Nương Tử Lại Kiếm Tiền
Chương 10: Cây trâm bạch ngọc
Lộ Tiểu Vân đun thuốc xong, chia ra đút cho Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh uống, nàng nhìn đứa trẻ nhỏ như con mèo, trong lòng đầy trìu mến, đây là người thân của nàng ở thời không này, thân đệ đệ của nàng.
Đứa trẻ rất yếu ớt khiến cho người ta lo lắng, Lộ Tiểu Vân thấm chỉ cũng không dám ôm hắn, ngay cả tiếng khóc cũng yếu ớt, nàng chỉ có thể hết sức thận trọng chiếu cố. Lạc thần y nói thân thể Tĩnh nương hao tổn quá nghiêm trọng, có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh, sau này không thể làm việc nặng, phải dưỡng thật tốt, nếu như không phải gặp được hắn, đã sớm một xác hai mạng.
Lộ Tiểu Vân không chút hoài nghi lời nói của Lạc thần y, đối với hắn tràn đầy cảm kích, nếu như không phải Tiểu Thất gọi thần y tới, nàng cũng không dám tưởng tượng tình huống bây giờ ra làm sao.
Đứa nhỏ bú một chút sữa rồi thiếp đi, Lộ Tiểu Vân đem hắn nhẹ nhàng đặt bên người Tĩnh nương, trong bụng đột nhiên kêu cô cô, lúc này mới phát hiện ra mình đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này thật vất vả mới có thể thở ra.
Dưới ánh trăng cùng ánh lửa, ninh một nồi cháo gạo sền sệt, gạo này cũng là Tiểu Thất tìm người đưa tới, nàng quyết định muốn kiếm nhiều bạc một chút bạc, báo đáp người đã trợ giúp các nàng, không thể làm người tri ân không báo đáp.
Mẹ con mấy người uống xong cháo đặc, cùng nhau chui vào trong chăn, mặc dù nhà lá bốn phía đều thông gió, nhưng hai cái chăn này phá lệ thoải mái cùng mềm mại, ngủ cực kì thoải mái, chỉ chốc lát sau bọn họ liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng tỉnh lại, Lộ Tiểu Vân bất ngờ phát hiện Tiểu Mao Cầu trở lại, nó đang co rúc ở trên chăn ngủ, thân thể trắng trắng co thành hình tròn, cái đuôi đỏ đỏ cuộn trên thân thể, giống như một quả đào sinh nhật lớn.
“Tỷ, tỷ, Tiểu Mao Cầu trở lại.” Lộ Tiểu Linh cao hứng ngay cả giày cũng không xỏ, nhảy xuống giường muốn đến ôm Tiểu Mao Cầu.
Tiểu Linh, đi giày vào, chân trần bước xuống đất sẽ bị lạnh sinh bệnh.” Lộ Tiểu Vân bắt Lộ Tiểu Linh đang hưng phấn lại, bắt nàng ngồi lại ở mép giường xỏ giày. Thuốc của Lạc thần y thật hiệu quả, chỉ uống một chén Lộ Tiểu Linh đã tốt lên.
Nàng thấy Tĩnh nương cùng đứa nhỏ còn đang ngủ, dặn dò Lộ Tiểu Linh không nên ồn ào đến các nàng, rón rén đi ra ngoài nấu thuốc. Lộ Tiểu Linh rất muốn ôm Tiểu Mao Cầu một cái, thấy nó cũng ở đây ngủ thiếp đi, liền hiểu chuyện đi ra ngoài hỗ trợ Lộ Tiểu Vân.
Lộ Tiểu Linh kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, nàng chỉ nhớ hôm qua bị bà nội mắng là dã loại, hôm nay vừa tỉnh dậy, tại sao lại ở trong nhà lá, hơn nữa còn đang đắp cái chăn thoải mái như vậy, bên người nương còn nhiều hơn một đứa trẻ sơ sinh.
Lộ Tiểu Vân đem chuyện hôm qua đại khái nói một lần, Lộ Tiểu Linh nghe đến ánh mắt đều đỏ, nước mắt từng hạt rơi xuống đất, ngắn ngủi một ngày, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Tỷ, thật xin lỗi, Tiểu Linh khiến tỷ bận tâm rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc, muội nói cái gì vậy? Đây không phải là muội sai, muội chỉ cần tin tưởng chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt." Lộ Tiểu Vân trìu mến cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi này, gầy teo nho nhỏ, vóc người chỉ như đứa trẻ năm tuổi, nếu không phải trong thân thể nàng là một linh hồn trưởng thành, đứa trẻ gần tám tuổi, phỏng chừng cũng đã sớm sợ đến choáng váng.
Thấy vết thương trên mặt Lộ Tiểu Linh đã kết vảy, vết thương rất là dữ tợn, tay gầy yếu nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng nói: "Tỷ sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho muội trị mặt, Tiểu Linh không cần lo lắng."
"Tiểu Linh không đau, tiểu Linh không sợ xấu xí, tỷ không cần lo lắng."
Lộ Tiểu Linh bộ dáng hiểu chuyện khiến Lộ Tiểu Vân vừa khổ sở lại vui vẻ yên tâm. Sau khi thuốc được nấu tốt, Lộ Tiểu Linh cũng không sợ đắng, ừng ực ừng ực uống một tô, hai người cùng nhau đút thuốc cho Tĩnh nương, Tĩnh nương mặc dù yếu ớt không thể đứng dậy, vẫn kiên trì cho đứa nhỏ bú sữa, trìu mến vuốt ve đứa nhỏ.
Lộ Tiểu Vân thấy trong mắt nàng có ánh sáng, không giống như ngày hôm qua không còn gì luyến tiếc, biết là nàng kiên cường, cũng yên lòng. Chỉ cần có khát vọng sống, có hy vọng, hết thảy rồi sẽ tốt hơn.
Lúc này Tiểu Mao Cầu cũng tỉnh, nó nhìn thấy Lộ Tiểu Vân thì rất là hưng phấn, chi chi kêu hai tiếng lập tức nhào tới trên người nàng tỏ ra vui mừng, Lộ Tiểu Vân giống như ôm sủng vật vậy, xoa xoa lông mềm mại, thật ấm áp của nó, nàng cùng Lộ Tiểu Linh đem tất cả quần áo có thể mặc đều mặc lên, vẫn là không cách nào chống đỡ gió rét, thật muốn lại chui vào trong chăn.
Lộ Tiểu Linh không nhịn được ê ẩm nói: "Tỷ, Tiểu Mao Cầu cùng tỷ quan hệ thật tốt".
Lộ Tiểu Vân thấy nàng lạnh đến run lẩy bẩy, hôm nay thời tiết có hơi se lạnh, sắp vào đông, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, phải nhanh lên kiếm chút bạc, làm chút áo bông chống lạnh, nếu không sẽ không chịu nổi mùa đông lạnh giá.
"Tiểu Linh, muội bệnh còn chưa khỏi, nhanh vào trong chăn nằm, đừng để bị lạnh."
"Tỷ, muội giúp tỷ làm việc, muội đã khỏe rồi, tỷ xem." Lộ Tiểu Linh nói xong nhảy tại chỗ hai lần.
"Tiểu Linh ngoan, hôm nay không có việc làm, muội nếu là bị lạnh đến bệnh, tỷ cũng không có tiền cho muội mua thuốc, muội đi vào chăn nằm, còn có thể coi chừng một chút nương cùng tiểu bảo bảo."
Lộ Tiểu Linh rối rắm một hồi, cởi giày ra, ngoan ngoãn bò vào chăn, không thể không nói, chăn bông thật ấm áp, nóng ấm thật là thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Lộ Tiểu Vân ôm Tiểu Mao Cầu đi tới chỗ kín gió bên ngoài nhà lá ngồi xuống, nhìn bầu trời ảm đạm nhợt nhạt, không có một tia ra mặt trời, đưa mắt ngắm khắp nơi đều là cảnh tượng khô héo vắng lặng, trong lòng không kiềm được thê lương đứng lên.
Tuy nói Tiểu Thất đã sai người đưa tới chút đồ dùng hàng ngày, nhưng tình cảnh trước mắt là cần bạc. Tiểu Thất đưa tới một túi gạo trắng, đủ mấy người ăn một đoạn thời gian, nhưng ngày ngày uống cháo, ai mà chịu nổi a! Huống chi Tĩnh nương cần dinh dưỡng, các nàng cũng cần quần áo chống lạnh.
“Tiểu Mao Cầu a Tiểu Mao Cầu, ngươi có năng lực đặc biệt gì a.”
“Chi chi chi chi” Tiểu Mao Cầu hưng phấn kêu.
“Ngươi ngoại trừ chi chi chi chi còn làm được gì nữa.”
“Chi chi chi chi”
Lúc xế chiều, Lạc thần y mang Tiểu Thất đến xem tình huống của Tĩnh nương, lại châm cứu một lần, sờ chòm râu hoa râm nói: "Khôi phục cũng không tệ lắm."
Lạc Tề thi châm xong liền hấp tấp xuống núi, hắn còn bận bịu chế tạo thuốc mới, nếu không phải không yên lòng tình huống của Tĩnh nương, căn bản cũng sẽ không ra cửa.
Tiểu Thất nhìn đứa trẻ sơ sinh nhăn nhúm, cau mày nói: "Hắn thật là nhỏ, thật là xấu xí."
“Lớn chút liền dễ nhìn rồi.” Tĩnh nương ôn nhu nói.
“Phải không?" Tiểu Thất nói xong liền chạy ra ngoài tìm hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân chơi đùa, đối với hắn mà nói, trên núi hết thảy đều là mới mẻ, thú vị.
"Tiểu Vân muội muội, tiểu gia ta mặc quần áo này còn phô trương không." Tiểu Thất hưng phấn la hét.
Cậu bé trước mắt này mặc dù mặc vải thô áo gai, vẫn như cũ không che giấu được khí chất độc nhất vô nhị kia, đó là tu dưỡng lâu dài hun đúc ra, hết lần này tới lần khác đứa bé này lại rất ngây thơ.
"Không phô trương, một chút cũng không phô trương." Lộ Tiểu Vân cười nói.
"Ta tới nhóm lửa, ta tới nhóm lửa." Tiểu Thất đoạt lấy cành khô trong tay Lộ Tiểu Vân, nghiêm túc bỏ vào trong đống lửa, nhìn ngọn lửa đột nhiên bốc lên tới, cười thập phần vui vẻ.
Qua hai ngày, Lạc thần y không có lại tới, tình huống Tĩnh nương đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn yếu ớt không thể xuống giường. Lộ Tiểu Vân biết đây là lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ, khí huyết không đủ, phải bồi bổ thật tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định đi mượn ít bạc trong thôn, bất kể là cho Tĩnh nương bổ thân thể, hay là kiếm bạc đều cần tiền vốn. Chẳng qua là ai sẽ mượn cho nàng chứ? Người trong thôn cũng không giàu có, lại thêm danh tiếng Lộ gia, ai! Chỉ có thể đi một bước tính một bước đi.
“Nương, con đi trong thôn xem có thể mượn ít bạc hay không, người có chuyện gì thì để cho Tiểu Linh hỗ trợ một chút, chớ miễn cưỡng chính mình."
Tĩnh nương ở trong quỷ môn quan dạo một vòng, tỉnh lại thấy con gái khôn khéo hiểu chuyện, mình lại sinh con trai, đủ để an ủi Lộ Trường Lâm trên trời có linh thiêng, trong lòng đột nhiên liền bình thường trở lại, ngay cả hận ý với Lộ Lý thị cũng mất, nàng chỉ muốn thật tốt nuôi lớn mấy hài tử này.
"Mượn bạc, có ai sẽ cho chúng ta mượn."
"Con cũng không biết, thử một chút đi! Lạc thần y nói người cần phải bồi bổ tốt một chút, mới có thể chăm sóc kỹ đệ đệ, chúng ta cũng cần mua mấy cái áo bông chống lạnh, cũng không thể lạnh đến sinh bệnh đi!"
Tĩnh nương trầm mặc, cúi đầu nhìn đứa nhỏ gầy yếu trong ngực, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Lộ Tiểu Vân thấy nàng như vậy, cho là nàng đồng ý, bước chân đi ra ngoài.
"Vân nhi, chờ một chút."
Tĩnh nương từ trong chăn dưới người mò ra một cái hà bao bạc màu đưa cho Lộ Tiểu Vân, mở ra, bên trong lại có một cây trâm bạch ngọc, toàn thân màu trắng, một đầu có hình hoa mai, độc đáo, tao nhã, nhìn đáng giá không ít bạc, không nghĩ tới Tĩnh nương còn giấu một món đồ quý giá như vậy.
"Năm đó thời điểm cha ngươi giàu có, mua cho ta không ít đồ trang sức, đều bị bà nội ngươi các nàng lấy đi, cây trâm này là tín vật đính ước cha ngươi cho, ta giấu kỹ mới giữ được, ngươi đem nó cầm đi bán đi! Mua ít đồ trở lại." Tĩnh nương mắt nhìn chằm chằm cây trâm trong tay Lộ Tiểu Vân, trong mắt là tràn đầy không nỡ, đây là đồ vật cuối cùng Lộ Trường Lâm lưu lại cho nàng.
Lộ Tiểu Vân vốn không muốn cầm cây trâm, nhưng suy nghĩ một chút lại không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ đem cây trâm chuộc về."
Đứa trẻ rất yếu ớt khiến cho người ta lo lắng, Lộ Tiểu Vân thấm chỉ cũng không dám ôm hắn, ngay cả tiếng khóc cũng yếu ớt, nàng chỉ có thể hết sức thận trọng chiếu cố. Lạc thần y nói thân thể Tĩnh nương hao tổn quá nghiêm trọng, có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh, sau này không thể làm việc nặng, phải dưỡng thật tốt, nếu như không phải gặp được hắn, đã sớm một xác hai mạng.
Lộ Tiểu Vân không chút hoài nghi lời nói của Lạc thần y, đối với hắn tràn đầy cảm kích, nếu như không phải Tiểu Thất gọi thần y tới, nàng cũng không dám tưởng tượng tình huống bây giờ ra làm sao.
Đứa nhỏ bú một chút sữa rồi thiếp đi, Lộ Tiểu Vân đem hắn nhẹ nhàng đặt bên người Tĩnh nương, trong bụng đột nhiên kêu cô cô, lúc này mới phát hiện ra mình đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này thật vất vả mới có thể thở ra.
Dưới ánh trăng cùng ánh lửa, ninh một nồi cháo gạo sền sệt, gạo này cũng là Tiểu Thất tìm người đưa tới, nàng quyết định muốn kiếm nhiều bạc một chút bạc, báo đáp người đã trợ giúp các nàng, không thể làm người tri ân không báo đáp.
Mẹ con mấy người uống xong cháo đặc, cùng nhau chui vào trong chăn, mặc dù nhà lá bốn phía đều thông gió, nhưng hai cái chăn này phá lệ thoải mái cùng mềm mại, ngủ cực kì thoải mái, chỉ chốc lát sau bọn họ liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng tỉnh lại, Lộ Tiểu Vân bất ngờ phát hiện Tiểu Mao Cầu trở lại, nó đang co rúc ở trên chăn ngủ, thân thể trắng trắng co thành hình tròn, cái đuôi đỏ đỏ cuộn trên thân thể, giống như một quả đào sinh nhật lớn.
“Tỷ, tỷ, Tiểu Mao Cầu trở lại.” Lộ Tiểu Linh cao hứng ngay cả giày cũng không xỏ, nhảy xuống giường muốn đến ôm Tiểu Mao Cầu.
Tiểu Linh, đi giày vào, chân trần bước xuống đất sẽ bị lạnh sinh bệnh.” Lộ Tiểu Vân bắt Lộ Tiểu Linh đang hưng phấn lại, bắt nàng ngồi lại ở mép giường xỏ giày. Thuốc của Lạc thần y thật hiệu quả, chỉ uống một chén Lộ Tiểu Linh đã tốt lên.
Nàng thấy Tĩnh nương cùng đứa nhỏ còn đang ngủ, dặn dò Lộ Tiểu Linh không nên ồn ào đến các nàng, rón rén đi ra ngoài nấu thuốc. Lộ Tiểu Linh rất muốn ôm Tiểu Mao Cầu một cái, thấy nó cũng ở đây ngủ thiếp đi, liền hiểu chuyện đi ra ngoài hỗ trợ Lộ Tiểu Vân.
Lộ Tiểu Linh kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, nàng chỉ nhớ hôm qua bị bà nội mắng là dã loại, hôm nay vừa tỉnh dậy, tại sao lại ở trong nhà lá, hơn nữa còn đang đắp cái chăn thoải mái như vậy, bên người nương còn nhiều hơn một đứa trẻ sơ sinh.
Lộ Tiểu Vân đem chuyện hôm qua đại khái nói một lần, Lộ Tiểu Linh nghe đến ánh mắt đều đỏ, nước mắt từng hạt rơi xuống đất, ngắn ngủi một ngày, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Tỷ, thật xin lỗi, Tiểu Linh khiến tỷ bận tâm rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc, muội nói cái gì vậy? Đây không phải là muội sai, muội chỉ cần tin tưởng chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt." Lộ Tiểu Vân trìu mến cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi này, gầy teo nho nhỏ, vóc người chỉ như đứa trẻ năm tuổi, nếu không phải trong thân thể nàng là một linh hồn trưởng thành, đứa trẻ gần tám tuổi, phỏng chừng cũng đã sớm sợ đến choáng váng.
Thấy vết thương trên mặt Lộ Tiểu Linh đã kết vảy, vết thương rất là dữ tợn, tay gầy yếu nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng nói: "Tỷ sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho muội trị mặt, Tiểu Linh không cần lo lắng."
"Tiểu Linh không đau, tiểu Linh không sợ xấu xí, tỷ không cần lo lắng."
Lộ Tiểu Linh bộ dáng hiểu chuyện khiến Lộ Tiểu Vân vừa khổ sở lại vui vẻ yên tâm. Sau khi thuốc được nấu tốt, Lộ Tiểu Linh cũng không sợ đắng, ừng ực ừng ực uống một tô, hai người cùng nhau đút thuốc cho Tĩnh nương, Tĩnh nương mặc dù yếu ớt không thể đứng dậy, vẫn kiên trì cho đứa nhỏ bú sữa, trìu mến vuốt ve đứa nhỏ.
Lộ Tiểu Vân thấy trong mắt nàng có ánh sáng, không giống như ngày hôm qua không còn gì luyến tiếc, biết là nàng kiên cường, cũng yên lòng. Chỉ cần có khát vọng sống, có hy vọng, hết thảy rồi sẽ tốt hơn.
Lúc này Tiểu Mao Cầu cũng tỉnh, nó nhìn thấy Lộ Tiểu Vân thì rất là hưng phấn, chi chi kêu hai tiếng lập tức nhào tới trên người nàng tỏ ra vui mừng, Lộ Tiểu Vân giống như ôm sủng vật vậy, xoa xoa lông mềm mại, thật ấm áp của nó, nàng cùng Lộ Tiểu Linh đem tất cả quần áo có thể mặc đều mặc lên, vẫn là không cách nào chống đỡ gió rét, thật muốn lại chui vào trong chăn.
Lộ Tiểu Linh không nhịn được ê ẩm nói: "Tỷ, Tiểu Mao Cầu cùng tỷ quan hệ thật tốt".
Lộ Tiểu Vân thấy nàng lạnh đến run lẩy bẩy, hôm nay thời tiết có hơi se lạnh, sắp vào đông, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, phải nhanh lên kiếm chút bạc, làm chút áo bông chống lạnh, nếu không sẽ không chịu nổi mùa đông lạnh giá.
"Tiểu Linh, muội bệnh còn chưa khỏi, nhanh vào trong chăn nằm, đừng để bị lạnh."
"Tỷ, muội giúp tỷ làm việc, muội đã khỏe rồi, tỷ xem." Lộ Tiểu Linh nói xong nhảy tại chỗ hai lần.
"Tiểu Linh ngoan, hôm nay không có việc làm, muội nếu là bị lạnh đến bệnh, tỷ cũng không có tiền cho muội mua thuốc, muội đi vào chăn nằm, còn có thể coi chừng một chút nương cùng tiểu bảo bảo."
Lộ Tiểu Linh rối rắm một hồi, cởi giày ra, ngoan ngoãn bò vào chăn, không thể không nói, chăn bông thật ấm áp, nóng ấm thật là thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Lộ Tiểu Vân ôm Tiểu Mao Cầu đi tới chỗ kín gió bên ngoài nhà lá ngồi xuống, nhìn bầu trời ảm đạm nhợt nhạt, không có một tia ra mặt trời, đưa mắt ngắm khắp nơi đều là cảnh tượng khô héo vắng lặng, trong lòng không kiềm được thê lương đứng lên.
Tuy nói Tiểu Thất đã sai người đưa tới chút đồ dùng hàng ngày, nhưng tình cảnh trước mắt là cần bạc. Tiểu Thất đưa tới một túi gạo trắng, đủ mấy người ăn một đoạn thời gian, nhưng ngày ngày uống cháo, ai mà chịu nổi a! Huống chi Tĩnh nương cần dinh dưỡng, các nàng cũng cần quần áo chống lạnh.
“Tiểu Mao Cầu a Tiểu Mao Cầu, ngươi có năng lực đặc biệt gì a.”
“Chi chi chi chi” Tiểu Mao Cầu hưng phấn kêu.
“Ngươi ngoại trừ chi chi chi chi còn làm được gì nữa.”
“Chi chi chi chi”
Lúc xế chiều, Lạc thần y mang Tiểu Thất đến xem tình huống của Tĩnh nương, lại châm cứu một lần, sờ chòm râu hoa râm nói: "Khôi phục cũng không tệ lắm."
Lạc Tề thi châm xong liền hấp tấp xuống núi, hắn còn bận bịu chế tạo thuốc mới, nếu không phải không yên lòng tình huống của Tĩnh nương, căn bản cũng sẽ không ra cửa.
Tiểu Thất nhìn đứa trẻ sơ sinh nhăn nhúm, cau mày nói: "Hắn thật là nhỏ, thật là xấu xí."
“Lớn chút liền dễ nhìn rồi.” Tĩnh nương ôn nhu nói.
“Phải không?" Tiểu Thất nói xong liền chạy ra ngoài tìm hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân chơi đùa, đối với hắn mà nói, trên núi hết thảy đều là mới mẻ, thú vị.
"Tiểu Vân muội muội, tiểu gia ta mặc quần áo này còn phô trương không." Tiểu Thất hưng phấn la hét.
Cậu bé trước mắt này mặc dù mặc vải thô áo gai, vẫn như cũ không che giấu được khí chất độc nhất vô nhị kia, đó là tu dưỡng lâu dài hun đúc ra, hết lần này tới lần khác đứa bé này lại rất ngây thơ.
"Không phô trương, một chút cũng không phô trương." Lộ Tiểu Vân cười nói.
"Ta tới nhóm lửa, ta tới nhóm lửa." Tiểu Thất đoạt lấy cành khô trong tay Lộ Tiểu Vân, nghiêm túc bỏ vào trong đống lửa, nhìn ngọn lửa đột nhiên bốc lên tới, cười thập phần vui vẻ.
Qua hai ngày, Lạc thần y không có lại tới, tình huống Tĩnh nương đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn yếu ớt không thể xuống giường. Lộ Tiểu Vân biết đây là lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ, khí huyết không đủ, phải bồi bổ thật tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định đi mượn ít bạc trong thôn, bất kể là cho Tĩnh nương bổ thân thể, hay là kiếm bạc đều cần tiền vốn. Chẳng qua là ai sẽ mượn cho nàng chứ? Người trong thôn cũng không giàu có, lại thêm danh tiếng Lộ gia, ai! Chỉ có thể đi một bước tính một bước đi.
“Nương, con đi trong thôn xem có thể mượn ít bạc hay không, người có chuyện gì thì để cho Tiểu Linh hỗ trợ một chút, chớ miễn cưỡng chính mình."
Tĩnh nương ở trong quỷ môn quan dạo một vòng, tỉnh lại thấy con gái khôn khéo hiểu chuyện, mình lại sinh con trai, đủ để an ủi Lộ Trường Lâm trên trời có linh thiêng, trong lòng đột nhiên liền bình thường trở lại, ngay cả hận ý với Lộ Lý thị cũng mất, nàng chỉ muốn thật tốt nuôi lớn mấy hài tử này.
"Mượn bạc, có ai sẽ cho chúng ta mượn."
"Con cũng không biết, thử một chút đi! Lạc thần y nói người cần phải bồi bổ tốt một chút, mới có thể chăm sóc kỹ đệ đệ, chúng ta cũng cần mua mấy cái áo bông chống lạnh, cũng không thể lạnh đến sinh bệnh đi!"
Tĩnh nương trầm mặc, cúi đầu nhìn đứa nhỏ gầy yếu trong ngực, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Lộ Tiểu Vân thấy nàng như vậy, cho là nàng đồng ý, bước chân đi ra ngoài.
"Vân nhi, chờ một chút."
Tĩnh nương từ trong chăn dưới người mò ra một cái hà bao bạc màu đưa cho Lộ Tiểu Vân, mở ra, bên trong lại có một cây trâm bạch ngọc, toàn thân màu trắng, một đầu có hình hoa mai, độc đáo, tao nhã, nhìn đáng giá không ít bạc, không nghĩ tới Tĩnh nương còn giấu một món đồ quý giá như vậy.
"Năm đó thời điểm cha ngươi giàu có, mua cho ta không ít đồ trang sức, đều bị bà nội ngươi các nàng lấy đi, cây trâm này là tín vật đính ước cha ngươi cho, ta giấu kỹ mới giữ được, ngươi đem nó cầm đi bán đi! Mua ít đồ trở lại." Tĩnh nương mắt nhìn chằm chằm cây trâm trong tay Lộ Tiểu Vân, trong mắt là tràn đầy không nỡ, đây là đồ vật cuối cùng Lộ Trường Lâm lưu lại cho nàng.
Lộ Tiểu Vân vốn không muốn cầm cây trâm, nhưng suy nghĩ một chút lại không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ đem cây trâm chuộc về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương