Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 17: Gặp Lại



Huyện Minh Thủy ở phủ Hưng Nguyên thuộc về hạ huyện, nhưng nơi này gần biên quan, lại gần núi rừng, cho nên có rất nhiều hàng da cùng vật phẩm của người Hồ, thương nhân ở phía nam rất thích đến nơi này để thu mua vật phẩm, cho nên số lượng người lui tới còn nhiều hơn huyện bậc trung.

Lần trước Mục Dương Linh đi tới huyện thành là mùa đông năm ngoái, khi đó sắp ăn tết, vừa lúc Mục Thạch kiếm lời được một số tiền lớn, liền mang theo thê nhi đến huyện thành để đặt mua hàng tết.

Đã hơn một năm, huyện Minh Thủy cũng không có nhiều biến hóa, vẫn náo nhiệt như trước.

“Cha, chúng ta đi nơi nào?”

“Đi đến chỗ phường thị để nhìn trước, thương nhân đều thu mua hàng hóa ở nơi đó.”

Phường thị ở huyện Minh Thủy cái gì cũng có, hàng da chiếm đa số, tiếp theo chính là dược liệu.

Phủ Hưng Nguyên nổi danh nhất là dược liệu cùng hàng da.

Mục Dương Linh đã xuống xe đẩy, đi ở bên người phụ thân nhìn chung quanh, Mục Thạch thấp giọng nói: “Mấy thương nhân này cha đều đã gặp qua, lần trước đã ép giá rất thấp, chúng ta hãy đi sâu vào bên trong để nhìn xem.”

Mục Dương Linh nhìn mấy thương nhân đứng ở phía sau quầy hàng, đôi mắt chỉ thoáng nhìn Mục Thạch liền dời đi, có người thậm chí còn kiêu căng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Mục Dương Linh không khỏi nhíu mày, không phải thương nhân đều dĩ hòa vi quý sao? Hàng da của lão cha ở trên thị trường chính là thuộc về loại thượng đẳng.

Càng đi, Mục Thạch càng thất vọng, thương nhân đi tới đây làm buôn bán đều là những người lần trước, cũng không có người khác.

Mục Thạch dừng bước chân, nhìn nữ nhi nói: “Ngươi ở chỗ này, cha đi hỏi giá một chút.”

“Vâng.” Mục Dương Linh ngoan ngoãn ngồi ở trên xe đẩy.

Mục Thạch cầm một tấm da lông đi đến từng nhà để hỏi giá, Mục Dương Linh quan sát người trong phường thị, cố ý nhìn mấy người thương nhân đang thu mua hàng da ở xung quanh, thì phát hiện giá thu mua của bọn họ đều không sai biệt lắm, chỉ khi gặp được hàng hóa thuộc loại tốt thì mới nâng giá, nhưng cũng không cao, phần lớn là nâng lên hai ba lần liền có người không nhẫn nhịn được phải rời đi.

Mục Dương Linh đã biết, mấy người thương nhân này đã liên hợp thống nhất với nhau để đè thấp giá hàng da của Mục Thạch.

Mục Dương Linh có chút chán ghét mà nhíu mày, không ngờ cách đó không xa có một thiếu niên đang cảm thấy kinh hỉ khi nhìn thấy nàng.

Tề Hạo Nhiên kéo lấy tay của Phạm Tử Câm, chỉ vào Mục Dương Linh cao hứng nói: “Tử Câm, mau nhìn đó là ai? Vừa rồi chúng ta còn nói khi nào có thời gian sẽ đi báo ân, kết quả người đã tới rồi.”

Phạm Tử Câm nhìn thấy Mục Dương Linh ngồi ở trên xe đẩy cũng có chút kinh ngạc, “Tại sao nàng ấy lại ở chỗ này?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Khẳng định là tới bán hàng da, nàng có tay nghề săn thú tốt như vậy, trong nhà nhất định cất giữ không ít hàng da, đi, chúng ta đi qua nhìn xem, nếu có hàng tốt, chúng ta cũng mua mấy tấm.” Tề Hạo Nhiên lôi kéo Phạm Tử Câm đi qua.

Phạm Tử Câm có trực giác không tốt, người này xuất hiện cũng quá trùng hợp, bệnh đa nghi một khi nổi dậy, khó tránh khỏi việc sẽ suy nghĩ nhiều.

Bọn họ mới vừa tìm được Tu Viễn đại ca người này liền xuất hiện, nếu là gian tế do người Hồ phái tới, hoặc là thám tử do triều đình phái tới thì làm sao bây giờ? Cũng có khả năng là đối thủ muốn đối phó Tu Viễn đại ca phái tới……

Phạm Tử Câm còn đang miên man suy nghĩ, Tề Hạo Nhiên đã cao hứng đi lên muốn chụp bả vai của Mục Dương Linh.

Mục Dương Linh nhạy bén duỗi tay bắt lấy tay của Tề Hạo Nhiên, hơi hơi uốn éo, Tề Hạo Nhiên liền “Oa” kêu lên, hô: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, là ta a Mục cô nương, ngươi không nhớ rõ ta?”

Mục Dương Linh nhìn thấy là Tề Hạo Nhiên, liền nhanh chóng buông tay ra, nàng nhìn thấy hai người bọn họ ở đây cũng có chút kinh ngạc, “Là các ngươi? Các ngươi đã tìm được người nhà?”

Phạm Tử Câm rụt rè nói: “Còn muốn đa tạ Mục cô nương, buổi chiều ngày hôm qua chúng ta đi tới huyện thành liền tìm được người nhà, vì sao Mục cô nương lại đến huyện thành?”

“Ta đi theo cha của ta tới đây để bán hàng da, Tề công tử, tay của ngươi không có việc gì chứ?”

Tề Hạo Nhiên thả tay xuống nói: “Ngươi có sức lực thật lớn a, bất quá không quan trọng, ta từ nhỏ đã bị đánh thành thói quen.”

Phạm Tử Câm liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của hắn, lạnh lùng cười.

Tề Hạo Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi Mục Dương Linh : “Mục cô nương, vậy cha ngươi đâu?”

“Hắn đi hỏi giá.”

Tề Hạo Nhiên khó hiểu nói: “không phải giá hàng đều giống nhau sao? Vì sao còn muốn đi hỏi?” Sáng sớm hắn đã cùng Phạm Tử Câm tới đây đi dạo, cũng phát hiện giá thu mua hàng da ở đây đều không sai biệt lắm.

Mục Dương Linh bất đắc dĩ nói: “Bọn họ cố ý đè thấp giá hàng của nhà ta, giá thấp một nửa so với người khác, cho nên cha ta muốn tìm một nhà khác nhìn xem có thể tăng giá lên một chút hay không.”

Tề Hạo Nhiên kinh ngạc, “Vì sao? Cha ngươi đắc tội với các thương nhân?”

“Không có,” Mục Dương Linh hừ lạnh một tiếng, “Bất quá là khi dễ cha ta lớn lên giống người Hồ mà thôi.”

Phạm Tử Câm nhướng mày, chỉ vào Mục Thạch đang hỏi giá nói: “Người này chính là phụ thân của ngươi?”

Mục Dương Linh gật đầu.

Tề Hạo Nhiên không có hảo cảm với người Hồ, hắn cẩn thận nhìn Mục Thạch, nói: “Cũng chỉ có đôi mắt cùng cái mũi giống một chút, lớn lên vạm vỡ một chút, cũng không phải đặc biệt giống a, cha ngươi có huyết thống của người Hồ?”

Mục Dương Linh gật đầu, “Tổ phụ của ta có một nửa huyết mạch là người Hồ, nhưng một nhà của chúng ta đã ở thôn Lâm Sơn từ rất lâu, cha ta có không ít bạn tốt ở Thất Hương Trấn, trước kia ở huyện thành cũng khá tốt, nhưng không biết vì sao, sau khi huyện thành có thêm một số thương nhân, một hai năm nay thường xuyên đem hàng da của phụ thân ta áp giá xuống thấp, nếu phủ Hưng Châu không quá xa, cha ta nhất định sẽ cõng hàng da đi đến Hưng Châu để bán, tội gì ở chỗ này để bọn họ khi dễ.”

Nói Mục Thạch lớn lên giống người Hồ, là bởi vì bên người đều là người Hán, Mục Thạch có đôi mắt sâu, ngũ quan cũng tương đối tục tằng, cái mũi hơi cao, dáng người cũng cao lớn, ở trong một đám người Hán thân cao chỉ tới cằm của hắn thì có chút cảm giác hạc trong bầy gà.

Nhưng ở trong quân đội thì sẽ không có vẻ đột ngột, Tề Hạo Nhiên ở trong kinh thành cũng gặp qua không ít người như vậy, cũng không cảm thấy đối phương rất giống người Hồ.

Phạm Tử Câm trầm ngâm một lát liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, nói: “Hàng da của phụ thân ngươi tựa hồ không tồi.”

“Đó là tự nhiên, tổ phụ của ta có tay nghề xử lý da lông rất tốt, cha ta được chân truyền từ tổ phụ, nhà ta săn thú được da lông đều là do cha ta xử lý, ở trong phường thị thuộc về loại thượng đẳng.”

“Vậy thì khó trách, nhà của ngươi có tay nghề săn thú tốt, xử lý da lông cũng tốt, giá vừa cao vừa có số lượng lớn, muốn đặt mua hàng da của nhà ngươi tự nhiên là phải tốn không ít bạc, những thương nhân này thấy phụ thân ngươi có diện mạo giống người Hồ, mà bá tánh bản địa lại có thù hận với người Hồ, cho nên mới quyết định đi ép giá. Bằng không, nếu là người Hán bản địa làm buôn bán thì bọn họ sẽ không dám làm ra loại chuyện như vậy.”

Sở dĩ người làm buôn bán sẽ liên hợp với nhau chính là vì dự phòng ở tha hương bị bá tánh bản địa ức hiếp, mà bá tánh bản địa vì không muốn bị thương nhân ép giá quá tàn nhẫn cũng sẽ liên hợp lại với nhau, nếu có người bị ép giá quá mức, sẽ có người cùng làm buôn bán đi kháng nghị, nhưng Mục Thạch hiển nhiên không được tính vào trong đó.

Mục Dương Linh nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Bên trong đám thương nhân có người bị bài xích khi làm buôn bán không?”

Phạm Tử Câm tán dương nhìn thoáng qua Mục Dương Linh, nói: “Việc này ta cũng không biết, bất quá có thể hỏi một chút phường chủ nơi này, hắn chắc chắn sẽ biết.”

Đôi mắt của Mục Dương Linh tỏa sáng nhìn hai người bọn họ, “Các ngươi có quen biết với phường chủ ở nơi này sao?” Mục Dương Linh đã sớm chú ý tới quần áo đẹp đẽ quý giá trên người bọn họ, không còn là bộ dáng chật vật mà ngày hôm qua nàng nhìn thấy.

Phạm Tử Câm đang muốn nói về ân tình ngày hôm qua, nghe vậy thì mỉm cười gật đầu nói: “Tuy không quen biết, nhưng hẳn là có thể nhìn thấy, nếu Mục cô nương muốn gặp hắn, ta có thể kêu người dẫn hắn tới đây.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...