Dường như kể từ ngày ấy tôi và Kỳ An đều bắt đầu ngầm tìm kiếm một sự cân bằng nào đó, cân bằng thời gian, cân bằng lệch múi giờ, cân bằng tình cảm, cân bằng sự cho đi... Trước đây sao tôi chưa từng nghĩ tới có nhiều thứ cần phải cân bằng đến vậy, chúng đều nối liền trên mạch điện của một mối quan hệ thân mật, một cái hỏng là cả mạch đều đứt.
Tôi nhìn ra được Kỳ An đang cố gắng rút ngắn thời gian làm việc buổi tối, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy là nàng phải từ bỏ giờ nghỉ trưa ở công ty, vì vậy mỗi ngày chưa đến mười giờ mắt đã đỏ hoe như thỏ con, nhìn mọi thứ đều phải hơi nheo mắt, mở cũng không nổi.
Buổi tối cuối tuần chúng tôi xem phim trong phòng ngủ, dùng máy chiếu xem "Những Mảnh Ghép Cảm Xúc". Phim là do Kỳ An tìm, trước đó nàng từng hỏi tôi muốn xem thể loại nào, tôi nói muốn loại nhẹ nhàng một chút, không hack não không kinh dị, thế là nàng chọn một bộ phim hoạt hình.
Nói sao nhỉ... có chút đáng yêu.
Nhưng Kỳ An trông thật sự rất buồn ngủ, mắt mở một lát là đã hoe hoe ngấn nước, lúc đầu còn dựa vào vai tôi nghịch vành tai tôi, chẳng bao lâu sau đã xê dịch người gối lên đùi tôi, thỉnh thoảng nhắm mắt một lúc, nếu không thì sẽ ch** n**c mắt.
"Buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi chứ."
"Không buồn ngủ," Nàng ngang ngược chối, dụi dụi mắt rồi lại nhìn về màn hình, "Chỉ là có một khoảng thời gian nào đó đột nhiên rất muốn ngủ, nhưng thực ra chỉ một lát thôi, qua rồi lại ổn cả."
Tôi nói, một là chị mệt mỏi quá độ, nghỉ sớm đi; hai là chị mắc chứng ngủ rũ, chữa sớm đi.
Kỳ An nhắm mắt cười, chẳng mấy thiện cảm khẽ mắng tôi, cút.
Nàng cố chấp không ngủ, buồn chán không biết làm gì, cứ trằn qua trọc lại, lúc thì xem phim, lúc thì rủ rỉ nói chuyện phiếm với tôi.
"Sao lại có pizza bông cải xanh chứ, đúng là món ăn hắc ám mà!"
"Con voi màu hồng phấn..."
"Thật ra Sadness cũng khá đáng yêu, nhưng chị thích Disgust nhất, mặt chán đời ngầu quá..."
Câu cuối này lặp đi lặp lại trong đầu tôi hai lượt, cuối cùng không nhịn được muốn hỏi chị không thấy câu "thích Disgust nhất" này có chút kỳ lạ sao, đang định mở miệng thì phát hiện lông mi nàng đã khép lại yên ổn, dường như vừa mới thiếp ngủ. Tôi từ từ vặn nhỏ tiếng phim xuống, cuối cùng để lại một chút âm thanh rất nhỏ, sự yên tĩnh đột ngột ngược lại dễ làm người nửa tỉnh nửa mê giật mình.
Kỳ An ngủ không sâu, thế nên lộ ra vẻ ngoan ngoãn dễ đánh lừa người khác. Nhưng thực ra lúc ngủ nàng rất không yên phận, thích đạp chăn, có lúc bị lạnh còn bị đau khớp, một đêm tôi phải đắp lại cho nàng mấy lần, sau đó tôi trực tiếp hóa thành gấu koala bám lấy cánh tay nàng không cho cử động lung tung, từ đó hiệu quả hơn hẳn.
Tôi rất ít khi thấy Kỳ An ngoan ngoãn như vậy, nhưng nàng giống như một món đồ lưu ly trong suốt nào đó, không giấu được vẻ mệt mỏi, đồng thời càng khiến người ta bắt đầu lo lắng chạm đến giới hạn chịu đựng của nàng.
Phim chiếu đến đoạn chú voi hồng phấn từ bỏ bản thân giúp Joy ngồi xe tên lửa thoát khỏi vực thẳm ký ức, tôi ép ánh mắt mình rời khỏi gương mặt Kỳ An, để nhìn vệt cầu vồng dài phía sau xe tên lửa.
Không có lý do gì cả, nhưng tôi có chút không dám nhìn nàng.
***
Những cuối tuần như vậy có lẽ đã duy trì ổn định được ba bốn tuần, Kỳ An đột nhiên nói với tôi Chủ nhật này có chút việc, nàng có một người bạn đại học năm nay bắt đầu làm nhà thiết kế độc lập, thành lập thương hiệu thời trang của riêng mình, gần đây cửa hàng trực tuyến khai trương, cần chụp ảnh mẫu mặc thử, nhờ nàng giúp.
"Quen ở câu lạc bộ trượt ván, cùng khóa với chị, tình bạn chí cốt từng chứng kiến chị ngã gãy tay... Mặc dù chỉ có mạng của chị chịu trận thôi."
Tôi không kịp suy nghĩ, vô thức hỏi, "Con trai hay con gái thế."
Nàng nói là con trai, trông giống Bart Simpson trong phim hoạt hình nước ngoài, rồi chống cằm cười tủm tỉm nhìn sang, hỏi ngược lại tôi, "Em để tâm lắm sao?"
Tôi đương nhiên chối bay chối biến. Kỳ An lại cười, "Có thể ghen, đừng không ghen."
Suy nghĩ một chút, nàng lại nói, "Rảnh rồi sẽ ở bên em mà."
Vì mối quan hệ bạn học, tôi không hoàn toàn coi chuyện này là công việc làm thêm của nàng, nhưng buổi sáng Kỳ An gửi cho tôi một tin nhắn, là ảnh chụp, ở tiệm làm tóc, nàng nói, sắp đổi kiểu tóc rồi nè, đoán thử trước xem.
Điều tôi không ngờ là, nàng đã cắt tóc ngắn.
Không liên quan đến đẹp hay không, bản thân tôi cũng không đặc biệt thích tóc dài hay tóc ngắn. Nhưng Kỳ An thì khác. Từ lúc mới quen Kỳ An tôi đã biết nàng không thích tóc ngắn, bởi có lần nàng than phiền mùa hè quá nóng, tìm tôi mượn dây chun buộc tóc. Tôi tháo vòng chun từ cổ tay xuống, cứ ngỡ là đúng mà nói một câu, "Cắt tóc ngắn có phải sẽ mát hơn nhiều không."
"Có lẽ, nhưng tốt nhất là đừng." Nàng cười một cái, kể với tôi rằng từ lúc học tiểu học nàng gần như chưa từng để tóc ngắn, ngoại trừ hồi lớp hai bị thằng con trai ngồi sau dính kẹo cao su vào bím tóc của nàng, buộc phải cắt đi.
"Đó là lần duy nhất, sau đó không bao giờ có nữa."
Tôi hơi kinh ngạc, nhưng Kỳ An rất thản nhiên buộc xong tóc, tỉnh bơ nói thêm, "Nhưng mà chị đã dần cho thằng đó một trận, thằng đó khóc lóc đi mách cô giáo, lúc đến văn phòng chị còn khóc dữ hơn nó, cô giáo nhìn thấy kẹo cao su dính trên tóc chị, lại mắng cho thằng đó một trận xối xả."
"Nhưng chị vẫn ấm ức lắm, mà cũng chưa hả giận," Nàng nói, "Chị đã so sánh thử rồi, thấy chị cắt tóc ngắn rất xấu, rất khó chịu, khó chịu đến mức nói chuyện hay cười một cái cũng thấy kỳ cục. Cho nên từ đó về sau, chị để tóc dài rồi không bao giờ cắt ngắn nữa."
Bạn thấy đó, tôi vẫn còn nhớ hết, nếu không tôi có thể làm một kẻ ngốc vui vẻ, nịnh nọt nói kiểu nào cũng đẹp, bạn gái em một gương mặt có thể cân hết mọi kiểu tóc thảm họa vũ trụ.
Nhưng không có "nếu không". Nhưng tôi đều nhớ cả.
"Tại sao lại cắt chứ," Tôi ngơ ngẩn nhìn nàng, "Chị biết trước là phải cắt tóc đúng không, vậy tại sao còn đồng ý đi chụp."
"Thật ra cũng ổn mà, cắt không quá ngắn, vẫn trong phạm vi chấp nhận được," Trong lời nàng luôn có ý cố gắng giải thích, giọng điệu không mấy ổn định, nói một hồi dễ trở nên lúng túng, "Simpson lúc đầu còn đề nghị chị đổi sang kiểu Bob Haircut trên tai của những năm bảy mươi thế kỷ trước, chị còn nói hắn không phải người."
"Chính miệng chị nói chị không thích tóc ngắn mà," Tôi nói, "Nếu là trước đây chị chắc chắn sẽ từ chối phải không... Rõ ràng không thích tại sao còn phải miễn cưỡng chứ?"
"Em không thích sao," Trong mắt nàng thoáng chốc ngập tràn vẻ bối rối, hơi ngơ ngác vuốt vuốt đuôi tóc, vụng về dỗ dành, "Lần này nuôi dài rồi không bao giờ cắt nữa được không? Chứ không thì biết làm sao bây giờ."
Trong lòng tôi bỗng dưng thấy khó chịu, Kỳ An lúc chịu thua nhận lỗi trông ngốc nghếch và vụng về làm sao. Nhưng rõ ràng nàng chẳng làm gì sai cả, người vô lý gây sự là tôi, không hiểu sao cuối cùng người xin lỗi lại là nàng.
Tôi cụp mắt xuống, gắng sức lắc đầu, "Em không thấy không đẹp, chị thích thì em cũng thích."
... Nhưng chị thật sự thích sao?
Lúc này trong đường hầm tối đen, chúng tôi dường như đang lao vun vút trong rừng rậm tăm tối.
Tôi kín đáo nhìn Kỳ An khi nàng nhìn đi hướng khác, tóc nàng khẽ bay trong gió lùa hun hút của tàu điện ngầm.
Công bằng mà nói độ dài không thể gọi là ngắn, đuôi tóc vừa vặn chạm đến bờ vai, xếp vào loại tóc dài vừa cũng không hẳn là không được, nhưng Kỳ An là người rất để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, đến tiệm làm tóc đều phải dặn đi dặn lại, chỉ sợ thợ cắt tóc cắt nhiều hơn yêu cầu của nàng dù chỉ một centimet, dường như thứ giữ lại chính là cảm giác an toàn và chỉ số hạnh phúc.
Nhưng công bằng mà nói thì cũng thật sự rất đẹp, tôi hy vọng nàng có thể thật sự thích nó.
Tôi nóng lòng muốn tìm thấy một chút dấu hiệu khẳng định trong giọng điệu của Kỳ An, nhưng nàng từ đầu đến cuối chỉ hỏi ý của tôi, trong mắt thấp thoáng vẻ dò xét mà trước đây chưa từng xuất hiện ở nàng.
Giữa chúng tôi dường như lại rơi vào một sự im lặng khó xử và kỳ quặc, cả hai đều đang che giấu cảm xúc của mình với đối phương, rồi dùng những lời lẽ như "Người vui thì tôi vui" để đẩy vấn đề cho người kia, từ đó rơi vào vòng luẩn quẩn không có kết quả.
Bầu không khí này cả đêm không khá hơn chút nào. Tôi ở ban công chơi với mèo, Hoãn Hoãn dần dà ăn khỏe hẳn lên, bây giờ còn học được cách tự đi trộm đồ ăn sấy khô trên kệ, vừa xé vừa cắn làm rách một lỗ trên bao bì nhựa, tôi muốn đưa cho Kỳ An xem, nói với nàng giặc nhà khó phòng, đi đến phòng khách lại do dự, cuối cùng không làm gì cả.
Thậm chí lúc ngủ còn hốt hoảng né tránh tay của Kỳ An.
"Làm gì vậy," Nàng cười bất lực, "Chỉ là cắt tóc thôi mà, còn không cho ôm nữa hở."
Tôi co người trong chăn, một lúc lâu sau ấm ức nói: "Vậy mai em cũng đi cắt."
Nàng đương nhiên nghe ra được tôi không nói thật, khẽ cười thành tiếng, "Tảo Tảo, muốn trả đũa cũng không làm thế này chứ, hại địch năm mươi, tự tổn tám trăm."
Nhờ chút ánh sáng trắng lọt qua khe rèm cửa, tôi nghiêng đầu nhìn Kỳ An, khóe môi nàng vẫn giữ một đường cong rất nhẹ nhưng đủ chân thành. Chỉ khi nàng cười, tôi mới không thấp thỏm đến vậy.
"Không được, chị đã nói trước rồi," Nàng đột nhiên hôn tới, cắn nhẹ lên môi tôi, hàng mi dài gần như chạm vào mí mắt tôi, "Chị thích bé gấu để tóc dài cơ."
Điều tôi không thể chống cự là Kỳ An gọi tôi bằng đủ loại biệt danh đáng yêu, chị gái xinh đẹp ngay cả làm nũng cũng giống như hạ cổ. Lúc nàng muốn ôm lần nữa tôi ngoan ngoãn không né tránh nữa, để mặc nàng v**t v* từ tai xuống cằm, rồi đến cổ, vai và hõm xương quai xanh, đột nhiên bất ngờ trượt xuống véo eo tôi. Tôi sợ nhột muốn chết, Kỳ An đạt được ý đồ rồi mới buông tay.
"Còn quậy nữa không?"
Tôi không lên tiếng, lúc được ôm lại, trong lòng vừa chua xót vừa căng đầy, đầu ngón tay khẽ chạm vào đuôi tóc nàng, chợt cảm nhận được một viên đá sỏi gồ ghề đang bị dòng nước bào mòn hình dạng vốn có theo năm tháng.
"Chị có biết kết cục của Những Mảnh Ghép Cảm Xúc không," Tôi nói không đầu không cuối, "Hôm ấy chị ngủ rồi. Cuối cùng là Sadness đã giải quyết vấn đề, Riley cần phải khóc một trận thật to, những cảm xúc tồi tệ cần được gột rửa."
Kỳ An từ từ siết chặt vai tôi, khẽ thở dài, nói giống như trước đây, được.
Nhưng tôi vẫn đầu óc quay cuồng, không hiểu nổi câu "được" này rốt cuộc đại diện cho thái độ gì.
Ngày hôm sau Kỳ An nói sau khi em học thêm xong sẽ đến đón em, từ hành lang khu nhà đi ra, xa xa đã thấy Kỳ An đợi ở cổng khu dân cư, chiếc áo hoodie trắng trong đêm như một điểm sáng nhẹ nhàng, phần tay áo hơi dài rũ xuống cổ tay, mũ áo kéo sát lại.
"Làm gì thế này, lạnh hả?"
Tôi đưa tay gỡ dây mũ áo của nàng, ngón tay tháo nút thắt đang buộc chặt, miệng mũ lỏng ra, vài lọn tóc không gài được sau tai liền trượt ra từ khe hở giữa mũ trùm và má, nhất thời tôi còn tưởng mình hoa mắt.
"Chị đi nhuộm tóc rồi!"
Kỳ An cười với tôi, kéo mũ trùm xuống, hất hất mái tóc bị mũ làm rối, như thể đang hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu lại rất ngang ngạnh, "Màu này có đẹp không, có thuận mắt hơn nhiều không?"
Nàng nhuộm màu xanh xám bạc hà rất nhạt, dưới ánh đèn đường sáng ngả màu cam nhìn qua thậm chí có vài phần giống màu bạch kim, dưới ánh sáng dịu nhẹ trông rất trong trẻo sáng sủa, tự nhiên như nước soda liên tưởng đến mùa hè. Màu tóc này là plan B tôi chuẩn bị lúc muốn nhuộm tóc nửa năm trước, lúc đó đưa cho nàng xem nói em thích màu này, nhưng không biết hiệu quả thực tế thế nào, thầy Tony có làm hỏng không, nói hay là chị thử nghiệm giúp em xem sao.
Kỳ An lúc đó còn đùa với tôi, tìm một mã màu hồng Barbie không theo trào lưu, nói được thôi, chị giúp em thử màu xanh lá đó, em thì giúp chị thử màu này nha.
Tôi tưởng nàng nói đùa cho qua chuyện, ai ngờ lúc này lại nghe lời mà dùng nó để dỗ người.
"Đẹp không hả," Kỳ An thấy tôi không nói gì, đưa tay véo má tôi, "Chị thấy cũng được nha, chỉ là hơi nổi bật một chút, em không sợ bị giáo sư hướng dẫn ghét thì có thể thử."
"Đẹp," Tôi nói nhỏ, cổ họng và sống mũi đều bắt đầu cay cay, "Rất giống nhân vật trong một bộ hoạt hình mà em từng theo dõi."
Nàng nghiêng đầu hỏi, là nhân vật em thích nhất à.
"Cái này thì, không phải đâu," Tôi cẩn thận để ý sắc mặt của nàng, cố tình vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc khi nàng sắp tỏ ra không hài lòng mà vội vàng cứu vãn, "Nhưng bây giờ thì là vậy rồi!"
Kỳ An khẽ bật cười, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều, vì lúc nàng nhìn tôi cuối cùng cũng không còn giống như đang quan sát nữa, "nhìn" chỉ đơn thuần là một hành động thuần túy, rồi véo véo tai tôi dạy dỗ, "Nói chuyện đừng có như nặn kem đánh răng."
***
Hơn mười giờ Kỳ An nhận điện thoại của người bạn học "Simpson" kia, đại ý đối phương nói ảnh chụp hôm qua đã lọc và sửa xong rồi, đã gửi vào hòm thư của nàng bảo nàng xem qua. Lúc đó Kỳ An đang nằm trên gối đắp mặt nạ, điện thoại bật loa ngoài, lười biếng giơ trước mặt nên tôi nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cuối cùng Simpson nói với nàng, "Lần sau lại hợp tác nhé, chúng tôi quanh năm đều có hàng mới. Làm việc với bạn học cũ quả nhiên vẫn thoải mái hơn."
Kỳ An nói, cảm ơn đã mời, ai là bạn học cũ của ông, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ tiền bạc thuần túy. Ngay sau đó liền cúp máy hắn.
Tôi tặc lưỡi. Kỳ An nhìn vẻ mặt của tôi rồi cười, lúc gỡ mặt nạ, kèm theo một câu giải thích nhẹ bẫng, "Ngày nào hắn cũng cúp máy bạn học của tụi chị như vậy."
Nàng nói xong liền vứt mặt nạ và vỏ bao vào thùng rác. Tôi nghĩ đến việc Simpson nói ảnh chụp đã gửi vào hòm thư của nàng, rất tự nhiên hỏi, chị không xem sao.
Kỳ An lại do dự, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm một giây, tâm trạng rõ ràng là chùng xuống, nói, không xem, không đẹp.
Tôi biết rõ hôm qua mình đã nói sai, ngồi ở góc giường bối rối vặn vẹo cổ áo, thấp thỏm không yên nhìn nàng im lặng cắm sạc điện thoại, rồi đi rửa mặt, cho đến khi quay lại.
"Chị đừng giận nữa, hôm qua em toàn nói bừa thôi."
Kỳ An hơi mở to mắt, sững người một lúc rồi mới mím môi, cúi xuống đỡ lấy cằm tôi, "Ai nói chị giận?"
Tôi còn chưa kịp nói gì, tay nàng dùng chút sức, ép tôi phải ngẩng đầu lên thêm một chút, rồi hơi ưỡn thẳng lưng, từ trên cao hôn xuống.
Buông tôi ra mới nói: "Em suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy."
Tôi muốn phản bác, nói dáng vẻ vừa rồi của chị rõ ràng là đang không vui, nhưng nàng lại gọi tôi là bé ngốc, xoa xoa cằm tôi bị véo đến đỏ ửng, giục tôi mau nằm xuống ngủ. Tôi đành phải nuốt lời lại.
