Ô Rô - Thất Dục

Chương 45: Khúc sông (1)



Khi Lương Hiểu về, tôi đã từ trên giường tầng trên leo xuống, ngồi ngay ngắn trước bàn học. Cô ấy khoa trương kêu lên một tiếng "Ối dào" đầy kịch tính: "Ô hô, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"

 

Tôi liếc nhẹ vào biểu tượng thời tiết ở góc dưới bên trái màn hình máy tính, đáp lời cô ấy: "Gió tây cấp hai."

 

Rồi ngẫm lại thấy không ổn lắm, tôi đính chính: "Tuần này tui vẫn luôn ở đây mà."

 

"Chiều ngài chẳng phải ra khỏi trường rồi sao, ai ngờ ngài còn chịu khó quay về cơ đấy," Cô ấy nhập vai sâu sắc, càng lúc càng drama, "Tui biết ngay mà, ngài nhất định là không nỡ rời xa tui!"

 

Tôi suýt chút nữa bị sặc nước trà, nhắm mắt cho qua nói ừ ừ ừ.

 

Lương Hiểu đi ra ban công thu quần áo, vừa lạch cạch lấy móc áo vừa trách móc tôi: "Bà với Chu Khả Y đúng là đồ trọng sắc khinh bạn, mỗi người lo chuyện riêng, bỏ mặc tui cô đơn lẻ bóng."

 

Tôi chỉ tay về phía bàn của Tạ Thư Hàm: "Cô đơn lẻ bóng gì chứ, đây chẳng phải là thế giới riêng của hai ngươi sao?"

 

Lương Hiểu thực sự nổi giận, lớn tiếng tố cáo: "Thế giới hai người mà người kia đâu? Bà về cả tuần nay thấy cổ ở ký túc xá được mấy lần..."

 

Cô ấy đột nhiên phanh gấp, dùng sức đập mạnh chiếc bút dạ quang đang cầm trên tay xuống cạnh bàn, vẻ mặt đúng kiểu hóa ra thằng hề là chính mình: "Tui quên mất, cả ngày bà cũng có ở ký túc xá đâu, đúng là một giuộc!"

 

Tôi dở khóc dở cười, an ủi cô ấy nói đừng lo, hôm nay tui chẳng phải đặc biệt đến phổ độ chúng sinh sao, độ cho bà thoát khỏi cảnh cô đơn lạnh lẽo.

 

"Chúng sinh" không lĩnh tình, vung tay định lấy chiếc bút bị rơi nắp gõ tôi: "Thôi, ngài tự trọng chút đi!"

 

Tôi tự trọng thu dọn mấy quyển sách định đi ra ngoài, cô ấy lại đột ngột cất cao giọng, đưa tay chặn tôi lại: "Bà làm gì đấy, đi thật hả?"

 

"Ừ," Tôi gật đầu giả bộ ngoan ngoãn, đồng thời mở cửa lách người ra ngoài, "Nghe bà, ngủ ngon nha bạn hiền."

 

Thực ra tôi chỉ đi thư viện trả sách, vừa nãy nhìn thấy tài liệu trên bàn Tạ Thư Hàm mới nhớ ra chuyện này, kiểm tra lịch sử mượn trả thì phát hiện ngày mai quá hạn sẽ bị trừ tiền, tuy số tiền tính bằng hào, nhưng trước khi khoản thu nhập làm thêm tháng này về tài khoản vẫn phải duy trì thói quen cần kiệm, mọi việc tính toán đến từng sợi tóc.

 

Thật phiền.

 

Nhưng nó vẫn chưa phải là thứ đáng ghét nhất. Khoảng thời gian này, thứ thực sự khiến người ta phiền lòng không gì khác ngoài hai vấn đề lớn, Trịnh Dư Giai và mẹ tôi. Với người trước có lẽ đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng cả hai đều sĩ diện, cô ấy nói xin lỗi, tôi nói thôi bỏ đi, sau đó khung trò chuyện cứ khách khí mà vĩnh viễn đóng băng ở câu nói ấy.

 

Thực ra chuyện này Trịnh Dư Giai ít nhiều cũng có chút oan, nói đơn giản là cô ấy có một người chị họ quan hệ rất tốt cũng không thẳng, thậm chí hồi cấp hai chúng tôi còn có duyên gặp mặt một lần. Trịnh Dư Giai chụp màn hình trang cá nhân của tôi gửi cho chị họ xem, có lẽ là muốn trêu chọc nói xem người ta yêu nhau gần ba năm rồi mà chị vẫn độc thân kìa. Tuy cô ấy không nói rõ chuyện này truyền đến tay mẹ tôi như thế nào, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ nói rõ vấn đề.

 

Vậy thì có thể tiếp tục nhắc đến mẹ tôi.

 

Trong khái niệm của tôi, mẹ hoàn toàn không phải là kiểu người sẽ nuông chiều con cái tùy hứng, có lẽ là làm trong ngành giáo viên lâu rồi, mẹ đã quen với việc thuyết giáo, lay động bằng tình cảm, giảng giải bằng lý lẽ, so với tính khí nóng nảy như bom nổ của cha tôi thì có thể coi là ôn hòa.

 

Cách giáo dục của cha tôi khá là thô bạo, làm sai chuyện gì là lập tức mắng té tát vào mặt, hồi nhỏ tôi hễ cãi lại là không tránh khỏi bị đánh. Nhưng mẹ tôi thì không như vậy, mẹ mãi mãi giống như thầy cô dạy dỗ học sinh, giỏi dùng lý lẽ thuyết phục người khác, đồng thời giữ thái độ nghiêm túc và kiềm chế, bất kỳ tình huống nào cũng không thể nổi nóng mà bỏ mặc.

 

Vậy nên lần này cả hai người họ đều nhất trí chọn cách xử lý lạnh, nửa năm không hề liên lạc gì, giống như tôi không tồn tại vậy, nói thật là khá khiến người ta bất ngờ.

 

Tôi rất tự nhiên liên tưởng đến những tình tiết phim thần tượng rẻ tiền sáo rỗng, cha mẹ chỉ vào mũi con cái nói những lời cay nghiệt: Nếu con dám ở bên thằng đó/nhỏ đó, chúng ta sẽ từ mặt con!

 

Lấy quan hệ huyết thống ra làm uy h**p đương nhiên chỉ có thể là những tình tiết trong phim rẻ tiền, ngoài đời thực thứ có thể nhẹ nhàng đối phó chỉ có tiền.

 

Chiêu này sáo rỗng nhưng hiệu quả. Vậy nên từ khi ở cùng Kỳ An, tôi luôn tích cực trả tiền điện nước, đến cửa hàng tiện lợi thì nhanh tay thanh toán trước, tất cả dường như đều cho thấy tôi mẫn cảm đến mức thần kinh, nhưng tôi không dám quá ỷ lại nàng, ỷ lại là một từ khiến tôi rất không có cảm giác an toàn, sợ nàng thấy mệt mỏi, cũng sợ chính mình khó chịu.

 

Tôi đặt sách lên máy mượn trả tự động, quẹt thẻ. Khi sờ vào thẻ khuôn viên trường, ngón tay tôi bị cào phải chiếc răng kim loại sắc nhọn, vết xước trên mu bàn tay vốn đã lạnh cóng càng thêm đau đớn. Là chìa khóa, tổng cộng có hai chiếc. Lúc ăn cơm Kỳ An hỏi tôi sao không mang chìa khóa, ở nhà hay ở ký túc xá. Tôi nhất thời không trả lời được, nói em cũng không rõ, tóm lại là không tìm thấy.

 

Nàng cắn nhẹ đầu đũa, nghĩ ngợi một lát rồi nói, vậy lát nữa em cầm chìa khóa của chị đi, nếu thật sự không tìm thấy thì đi làm chìa mới.

 

"Vậy còn chị?"

 

"Đợi em mở cửa cho chị chứ sao," Nàng nói có lý có lẽ, "Ngày mai chị có thể tan làm muộn một chút, sợ lại để em đợi, đành phải thế này thôi."

 

Không thể không nói, Kỳ An thật sự rất có cách, rõ ràng có thể để tôi đến muộn một chút nhưng nàng cứ nhất định đưa chìa khóa cho tôi, vô hình trung loại bỏ triệt để lựa chọn hối hận khỏi những lựa chọn của tôi. Nàng có thể tìm ra giải pháp tối ưu trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thế nên tôi nên tin tưởng nàng, cùng với việc tin tưởng rằng tất cả những điều nàng không nói ra đều là lựa chọn tốt nhất.

 

***

Trước kỳ nghỉ tôi đã điền xong đơn xin ở lại trường, vốn dĩ cũng không định về, hôm qua đi làm thêm, phụ huynh học sinh còn hỏi tôi nghỉ đông có rảnh không, con họ sắp thi cấp ba rồi, kỳ nghỉ cần có người giám sát chặt chẽ.

 

Chuyện này tôi chắc chắn nói không vấn đề gì. Thế là vị phụ huynh kia lập tức gửi cho tôi ba trăm tệ lì xì qua WeChat, tôi giật mình, nói không cần phải đặt cọc đâu. Cô ấy cười giải thích không phải ý đó, nhưng mà môn Văn, Sử, Địa của Hạo Hạo trong kỳ thi tháng vừa rồi đều có tiến bộ rất nhiều, vượt quá mong đợi của chúng tôi, cô vất vả rồi, cứ nhận lấy đi.

 

Cô ấy nói tôi nhận lấy sẽ yên tâm hơn nhiều. Vốn dĩ tôi dạy môn Văn của tôi thì thôi, không cần quản các môn khác, nhưng có lần giữa giờ nghỉ giải lao tôi tiện trò chuyện với cậu bé, nghe cậu bé nói môn Địa lý lung tung rối loạn, hoặc là nghe không hiểu hoặc là không nhớ được, thế là tôi tranh thủ thời gian giảng lại cho cậu bé về sự vận động của trái đất, khí hậu, thực vật các loại. Lịch sử cũng vậy.

 

Thẳng thắn mà nói, tôi không phải là người nhiệt tình cống hiến vô tư, nhưng mà với mấy cậu nhóc ở độ tuổi này thực sự không có chủ đề chung nào để nói chuyện, giữa giờ nghỉ mẹ cậu bé mang trái cây cho chúng tôi, im lặng thì quá khó xử, cứ tự chơi điện thoại thì lại có vẻ không tôn trọng người lớn, tôi đành phải tìm vài chủ đề không quá căng thẳng một cách máy móc, nói chuyện một chút về tình hình học tập cơ bản.

 

Nếu tôi hỏi bình thường nghỉ lễ chơi gì, cũng đoán được phần lớn không tránh khỏi chuyện giấu tiểu thuyết giấu điện thoại, nhưng trước mặt phụ huynh chắc chắn không có gì để nói, chi bằng không nói.

 

Vậy nên tôi giảng cho cậu bé về địa lý khu vực, khí hậu và thực vật, giảng về thời đại Hàng hải, cách mạng công nghiệp đến cục diện hai cực, chỉ đơn giản là hệ thống lại khung kiến thức, không hỏi bài, cậu bé nghe hiểu đại khái là được, dù sao cũng là thời gian nghỉ ngơi, nói quá nghiêm túc thì lại thành biến tướng kéo dài tiết.

 

Phụ huynh đương nhiên rất hài lòng về điều này, thế là tôi lại may mắn có thêm một nghề tay trái.

 

Tựa vào đầu giường xem đề cương ôn tập môn Địa lý cấp hai, Kỳ An ôm iPad dán sát lại gần, tay quấn dây tai nghe, lắc lắc trước mặt tôi, hỏi có muốn nghe nhạc không.

 

Tai nghe không phải là chiếc nàng hay dùng, dây rối tung cả lên. Tôi nói có, rồi hỏi nàng: "Bluetooth đâu?"

 

"Không dùng được." Nàng gỡ rối dây tai nghe, đưa cho tôi một bên trái. Tôi cứ tưởng "không dùng được" là ý nói kết nối bất tiện hoặc chất lượng âm thanh kém, nhưng Kỳ An nói tiếp: "Để khỏi phải cách xa em quá."

 

Tôi giảng đạo lý với nàng, nói khoảng cách truyền dẫn hiệu quả của tai nghe Bluetooth đại khái cũng chỉ có 5-8 mét.

 

Nhưng Kỳ An bày vẻ mặt nghiêm túc: "Em biết năm đến tám mét có thể chứa đựng bao nhiêu người khác không?"

 

Tôi không nói gì nữa, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc tai nghe từ tay nàng, trong trình phát nhạc vang lên thứ Dream Pop huyền ảo, tôi mơ màng nghĩ, Kỳ An sẽ không nghiêm túc với kiểu nói đùa dùng để cãi nhau này đâu, sao Kỳ An có thể nghiêm túc chứ, hay là thứ nàng đưa ra cũng chỉ là một câu nói đùa ngoài ý muốn bị tôi coi là thật?

 

Quan hệ của chúng tôi dường như bước vào một giai đoạn mơ hồ: từ quen thuộc đến xa lạ. Tôi không tìm ra từ nào hay hơn để hình dung, cũng không tìm thấy bất kỳ nguyên nhân nào. Lấy chuyện cơ bản nhất mà nói, tôi dần dần ngay cả giận thật và than phiền giả vờ của Kỳ An cũng không phân biệt được, vì thế mà đối với mỗi cái nhíu mày dường như chứa đựng cảm xúc của nàng đều lo được lo mất.

 

Điều này có hợp lý không?

 

Tôi nghĩ đến một sự so sánh không hợp thời... Trịnh Dư Giai, cảm xúc của cô ấy luôn rõ ràng như đèn giao thông, giả vờ bất mãn thì sau đó sẽ là một tràng cười ha ha, hoặc một điều kiện quá đáng đến kỳ lạ, thật sự có oán trách thì sẽ trang trọng trình bày với tôi, thẳng thắn mà nói chuyện cho rõ ràng.

 

Bất kỳ ai cũng có quyền lựa chọn thói quen giao tiếp khiến mình thoải mái, tôi không có lý do gì để yêu cầu Kỳ An phải làm thế nào, việc so sánh như vậy chỉ là muốn giải thích một chuyện: tôi đã quen với kiểu giao tiếp mà yêu hận tình thù rõ ràng viết trên mặt, vậy nên khả năng nhìn thấu lòng người mới dần dần bị nuôi dưỡng đến mức thoái hóa.

 

Nhưng đồng thời, tôi cũng đang lãng quên một sự thật khác...

 

Lúc chúng tôi mới quen nhau, Kỳ An là người như vậy mà.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...