Ở Nơi Ấm Áp Nhất Chờ Anh
Chương 2
Edit: Pinkie
Khi lên đến đỉnh núi Thần Sơn đã hơn ba giờ chiều. Vi Vi đi trước dẫn đường, chỉ chốc lát hai người các cô đã đi tới phía sau núi. Đập vào mắt là đầy những đóa hoa màu tím trên cây, từng đóa hoa duyên dáng yêu kiều, đứng vững vàng trong gió, rực rỡ mà không chói chang, mềm mại mà không yếu ớt.
Vi Vi đứng bên cạnh Tứ Nguyệt, chỉ vào một nụ hoa hỏi cô có đẹp hay không.
Tứ Nguyệt nhẹ gật đầu, lấy máy ảnh từ trong balo ra đưa cho Vi Vi: “Chụp vài tấm hình đi.”
Hôm nay, cô gái nhỏ một chiếc váy trắng cotton thêu hoa kết hợp thắt lưng, giơ máy ảnh lướt qua biển hoa rộng lớn, thỉnh thoảng đứng ngược nắng vẫy tay gọi cô, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Nắng hôm nay không quá gắt, gió nhẹ không khô hanh, đến núi Thần Sơn ngắm hoa mộc lan hẳn là còn có một người.
Tứ Nguyệt vừa nhìn Vi Vi, vừa nhàn nhạt cười nghĩ. Nàng biết mộc lan tím được gọi là hoa mộc lan là từ bảy năm trước. Khi đó là lần đầu tiên cô với người kia gặp nhau, cô đã vô tình đi vào vườn hoa nhà anh. Anh ngồi trên ghế trong vườn hoa vẽ cảnh xuân | sắc. Lúc nhìn thấy cô cũng không tức giận, chỉ vẫy vẫy tay với cô, giọng nói mang theo ý cười: “Lại đây.”
Quả nhiên khi đó tuổi còn nhỏ, cô không chút do dự lẫn khó chịu, ngay lập tức đi qua đứng bên cạnh anh. Nghe anh không nhanh không chậm nói chuyện, rồi hỏi cô là có thể viết chữ hay không.
Tứ Nguyệt gật gật đầu, đang muốn nói mình chỉ học chữ Triệu thể một đoạn thời gian, thì anh lại cầm bút lông đã chấm mực trong tay đưa cho cô, rồi chỉ chỉ tay phải của mình, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Tay bị thương nhẹ, vốn tưởng là không sao, nhưng sau khi vẽ xong cây hoa mộc lan thì mới phát hiện là đã cố hết sức rồi. Còn lại một bài thơ, có thể làm phiền em giúp anh viết lên được không?”
Nhìn chỗ bị thương, cổ tay sưng vù, giống như là bị người đánh vào gân mạch, thậm chí cô còn nghĩ là đã bị gãy xương. Cô nhìn anh, há hốc mồm nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Dù sao bọn cô chỉ là người xa lạ, nhiều nhất, cũng coi như là một người xa lạ viết giúp anh viết một bài thơ.
“Nhành mộc lan xinh đẹp, mọc ở rừng phía đông. Giữa xanh biếc xuân ngời, điểm sắc tím tinh tế” Anh dừng lại, không có đọc hết bài thơ, cuối cùng chỉ nói cô biết hai câu này là được rồi.
Sau khi cô và anh quen biết hơn, anh cũng không có đọc hai câu thơ sau cho cô nghe thì bọn cô đã ly biệt. Chia xa rất lâu.
***
Buổi tối trở về, mẹ của Vi Vi mang cho cô măng tươi vừa mới hái về. Người trong trấn nhỏ luôn quá nhiệt tình, trong nửa năm này, có đồ ăn ngon nào theo mùa để đem đi chợ bán thì bọn họ luôn tặng cho cô một ít.
Cô biết mình không thể từ chối nên mỉm cười nhận lấy, giữ bọn họ ở lại ăn tối.
Mẹ của Vi Vi không muốn làm phiền cô, nói chuyện với cô vài câu rồi kéo Vi Vi rời đi. Vi Vi đi được mấy bước thì quay đầu làm mặt xấu với cô, “Chị Tứ Nguyệt, ngày mai mẹ em phải đi thăm dì và bà. Em có thể đến nhà chị ăn tối được không?”
Tứ Nguyệt cười nhẹ, nói: “Được. Chị sẽ làm măng xào dầu điều cho em.”
Khi lên đến đỉnh núi Thần Sơn đã hơn ba giờ chiều. Vi Vi đi trước dẫn đường, chỉ chốc lát hai người các cô đã đi tới phía sau núi. Đập vào mắt là đầy những đóa hoa màu tím trên cây, từng đóa hoa duyên dáng yêu kiều, đứng vững vàng trong gió, rực rỡ mà không chói chang, mềm mại mà không yếu ớt.
Vi Vi đứng bên cạnh Tứ Nguyệt, chỉ vào một nụ hoa hỏi cô có đẹp hay không.
Tứ Nguyệt nhẹ gật đầu, lấy máy ảnh từ trong balo ra đưa cho Vi Vi: “Chụp vài tấm hình đi.”
Hôm nay, cô gái nhỏ một chiếc váy trắng cotton thêu hoa kết hợp thắt lưng, giơ máy ảnh lướt qua biển hoa rộng lớn, thỉnh thoảng đứng ngược nắng vẫy tay gọi cô, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Nắng hôm nay không quá gắt, gió nhẹ không khô hanh, đến núi Thần Sơn ngắm hoa mộc lan hẳn là còn có một người.
Tứ Nguyệt vừa nhìn Vi Vi, vừa nhàn nhạt cười nghĩ. Nàng biết mộc lan tím được gọi là hoa mộc lan là từ bảy năm trước. Khi đó là lần đầu tiên cô với người kia gặp nhau, cô đã vô tình đi vào vườn hoa nhà anh. Anh ngồi trên ghế trong vườn hoa vẽ cảnh xuân | sắc. Lúc nhìn thấy cô cũng không tức giận, chỉ vẫy vẫy tay với cô, giọng nói mang theo ý cười: “Lại đây.”
Quả nhiên khi đó tuổi còn nhỏ, cô không chút do dự lẫn khó chịu, ngay lập tức đi qua đứng bên cạnh anh. Nghe anh không nhanh không chậm nói chuyện, rồi hỏi cô là có thể viết chữ hay không.
Tứ Nguyệt gật gật đầu, đang muốn nói mình chỉ học chữ Triệu thể một đoạn thời gian, thì anh lại cầm bút lông đã chấm mực trong tay đưa cho cô, rồi chỉ chỉ tay phải của mình, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Tay bị thương nhẹ, vốn tưởng là không sao, nhưng sau khi vẽ xong cây hoa mộc lan thì mới phát hiện là đã cố hết sức rồi. Còn lại một bài thơ, có thể làm phiền em giúp anh viết lên được không?”
Nhìn chỗ bị thương, cổ tay sưng vù, giống như là bị người đánh vào gân mạch, thậm chí cô còn nghĩ là đã bị gãy xương. Cô nhìn anh, há hốc mồm nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Dù sao bọn cô chỉ là người xa lạ, nhiều nhất, cũng coi như là một người xa lạ viết giúp anh viết một bài thơ.
“Nhành mộc lan xinh đẹp, mọc ở rừng phía đông. Giữa xanh biếc xuân ngời, điểm sắc tím tinh tế” Anh dừng lại, không có đọc hết bài thơ, cuối cùng chỉ nói cô biết hai câu này là được rồi.
Sau khi cô và anh quen biết hơn, anh cũng không có đọc hai câu thơ sau cho cô nghe thì bọn cô đã ly biệt. Chia xa rất lâu.
***
Buổi tối trở về, mẹ của Vi Vi mang cho cô măng tươi vừa mới hái về. Người trong trấn nhỏ luôn quá nhiệt tình, trong nửa năm này, có đồ ăn ngon nào theo mùa để đem đi chợ bán thì bọn họ luôn tặng cho cô một ít.
Cô biết mình không thể từ chối nên mỉm cười nhận lấy, giữ bọn họ ở lại ăn tối.
Mẹ của Vi Vi không muốn làm phiền cô, nói chuyện với cô vài câu rồi kéo Vi Vi rời đi. Vi Vi đi được mấy bước thì quay đầu làm mặt xấu với cô, “Chị Tứ Nguyệt, ngày mai mẹ em phải đi thăm dì và bà. Em có thể đến nhà chị ăn tối được không?”
Tứ Nguyệt cười nhẹ, nói: “Được. Chị sẽ làm măng xào dầu điều cho em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương