Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
Chương 30: Đêm trước sinh nhật
"Tôi rất vui khi được biết các cậu"
----BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI ACC @gri1004 IN WATTPAD.COM, NGHIÊM CẤM HÀNH VI RE-UP---
Ngày 9 tháng 10.
19: 25.
Bạch Ngữ Quân căn cứ định vị mà Giang Tri Hỏa gửi, đi vào quán bar.
Tên quán bar rất êm tai, Tương Dao, ông chủ hẳn là một thanh niên văn nhã.
Bạch Ngữ Quân đi vào ghế số 3001.
Mới vừa mở cửa, bên tai "Bộp, bộp" hai tiếng, giấy màu từ ống pháo mừng cầm tay bắn ra, bay khắp nơi.
Cạnh cửa là hai thiếu niên.
Giang Tri Hỏa tràn đầy nhiệt tình, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn Ngữ Quân đã nhận lời mời!!"
Nhan Mộ giống giống như thường chưa từng có nhiều biểu tình, lời nói cũng vô cùng đơn giản: "Chào mừng."
Giấy màu rơi ở trên tóc, Bạch Ngữ Quân nghiêng đầu phủi đi, cười nói: "Tớ không nghĩ tới các cậu sẽ chủ động đi với nhau."
Giang Tri Hỏa đẩy nồi, chỉ hướng Nhan Mộ: "Là cậu ta cứ muốn đi theo."
Nhan Mộ mặt không đổi sắc: "Không có tôi, cậu đặt ở đây được?"
Giang Tri Hỏa: "Gì chứ? Nói như thế nào tôi cũng là nhân viên, dù không tốt được như này, cũng có thể không kém đến nỗi nào đi?"
Nhan Mộ liếc xéo anh một cái: "Tôi có thể làm cậu không đặt được."
"Được rồi." Bạch Ngữ Quân kéo ra hai người này, mỉm cười ôn nhu nói, "Đêm nay có hoạt động gì sao?"
"Không có ý tưởng gì đặc biệt." Giang Tri Hỏa đi đến trước bàn dài, trên bàn bày các loại bình rượu, còn có một loạt chén rượu.
"Chúng ta uống rượu đi?" Giang Tri Hỏa lại đẩy ra một quyển thực đơn, "Muốn uống cái gì có thể tùy tiện chọn."
Nói xong, anh mang lên găng tay trắng khi làm việc.
Bạch Ngữ Quân hơi hơi kinh ngạc: "Đây là?"
Giang Tri Hỏa nói: "Bartender, làm thêm."
Bạch Ngữ Quân tán thưởng từ đáy lòng: "Cậu thật cừ."
Giang Tri Hỏa cười: "Chọn một cái đi, hoặc là để tớ đề cử?"
Bạch Ngữ Quân còn chưa mở miệng, Nhan Mộ liền nói trước: "Tảng Sáng."
Giang Tri Hỏa làm lơ như không thấy hắn: "Tôi không hỏi cậu."
Bạch Ngữ Quân: "Tớ không uống qua rượu, vậy tớ chọn giống Nhan Mộ đi, tớ cũng muốn một ly......" Vừa mới cô không nghe rõ tên, liền chuyển hướng Nhan Mộ, lấy ánh mắt dò hỏi.
Nhan Mộ: "Tảng Sáng."(Bình minh)
Giang Tri Hỏa: "Ok, đã biết."
Anh rũ xuống mi mắt, rất mau liền chế xong hai ly, đồng thời đẩy đến trước mặt Bạch Ngữ Quân cùng Nhan Mộ.
Rượu màu xanh biển, thành ly phủ đầy ngôi sao, dưới ánh đèn rơi xuống, phảng phất giống như sao trời thật sự.
"Đẹp!" Bạch Ngữ Quân nhịn không được khen.
"Khen sớm." Giang Tri Hỏa thả vào viên đường, giây lát đường hóa thành màu cam trộn cùng màu xanh ban đầu của rượu, từng đường cong không có quy tắc quấn lấy, giao hội mông lung với nhau, như tia nắng ban mai.
Bạch Ngữ Quân ngây ngốc nhìn biến ảo thong thả mà duyên dáng trong chén rượu, thật lâu sau, mới nói nói: "Thật là đẹp mắt nhỉ......"
Giang Tri Hỏa nói: "Cũng rất ngon."
Bạch Ngữ Quân nhợt nhạt nếm một ngụm, lúc đầu mùi rượu còn nguyên vị, vị ngọt ngào của quả cam, sau đó mùi rượu mới chậm rãi thấm vào đầu lưỡi, không quá nồng, ngon gãi đúng chỗ ngứa.
Cô nhẹ nhàng buông chén rượu.
Nếm đến rượu ngon, bên người còn có hai cái nam sinh cùng cô, đêm cuối cùng của cô hẳn đã là mỹ mãn cùng tốt đẹp, cho nên cô nên cười, cười khen ly rượu này ngon, cười khen cậu tại sao giỏi như vậy, cười nói cảm ơn các cậu, tôi rất vui vẻ.
Nhưng cô khóc.
Cô rũ đầu, tóc ngăn trở sườn mặt, đôi tay gắt gao ôm chén rượu, bả vai run rẩy.
Nhan Mộ cách quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, để trấn an.
Giang Tri Hỏa đưa ra khăn giấy: "Uống ngon đến khóc sao?"
Bạch Ngữ Quân cầm khăn giấy, lau khô nước mắt, ngẩng đầu: "Xin lỗi, hơi mất bình tĩnh, tớ chỉ là vui quá."
Giang Tri Hỏa nói: "Kêu cậu tới chính là muốn cho cậu vui vẻ mà, lại khóc tiếp thì sẽ không biết là vui hay buồn nữa."
"Ừ, tớ biết rồi." Bạch Ngữ Quân ngừng nước mắt, "Tớ có thể chọn thêm một ly sao?"
Giang Tri Hỏa: "Đương nhiên có thể."
Bạch Ngữ Quân lông mi hơi cong.
Đêm nay cô uống lên rất nhiều rượu.
Trước đó, Bạch Ngữ Quân không uống rượu, cha cũng không cho cô chạm vào.
"Omega biết uống rượu, sẽ bớt thú vị." cha nói qua với cô như vậy, ngay từ đầu cô không hiểu ý gì, sau lại cô thấy chị mình, có người rót cho chị ấy, rót rượu cho chị ấy đến say ngất đi, sau đó đỡ vào trong phòng, cùng hôm đó có ba người đàn ông cũng vào căn phòng đó.
Bạch Ngữ Quân uống đến choáng.
Chỉ là đầu hơi choáng váng, nhưng còn có chút ý thức, vừa đủ khiến cô dũng cảm hơn để nói ra, nói ra rất nhiều lời trước đó không dám nói, không nghĩ nói, tất cả đều có thể tại đêm nay nói ra.
"Có chuyện vẫn luôn không nói cho các cậu." mặt Bạch Ngữ Quân rất hồng, cũng rất nóng, cảm giác đã say biểu hiện hết ở trên mặt.
Giang Tri Hỏa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Thật ra......" Bạch Ngữ Quân ghé vào trên bàn, "Tôi là Omega."
Cô nhìn sang chỗ khác, không đi xem phản ứng của Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ.
"cảm giác làm một Omega rất khó chịu, tất cả mọi người đều nói mày không được, mày không đúng, mày không nên xuất hiện, nhưng lại không phải tôi muốn phân hoá thành Omega."
"Tôi ghét bản thân mình, chưa từng nói ra chuyện này, còn giả làm Beta ở trong trường học."
"Nhưng là ngày hôm đó, ngày xem phim đó, bạn học Nhan Mộ hỏi tôi câu kia, tất cả mọi người cảm thấy Omega là có lỗi, vì sao cả chính Omega cũng nghĩ như vậy?"
"Vấn đề này,tôi trở về suy nghĩ thật lâu, vì sao nhỉ? Vì sao nhỉ? Chúng tôi lại không sai, tôi cùng chị tôi cũng chưa sai, dựa vào cái gì là Omega liền phải bị đưa lên giường người khác?"
"Vụ việc của chủ nhiệm Phùng, ở trên mạng rất ồn ào, tôi gần nhất luôn thích đi xem diễn biến của chuyện này. Có người vẫn là chán ghét Omega, có người bắt đầu lên tiếng bảo vệ Omega, nhưng tôi cũng nhìn đến có người đang hỏi —— bọn họ nói, mấy người thân là Omega, bị ghét bỏ, bị chán ghét như vậy, vì sao chưa từng có người nào phản kháng?"
"Tôi không biết, tôi không trả lời được, nhưng là vừa mới, liền ở trước khi đến đây, tôi hình như hiểu được một chút...... Liền một chút."
"Bởi vì chúng tôi, mỗi một cái Omega, đều thói quen, đều bị dần dần bị thẩm thấu những lời giáo huấn, tư tưởng ' tụi mày là thứ không nên tồn tại, tụi mày là sai lầm 'này, không phải không phản kháng, không phải không từng nghĩ phản kháng, mà là không ai ý thức được muốn phản kháng, quá ít Omega nghĩ chống lại."
"Tôi để lại một số thứ, không biết có thể bị phát hiện hay không, nếu có thể bị phát hiện thì tốt rồi, mọi người có thể sẽ ý thức được chúng ta đều không nên như vậy không?"
Giọng cô rất nhẹ nhàng, ngữ khí bình đạm, như là ngày thường ở trường học thuận miệng cùng các bạn học tám chuyện bát quái, nhưng đối với chính Bạch Ngữ Quân mà nói, trên thực tế quá mức trầm trọng.
Nhan Mộ đem rượu trước mặt cô đổi thành nước ấm, nói: "Uống ít chút."
Bạch Ngữ Quân gối lên khuỷu tay, ngửa đầu xem hắn, sau khi uống say đôi mắt phá lệ sáng ngời: "Các cậu tìm tới tôi còn không phải là vì uống rượu sao?"
Giang Tri Hỏa nói: "Như này không phải đang uống rượu, cậu đây là đang rót say bản thân mình."
Bạch Ngữ Quân dùng đầu ngón tay chạm chạm ở trên ly nước, hơi nước mờ mịt từ từ nổi lên, một chút độ ấm dính ở trên đầu ngón tay, cô nói với Giang Tri Hỏa: "Cậu không cần lại theo đuổi tôi, cậu theo đuổi không được."
Giang Tri Hỏa phối hợp cô, hỏi: "Vì sao chứ?"
Bạch Ngữ Quân không nghĩ trả lời, mà là lại nhìn về phía Nhan Mộ: "Cậu cũng vậy, cậu một chút cũng không giả vờ, tôi biết cậu không phải thích tôi, cậu luôn là đang xuyên thấu qua tôi xem, xem một người khác."
Giang Tri Hỏa: "?!"
Nhan Mộ trầm mặc một lát: "Rất xin lỗi."
Giang Tri Hỏa: "Hả?!"
Đây quả thực là cuộc đối thoại không lường được a?!
Bạch Ngữ Quân lại hỏi: "Là do chúng tôi nhìn giống nhau chỗ nào sao?"
Nhan Mộ trả lời: "Không phải, hai người không giống nhau, tôi...... Là tôi sai rồi, xin lỗi."
Giang Tri Hỏa kinh ngạc nhìn về phía Nhan Mộ: "ệt mịa, Nhan ca, cậu là tra nam sao?"
"Không cần xin lỗi, cậu cũng đừng nói cậu ta, bạn học Tri Hỏa." Bạch Ngữ Quân cười nói, "Tôi cũng lợi dụng cậu ấy, cha tôi nhìn đến tôi và cậu ấy thân thiết sẽ rất vui vẻ, bớt bị quản chế rất nhiều, hơn nữa, các cậu đều đối xử rất tốt với tôi."
Bạch Ngữ Quân đẩy ra nước ấm, lại lấy tới chén rượu, đổ đầy cho chính mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại ghé vào trên bàn.
Buồn ngủ quá, đầu óc cứ rối bời, hình như cứ đang lảm nhảm vô nghĩa.
Nhưng cô không cảm thấy khó chịu, cô nghĩ, cái thời khắc thấy hơi thở của chị gái dừng lại đó khó chịu hơn bao giờ hết.
Cô khép lại hai tròng mắt, khóe môi gợi lên một độ cung mềm ấm: "Tôi rất vui khi có thể quen biết các cậu, cuối cùng có thể cùng các cậu nói chuyện, tôi rất vui vẻ."
----BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI ACC @gri1004 IN WATTPAD.COM, NGHIÊM CẤM HÀNH VI RE-UP---
Ngày 9 tháng 10.
19: 25.
Bạch Ngữ Quân căn cứ định vị mà Giang Tri Hỏa gửi, đi vào quán bar.
Tên quán bar rất êm tai, Tương Dao, ông chủ hẳn là một thanh niên văn nhã.
Bạch Ngữ Quân đi vào ghế số 3001.
Mới vừa mở cửa, bên tai "Bộp, bộp" hai tiếng, giấy màu từ ống pháo mừng cầm tay bắn ra, bay khắp nơi.
Cạnh cửa là hai thiếu niên.
Giang Tri Hỏa tràn đầy nhiệt tình, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn Ngữ Quân đã nhận lời mời!!"
Nhan Mộ giống giống như thường chưa từng có nhiều biểu tình, lời nói cũng vô cùng đơn giản: "Chào mừng."
Giấy màu rơi ở trên tóc, Bạch Ngữ Quân nghiêng đầu phủi đi, cười nói: "Tớ không nghĩ tới các cậu sẽ chủ động đi với nhau."
Giang Tri Hỏa đẩy nồi, chỉ hướng Nhan Mộ: "Là cậu ta cứ muốn đi theo."
Nhan Mộ mặt không đổi sắc: "Không có tôi, cậu đặt ở đây được?"
Giang Tri Hỏa: "Gì chứ? Nói như thế nào tôi cũng là nhân viên, dù không tốt được như này, cũng có thể không kém đến nỗi nào đi?"
Nhan Mộ liếc xéo anh một cái: "Tôi có thể làm cậu không đặt được."
"Được rồi." Bạch Ngữ Quân kéo ra hai người này, mỉm cười ôn nhu nói, "Đêm nay có hoạt động gì sao?"
"Không có ý tưởng gì đặc biệt." Giang Tri Hỏa đi đến trước bàn dài, trên bàn bày các loại bình rượu, còn có một loạt chén rượu.
"Chúng ta uống rượu đi?" Giang Tri Hỏa lại đẩy ra một quyển thực đơn, "Muốn uống cái gì có thể tùy tiện chọn."
Nói xong, anh mang lên găng tay trắng khi làm việc.
Bạch Ngữ Quân hơi hơi kinh ngạc: "Đây là?"
Giang Tri Hỏa nói: "Bartender, làm thêm."
Bạch Ngữ Quân tán thưởng từ đáy lòng: "Cậu thật cừ."
Giang Tri Hỏa cười: "Chọn một cái đi, hoặc là để tớ đề cử?"
Bạch Ngữ Quân còn chưa mở miệng, Nhan Mộ liền nói trước: "Tảng Sáng."
Giang Tri Hỏa làm lơ như không thấy hắn: "Tôi không hỏi cậu."
Bạch Ngữ Quân: "Tớ không uống qua rượu, vậy tớ chọn giống Nhan Mộ đi, tớ cũng muốn một ly......" Vừa mới cô không nghe rõ tên, liền chuyển hướng Nhan Mộ, lấy ánh mắt dò hỏi.
Nhan Mộ: "Tảng Sáng."(Bình minh)
Giang Tri Hỏa: "Ok, đã biết."
Anh rũ xuống mi mắt, rất mau liền chế xong hai ly, đồng thời đẩy đến trước mặt Bạch Ngữ Quân cùng Nhan Mộ.
Rượu màu xanh biển, thành ly phủ đầy ngôi sao, dưới ánh đèn rơi xuống, phảng phất giống như sao trời thật sự.
"Đẹp!" Bạch Ngữ Quân nhịn không được khen.
"Khen sớm." Giang Tri Hỏa thả vào viên đường, giây lát đường hóa thành màu cam trộn cùng màu xanh ban đầu của rượu, từng đường cong không có quy tắc quấn lấy, giao hội mông lung với nhau, như tia nắng ban mai.
Bạch Ngữ Quân ngây ngốc nhìn biến ảo thong thả mà duyên dáng trong chén rượu, thật lâu sau, mới nói nói: "Thật là đẹp mắt nhỉ......"
Giang Tri Hỏa nói: "Cũng rất ngon."
Bạch Ngữ Quân nhợt nhạt nếm một ngụm, lúc đầu mùi rượu còn nguyên vị, vị ngọt ngào của quả cam, sau đó mùi rượu mới chậm rãi thấm vào đầu lưỡi, không quá nồng, ngon gãi đúng chỗ ngứa.
Cô nhẹ nhàng buông chén rượu.
Nếm đến rượu ngon, bên người còn có hai cái nam sinh cùng cô, đêm cuối cùng của cô hẳn đã là mỹ mãn cùng tốt đẹp, cho nên cô nên cười, cười khen ly rượu này ngon, cười khen cậu tại sao giỏi như vậy, cười nói cảm ơn các cậu, tôi rất vui vẻ.
Nhưng cô khóc.
Cô rũ đầu, tóc ngăn trở sườn mặt, đôi tay gắt gao ôm chén rượu, bả vai run rẩy.
Nhan Mộ cách quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, để trấn an.
Giang Tri Hỏa đưa ra khăn giấy: "Uống ngon đến khóc sao?"
Bạch Ngữ Quân cầm khăn giấy, lau khô nước mắt, ngẩng đầu: "Xin lỗi, hơi mất bình tĩnh, tớ chỉ là vui quá."
Giang Tri Hỏa nói: "Kêu cậu tới chính là muốn cho cậu vui vẻ mà, lại khóc tiếp thì sẽ không biết là vui hay buồn nữa."
"Ừ, tớ biết rồi." Bạch Ngữ Quân ngừng nước mắt, "Tớ có thể chọn thêm một ly sao?"
Giang Tri Hỏa: "Đương nhiên có thể."
Bạch Ngữ Quân lông mi hơi cong.
Đêm nay cô uống lên rất nhiều rượu.
Trước đó, Bạch Ngữ Quân không uống rượu, cha cũng không cho cô chạm vào.
"Omega biết uống rượu, sẽ bớt thú vị." cha nói qua với cô như vậy, ngay từ đầu cô không hiểu ý gì, sau lại cô thấy chị mình, có người rót cho chị ấy, rót rượu cho chị ấy đến say ngất đi, sau đó đỡ vào trong phòng, cùng hôm đó có ba người đàn ông cũng vào căn phòng đó.
Bạch Ngữ Quân uống đến choáng.
Chỉ là đầu hơi choáng váng, nhưng còn có chút ý thức, vừa đủ khiến cô dũng cảm hơn để nói ra, nói ra rất nhiều lời trước đó không dám nói, không nghĩ nói, tất cả đều có thể tại đêm nay nói ra.
"Có chuyện vẫn luôn không nói cho các cậu." mặt Bạch Ngữ Quân rất hồng, cũng rất nóng, cảm giác đã say biểu hiện hết ở trên mặt.
Giang Tri Hỏa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Thật ra......" Bạch Ngữ Quân ghé vào trên bàn, "Tôi là Omega."
Cô nhìn sang chỗ khác, không đi xem phản ứng của Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ.
"cảm giác làm một Omega rất khó chịu, tất cả mọi người đều nói mày không được, mày không đúng, mày không nên xuất hiện, nhưng lại không phải tôi muốn phân hoá thành Omega."
"Tôi ghét bản thân mình, chưa từng nói ra chuyện này, còn giả làm Beta ở trong trường học."
"Nhưng là ngày hôm đó, ngày xem phim đó, bạn học Nhan Mộ hỏi tôi câu kia, tất cả mọi người cảm thấy Omega là có lỗi, vì sao cả chính Omega cũng nghĩ như vậy?"
"Vấn đề này,tôi trở về suy nghĩ thật lâu, vì sao nhỉ? Vì sao nhỉ? Chúng tôi lại không sai, tôi cùng chị tôi cũng chưa sai, dựa vào cái gì là Omega liền phải bị đưa lên giường người khác?"
"Vụ việc của chủ nhiệm Phùng, ở trên mạng rất ồn ào, tôi gần nhất luôn thích đi xem diễn biến của chuyện này. Có người vẫn là chán ghét Omega, có người bắt đầu lên tiếng bảo vệ Omega, nhưng tôi cũng nhìn đến có người đang hỏi —— bọn họ nói, mấy người thân là Omega, bị ghét bỏ, bị chán ghét như vậy, vì sao chưa từng có người nào phản kháng?"
"Tôi không biết, tôi không trả lời được, nhưng là vừa mới, liền ở trước khi đến đây, tôi hình như hiểu được một chút...... Liền một chút."
"Bởi vì chúng tôi, mỗi một cái Omega, đều thói quen, đều bị dần dần bị thẩm thấu những lời giáo huấn, tư tưởng ' tụi mày là thứ không nên tồn tại, tụi mày là sai lầm 'này, không phải không phản kháng, không phải không từng nghĩ phản kháng, mà là không ai ý thức được muốn phản kháng, quá ít Omega nghĩ chống lại."
"Tôi để lại một số thứ, không biết có thể bị phát hiện hay không, nếu có thể bị phát hiện thì tốt rồi, mọi người có thể sẽ ý thức được chúng ta đều không nên như vậy không?"
Giọng cô rất nhẹ nhàng, ngữ khí bình đạm, như là ngày thường ở trường học thuận miệng cùng các bạn học tám chuyện bát quái, nhưng đối với chính Bạch Ngữ Quân mà nói, trên thực tế quá mức trầm trọng.
Nhan Mộ đem rượu trước mặt cô đổi thành nước ấm, nói: "Uống ít chút."
Bạch Ngữ Quân gối lên khuỷu tay, ngửa đầu xem hắn, sau khi uống say đôi mắt phá lệ sáng ngời: "Các cậu tìm tới tôi còn không phải là vì uống rượu sao?"
Giang Tri Hỏa nói: "Như này không phải đang uống rượu, cậu đây là đang rót say bản thân mình."
Bạch Ngữ Quân dùng đầu ngón tay chạm chạm ở trên ly nước, hơi nước mờ mịt từ từ nổi lên, một chút độ ấm dính ở trên đầu ngón tay, cô nói với Giang Tri Hỏa: "Cậu không cần lại theo đuổi tôi, cậu theo đuổi không được."
Giang Tri Hỏa phối hợp cô, hỏi: "Vì sao chứ?"
Bạch Ngữ Quân không nghĩ trả lời, mà là lại nhìn về phía Nhan Mộ: "Cậu cũng vậy, cậu một chút cũng không giả vờ, tôi biết cậu không phải thích tôi, cậu luôn là đang xuyên thấu qua tôi xem, xem một người khác."
Giang Tri Hỏa: "?!"
Nhan Mộ trầm mặc một lát: "Rất xin lỗi."
Giang Tri Hỏa: "Hả?!"
Đây quả thực là cuộc đối thoại không lường được a?!
Bạch Ngữ Quân lại hỏi: "Là do chúng tôi nhìn giống nhau chỗ nào sao?"
Nhan Mộ trả lời: "Không phải, hai người không giống nhau, tôi...... Là tôi sai rồi, xin lỗi."
Giang Tri Hỏa kinh ngạc nhìn về phía Nhan Mộ: "ệt mịa, Nhan ca, cậu là tra nam sao?"
"Không cần xin lỗi, cậu cũng đừng nói cậu ta, bạn học Tri Hỏa." Bạch Ngữ Quân cười nói, "Tôi cũng lợi dụng cậu ấy, cha tôi nhìn đến tôi và cậu ấy thân thiết sẽ rất vui vẻ, bớt bị quản chế rất nhiều, hơn nữa, các cậu đều đối xử rất tốt với tôi."
Bạch Ngữ Quân đẩy ra nước ấm, lại lấy tới chén rượu, đổ đầy cho chính mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại ghé vào trên bàn.
Buồn ngủ quá, đầu óc cứ rối bời, hình như cứ đang lảm nhảm vô nghĩa.
Nhưng cô không cảm thấy khó chịu, cô nghĩ, cái thời khắc thấy hơi thở của chị gái dừng lại đó khó chịu hơn bao giờ hết.
Cô khép lại hai tròng mắt, khóe môi gợi lên một độ cung mềm ấm: "Tôi rất vui khi có thể quen biết các cậu, cuối cùng có thể cùng các cậu nói chuyện, tôi rất vui vẻ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương