Người ra đón tôi ở cổng ra ga là cha tôi, cha thấy tôi thì vẫy tay, nụ cười có phần gượng gạo nhưng lại hợp với phong thái của một người đàn ông trung niên ở tuổi cha: không giỏi bày tỏ, ngay cả một câu đơn giản "Ăn cơm chưa?" cũng hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng.
"Dạ," Tôi cũng ngượng, "Lúc tàu dừng giữa chặng con có đặt đồ ăn nhanh Dicos rồi."
Cha nói, đồ ăn trên tàu cao tốc thực ra cũng được.
Tôi lại "dạ" một tiếng, nhưng đắt.
Rồi chẳng còn gì để nói. Tôi ngồi cứng đờ một lúc, xác nhận cả hai đều không có ý định nói chuyện tiếp, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ lên quốc lộ rồi, tôi lặng lẽ đeo tai nghe vào.
Nếu là mẹ tôi, mẹ chắc chắn sẽ lải nhải với tôi suốt đường, chuyện lớn chuyện bé gì cũng hỏi cặn kẽ, nhưng cha tôi thì khác, huống hồ tôi từ nhỏ đã sợ cha, ngay cả chuyện nhỏ như mất cục tẩy cũng không dám nói với cha.
Tôi bất lực tự giễu trong lòng sao mình vô dụng quá, đồng thời lại nảy sinh nỗi lo sớm, một người nghiêm khắc cổ hủ, tính tình lại dễ nổi nóng như cha, chuyện khó khăn hơn biết mở lời với cha thế nào đây.
***
Tôi sớm đoán được sẽ có một cuộc cãi vã xảy ra vào một lúc nào đó – dù sao cũng là thông lệ hàng năm, nhưng không ngờ năm nay khoảnh khắc ấy lại đến nhanh như vậy, ngay ngày thứ hai tôi về nhà, đồ đạc trong vali còn chưa kịp sắp xếp xong.
Mọi chuyện bắt đầu từ chiếc máy tính xách tay của tôi, mật khẩu màn hình khóa từ lúc mua về vẫn chưa đổi, dãy số đó cả nhà chẳng ai là không biết. Vì thực sự không ngờ tới còn có phụ huynh lại định rình mò hoạt động trên mạng của con cái đã trưởng thành, nên dễ dàng mất cảnh giác.
Hồi nhỏ cũng vậy, xem xong còn đường hoàng lấy cớ "Muốn tốt cho con" để dạy dỗ, từ sáng sớm hôm sau lúc tôi còn đang ngái ngủ cắn bánh bao đậu đỏ, họ đã bắt đầu ở bên cạnh bóng gió giáo dục tôi không tập trung học hành, còn có thời gian đa sầu đa cảm.
Họ dĩ nhiên không đến mức trơ trẽn nói rằng cha mẹ đã xem nhật ký của con rồi nên muốn nói chuyện với con, cứ như thể chỉ đột nhiên muốn rót cho tôi một nồi canh gà tâm hồn. Người đuối lý, người làm sai ngược lại giống như là chính tôi, cúi đầu ăn không biết ngon, lặng lẽ nghe dạy bảo.
Tôi dĩ nhiên biết những cảm xúc tuổi dậy thì trong mắt người lớn là ấu trĩ và tự làm khổ mình, thậm chí đôi khi chính tôi qua vài ngày xem lại cũng thấy buồn cười. Nhưng họ chắc chắn không hiểu những chữ viết ra không nhất định là để ghi nhớ hay được ngước nhìn, cũng có thể chỉ dùng để giải tỏa cảm xúc, ngăn quả bóng trong lòng phình to rồi nổ tung.
Nhưng tôi tự mình thông suốt điểm này, từ ấy về sau viết một trang xé một trang, vui vẻ với điều đó. Văn chương nhảm nhí bị chôn vùi nơi bãi rác, chết đúng chỗ cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Sau khi đã khóc đủ nước mắt cho những bí mật bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ ấy, tôi nhút nhát thuyết phục bản thân buông bỏ, tôi tưởng chúng ta có thể ngầm hiểu để những chuyện không mấy hay ho này tan biến trong dòng chảy thời gian mạnh mẽ, nhưng chúng ta không đủ ăn ý. Tôi hết mực né tránh, cảm thấy xấu hổ vì những tâm tư tuổi mới lớn bị nhìn thấu ấy, có người sau bao nhiêu năm tháng lại muốn đào lại chuyện cũ. Chỉ là khi đó là quyển nhật ký, những tấm thiệp chúc mừng, bưu thiếp trao đổi giữa bạn học, còn bây giờ là lịch sử trò chuyện trên điện thoại, máy tính hay máy tính bảng.
"Sách còn nhiều, con không thể đọc chút gì đó lành mạnh tươi sáng sao? Cứ phải suốt ngày xem loại này, chẳng có chút tinh thần nào."
Đó là giọt nước tràn ly, sau khi tôi tự cho rằng mình đã thoát khỏi quá khứ, họ lại ấn những dây thần kinh nhạy cảm của tôi chìm xuống đáy nước, không ngừng chìm xuống, tiến đến ngạt thở.
Cảm xúc dồn nén quá lâu một khi có vết nứt sẽ không thể kiểm soát. Một khoảnh khắc nào đó dường như có gì đó trong đầu tôi "bùm" một tiếng nổ tung: Con hai mươi tuổi rồi chưa có tư duy và khả năng phán đoán của riêng mình sao? Con học khoa Ngữ văn gần ba năm rồi cần cha chỉ bảo con cái gì có thể xem, cái gì không được xem sao? Con không có ở đây là có thể tự ý mở máy tính của con sao?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghẹn những cảm xúc thừa thãi lại giữa kẽ răng, khô khốc ném ra một chuỗi chữ, đúng đúng đúng, con đây sẽ ngày ngày đọc Thượng thư Luận Ngữ, Lỗ Tấn văn tập.
Dù chính tôi thấy lời nói ra đã rất kiềm chế, nhưng "chính tôi thấy" chẳng có tác dụng. Cha càng tức giận hơn vì tôi không chỉ bị phê bình mà còn dám cãi lại, thậm chí còn nói móc, giọng điệu khó nghe.
Không ngoài dự đoán, đã cãi nhau.
Tôi vốn không muốn cãi, thậm chí lười nói chuyện. Thực tế từ đầu đến cuối ngoại trừ câu mở đầu đó tôi không mở miệng lần thứ hai, cắn răng chịu đựng lửa giận và mắng mỏ, đến khi không chịu nổi nữa thì đóng sầm cửa bỏ đi.
Không khí lạnh bên ngoài làm tôi tỉnh táo đi phần nào, không có nơi nào để đi, bèn một mình ngồi rất lâu trên ghế dài ven đường dạo bộ bờ sông. Ngay cả điện thoại cũng đổi mật khẩu mới, liên tục khóa màn hình rồi lại mở khóa, lặp đi lặp lại giày vò tới lui, trút một phần cơn tức lên những việc vô nghĩa.
Dường như đã đợi rất lâu, mới đợi được khung trò chuyện muốn thấy nhảy lên vị trí đầu tiên.
"Có rảnh không, đang làm gì đó."
Đợi được rồi lại chẳng biết nói gì cho phải. Phân vân một hồi lại chỉ nói lảng sang chuyện khác, đang ở ngoài.
Mấy chữ "Đối phương đang nhập..." xuất hiện rồi biến mất, một lúc sau mới có tin nhắn mới: Với ai thế.
Cách màn hình cũng cảm nhận được Kỳ An có dấu hiệu ghen tuông, nếu là bình thường, tôi chín phần mười sẽ bật cười, nhưng tâm trạng thực sự quá tệ, tôi xóa đi mấy chữ "Không có ai" trong khung nhập liệu, không muốn bị nhìn ra là đang hờn dỗi, rồi đổi thành "Một mình em".
"Em không vui à?"
Sao nàng lại nhìn ra manh mối chứ. Vốn dĩ chỉ là tức giận thôi, nàng hỏi vậy tôi lại thấy tủi thân. Thực ra tôi đang cần người dỗ dành nhỉ, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đều một mình tiêu hóa mọi cảm xúc, thành thói quen rồi, nên rất khó mở lời với người khác.
Tin nhắn tiếp theo liền đến: Gọi điện được không.
Tôi không biết mình bị chập dây thần kinh nào, trả lời: Không được.
Nhưng nàng chẳng hề nản lòng: Vậy... gặp mặt được chứ.
Kỳ An đến rất nhanh, tôi không biết nàng bắt taxi hay đi xe buýt, nhưng tôi vô cùng cảm kích sự quan tâm kịp thời của nàng, khiến tôi sau khi bị gió lạnh thổi tê dại rồi tỉnh lại đã không phải đợi lâu hơn.
Nàng không vội hỏi tôi sao vậy, việc đầu tiên là đưa găng tay của mình cho tôi, rồi nhân lúc không có ai lén hôn lên má lạnh băng của tôi, nói, cẩn thận cảm lạnh, chúng ta đổi chỗ khác đi.
Nơi nàng đưa tôi đến lại là tiệm đồ ngọt ở cổng trường cấp ba. Lúc nhìn rõ nó, mắt tôi hơi nhòe đi một chút, giống như kính cửa sổ xe phủ lên một lớp sương mỏng, hỏi nàng, sao lại là ở đây.
"Không phải nói đồ ngọt có thể làm tâm trạng tốt lên sao," Nàng cười, "Không thích hở?"
Thích. Nhưng tôi cố gắng nhớ lại, không nhớ có chỗ nào ngồi được.
"Em dĩ nhiên không biết rồi, bao lâu rồi chưa đến," Kỳ An nói, "Không ngờ tới chứ gì, bây giờ quan hệ của chị với dì Lưu tốt lắm đấy."
Tôi hỏi nàng tốt đến mức nào, Kỳ An ra vẻ nghiêm trọng nói, kiểu có thể ngồi ké điều hòa cả buổi chiều không mất tiền ấy.
Lúc tôi không ở Tân Thành, nàng thường xuyên đến, chẳng bao lâu đã quen mặt với dì Lưu ở đây, cách dăm bữa nửa tháng lại trò chuyện, ủng hộ việc kinh doanh một chút. Nàng giả ngoan hạng nhất miệng lại ngọt, được lòng người không phân biệt lứa tuổi, dì Lưu gần như xem nàng như con gái nuôi.
Tiệm đồ ngọt đã được sửa sang lại một lần, lúc trang trí cũng theo gợi ý của Kỳ An, dì Lưu nói các con người trẻ hiểu người trẻ, rồi thực sự nghe theo nàng. Hiệu quả rất rõ rệt, học sinh ghé vào giờ cơm trưa hoặc bữa chiều tăng hẳn lên. Thực đơn lại thêm món salad hoa quả, ngày nào cũng được các bạn nữ tranh mua hết sạch từ sớm.
Thời điểm này không có mấy người, dì Lưu lại nhìn thấy Kỳ An trước, chào hỏi xong mới nhận ra tôi, vô cùng ngạc nhiên, "Hai năm không gặp sắp không nhận ra rồi, trước kia cứ thấy như trẻ con, đột nhiên khác hẳn."
Dì ấy còn phải bận, chúng tôi ngồi vào vị trí góc trong cùng, thế là tôi có một góc yên tĩnh để nói chuyện. Chuyện không phức tạp, nhưng trong lời kể của tôi lại đứt đoạn thành những câu rời rạc. Nàng không xen vào, thậm chí không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ kiên nhẫn nghe tôi nói xong, vừa dùng nĩa cắt bánh ngọt thành những miếng nhỏ đều đặn.
"Chị đừng nói em, em thật sự không có cãi, hơn nữa cha em lúc nổi nóng lên sẽ không nghe lọt lý lẽ đàng hoàng... Em cùng lắm bình thường nói chuyện với bạn học quen rồi, quên mất họ là người cổ hủ nhất không nghe được kiểu nói mát mẻ."
Nàng đưa tay quạt nhẹ trước mắt tôi, vẫn cúi mắt chia bánh ngọt nhỏ, dịu dàng nói, không sao, chị biết.
Rồi không nói gì, đợi hơi nước trong mắt tôi từ từ bốc hơi.
Cho đến khi tôi chớp mi, đưa tay ra lấy chiếc nĩa nhỏ, nàng mới ngẩng mắt nhìn tôi, lại ghé tai nói: "Tự ăn, hay muốn chị đút?"
Tôi ôm lấy tai mình, phải thừa nhận Kỳ An rất biết cách gạ gẫm người khác, "Chị thôi đi."
Nàng bèn ngoan ngoãn không động đậy lung tung nữa, từ từ kéo mở khoen lon Coca, một lúc sau đột nhiên hỏi tôi:
"Tiện nói cho chị biết không, sách gì mà họ lại không chấp nhận như vậy?"
Tôi bất ngờ bị hỏi đến ngẩn người, mơ hồ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói không có sức lực, nói, Di thư Montmartre*.
Ngay sau đó Kỳ An cũng sững sờ, đột nhiên lúc này cúi đầu nhìn vệt kem dính trên mu bàn tay, vừa rồi vẫn để đó không quan tâm, bây giờ lại dùng ngón cái tự lừa mình dối người mà xoa nó thành một lớp mỏng. Thế là tôi nhìn ra nàng không hề nhận thức được mình đang làm gì.
"Chú có biết nội dung không, liệu có..."
"Không biết," Chiếc nĩa nhựa xuyên qua cốt bánh mềm xốp, tôi nuốt chửng một miếng, nói lấp l**m, "Chắc là không biết."
Chủ ngữ của câu bị bao bọc trong lớp kem, bị tôi nuốt vào cùng một cách qua loa.
Cha mẹ tôi đều là dân khoa học tự nhiên điển hình, kiểu người chẳng liên quan gì đến văn học. Nhưng nếu họ chỉ vì hai chữ mặt nghĩa quá xui xẻo mà có thể kết án văn tự cho tôi, thì việc biết rõ nội dung không biết là may mắn vạn phần hay còn tệ hơn.
"Vậy cũng chẳng nói lên được điều gì," Răng hơi dùng sức cắn chiếc nĩa nhỏ, dùng cách đó để cắt đứt những ý nghĩ tồi tệ nảy sinh, "Theo logic này, em xem Nàng tiên cá là thích đàn ông, xem Nỗi đau của chàng Werther là chắc chắn đang yêu sớm, xem Tây Du Ký là muốn xuất gia đi lấy kinh."
Kỳ An đang uống dở lon Coca suýt sặc, gục đầu lên cánh tay cười đến run cả người.
Tôi dừng lại một chút, đợi nàng cười đủ mới nói nốt nửa câu còn lại: Vậy mấy hôm trước em còn đang đọc "Lolita" của Nabokov, có phải bị đưa lên đồn cảnh sát không.
Lần này nàng thực sự sặc, "Tảo Tảo, có thể đừng kể chuyện cười lúc chị đang uống nước được không?"
Tôi có lý nhưng khó biện bạch, nói rằng em chỉ đang cố chứng minh một lỗi logic, ai bảo chị nghe thành chuyện cười còn quay lại trách em.
"Không nói chuyện này nữa được không?"
Kỳ An đưa tay ra xoa tóc tôi, giống như tôi thường xoa mấy con mèo hoang trong sân trường, thuận theo ý tôi đổi chủ đề, "Còn muốn ăn gì nữa?"
Tôi nói, bánh su kem sữa tươi, muốn vị nguyên bản.
Nàng bĩu môi, nói rõ ràng vị nghìn lớp ngon hơn.
"Nhưng nó là vị mới ra, không có hương vị của quá khứ." Tôi không cam lòng nhỏ giọng phản bác một câu. Ký ức gửi gắm trong thức ăn cũng mong manh như khắc ghi trong não bộ, chỉ cần kéo cửa cuốn xuống một cái là mất đi vĩnh viễn, nên lúc còn tồn tại càng nên trân trọng.
Gần đến giờ cơm tối, quy định lớp chuyên trường Thực nghiệm Tân Thành nghỉ lễ vẫn học bù là giờ cơm tối có thể ra ngoài trường ăn. Nhìn qua cửa kính ra ngoài, ngày càng nhiều học sinh cấp ba tụm năm tụm ba đổ ra đường, tản đi bốn phía. Bầu trời màu xám xi măng của mùa đông nhanh chóng tối sầm lại, nhưng đáng tiếc là trời âm u, không có sao cũng không có trăng.
Liên tục có người đẩy cửa vào, không gian trong tiệm có hạn, để không ảnh hưởng đến việc kinh doanh, chúng tôi chào hỏi đơn giản rồi đi trước.
Lúc ra cửa va phải một đám nam nữ sinh, hình như đang thảo luận sôi nổi về bài toán vừa thi xong. Tôi thầm líu lưỡi, đi xa rồi mới khẽ nói với Kỳ An, trước kia em thi xong không bao giờ đối chiếu đáp án, lỡ tâm trạng suy sụp, môn sau chắc chắn toi đời.
Nàng cười, chị còn tưởng em sẽ là kiểu người đó.
"Sao có thể chứ," Tôi nói, "Trông em giống kiểu người sẽ chủ động tìm người đối chiếu đáp án lắm hả?"
"Không giống, nhưng giống kiểu người sẽ bị người khác bám lấy hỏi đáp án."
Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn tấm biển trường Trung học Thực nghiệm Tân Thành ở phía xa.
Đi ngược dòng người rất chậm, nhưng tôi có lý do để đường hoàng nắm tay, ngay cả ở Tân Thành. Thường thì Kỳ An sẽ nói nhiều hơn một chút, nên chỉ cần nàng nói ít đi là tôi bắt đầu không quen, đành phải không ngừng lảm nhảm lấp đầy những khoảng lặng. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu, Kỳ An nghĩ nhiều hơn tôi rất nhiều, nàng cũng không thờ ơ với mọi chuyện như vẻ ngoài đã tỏ ra, ngược lại thường xuyên còn giống một người bi quan hơn cả tôi.
Chúng tôi len lỏi giữa những chiếc xe đạp và xe điện để lung tung, trong những khe hở của đám đông, giữa những vũng nước tuyết tan. Tôi chợt nhớ lại mùa đông năm lớp mười tôi quên mang một bài tập nào đó cần hoàn thành, cũng đi ngược dòng xe cộ, dòng người và tuyết như vậy.
"Thực ra em có chút thích cấp ba rồi."
Kỳ An nghiêng đầu nhìn tôi, tại sao.
"Bởi vì mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến học hành thi cử là được rồi, cho phép tầm nhìn hạn hẹp, chỉ cần nhìn thấy đến kỳ thi đại học là đủ, những thứ khác chẳng cần suy nghĩ gì cả... Nhưng thực ra hình như cũng không tốt đến thế, có lẽ là đau qua rồi thì quên đau," Tôi nói rồi lại thấy cuộc sống và bản thân mình đều thật tệ hại, "Thời đại đều tiến bộ rồi, cái gì cũng đang tiến về phía trước, chỉ có em vẫn còn ngoảnh lại lưu luyến nhìn quá khứ. Không thuận theo xu thế lịch sử sẽ bị đào thải mất nhỉ."
Nhưng Kỳ An lại cười, nói, đây là thói quen tốt mà, ít nhất em sẽ không vì gặp được người tốt hơn mà không cần chị nữa.
Tôi không biết phải làm sao, hồi tưởng lại từng mắt xích trên dòng thời gian, không biết là khớp nối ở đâu bị lệch, tôi rất sợ chúng trở thành điềm báo cho một khúc mắc nào đó. Tại sao chị lại nghĩ như vậy.
Tôi không biết nên nói gì, trong lúc bối rối đã chọn cách giải quyết tệ nhất, ném câu hỏi ngược lại cho nàng, "Chị thì sao, thích quá khứ hay tương lai hơn?"
Kỳ An suy nghĩ khá nghiêm túc một lúc, nói, hình như đều không tốt lắm, cứ là hiện tại đi.
.
// Cuốn sách Di thư Montmartre (蒙马特遗书) là một trong những tác phẩm kinh điển của văn học nữ đồng tính Đài Loan, Khưu Diệu Tân (邱妙津). Đây là một tập hợp các lá thư, nhật ký và suy nghĩ của tác giả, được bạn bè của cô sắp xếp và xuất bản sau khi cô qua đời.
