Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
Giang Trạch cười hắc hắc, “Ai u, thì ra là Tri phủ đại nhân a, thứ cho ánh mắt của tiểu nhân vụng về, lần này đúng là không nhận ra ngài, đôi mắt của tiểu nhân chỉ lo nhìn về đằng sau, chỉ dính vào trên người của người nọ ở phía sau ngài, trong lúc nhất thời không thấy được ngài, xin ngài thứ tội.”Nói xin thứ tội, nhưng cũng không xuống ngựa, trực tiếp phất tay nói: “Các huynh đệ, mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, người mặc quần áo nha dịch ở phía sau Tri phủ đại nhân, có phải chính là Tiền Thụ đã thông đồng với địch bán nước hay không.”Tiền Thụ biến sắc, đặt mông ngồi dưới đất, giải thích, nói: “Ta không thông đồng với địch bán nước, ta không có.” Sau đó liền ôm lấy đùi của Ngô Thiện Tài khóc ròng nói: “Đại nhân, đại nhân, hạ quan không có thông đồng với địch bán nước a, hạ quan chỉ nhát gan, ném thành chạy trốn mà thôi, thật sự không có bán nước a, ngài nhất định phải cứu cứu ta nha, ta chính là tiểu công tử của cữu cữu a.”Trên mặt Ngô Thiện Tài xanh trắng đan xen, quát lớn nói: “Ồn ào cái gì? Đi qua một bên.” Quay đầu mặt mũi đầy giận dữ nhìn Giang Trạch, “Giang Trạch, ngươi không xứng nói chuyện cùng bản quan, kêu tướng quân của nhà ngươi tới đây, Tiền Thụ là quan địa phương, thuộc về sự cai quản của bản quan, còn chưa tới phiên tướng quân của các ngươi xử lý.”Sắc mặt của Giang Trạch chậm rãi trầm xuống, mắt lạnh nhìn Ngô Thiện Tài, thong thả ung dung nói: “Ngô đại nhân, Tiền Thụ là do ngài quản, nhưng hắn dung túng cho quân Kim vào thành, thông đồng với địch bán nước đã dính đến Binh Bộ, đại nhân của chúng ta có quyền tra hỏi, hiện giờ Tiền Thụ nơi nào cũng không đi, chỉ bỏ chạy đến chỗ của ngài, hạ quan còn nhớ rõ khi Tề tướng quân trở về thành cứu viện chính là bị Tri phủ đại nhân nhốt ở bên ngoài cửa thành, nếu tướng quân nhà ta không nghĩ nhiều cách nhảy lên cửa thành, phủ Hưng Châu này chỉ sợ cũng đã bị quân Kim công hãm?”Hoàng sư gia không khỏi nhắm mắt, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra.Tề Tu Viễn không thể bảo vệ được châu huyện là do hắn thất trách, nhưng hắn bị nhốt ở bên ngoài cửa thành làm mất đi cơ hội tốt đi cứu viện cũng là sự thật, triều đình vô cùng có khả năng sẽ không định tội hắn, mà sẽ định tội Ngô Tri phủ đã ra lệnh đóng chặt cửa thành không cho người vào thành.Hơn nữa Tiền Thụ là môn sinh đắc ý của Ngô Thiện Tài, lại bỏ thành trốn đi, hiện tại thứ muội của Tiền Thụ là tam di nương trong phủ, việc vu oan giá họa này cũng thật dễ dàng a.Trên trán của Ngô Thiện Tài cũng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn lại không thể nói hắn đã chịu người sai sử, lời này vừa ra, không tội cũng có tội, hiện giờ chỉ có thể đẩy chuyện này lên trên người của những binh sĩ thủ thành.“Người tới, bắt Tiền Thụ mang về thẩm vấn, Ngô đại nhân, nếu ngài có nghi vấn thì đến Tây doanh mà hỏi.”Bọn lính xông lên liền bắt lấy Tiền Thụ đang tránh ở phía sau Ngô Thiện Tài, Tiền Thụ gắt gao ôm lấy đùi của Ngô Thiện Tài, kêu khóc nói: “Đại nhân cứu cứu hạ quan a, hạ quan là oan uổng, hạ quan thật là oan uổng……”“Chưa ăn cơm sao? Bắt có một người mà mất cả buổi, hắn đang lôi kéo quần áo của Ngô Tri phủ, còn không mau lôi hắn ra cho ta.”Hai tên binh lính tiến đến bắt người liếc nhau, trên tay cùng nhau ra sức, không chỉ kéo được Tiền Thụ ra ngoài, ngay cả quần áo của Ngô Tri phủ cũng bị kéo hỏng.Giang Trạch vừa lòng nhìn bộ dáng chật vật của Ngô Tri phủ.Tiền Thụ bị kéo đến Tây doanh, nhìn thấy tướng sĩ như hổ rình mồi, vẻ mặt của hắn đầy đau khổ, chắp tay thi lễ, “Hạ quan thật sự không có thông đồng với địch bán nước, thật sự không có a.”Tề Tu Viễn dạo bước lại đây, vây quanh hắn xoay ba vòng, lại cười nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không có khả năng thông đồng với địch bán nước, ngươi còn chưa có gan để làm chuyện này, bất quá ta đang cần ngươi ở lại Tây doanh một đoạn thời gian, đúng rồi, quần áo của tướng sĩ chúng ta vừa lúc đang thiếu người giặt tẩy, trước khi bị chém đầu, ngươi làm ra chút cống hiến cho chúng ta đi.”Hai chân của Tiền Thụ hơi run, thanh âm trở nên run rẩy, “Chém…… Chém đầu?”Tề Tu Viễn cười như không cười nhìn hắn, “Thế nào, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống? Bỏ thành trốn đi, nếu ngươi chạy trốn không thấy bóng dáng, sửa tên đổi họ không người nào biết cũng liền thôi, ngươi lại cố tình chạy tới trong phủ Ngô Tri phủ, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không có ép buộc ngươi nhận tội danh thông đồng với địch bán nước, đây chính là tội tru di cửu tộc.”Tiền Thụ “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, trong lòng hối hận vô cùng.Tề Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi, phân phó Giang Trạch nói: “Đem người dẫn đi, gần đây có việc nặng việc dơ cứ việc sai sử hắn.”Giang Trạch lên tiếng đáp ứng, nhìn thấy Tề Tu Viễn đã rời đi liền ngồi xổm trước mặt Tiền Thụ, kéo khóe miệng, nói: “Ngươi có biết huyện Minh Thủy đã chết bao nhiêu người không?”Tiền Thụ ngây ngốc nhìn hắn.“Ba cái hương trấn, người sống sót cuối cùng nhân số không đến hai phần ba của một trấn, đặc biệt là Thất Hương trấn, cơ hồ tất cả thôn trang đều bị quân Kim phá hủy bằng một mồi lửa. Nếu ngươi không mang theo đại bộ phận nha dịch trốn đi, bọn họ vốn dĩ có thể may mắn chạy thoát, nửa canh giờ, chỉ cần kiên trì nửa canh giờ thì viện quân của chúng ta đã đến, ngươi nói, ngươi có nên giết hay không?”Tiền Thụ lẩm bẩm nói: “Ta…… Ta không phải cố ý, ta chỉ không muốn chết mà thôi……”Giang Trạch đứng dậy, từ trên cao nhìn hắn, nói: “Không có người nào muốn chết, nhưng bởi vì ngươi, mà nhiều người phải chết, ngươi nên bị chém đầu, trước khi ngươi chết ngươi liền làm chút cống hiến cho chúng ta đi.”Kỳ thật trong cái nhìn của Giang Trạch, không chỉ có Tiền Thụ đáng chết, Ngô Thiện Tài cũng đáng chết, nếu hắn không nhốt tướng quân ở bên ngoài cửa thành, bọn họ cũng sẽ không bị động như thế, viện quân cũng sẽ không phải đợi thật lâu mới được phái ra?Ngô Thiện Tài kinh hoảng thất thố, nhìn nạn dân bên ngoài đang xúm lại phủ nha, cắn chặt răng, nói: “Hoàng sư gia, nếu không chúng ta lấy ra một ít lương thực để cứu tế nạn dân? Bọn họ cứ vây quanh ở bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt a.”Từ sau khi Mục Dương Linh vạch trần về chuyện của kho lương thực, những nạn dân này làm thế nào cũng không chịu thế chấp khế đất, lại dần dần vây bên ngoài phủ nha, đuổi như thế nào cũng đuổi không đi.Bên ngoài đang vây quanh một đám nạn dân đang bị đói tàn nhẫn, buổi tối Ngô Thiện Tài cũng ngủ không an ổn, mới hai ngày đã chịu không nổi.Hoàng sư gia cũng biết kế hoạch của Ngô Tri phủ cùng nhóm lão gia hương thân, nghe vậy thì nghĩ nghĩ, châm chước nói: “Chỉ sợ Hà viên ngoại bọn họ sẽ có ý kiến……”“Ta cũng có ý kiến đâu, nạn dân cũng không vây nhà của bọn họ,” Ngô Tri phủ xoay quanh, “Bọn họ cũng đủ tàn nhẫn, muốn lấy lợi tức còn cao hơn vay nặng lãi, chỉ cần không ngốc, ai sẽ đi theo chân bọn họ mượn lương thực?”“Hoặc là bị đói chết, hoặc là mượn lương thực, bọn họ chỉ cần quá đói tự nhiên sẽ chịu thua.”Ngô Tri phủ cười lạnh, “Trừ bỏ chịu thua, bọn họ còn sẽ bạo động, đến lúc đó phủ nha phía sau chúng ta sẽ là cái thứ nhất gặp nạn.”“Đại nhân không bằng chúng ta nói với Tề tướng quân, kêu hắn phái binh tới đây bảo vệ.”Ngô Tri phủ trợn trắng mắt, nói: “Hai chúng ta đều có mối thù một sống một chết, ngươi cảm thấy hắn sẽ đáp ứng?”“Đại nhân không nói ra, sao biết hắn sẽ không đáp ứng?” Hoàng sư gia hữu ý vô tình nói: “Thời gian hợp tác sau này của Đại nhân cùng Tề tướng quân vẫn còn dài, quân lương sang năm còn phải dựa vào ngài kiếm.”Ngô Tri phủ rơi vào trầm tư, hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy việc này có thể được?”Hoàng sư gia chậm rãi gật đầu, “Phải thử một lần.”“Được, ta nghe ngươi,” Ngô Tri phủ nói: “Đi gọi người chuẩn bị cỗ kiệu, chúng ta liền đi Tây doanh.”“Đại nhân, vẫn nên ngồi xe ngựa đi thôi, dọc theo đường đi đều là nạn dân, ngồi xe ngựa thì ổn thỏa hơn.”Ngô Tri phủ liên tục gật đầu, “Đúng vậy, ngồi xe ngựa, mau đi chuẩn bị xe.”Lúc này, Mục Dương Linh đang móc ra thỏi bạc cuối cùng đưa cho Mục Thạch, thở dài nói: “Hazz, đừng nói tiền thuốc, hiện tại chúng ta không đi mượn bạc của bọn họ là tốt lắm rồi.”Mục Thạch đem bạc cất kỹ, không thèm để ý nói: “Chúng ta chỉ cần sống sót, chắc chắn có thể kiếm được tiền, việc quan trọng nhất lúc này chính là mua thêm một chút lương thực, đừng làm cho các hương thân tránh được đao của người Hồ mà sống sót, hiện tại lại bị chết đói.”Thư Uyển Nương lấy ra một cây trâm bạc, “Cũng đem cái này đi cầm đi, có thể mua được bao nhiêu thì mua.”Mục Thạch ngăn lại, “Không cần vật này của ngươi, đây là vật khi chúng ta thành thân ta đã mua cho ngươi, trừ phi là vì bọn nhỏ, bằng không ta không cho ngươi lấy ra sử dụng vì người khác.”Thư Uyển Nương cúi đầu xấu hổ cười, “Về sau ngươi lại mua cho ta là được, hiện tại không phải chúng ta đang rất gian nan sao?”Nhìn cha nương lại diễn cảnh ân ái, Mục Dương Linh cảm thấy hàm răng có chút chua, nàng che lại đôi mắt nói: “Ai nha, mắt của ta muốn bị lủng một lỗ kim.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương