Ô Rô - Thất Dục

Chương 48: Hào quang.



Từ lúc đó trở đi, tôi cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ chúng tôi sẽ có một trận cãi vã nảy lửa, điều này có lẽ không hẳn là chuyện xấu, bởi Kỳ An bây giờ lúc nào cũng trông rất mệt mỏi. Nàng chẳng nói gì, mọi chuyện đều giữ trong lòng, nếu như trước đây Kỳ An luôn tỏ ra không quan tâm đến vui buồn thì bây giờ nàng thực sự rã rời, cả người có một nỗi u uất khó tả.

 

Nhưng Kỳ An quá chu đáo hay nói đúng hơn là quá tự trọng, nàng không muốn trút cảm xúc của mình lên người khác, dù tôi hết sức nghi ngờ một vài yếu tố tiêu cực nảy sinh có liên quan đến tôi.

 

"Dạo này có phải rất mệt không?"

 

Mỗi lần tôi hỏi vậy, Kỳ An đều cười ngây vô tội, "Nào có mệt, công việc bình thường, sao vậy?"

 

Kỳ An hầu như không kể cho tôi nghe về công việc của nàng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc quan tâm đến mọi chuyện của tôi. Khoảng thời gian đó, thi lại, hoàn thiện luận văn và bảo vệ diễn ra liên tiếp, sau đó lại cùng khoa chuẩn bị dạ hội tốt nghiệp. Các anh chị khóa trên theo ý của giáo sư Hà thường chủ động dẫn tôi tham gia một số hoạt động giao lưu học thuật, để không quá lộ vẻ non nớt, tôi buộc phải tiếp tục "dùi mài kinh sử" vào cuối kỳ tốt nghiệp lẽ ra đã tương đối thoải mái, nên lúc nào trông cũng rất bận rộn. Sau này tôi nghĩ có lẽ chính vì vậy mà nàng luôn để ý đến cảm xúc của tôi.

 

Song về một mặt nào đó cũng đang né tránh giao tiếp.

 

Nói vậy nghe có vẻ mâu thuẫn, bởi tôi vừa mới nói Kỳ An luôn để ý đến chuyện của tôi. Nhưng vấn đề là những nội dung nàng bằng lòng trò chuyện với tôi đều quá điềm tĩnh, quá hời hợt.

 

Ví dụ như "Ngày mai chị còn phải tăng ca không" thì được, "Tăng ca có mệt không" thì không được, "Bánh mì sandwich ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu khó ăn quá" thì được, "Tại sao không thích nhắn tin WeChat với người khác" thì không được.

 

"Vì không thích." Nàng nói chẳng khác nào không nói, hỏi ngược lại tôi, "Em rất thích sao?"

 

"Thường dùng không có nghĩa là thích."

 

Nàng chợt khẽ cười, "Dạo này em thường xuyên liên lạc với Lê Thu lắm nhỉ?"

 

Tôi hơi nhíu mày nhìn nàng. Bởi tôi quen để WeChat ở đầu máy tính, tiện theo dõi tin nhắn kịp thời. Đôi khi khung trò chuyện cứ trực tiếp để trên màn hình, Kỳ An nhìn thấy cũng chẳng lạ, nhưng nàng thấy rồi, lại cố tình hỏi một câu biết rõ còn hỏi thì có vẻ thừa thãi vô cùng.

 

"Em luôn nói chuyện với cô ấy... chị không thích lắm."

 

Khi nàng nói chuyện có chút do dự, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng. Phản ứng đầu tiên của tôi là giữa chúng tôi tồn tại một sự hiểu lầm nào đó, bèn giải thích thứ nhất em không phải luôn nói chuyện với chị ấy, hơn nữa nội dung trao đổi cũng chỉ là về kỳ thi lại và kết quả thi lại, không có chuyện gì khác.

 

"Chị biết." Kỳ An lại cười, "Nhưng em có từng nghĩ đến cảm xúc của chị không?"

 

Tôi lại dời mắt từ danh sách việc cần làm đang chỉnh sửa sang nàng lần nữa, gần như sắp vì phản ứng khác thường của nàng mà lo lắng bất an, nửa lo lắng hỏi, sao thế chị.

 

Kỳ An lại hạ giọng xuống một chút, mở lời trước tiên gọi tên tôi, có thể nói là hòa nhã, nhưng lời nói ra như lưỡi dao, "Lâm Hứa, nói thật, em một chút cũng không nhìn ra trước kia cô ấy thích em sao?"

 

Nàng bình tĩnh nói tiếp, "Em nói xem ngày nào chị cũng khó chịu có đúng không?"

 

Tôi như bị tước đoạt quyền nói, không trả lời được. Mục cần làm "nạp tiền thẻ nước" còn chưa kịp ấn nút lưu, thế giới tạm thời bị cắt điện, mất đi động lực tiếp tục vận hành, còn tôi mắc kẹt trong khoảnh khắc này, bó tay chịu trói.

 

"Em không biết... em thật sự không biết," Tôi cảm thấy khi mình mở miệng lần nữa giống như một kẻ ngốc đáng thương, "Làm sao chị biết được, chị biết bao lâu rồi... tại sao không nói cho em biết?"

 

Có thứ gì đó nóng ẩm từ từ lan ra, nhưng không phải từ hốc mắt, bởi khóc không nên đau, song trước mắt tôi quả thực mờ mịt. Suy nghĩ cũng theo đó mà ngày càng không rõ ràng, ngẩng đầu lên không biết nên xin lỗi hay tiếp tục giải thích.

 

"Nếu chị sớm nói cho em biết một chút... Em không cố ý..."

 

"Chị có nói với em hay không thì có gì khác nhau chứ, em sẽ chặn cổ hay là xóa WeChat của cổ, giống như trẻ con mẫu giáo cầm lý do không ra gì để tuyệt giao, từ mặt nhau?"

 

Tôi chưa từng nghĩ Kỳ An nói chuyện sẽ trở nên cực đoan như vậy, dù chỉ là lời giận dỗi.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như tôi chưa bao giờ có một nhận thức chính xác về tính khí của Kỳ An. Phần lớn thời gian nàng dường như hoàn toàn không có tính khí, là cái cảm giác hư ảo không tốt cũng chẳng xấu, nàng hầu như chưa bao giờ thực sự tức giận, đồng thời bao dung và thông cảm không phải xuất phát từ tự nguyện. Nói trắng ra là đều không quan tâm.

 

Vì vậy, khi đối diện với Kỳ An mà cảm xúc hoàn toàn viết trên mặt, tôi cảm thấy bối rối chưa từng có.

 

Nàng sắc bén nhìn sâu vào mắt tôi, nhưng tôi không nhìn thấu đôi mắt nàng, trong đôi mắt đen láy ấy không phân biệt được cảm xúc.

 

"Chị luôn không vui là vì chuyện này sao," Tôi mơ hồ nắm lấy lưng ghế, "Vậy em-"

 

"Không phải," Nàng nói, "Em không hiểu, đừng hỏi nữa."

 

"Em không hiểu, tại sao không thể nói với em?" Tôi cảm thấy linh hồn mình thoát xác, dùng góc nhìn của Thượng Đế kỳ quái bàng quan, còn Lâm Hứa này chắc chắn là điên rồi, ít nhất không điên cũng ngốc, nếu không nàng sẽ không cố chấp hỏi dồn một câu trả lời hoàn toàn không cần thiết. "Chị bây giờ như vậy, em không biết chị đang từ chối em hay là đang từ bỏ em nữa."

 

Nàng ngẩn người, rồi khẽ mỉa mai mím môi, trong mắt tối sầm lại, "Em dám nói, cả đời này, ngoài chị ra, em không cần gì khác không?"

 

Im lặng, cái im lặng chết người, như thể cả thế giới đều khô héo tàn lụi. Tôi không nói nên lời, nhìn chằm chằm ánh đèn nhòe nhoẹt ngoài cửa sổ, nhìn cái đường nét mơ hồ không chân thực của nó, chợt nhận ra một sự thật: từ bao giờ, nàng đã chẳng còn nghe tôi nói nghiêm túc nữa.

 

"Em muốn thứ khác," Nàng đẩy cửa sổ ra, gió đêm sau thu đã rất lạnh, "Chị cũng vậy. Đều không có gì, rất bình thường, nên đừng hỏi nữa, em càng hỏi, mọi chuyện chỉ càng tệ hơn."

 

Gió lạnh từ từ ùa vào, cảm xúc bực bội trôi khỏi người nàng có thể thấy rõ bằng mắt thường. Kỳ An thở dài, có chút mất sức nửa tựa vào khung cửa sổ, sau một hồi im lặng dài dằng dặc, giọng điệu lại dịu đi, "Buổi tối muốn ăn gì?"

 

Tôi không có gì để nói, cúi đầu vặn nắp bút, trên nắp nhựa có một vết nứt nông. "Chị xem sao chẳng được."

 

Kỳ An đứng im không động. Tôi nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ treo tường tích tắc, tích tắc rất nhiều lần, không ai động đậy.

 

Đồng hồ thạch anh như một con quái vật nhai nuốt thời gian, còn tôi tình nguyện hiến tế sáu mươi năm cuộc đời cho nó, bởi trong một vài khoảnh khắc tôi càng lúc càng không có lòng tin vào mối quan hệ của chúng tôi, hoặc là lực bất tòng tâm. Nếu thời gian trôi nhanh hơn một chút, tình cảm sẽ không kịp bị hao mòn quá nhiều.

 

Con mèo làm đổ chai Coca, nước ngọt tràn ra sàn. Cuối cùng tôi cũng có lý do để đứng dậy, lấy danh nghĩa dọn tàn cuộc mà bỏ chạy.

 

Nhưng nàng gọi tôi lại.

 

"Lời chị vừa nói..." Nàng trống rỗng dừng lại một chút, "Rất quá đáng. Em đừng để bụng."

 

Tôi đi lau nhà, vẫn cúi đầu, nói với nàng, "Em không để bụng, không sao đâu."

 

Rất nhiều lần tôi cảm thấy chúng tôi đều đến cái mức phải cãi nhau một trận, nhưng không rõ là nàng mềm lòng hay tôi mềm lòng, thà giận dỗi âm thầm nuốt cục tức xuống cũng không nỡ nói lời nặng.

 

Như vậy tốt không? Như vậy không tốt chăng?

 

Tôi không nói rõ được đây rốt cuộc là đại diện cho đủ yêu mới mãi không cãi nhau được, hay có nghĩa là mối quan hệ của chúng tôi như bình giữ nhiệt, luôn có thể duy trì vẻ ngoài tốt đẹp bóng bẩy, nhưng sẽ vào một thời điểm không hề báo trước nào đó, bắt đầu đột ngột vỡ tan hoàn toàn từ bên trong.

 

Lần thứ hai đổi lại tôi gọi tên nàng từ phía sau, giọng điệu thực sự có vẻ đáng thương, "Chúng ta thật sự không thể tốt đẹp..."

 

Nàng rất chậm rãi thở ra, một nửa trốn tránh một nửa thỏa hiệp, "Em để chị nghĩ đã, ăn cơm xong rồi nói."

 

***

"Ra ngoài đi dạo không?"

 

Tôi nói vậy là vì cảm thấy trong phòng đột nhiên rất ngột ngạt, muốn mở cửa sổ, cũng muốn mở toang cửa lưới nhưng không dám, muỗi mùa thu độc quá.

 

Nàng gật đầu, trước khi xuống lầu lại nói với tôi mặc thêm áo khoác, buổi tối trời lạnh lắm.

 

Thái độ bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Là tôi nói muốn nói chuyện nghiêm túc, cũng là tôi nói ra ngoài đi dạo, nhưng đi rất xa rồi, tôi không nói ra được một chữ nào, như đối diện với một mớ bòng bong không tìm ra được đầu mối nào.

 

Khi qua đường nàng vẫn vô thức nắm tay tôi, đi chậm hay đi nhanh đều theo tốc độ của tôi, nàng dịu dàng như vậy, đến nỗi tôi nảy sinh những ý nghĩ càng lúc càng mơ hồ. Kỳ An không hề sai, là tôi không hiểu chuyện, là tôi suốt ngày gây sự vô lý.

 

"Nếu em không muốn nói, vậy chị nói trước."

 

Tôi tỉnh lại khỏi trạng thái nửa mơ hồ, nhỏ giọng ừm.

 

Nhưng Kỳ An khẽ hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Cho đến khi dừng lại ở đèn đỏ ngã tư tiếp theo, cuối cùng cũng đưa ra một cách giải thích muộn màng, rất không ra gì.

 

Nàng nói, em có cảm thấy không, thực ra ngay từ đầu đã sai rồi, chỉ làm bạn cũng rất tốt, sẽ không phức tạp và phiền phức như vậy.

 

"Chị cảm thấy chúng ta bây giờ, mỗi ngày quá mệt mỏi."

 

"Vốn dĩ trong cuộc sống giẫm chân xuống đâu cũng thấy gai rồi, tại sao còn phải làm khó mình nữa?" Nàng nhẹ nhàng nói, "Nó đã sớm bắt đầu tiêu hao chúng ta, không có ý nghĩa gì nữa, không phải sao."

 

Không phải thương lượng, không phải oán trách, càng không phải uất ức, giọng điệu của nàng bình tĩnh đến đáng sợ, không pha tạp chút cảm xúc nào mà trực tiếp tuyên án chung cho mối quan hệ của chúng tôi. Tôi như bị mắc kẹt trên hòn đảo cô lập trước cơn bão, đối diện với kết cục đã biết mà bó tay chịu trói, lực bất tòng tâm.

 

Tôi có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc, "Chúng ta lúc đầu... vốn dĩ đã rất khó hiểu rồi mà."

 

Bạn biết hiệu ứng hào quang không, chúng ta đều từng méo mó trong cái vòng sáng muôn màu muôn vẻ ấy. Nói trắng ra nguyên nhân chỉ là một cơn cảm nắng thái quá, ai cũng chẳng lý trí hơn ai, ai cũng chẳng để tâm hơn ai.

 

"Lâm Hứa," Nàng nhận ra sự khác thường của tôi, vẻ mặt xa cách đến mức xa lạ, "Trên đời này không ai là không thể sống thiếu một người nào đó."

 

Tôi không biết có nên hiểu câu này như một kiểu an ủi trá hình không, nhưng chợt hiểu ra tôi vẫn nên ngưỡng mộ Kỳ An, nàng luôn là kiểu người tôi thích nhất, yêu hay ghét đều dám bày ra trước mặt cho bạn thấy. Khuyết điểm duy nhất là, ngay cả sự nguội lạnh của nhiệt tình cũng nhìn ra được. Điều này thật tàn nhẫn, bạn không thể cố gắng tìm kiếm dấu hiệu nàng vẫn còn yêu bạn từ những chi tiết vụn vặt, thôi miên bản thân nhìn thấy thứ tình cảm muốn nói lại thôi, ý trên mặt chữ.

 

Là tôi không muốn tin.

 

"Phía trước rẽ trái là ga tàu điện ngầm, đến trường chỉ một trạm thôi," Tôi nói, "Chị về đi."

 

Kỳ An không đáp lại câu này, nhưng lại nghiêm túc nhìn tôi, "Chị nói thật đấy, em không cảm thấy làm bạn mới là cách ở bên nhau ổn định và lâu dài nhất sao, không cần quá mẫn cảm và lo được lo mất, càng tự do, cũng càng thoải mái hơn."

 

Sao nàng có thể lạnh lùng như vậy, lại hờ hững như thế.

 

Còn nữa, cái sự thẳng thắn mà giữa tôi và Kỳ An đã lâu không xuất hiện, sao lại ở trong ngữ cảnh như thế này, bằng hình thức như thế này mà xuất hiện.

 

Tôi mỉm cười lạnh lùng như nàng, nói, em không cảm thấy, ít nhất là với chị thì thế nào cũng không phải.

 

Tôi chợt cảm thấy mình rất buồn cười. Suy cho cùng con người đều là đa diện, tôi nhìn thấy một mặt khác của nàng mà nàng không thường bộc lộ ra ngoài nhiều hơn người khác. Nhưng cũng chỉ là một mặt, cũng chỉ là bề ngoài.

 

Tôi tự cho là hiểu nàng, nhưng có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự nhận biết được Kỳ An thật sự.

 

Vậy bạn nói xem, tôi có từng yêu con người thật của nàng không.

 

Hình như tôi chẳng hiểu gì nữa rồi.

 

Đèn đường phát ra tiếng "tạch tạch", ồn ào nhức đầu. Tôi bực bội đá vào chân đèn một cái, nó vẫn cứng đầu cứng cổ làm theo ý mình, bỏ ngoài tai sự bất mãn của tôi. Tùy chị vậy. Tôi tưởng mình sẽ không khóc, trước mặt nàng tôi đã không khóc, ngay cả khi nói chị về đi thì nhiều nhất cũng chỉ đỏ hoe đuôi mắt, thế nhưng khi bị vấp chân bởi một đoạn cành cây nhỏ trong bụi cây xanh, giọt nước mắt mặn chát đột ngột rơi xuống.

 

Nó như ôm lấy bắp chân tôi, nói đừng đi.

 

Tôi chợt rất mệt rất mệt, nếu không thì một người háo danh như tôi, sao lại đến cả chút thể diện cuối cùng cũng giả vờ không được.

 

Hôm đó đáng lẽ phải có mưa to, dù sao tôi vốn dĩ ghét những ngày mưa, dù sao cũng không thể thảm hại hơn được nữa. Thế nhưng không có, thời tiết rất đẹp, trăng sao sáng rực rỡ. Chỉ có một mình tôi ướt một trận mưa như trút nước.

 

Đều tại chị, khiến sau này em còn dám nhìn thẳng vào mặt trăng thế nào. Đều tại chị đó.

 

Gò má ướt đẫm đau rát như dao cắt trong gió.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...