như vậy thì có tác dụng gì với Đông Lê quốc bọn họ đâu.
"Xem ra Hoàng đế Đại Cảnh căn bản là không có ý định suy nghĩ đến việc liên minh với chúng ta." Đại thần dẫn đầu sứ đoàn là Cát Lan âm trầm nói: "Hoàng đế Đại Cảnh không muốn cưới công chúa Elisa, cũng không định để công chúa gả cho một quyền thần của Đại Cảnh."
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Elisa bất mãn nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha như vậy sao?" Nếu nàng thật sự cứ vậy mà bỏ qua, vậy thì mặt mũi của nàng làm sao giữ được nữa?
Nghĩ như vậy, Elisa kiên định nói: "Ta nhất định phải gả cho Hoàng đế Đại Cảnh, các ngươi mau nghĩ cách đi."
Cát Lan và những sứ thần khác cúi đầu trầm tư một lúc lâu, sau đó Cát Lan ngẩng đầu, nói: " Bây giờ chỉ còn một cách này thôi."
Elisa nhìn về phía Cát Lan, nói: "Cát Lân đại nhân có cao kiến gì?"
"Khiến Hoàng đế Đại Cảnh không thể không cưới công chúa." Cát Lan nói, cho dù không thể trở thành Hoàng hậu của Đại Cảnh, nhưng chỉ cần trở thành phi tần của Hoàng đế Đại Cảnh thì bọn họ có thể tiếp tục trù tính.
Elisa nghi hoặc, lấy thế cục hiện giờ mà nói thì phải làm thế nào mới khiến Hoàng đế Đại Cảnh bắt buộc phải cưới nàng?
Cát Lan nở một nụ cười tươi, trong miệng chậm rãi nhả ra ba chữ: "Mỹ nhân kiều!"
Mỹ nhân kiều là tên một loại huân hương, do một vị sủng phi của Đông Lê quốc sáng tạo ra. Loại huân hương này có thể khiến người ta vô tri vô giác trở nên hứng tình, vị sủng phi kia chính là dựa vào mỹ nhân kiều mới độc sủng nhiều năm ở hậu cung Đông Lê quốc.