Chúng tôi quả thực giống như mọc cùng một đám rong biển ở vùng nước nông, bị đủ loại hải lưu xô đẩy mà quấn quýt không rời, ví như trận chiến tranh lạnh vô duyên vô cớ trước thềm năm mới. Tối đó tôi dứt khoát về trường ở, còn nàng thì trẻ con chẳng kém, trực tiếp kéo WeChat của tôi vào danh sách đen. Thế là đầu năm mới, cả hai chẳng ai thèm để ý đến ai, suốt ngày hậm hực.
Trạng thái này kéo dài khoảng một tuần. Dù sao thì tôi cũng bận rộn với bản thảo đầu tiên của luận văn tốt nghiệp, rất nhiều tài liệu hồ sơ cần dùng lại không cho mượn ra ngoài. Để tiện tra cứu, tôi dứt khoát thường trú ở phòng đọc từ sáng đến tối, đóng cửa là theo đường thẳng tắp về ký túc xá, bước lên một đường ray song song không hề giao nhau với nàng.
Cùng lúc đó, Kỳ An cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn đưa tôi ra khỏi danh sách đen, trang cá nhân vẫn luôn là một vạch đen vô cảm.
Khi gần hết một tuần, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nghĩ bụng cứ giằng co thế này chẳng phải là cách. Thế là một tối nọ, tôi kiếm cớ rất vụng về để về nhà. Nếu Kỳ An bằng lòng thì sẽ kiên nhẫn nói chuyện, còn nếu nàng không muốn để ý đến tôi, tôi có thể hùng hồn nói là về lấy quyển sách nào đó, mai cần dùng! Chứ không đời nào tôi lại mặt dày mày dạn mà ở lì đó không đi.
Sáu giờ Kỳ An tan làm, để tỏ ra có thành ý hơn một chút, sáu giờ mười lăm tôi đã đứng đợi ở cửa – nhất định phải đến trước khi nàng về, như vậy cho dù nàng có vô tình đến mức đuổi tôi ra ngoài, ít nhất tôi vẫn có cơ hội nói chuyện trực tiếp.
Mặc dù trong tiềm thức tôi biết Kỳ An sẽ không làm vậy.
Cho nên hành động này mang theo một chút ý tứ cố ý hạ thấp mình, một chút ý tứ chủ động lùi một bước, một chút ý tứ lấy lòng. Dù chỉ là một chút.
Thực ra tôi có chìa khóa, nhưng với tình hình hiện tại, tôi cảm thấy mình không nên tự nhiên mở cửa đi thẳng vào như vậy. Nói trắng ra thì đây là nhà của nàng, việc có bằng lòng tiếp nhận hay không đều do nàng quyết định.
Từ sáu giờ mười lăm đợi đến hơn bảy giờ, tôi đứng đến đầu gối mỏi nhừ, sau mới chợt nhớ ra chẳng lẽ Kỳ An lại tăng ca, vậy chẳng phải tôi quá oan uổng sao, phí công đến sớm như vậy, còn phải đợi rất lâu rất lâu nữa.
Điện thoại sắp hết pin, tôi xuống lầu thuê sạc dự phòng, đồng thời cuối cùng cũng hạ quyết tâm gọi cho Kỳ An, nghĩ theo hướng xấu nhất, nhỡ đâu hôm nay nàng có việc không về thì sao, chẳng lẽ tôi lại thật sự công dã tràng.
Mấy chữ nhỏ "Đối phương đang đổ chuông" xuất hiện trên màn hình khiến tôi bắt đầu cảm thấy tủi thân, nhớ lại hồi bị mẹ tôi kéo vào danh sách đen, tôi còn có thể kể chuyện đó cho Kỳ An nghe một cách nhẹ nhàng như một câu chuyện trào phúng, rồi lại nghĩ có lẽ nàng rút ra bài học từ chuyện đó.
Giọng nàng vẫn lạnh nhạt như đang bàn giao công việc, khuôn phép mà đầy xa cách, câu đầu tiên chính là: "Sao vậy?"
"Không có sa-" Tôi suýt nữa thì buột miệng nói ra một câu vô nghĩa, may mà kịp thời phát hiện không đúng, lập tức đổi giọng, "... Khi nào chị về?"
Rồi trước khi nàng hỏi câu "Sao vậy" tiếp theo, tôi vội vàng bổ sung những điều cần nói, "Em có đồ ở bên này cần lấy, em không mang chìa khóa."
Kỳ An khẽ ngẩn ra, nói, à, đợi chút, về ngay đây.
Khi đôi giày bốt cổ thấp màu đen kia xuất hiện trong tầm mắt tôi thì đã gần tám giờ tối, tôi từ đứng rồi dựa rồi dứt khoát ngồi xuống trước cửa, gần như bị hai tiếng đồng hồ khó khăn này tiêu hao hết kiên nhẫn. Có một khoảnh khắc tôi rất muốn chất vấn Kỳ An rằng chị đi đâu vào giờ này, nhưng khi tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn từ mũi giày nàng lên trên, đột nhiên nhận ra khí chất hôm nay của Kỳ An hoàn toàn khác, ăn mặc rất chuyên nghiệp, rất trí thức.
Trong không khí có thêm một chút hơi thở nhàn nhạt của rượu. Tôi đứng dậy, ngượng ngùng mở miệng: "Tối chị... có tiệc tùng hả?"
Kỳ An không trả lời câu này mà hỏi tôi, đợi bao lâu rồi?
Thế là tâm lý trẻ con hờn dỗi của tôi lại trỗi dậy, nàng không để ý đến câu hỏi của tôi thì tôi cũng không trả lời nàng, theo nàng vào cửa, giả bộ đi lấy cái gọi là tài liệu quan trọng "ngày mai cần dùng".
Nàng ở sau lưng tôi hỏi:
"Em ăn cơm chưa?"
Câu này không giống câu hỏi lắm, cho nên tôi không định trả lời. Quả thực, Kỳ An cũng không giống như đang chờ đợi một câu trả lời, bởi nàng tiếp đó sai bảo: "Đi rửa rau đi, tối nay chúng ta nấu mì."
"Chị chưa ăn sao?"
Tôi đoán Kỳ An nhất định sẽ nói, em chưa ăn. Lúc ấy tôi sẽ mặt không đổi sắc mà cãi bướng vô nghĩa, nói với nàng rằng em ăn rồi.
Nhưng diễn biến lại khác xa với dự đoán của tôi, Kỳ An đoán trước được cả dự đoán của tôi, nàng nghiêm túc gật đầu một cái, nói, chị chưa ăn, vừa mới bắt đầu dọn món thì nhận được điện thoại của em.
Nàng nói vậy ngược lại còn tỏ ra tủi thân hơn cả tôi. Tôi nghẹn họng một chút, nhưng nghĩ lại thì nàng dường như cũng gián tiếp trả lời câu "Tối chị có tiệc tùng hả" của tôi, tay cầm quyển sách vụng về cuộn thành ống, "Vấn đề là lúc đó em đã đợi cả tiếng rồi."
Không phải là so đo ai khổ hơn ai, chỉ là đáp lễ câu hỏi "Đợi bao lâu rồi" của nàng mà thôi.
"Sớm làm gì không làm," Kỳ An ngạc nhiên, "Em mất cả tiếng đồng hồ mới hiểu ra cách dùng nút gọi điện thoại hả?"
"...?"
Tôi thầm nghĩ nếu không phải nàng nhét tôi vào danh sách đen thì làm gì có nhiều chuyện phiền phức như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cho dù không có cái dấu chấm than màu đỏ kia, tôi cũng chưa chắc đã chủ động nhắn WeChat cho nàng.
"Còn ngẩn người ra đó?" Kỳ An đi về phía bếp, quay đầu nhìn tôi, "Em không đói nhưng chị sắp chết đói rồi nè."
Lần đầu tiên tôi phát hiện người này giỏi giả bộ đáng thương như vậy, vẻ mặt càng vô tội bao nhiêu thì trong bụng càng chứa ý xấu bấy nhiêu. Kỳ An giả bộ, tôi cũng giả bộ, đứng ở huyền quan, giống như một vị khách đường hoàng, khách khí hỏi nàng: "Có cần đổi giày không?"
Nàng không nhịn được khẽ cười một tiếng, sau đó rất lịch sự đáp: "Không cần, em cứ để chân trần đi."
"..."
Tôi có gì nghĩ không thông mà lại cố tình đến cãi nhau với phiên bản Kỳ An khác thường này, chẳng tìm được gì tốt đẹp.
Nhưng khi tôi tìm dép lê mới phát hiện chỉ còn một chiếc, chiếc còn lại không biết đi đâu.
"Chị không đến nỗi vứt dép lê của em đi đấy chứ?"
Kỳ An bị mạch não của tôi làm cho kinh ngạc: "Thù hận gì sâu sắc vậy, còn không tha cho cả dép lê?"
Tôi có chút không quen, cho dù mỗi câu nàng nói ra dường như đều nhằm vào tôi, nhưng lại có vẻ không đúng lắm. Tôi dùng sức đá mạnh vào sàn nhà, lẽ ra phải cảm thấy đau chân rõ ràng và chân thật, chứ không phải đột ngột như thang máy rơi xuống từ tầng mười tám khiến người ta không kịp trở tay.
Đâm thao thì phải theo lao, tôi quyết định không đi dép nữa, cứ đi tất dưới đất, Kỳ An cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, "Ra ban công lấy, Hoãn Hoãn ôm đi chơi rồi."
Chị nói sớm một tiếng chẳng phải xong rồi sao. Tôi lê chiếc dép còn lại, cố gắng không để bước chân cao thấp, nhưng vẫn nghe thấy Kỳ An cười ở phía sau, có gì đáng cười chứ, tôi quay đầu nhíu mày nhìn nàng, có vẻ như đang cố tỏ ra mạnh mẽ: "Chị là đồng phạm đúng không, tại sao nó cứ lấy của em mà không lấy của chị?"
Nàng đi ra theo tôi, vẻ mặt thờ ơ xem kịch, nhìn tôi ngồi xổm xuống lấy chiếc dép ra từ ổ mèo, rồi nhặt sạch những búi lông dính trên đó, "Em biết điều này chứng tỏ điều gì không?"
"Điều gì?"
"Chứng tỏ nó nhớ em."
Giọng nàng vậy mà có chút chân thành. Tôi không nói gì, hờ hững nhặt nhạnh những sợi lông tơ dính trên dép, một chân vẫn chỉ đi tất giẫm trên sàn nhà.
Một lúc lâu sau khẽ hỏi: "Chỉ có nó nhớ em thôi?"
Kỳ An đá một chiếc dép lê, chân trần chạm nhẹ vào mũi chân tôi, rồi cười, "Đi rửa rau đi, chị muốn xem biểu hiện của em."
Sao em phải nghe lời chị, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ai thèm quan tâm chứ? Nhưng lời Kỳ An nói ra dường như có thể trực tiếp ra lệnh cho cơ thể tôi mà không cần thông qua bộ não của tôi, tôi không thể không ngoan ngoãn đứng dậy, mặc dù vừa đứng lên đã cảm thấy hối hận sâu sắc: chẳng phải tôi muốn cùng nàng tâm sự sao, bây giờ là sao đây?
Kỳ An quả nhiên trông rất hài lòng, giây tiếp theo, thậm chí tôi còn chưa kịp xỏ dép đã bị nàng nắm lấy cằm rồi hôn lên. Tôi lại chết đuối rồi.
Lý trí của tôi chìm nghỉm trong hai giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng bị tôi vớt lên, dựa vào cái gì mà nàng muốn hôn thì hôn, muốn hết giận thì hết giận chứ. Nhưng môi Kỳ An rất nóng, tay lại rất lạnh, dòng chảy ấm áp và dòng chảy lạnh lẽo hòa lẫn mà không tan vào nhau k*ch th*ch các tế bào thần kinh, tôi cảm thấy mất hết sức lực, như thể bị cảm nặng.
Nhưng nàng lại buông ra, thở dài thật sâu, nói, đến mức này à, em khóc cái gì.
Vậy sao. Tôi nghiêng mặt đi, dụi mắt một cái, nó xuất hiện quá vô lý, đến nỗi tôi không nhận ra dòng nước mặn chát này là nước mắt, ngược lại trong một khoảnh khắc còn nảy sinh ảo giác mình đang chết đuối trong biển.
Hoãn Hoãn lặng lẽ xuất hiện bên chân tôi, dụi dụi rồi lại bắt đầu quấn người. Tôi cúi xuống ôm nó lên, chiều theo con mèo nghịch ngợm nằm ngủ gật trên vai tôi.
Tôi như ngâm mình trong bể kính của thủy cung, mọi động tĩnh đều mơ hồ vọng đến từ trên mặt nước, hư ảo vô cùng. Tôi cố gắng kìm nén không chớp mắt, mặc cho khuôn mặt Kỳ An trở nên càng lúc càng không chân thực trong tầm nhìn, khi mở miệng, khoang mũi như bị nước biển tràn vào, sặc đến đau rát, hỏi nàng, tại sao chúng ta lại giận nhau nhỉ.
"Chị không biết," Kỳ An ngơ ngác một lúc, giọng điệu rất trống rỗng, trong đêm đen tựa như một cây tiêu điều, "Nhưng bây giờ đừng giận chị nữa được không?"
Tôi chớp mắt, nàng nói là "Đừng giận chị nữa được không", chứ không phải "Chúng ta đừng giận nhau nữa được không", từ sự khác biệt tinh tế này nghe ra một chút nhượng bộ, khiến Hoãn Hoãn nhảy về mặt đất, nói, em đi rửa rau.
Nàng ôm lấy tôi từ phía sau, rồi lại do dự buông ra, nói em đừng khóc nữa, nước mắt trông rẻ tiền quá.
Mặc kệ nàng tin hay không, tôi thật sự không muốn khóc lắm, có lẽ là do khí hậu Bắc Kinh sắp làm người tôi khô cạn, nên mới có ảo giác muốn nhảy xuống biển vào một khoảnh khắc nào đó.
