Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 45: Dạy
Lưu Nhị Tiền quyết định tìm đến nhà cua hai nhi tử cùng hai cháu trai, nói: “Các ngươi thu thập một chút, ngày mai đi theo chất nữ của các ngươi vào trong núi, trong núi con thỏ đã thành hoạ, hiện tại công việc trong nhà cũng không còn nhiều, có tức phụ các ngươi là đủ rồi.”Trong mắt của Lưu Đình hiện lên ánh sáng, âm thầm kích động, “Nhị thúc, cha của ta đã đáp ứng rồi?”Lưu Nhị Tiền trừng hắn, “Lão tử đã ở chỗ này nói cùng các ngươi, ngươi cảm thấy như thứ nào?” Mặc dù đại ca không đồng ý, nhưng cũng không ngăn đón hắn được.“Nếu các ngươi cảm thấy băn khoăn, quay đầu lại thu thập một ít nông sản đưa qua đó, tức phụ của Thạch Đầu không trồng trọt cũng không trồng rau, trong nhà rau xanh đều phải mua để ăn.”Mấy thứ này nhà nông không thiếu, bốn người đều đồng ý.Buổi tối đi ngủ Lưu Đình đem tin tức tốt này nói cùng thê tử, nói: “Trong khoảng thời gian này thân thể của mấy hài tử đang trong giai đoạn phát triển, nếu có thể ăn nhiều thịt, khẳng định sẽ mạnh khỏe, cũng sống được lâu.”Hài tử ở nông thôn có tuổi thọ không cao, cho dù đại nhi tử Lưu Lãng đã mười một tuổi, vẫn như cũ không có bảo hiểm, huống chi phía dưới còn có hai tiểu hài tử?Lưu Triệu thị cũng cao hứng không thôi, “Ngươi vào trong núi đi, ta sẽ ở nhà làm việc, khi vào núi ngươi phải nghe theo lời nói của A Linh, đừng đi xa, cảm thấy không thích hợp thì chạy nhanh ra bên ngoài, ngươi chính là trụ cột trong nhà, có vài thứ kia tự nhiên tốt, không có chúng ta cũng có thể sống tốt, ngươi cũng không nên tham nhiều.”Hai phòng khác cũng đang dặn dò về chuyện này, chỉ có tiểu nhi tử Lưu Hiên của Lưu Nhị Tiền còn chưa có thành thân, về đến nhà liền lên giường đi ngủ, ngày hôm sau gà mới kêu lần thứ hai thì hắn đã phấn chấn tinh thần.So sánh với mục tiêu của nhóm đường ca cùng ca ca, hắn đơn giản hơn nhiều, săn con thỏ, ăn thịt.Huynh đệ bốn người thu thập xong, sáng sớm liền đứng ở trước cửa của Mục gia.Mục Thạch đi ra ngoài nhìn thấy bọn họ thì hơi sửng sốt, Mục Dương Linh liền nói: “Cha, hôm nay ngươi tự mình vào núi, ta mang các cữu cữu đi vào.”Mục Thạch do dự một chút liền gật đầu, dù sao ngày thường hắn cũng không đi cùng đường với nữ nhi, địa phương mà hắn đi thì sâu hơn nhiều.“Ngươi đừng mang các cữu cữu vào quá sâu, chỉ được đi đến khu vực có nhiều cây táo .”Mục Dương Linh đồng ý, nhìn Mục Thạch đã đi vào núi thì mới nhìn bốn người cữu cữu nói: “Đi thôi, chúng ta vào núi.”Hôm nay bọn họ chủ yếu học bố trí bẫy rập, chờ ngày hôm sau lại đến thu, Mục Dương Linh đối với nơi này rất quen thuộc.Tiến vào núi rừng đi đường cỡ ba mươi phút thì có một mảng cây táo, lại qua không bao lâu thì quả táo đã có thể thu, thanh niên trong thôn sẽ kết bạn cùng nhau để tiến vào nơi này ngắt lấy quả, nhưng ngày thường nơi này ít có người tới, cho nên trên mặt đất đã rơi xuống một tầng lá rụng thật dày, còn có quả táo đã khô héo rơi xuống mặt đất.Lưu Đình duỗi tay ở trên cây hái được một quả nhét vào trong miệng, nói: “Không tồi, lại qua hai mươi ngày là có thể thu.”Dã táo ở trong núi còn lâu chín hơn cây trồng ở bên ngoài.Mục Dương Linh nhìn khắp nơi một chút, nói: “Biểu cữu, con thỏ thích đào động ở gần đây, nhưng cũng có động vật yêu thích ăn dã táo cũng thích tới đây để đi dạo, cho nên các ngươi không được đi xa, nếu xảy ra chuyện thì hô to một tiếng.” Hôm nay Mục Dương Linh đã cố ý mang theo cung lớn, chính là vì để dự phòng việc ngoài ý muốn.Bốn người cữu cữu đều đồng ý.Mục Dương Linh đi tuần tra một chút, xem xét dấu vết con thỏ thường xuyên lui tới sau đó để lại một kí hiệu, một lát nữa sẽ làm bẫy rập ở chỗ này.Lúc này trời vừa mới sáng, tia nắng ban mai xuyên thấu qua lá cây rơi trên mặt đất, làm biểu tình của Mục Dương Linh trở nên nhu hòa hơn.Lưu Đình phi phi hai tiếng, cầm lấy cái cuốc đi qua, hỏi: “A Linh, chúng ta bắt đầu từ nơi nào?”“Trước tiên đào ở chỗ này, Trang biểu cữu, ngươi cùng Viên biểu cữu hãy dựa vào sự chỉ dạy trước kia mà cha ta đã dạy cho các ngươi đem dây thằng bố trí ở chỗ này để ta làm dấu vết, Hiên biểu cữu, đi, ta mang ngươi đi tìm động thỏ để đào, lát sau chúng ta đi huân con thỏ.”Đôi mắt của Lưu Hiên sáng lấp lánh.Mục Dương Linh dạy hắn nhìn dấu vết như thế nào, phán đoán dấu vết lớn nhỏ và chủng loại động vật, nhưng Lưu Hiên nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra phiến bụi cỏ này cùng phiến bụi cỏ kia có quan hệ gì, vì sao phiến bụi cỏ kia đã từng có hồ ly đi qua.Mục Dương Linh kỳ quái nhìn hắn, “Hiên cữu cữu, ngươi không ngửi được ở đây có một cổ mùi vị sao?”“……” Lưu Hiên nói: “Không có, ta chỉ ngửi được hương vị của dã táo.”“…… Vậy ngươi có nhìn ra cỏ ở chỗ cây tùng có cái gì không giống với những chỗ khác?” Mục Dương Linh chỉ vào một bụi cỏ cao không qua đầu gối cách đó không xa hỏi.Lưu Hiên nhìn kỹ xem, nói: “Giống như bị áp cong.”“Vậy bên cạnh cây tùng?” Mục Dương Linh chỉ một mảnh cỏ sau cây tùng, cũng hơi cong, không nhìn kỹ đúng là nhìn không ra.“Cũng bị áp cong.”Mục Dương Linh gật đầu, “Biết bị áp cong như thế nào không?”Lưu Hiên lắc đầu.Mục Dương Linh chỉ vào bụi cỏ đầu tiên ở cạnh cây tùng nói: “Đây là bị gió thổi.”Lưu Hiên: “……”“Ngươi nhìn bên kia có một mảnh đất trống lớn, đứng ở chỗ này vừa lúc gió có thể thổi đến, nói cách khác, vị trí này là đối diện đầu gió, nhìn từ góc độ này thì cỏ có độ cong rất trơn nhẵn, không giống như bị động vật đè áp.”Lưu Hiên hưng phấn gật đầu, “Ta nhìn đã hiểu.”“Vậy ngươi nói xem bụi cỏ thứ hai thì như thế nào?”Lưu Hiên chần chờ nói: “Cũng bị gió thổi?”“Không phải, là bị lợn rừng đi qua đè cong.”“……” Lưu Hiên nhìn lại, hỏi: “Tại sao ngươi biết?”“Trên mặt đất có một dấu móng heo nhợt nhạt, phía sau cây còn có hai cục phân heo.”Lưu Hiên quỳ rạp trên mặt đất nhìn nửa ngày cũng không thấy cái dấu móng heo nhợt nhạt, nhưng phía sau cây thì thấy được phân heo, không chú ý sẽ không thấy, bởi vì dưới gốc cây cỏ cũng rất dày, không vạch ra nhìn căn bản sẽ không phát hiện được.“Tăng thêm bụi cỏ này đã đột nhiên cong hai phần ba, cho nên nhất định là bị đồ vật áp cong……”Ánh mắt của Lưu Hiên nhìn qua nhìn lại ở hai mảnh bụi cỏ, vẫn không nhìn thấy độ cong không giống nhau, hắn chuyển ánh mắt hình nhang muỗi nhìn chất nữ, nói: “A Linh, ngươi đừng dạy ta phân biệt nữa, ngươi trực tiếp nói cho ta biết động thỏ ở nơi nào, ta đi huân.”“…… Được, động thỏ ở ngay bụi cỏ phía dưới gốc cây cách đó không xa vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, vừa rồi ngươi vạch ra bụi cỏ không nhìn thấy cái động sao?” Mục Dương Linh kêu hắn nhìn hai bụi cỏ là vì muốn tiếp tục dạy hắn làm như thế nào để phân biệt động thỏ, bất quá thực hiển nhiên, công khóa mà nàng đã chuẩn bị tốt đã không dùng được.Lưu Hiên sờ sờ cái mũi, chạy tới nhìn cái động kia, hỏi: “Mọi người đều nói động thỏ có rất nhiều cửa ra vào, cửa động ở chỗ khác nằm ở nơi nào?”“Ta tìm xem.” Mục Dương Linh ở gần đây xoay một vòng, liền tìm thấy một cái cửa động khác, nhìn Lưu Hiên nói: “Ngươi canh chừng nơi này, lấy bao tải trùm cửa động, ta đi nhóm lửa huân con thỏ.”Trong rừng cây cối rất phát triển, một ngọn lửa nhỏ đều có khả năng xảy ra hoả hoạn, cho nên mỗi lần Mục Dương Linh nhóm lửa đều sẽ rất cẩn thận, lần đầu tiên nàng mang đám người Lưu Hiên vào núi, thật sự không yên tâm đem chuyện quan trọng như vậy giao cho hắn.Mục Dương Linh dạy hắn một ít kỹ xảo, liền kéo mấy cái cỏ xanh cùng một phen cỏ khô đặt ở cửa động, nhẹ nhàng chà sát đá lửa, chờ lửa đốt cỏ xanh huân ra rất nhiều khói, lúc này mới đặt ở cửa động, dùng lá cây lớn mới vừa hái tới dùng sức chặn cửa động.Đa số khói sinh ra đều bay vào trong động, chỉ chốc lát sau, khói đã bay ra từ trong một cái động khác, Mục Dương Linh biết kết quả của chuyện này cũng không sai biệt lắm, nàng sợ còn có cửa động chưa tìm ra, cho nên giương mắt nhìn bốn phía, dự dịnh chờ đến địa phương khác tràn ra khói thì chạy tới lấp kín.Hai người rất may mắn, cái động thỏ thứ nhất chỉ tìm được có hai cửa động, đợi thêm một lát, đám người ở bên kia của Lưu Hiên đã truyền đến tiếng kinh hô, một con thỏ trắng như tuyết từ trong động chạy ra trực tiếp vọt vào trong bao tải của hắn.Lưu Hiên nhìn thấy không còn con thỏ chạy ra nữa liền cột lại miệng bao tải, cao hứng hô: “A Linh, ngươi mau tới đây xem a, con thỏ trắng như tuyết, quá xinh đẹp.”Mục Dương Linh chạy tới xem, một con thỏ tuyết trắng rất lớn, bốn con thỏ con đang an tĩnh lo sợ không yên nằm ở phía dưới bao tải, Mục Dương Linh cao hứng nói: “Hiên biểu cữu, vận khí của ngươi thật tốt, loại thỏ tuyết trắng này các công tử tiểu thư ở huyện thành rất thích, chờ một chút chúng ta chạy nhanh xuống núi, kêu cha ta đưa tới huyện thành, khẳng định có thể bán ra một cái giá tốt.”Lưu Hiên giơ lên gương mặt tươi cười, “Ta làm gì có vận khí tốt, rõ ràng là A Linh có phúc khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương