Ô Rô - Thất Dục

Chương 73: Ngoại truyện: Đảo vĩnh hằng (2)



Chuông báo thức đặt cho ngày làm việc tối qua quên chưa tắt, thế nên sáng hôm sau, giấc mơ đẹp bị tiếng chuông đáng ghét đánh thức. Đồng hồ báo thức để hơi xa, lúc Kỳ An ngồi dậy với tay tắt chuông thì Lâm Hứa bị làm phiền, nheo mắt nhìn nàng qua khe hở của hàng mi.

 

"Cúc áo... chỗ này cài nhầm rồi." Em đưa tay chọc nhẹ một cái.

 

Kỳ An chẳng thèm liếc mắt nhìn, hơi nghiêng người qua, "Cài giúp chị đi."

 

Đáng lẽ đây phải là một khung cảnh rất tình tứ, nhưng Lâm Hứa lại như thể cố tình không thấy, rất mực Liễu Hạ Huệ mà lần lượt cởi từng chiếc cúc áo ra rồi cài lại cẩn thận, chẳng hề ban cho nửa cái nhìn dư thừa.

 

Nàng tặc lưỡi: "Chán ngắt thế."

 

Lâm Hứa giỏi nhất là giả ngốc, tiếp tục làm lơ phản ứng của nàng, vừa cười vừa rụt người vào trong chăn. Nàng cứ thế giở chăn ra, ngón tay đối phương đang nắm góc chăn thuận theo lực của nàng mà hơi nới lỏng, nhưng lại kịp siết chặt ngay trước khi tuột qua giới hạn.

 

"Như vậy đã đủ thú vị chưa?"

 

Kỳ An bật cười, chấm nhẹ vào hõm xương quai xanh sâu của cô gái, ra vẻ khó xử suy nghĩ một lát, "Khá hơn một chút rồi."

 

Lâm Hứa hỏi lại, chỉ một chút thôi à?

 

Nàng không đáp lời, người lại trượt xuống một chút, từ tư thế dựa chuyển sang nửa nằm nửa ngồi, tay đặt lên bụng dưới tr*n tr** của đối phương.

 

Đây là một dấu hiệu có chút mập mờ, chạm lên trên hay xuống dưới nữa đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng Kỳ An dừng lại, không cử động, nghiêm túc quan sát vẻ mặt em.

 

"Một lần là được rồi."

 

Lần này điều kiện là do Kỳ An chủ động đưa ra, giống hệt đêm hôm trước. Lâm Hứa hơi cắn nhẹ môi dưới, lúng búng đáp, ừm.

 

Nàng hơi ngạc nhiên, cười nhẹ nói, lần này sao không từ chối nữa vậy?

 

Đối phương nhe răng cười, trong đáy mắt một vòng hơi nước lan tỏa, "Không muốn vòng vo với chị nữa, lãng phí thời gian... Kết thúc sớm chút để còn thả em đi ăn sáng."

 

Kỳ An áp sát tới, đè vai em xuống, lòng bàn tay áp lòng bàn tay, mười ngón đan chặt.

 

"Nếu như em chịu phối hợp."

 

Áo choàng ngủ thực ra vốn chẳng được thắt lại, Kỳ An đưa tay lột tấm vải áo từ trên xuống dưới, vò thành một cục dúm dó nơi hõm eo người ấy. Bờ vai tròn trịa, mịn màng như trái măng cụt và cánh tay lồ lộ dưới tầm mắt nàng. Lâm Hứa rất chậm rãi thở ra một hơi, gập khuỷu tay, rút cánh tay ra khỏi ống tay áo mới tụt được một nửa, đưa lên che mắt nàng.

 

Nàng tự giác chớp mắt, dời tầm nhìn đi chỗ khác, rồi cúi rất thấp xuống người em, đầu vùi vào vai đối phương mà cắn vụn vặt. Có lẽ vì thấy nhột, vai Lâm Hứa run lên một cái, xương vai không nặng không nhẹ thúc vào cằm nàng.

 

Nàng thuận thế giả vờ đau, nhưng Lâm Hứa nói nếu có đau thì phải là em thảm hơn mới đúng chứ, sao lại có kiểu vừa ăn cướp vừa la làng thế này... Lời chắc chắn chưa kịp nói xong, mấy chữ sau "Sao lại có" chỉ còn lại tiếng ưm hưm không ổn định trong mũi. Kỳ An ở gần em đến thế, kịp thời nghiêng đầu, dùng nụ hôn chặn đứng những lời còn lại. Lâm Hứa không còn đường lui, phản ứng duy nhất có thể làm là ôm lấy eo nàng, chỉ sợ chìm sâu vào đó.

 

Nắn nót một giọng điệu gần như mê hoặc, dù nàng biết làm vậy có lẽ sẽ có vẻ ngả ngớn, song nó có thể che đậy nỗi lòng riêng đầy bất an:

 

"Lần này là mãi mãi ở bên nhau nhé."

 

Chúng ta xứng đôi như vậy mà.

 

Sẽ không ai biết được điểm tốt của em như tôi.

 

Cũng sẽ không ai yêu tôi như em.

 

Xứng đôi quá mà.

 

Đây không phải lần đầu tiên nàng biết mình vốn là một người yêu không đủ tiêu chuẩn, chỉ là dưới bối cảnh rõ ràng thế này, điều đó càng trở nên tệ hại hơn. Nàng thật sự không chừa cho Lâm Hứa chút đường lui nào, trên mọi phương diện, nếu không thì đã chẳng chọn đúng lúc này, vào lúc đối phương đang không chút giữ lại mà sẻ chia cơ thể, lại còn tham lam muốn chiếm trước tất cả chân tình.

 

Xứng đôi quá cơ.

 

Đôi lúc nàng tự hỏi liệu Lâm Hứa có từng hối hận không. Chị gái luôn quán xuyến mọi việc đâu ra đấy, sau khi gỡ bỏ lớp vỏ giả tạo tầm thường đến mức khiến người ta thất vọng, thực chất chỉ là một đứa trẻ nóng nảy, ấu trĩ, hèn hạ lại thích giả vờ trưởng thành, tồi tệ như cái ống kính Nikon chín tệ chín bao ship trên mấy trang web khuyến mãi nào đó.

 

Nhất là khi đến tâm trạng của chính mình còn chẳng quản lý nổi, huống chi là tình cảm với người khác.

 

Giống như khi nàng nhận ra mối quan hệ của họ không nên là lồng kính và hoa hồng, thì nàng đã chính là cơn bão cát rồi.

 

Ngay cả việc nhận ra vấn đề nàng cũng chậm chạp đến thế, chớ đừng nói đến việc nghĩ cách giải quyết chúng. Mà Lâm Hứa đâu phải đến để làm đấng cứu thế, rõ ràng chẳng có nghĩa vụ phải tự giam mình để thay nàng dọn dẹp mớ hỗn độn.

 

Kỳ An thậm chí còn nghĩ phải chăng mình đang lợi dụng sự mềm lòng của em, thông qua vài chuyện cũ đẹp đẽ như ảo ảnh trong thành phố khiến em không nỡ rời xa. Bản thân Lâm Hứa có lẽ cũng dần không phân biệt được thứ mình không nỡ là con người hay là mấy năm tháng đã qua, như vậy nàng có thể mãi mãi nửa lừa nửa níu kéo mà giam lỏng người ấy bên cạnh mình...

 

"Xứng đôi quá" là một sự mỉa mai.

 

"Mãi mãi sao?"

 

Lâm Hứa học theo nàng, nhặt mấy chữ trong câu gốc ra rồi hỏi ngược lại, trong mắt là sự mơ hồ trong suốt, dường như chỉ đơn thuần đang suy xét ý nghĩa của từ ngữ này.

 

Nhưng em đột nhiên hỏi nàng, chị có biết mãi mãi là bao xa không?

 

Biết đâu là rất xa, rất xa, cũng có thể chỉ là ngày mai, chẳng ai nói chắc được. Từ mãi mãi này quá chủ quan, em tưởng rằng không thấy được điểm kết thúc nhưng thực ra nó giống như bong bóng sắc màu, dễ dàng vỡ tan, vỡ rồi chỉ khiến người ta đau lòng.

 

Chi bằng đừng ôm kỳ vọng, để khỏi phải ôm thêm tiếc nuối.

 

"Cho nên em không muốn bàn chuyện mãi mãi với chị."

 

Nhưng Kỳ An cố chấp lặp lại: "Phải là mãi mãi cơ."

 

Nàng nghe thấy Lâm Hứa khẽ thở dài một tiếng, đường nét căng cứng nơi cổ mềm mại đi, nghiêng đầu ngậm nhẹ vành tai nàng, "Vậy tùy chị thôi."

 

"Em phải tin chị."

 

Đừng tùy chị nữa.

 

Ngay cả khi đến giai đoạn bình lặng, không muốn hôn môi cũng chẳng muốn l*m t*nh, chỉ còn lại dăm ba câu chuyện phiếm trong ba bữa cơm mỗi ngày cũng tốt, thậm chí là làm một cái gai nhỏ xíu, không đau không ngứa ghim vào lòng em. Chỉ cần cho chị ở lại.

 

Kỳ thật Kỳ An rất ít khi nghĩ đến chuyện hứa hẹn, song không thể không thừa nhận có những lúc con người ta thật sự cần dựa vào những thứ ngoài tình cảm để buộc chặt lấy nhau, mà nàng thực sự muốn dài lâu.

 

Lâm Hứa lại không nói gì nữa, không tỏ rõ ý kiến mà hơi ngẩng đầu chạm vào môi nàng. Kỳ An đỡ lấy gáy em, để em gối lại cho ngay ngắn, tay thuận thế lướt xuống, len lén thử nhịp tim em, dồn dập như chú nai con, kéo theo cả tần suất hô hấp cũng loạn nhịp.

 

Nàng cũng loạn nhịp theo, trong lòng tính toán nên đi mua rèm cửa màu sẫm mới, khả năng cản sáng sẽ tốt hơn. Trước đây tắt đèn dường như là để quan tâm đối phương, song nói thật bản thân nàng cũng rất cần bóng tối để che giấu cảm xúc. Lâm Hứa không quen với ánh sáng thế này, nghiêng đầu đi, hơi nheo mắt không nhìn nàng. Dưới ánh sáng tự nhiên, làn da em như ửng thêm một lớp hồng mỏng, tựa như đóa hồng Bolero tươi mới.

 

Vì là buổi sáng vừa mới tỉnh dậy, ý thức người trong lòng vẫn còn nửa phần mơ màng, da thịt xương cốt cũng đều thả lỏng. Năm ngón tay nắm bờ vai nàng chẳng có mấy sức lực, chỉ là tìm một chỗ dựa theo thói quen, cơ bắp mềm oặt bị ôm lấy, ngoan ngoãn đến độ khiến tim người ta ngứa ngáy. Đầu ngón tay Kỳ An tiến vào sâu hơn, rất ẩm, rất nóng, như một miếng phô mai sắp tan chảy mà chưa tan hết. Nàng sợ em sẽ tan ra, lại nôn nóng muốn em tan chảy đi.

 

Phần lớn thời gian Lâm Hứa đều yên lặng đến lạ thường, chỉ khi thấy đau mới khẽ hừ một tiếng. Vì thế nàng luôn nảy sinh ý xấu, rõ ràng là vấn đề có thể giải quyết dịu dàng, lại cứ thỉnh thoảng ra tay nặng hơn một chút.

 

Nàng biết cơ thể Lâm Hứa nhạy cảm hơn, sau mấy lần chạm vào đã ướt át sắp tràn ra. Em ngăn nụ hôn của nàng, hít vào nói chậm một chút được không, song không hề bài xích sự xâm chiếm, không bài xích mọi sự v**t v* và x** n*n.

 

Nhưng nụ hôn của nàng cuối cùng vẫn tìm đến, Lâm Hứa không chống lại được, chỉ đành bối rối vặn xoắn một góc gối, nhắm nghiền mắt lại. Rất căng thẳng, căng thẳng đến mức không đủ phối hợp nhưng phản ứng của cơ thể vẫn rất thành thật, run rẩy và sự co rút đột ngột đều rõ ràng nên nàng biết không sao cả.

 

Chăn trượt xuống đất, chẳng ai buồn để ý. Lâm Hứa thở ra thật sâu, kiệt sức ôm lấy cổ nàng, đôi mắt ươn ướt, đong đầy sương mai trên lá cỏ buổi sớm, hàng mi chớp xuống phủ lấy làn khói sớm tinh khôi.

 

Kỳ An giúp em mặc lại quần áo. Áo choàng ngủ bị hơi ấm nơi eo em hong đến khô nóng, chất liệu vải mềm mại, độ rũ rất đẹp, trung thực phác họa từng đường cong nhỏ nhất của cơ thể. Nàng tỉ mỉ thắt một cái nút mềm mại, thành kính như đang nắm giữ sợi chỉ của Nguyệt Lão.

 

Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đầu giường, với ý đồ xấu trêu chọc: "Có làm lỡ bữa sáng của em không?"

 

"Đánh răng còn mất ba phút nữa..."

 

Lâm Hứa mất hết cả mặt mũi: "Chị ồn ào quá đi!"

 

Thế là nàng cười một lúc rồi rất có lương tâm mà lái sang chuyện khác, nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ bừng của đối phương hỏi, lát nữa muốn ăn gì?

 

"Chị ra ngoài mua đi, muốn ăn tiểu long bao và tào phớ, loại có đường ấy."

 

"Sao thế, chị nấu ăn không ngon hửm?"

 

Lâm Hứa đáp không đúng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, "Chị sẽ nấu cho em mãi mãi chứ?"

 

Kỳ An vốn định nói nếu như em muốn, lúc đáp lời bỗng dưng có thêm chút hùng hồn, "Phải đó."

 

Nhưng nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Căn phòng tĩnh lặng có một thoáng khiến nàng bất an, khi ngập ngừng nhìn sang mới phát hiện Lâm Hứa đang cười không thành tiếng, giống như con bướm mỏng manh lạc vào đường hầm đen kịt vô tận.

 

Kỳ An không rõ vì sao lại nảy ra liên tưởng kỳ lạ như vậy, có lẽ đều do Lâm Hứa. Người thường xuyên tiếp xúc với đủ loại con chữ dễ nảy sinh những ảo giác kỳ diệu, ví dụ như em nói buồng thang máy ẩm ướt giống như có cả vạn kẻ xui xẻo đang thất tình trong đó, tiếng động lách tách lọt ra từ nhà hàng xóm lúc đêm khuya giống như đang vò nhàu một tờ báo cũ màu xám.

 

Nhưng giờ đây em đã vứt bỏ hết mọi lời lẽ hoa mỹ và bay bổng, nín cười, bình thản nhìn sang:

 

"Vậy thì mãi mãi đi."

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...