Ờ Thì ... Sói Yêu Thỏ Đấy!
Chương 5: Góp gạo thổi cơm chung
Hôm nay tâm trạng nó buồn vui lẫn lộn. Ít nhất trong lúc này nó không cảm thấy cô đơn...Như đọc được niềm vui trong mắt nó, Nhân nở một nụ cười khích lệ. Người con trai này chẳng quen biết gì với nó nhưng anh lại sẵn sàng ngồi cả tiếng đồng hồ nghe nó kẻ chuyện đời buồn... chọc cho nó cười. Giống như một thiên sứ được chúa trời cử đến xoa dịu nỗi mất mát trong lòng nó-Anh , chúng ta về thôi. Muộn lắm rồi! Gấu, về nào...-Ừ... Nhân gật đầu*-----*-----*-----*-----*Gấu nằm trên vai Nhân ngủ ngon lành, hai cánh tay mập mạp trắng trẻ troàng qua cổ anh-Để em bế nó cho... anh mệt không?Nó vội nóiNhân lắc đầu anh đâu có yếu như vậy-Sao cu cậu lại có biệt danh ngộ thế?-Lần đầu tiên nó lắp bắp nói bi bô... không gọi ba... chẳng kêu mẹ... nó cứ ôm chặt con gấu nói lắp bắp Gấu. Nên mọi người gọi nó là gấu.... à mai anh nhập học luôn không?-Có , mai anh đi ké với anh không biết đường-Chuyện gì chứ chuyện này Ok luôn. Em là người tốt màHi cườiCả hai cứ thao thao bất tuyệt về trường học...Gấu vẫn ngủ say sưa trên lưng Nhân cho tới khi anh cõng về tận phòngNó nhẹ nhàng đỡ thằng bé nằm xuống kéo mền đắp cho thằng nhỏ... ân cần như một người mẹ-Anh muốn uống một cốc cafe không?-Nếu có thể...Nó mỉm cườiNhân ngồi ở phòng khách, trên bàn có rất nhiều tranh vẽ.Những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ thơ... cả nhưng bức vẽ thiết kế áo quần sành điệu. Từng bức vẽ như đặt bao tâm tư của người vẽ...Nó đặt cốc cafe xuống bàn ái ngại nói-Để anh chê cười rồi.-Không đâu , rất đẹp... khá lạ, mang hơi hướng nổi loạn trong khuôn khổ của Kemy ?-... chị ấy là thần tượng của em, chị ấy có những bộ thiết kế siêu đẳng cấpĐôi mắt nó mơ màng nghĩ đến những bộ thiết kế mang tính nghệ thuật cao-....-Kể chị ấy chọn em là người cộng tác nhỉ?...Nó mơ mộng,-Đùa thế chứ em chả dám mơ xa... nhưng mà nếu được em cũng chả ngại đồng ý . nó lém lỉnh nóiNhân cười. Cả hai trò truyện thêm.một lúc rồi Nhân về phòng.Tự nhiên anh cười. Ngả lưng xuống giường anh vẫn trằn trọc không sao ngủ được, bất giác nhìn qua cửa sổ... ngày mai sao chậm chạp thế.******Sáng sớm vừa ra khỏi nhà, nó đã gặp Lãnh Nhân đi từ bên ngoài bước vào trên tay sách lủng lẳng hai hộp mỳ ăn liền-Chào nhóc, sáng sớm mà đi đâu vậyNhân hỏi-Em đi lấy sữa, anh ăn sáng có thế thôi á?-À... ừ... anh ... không biết nấu ăn...Nhân gãi đầu ái ngạiCon bé bật cười-Có gì phải ngại , con trai bọn anh không biết nấu ăn là chuyện bình thường mà.Nhân cười gượng gạo... trời ạ... tim anh nó lại định múa lân đây này.-Em nấu cũng khá nhiều anh có muốn ăn ké không?Nó hỏi-Ăn chùa mà ! Tội gì không ăn.Nhân nháy mắt rồi nhanh chân đi về phía căn hộ của mìnhNó hơi ngẩn người, cái tên này... lại dám bắt trước giọng điệu của nó******King coog...king coog.....Nhân hí hửng chạy ra ngoài mở cửaNgó đầu ra chẳng thấy ai... lạ thật.Toan đóng cửa lại thì một giọng trẻ con vang lên-Chú Nhân!-Gấu? À... con nhấn chuông ?-Dạ... dì Hi nói sang gọi chú sang ăn sáng.-À ừ đi. Nhân vui vẻ gật đầu, hai "chú" cháu nắm tay nhau đi... một lớn một nhỏ một ột thấp... trông đến ngộ**********Trên bàn ăn bày 3 tô phở, 2 lớn 1 nhỏ làn khói trắng bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn theo đó tỏa ra thơm phứcDạ dày Nhân được phen sôi sục-Anh sang rồi à? Ngồi đi.-Ừ...Nhân kéo ghế ngồi xuống nhìn bát phở quyến rũ-Anh ăn thử xem có vừa miệng không!-Ăn thật luôn ý chứ! Nhân cười tươiRồi cầm thìa và đũa nên bắt đầu thưởng thức-Sao thế nào ạ...Nó vội hỏi-Hi... Anh thật sự.... món này....Vẻ mặt Nhân hình sự kinh khủng-Dạ....-Ngon quá .... muốn ăn ké ở đây dài dài....Nhân cười-Anh làm em hết hồn .-Hay... mình góp gạo thổi cơm chung đi....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương