Oan Gia Tiền Định: Kết Hôn Với Tình Cũ
Chương 5: Ảo Tưởng Sức Mạnh
Cùng thời điểm đó, ở trên xe ô tô của Thẩm Hạo Thần.
Sau khi biết An Chi đang là nhân viên tập sự ở công ty CM (một công ty thời trang tầm trung) thì Nghiêm Tống đã lái xe chở cô đến đó, vì dù sao thì CM và SanFia cũng cùng một hướng.
Ngồi trên xe, Thẩm Hạo Thần cứ giữ im lặng, anh liếc mắt nhìn ra bên ngoài mà không để ý đến vợ mình ngồi cạnh. Còn An Chi thì cứ bồn chồn, cô liên tục liếc mắt sang nhìn Hạo Thần, định nói gì đó nhưng không sao nói ra được khiến không khí trên xe căng thẳng vô cùng.
Lát sau, Thẩm Hạo Thần bất ngờ lên tiếng trước. Anh quay sang, cau mày nhìn cô hỏi:
“Sao cô cứ nhìn trộm tôi mãi thế? Tôi biết mình đẹp trai và rất sát gái nhưng không phải cô muốn là ngắm được, trả phí đi.”
An Chi cứng đơ người nhìn anh, cô không ngờ người đàn ông này lại tự tin một cách thái quá như vậy. Anh cho rằng cô liên tục liếc anh là đang muốn ngắm anh sao? Thật nực cười!
“Anh thì có gì đẹp đẽ mà tôi phải ngắm chứ? Đừng ở đó ảo tưởng sức mạnh!” An Chi gân cổ lên cãi lại.
“Rõ ràng cô liên tục liếc mắt sang nhìn tôi mà, ánh mắt lại chứa đầy ý đồ nữa, Nghiêm Tống cậu cũng thấy mà đúng không?” Thẩm Hạo Thần cũng không chịu thua, anh còn lôi cả Nghiêm Tống vào khiến cậu ấy khó xử.
Nghiêm Tống chỉ ngồi lái xe mà cũng bị dính đạn, đang yên đang lành lại bị lôi vào cuộc đấu khẩu của đôi oan gia kia. Cậu ấy gượng cười, ấp úng đáp:
“À… cái đó tôi cũng không để ý, tại tôi đang lái xe mà Thẩm tổng.”
Thật ra lý do mà An Chi liên tục nhìn Hạo Thần đó là muốn hỏi anh một chuyện nhưng cô lại không dám hỏi thẳng. Giờ cũng rơi vào hoàn cảnh bị hiểu lầm rồi nên cô đành lớn tiếng nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi anh là tại sao… tại sao anh vẫn còn nhớ là tôi bị dị ứng với tôm mà thôi.” giọng của An Chi đang lớn, càng về sau lại càng nhỏ đi, dường như cô đang cảm thấy ngại ngùng vậy.
Lúc này Thẩm Hạo Thần mới sực nhớ ra chuyện đó, anh quay mặt đi, thẳng thừng trả lời:
“Bất ngờ tôi nhớ lại thôi, tôi là người có trí nhớ rất dai mà. Với cả tôi cũng thích ăn tôm, mà con tôm bà gắp cho cô lại ngon quá cho nên tôi mới tiện tay gắp bỏ vào bát mình.”
Vừa dứt lời, Hạo Thần bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh. Anh chầm chậm quay sang thì phát hiện cả người An Chi đang hừng hực sát khí trông thật đáng sợ, đến cả Nghiêm Tống nhìn thôi mà cũng rén. Lúc này cô đang rất kiềm chế, kiềm chế để không phải ra tay đánh người.
Không khí trong xe cứ ngột ngạt như thế cho đến khi dừng lại trước cổng công ty CM. Lục An Chi mở cửa bước xuống xe, cô mạnh tay đóng lại cánh cửa cái rầm khiến Hạo Thần giật mình. Ngay sau đó cô lại tươi cười vẫy tay với Nghiêm Tống:
“Cảm ơn thư ký Nghiêm đã đưa tôi đi làm.”
“À… vâng.”
Song, An Chi liền quay ngoắt đi vào trong công ty. Thẩm Hạo Thần ngồi trong xe liếc nhìn theo bóng lưng cô, miệng lẩm bẩm:
“Rõ ràng đây là xe của mình, sao cô ta chỉ cảm ơn mỗi mình Nghiêm Tống vậy?”
Lục An Chi vừa bước vào trong công ty thì bất chợt có một cô gái chạy đến khoác lấy tay của cô. Cô gái ấy là Hạ Tiểu Vy, một người đồng nghiệp thân thiết nhất với An Chi ở trong công ty này.
“Này An Chi, tôi nhìn thấy hết rồi nhé. Chiếc xe Mercedes ban nãy chở cô là của ai hả? Cô có bạn trai sao không nói cho tôi biết?”
Chuyện An Chi đã kết hôn cô không tiết lộ với ai trong công ty, kể cả Hạ Tiểu Vy.
“Không phải bạn trai đâu, tôi quá gian người ta thôi.”
“Gì chứ? Sao tự dưng lại quá gian một chiếc xe xịn như thế? Nhưng mà chiếc xe đó tôi thấy quen lắm, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.” Hạ Tiểu Vy nghiêng đầu suy nghĩ.
“Chắc cô nhầm thôi, xe thì xe nào chả giống nhau.”
Lục An Chi cố gắng đánh lạc hướng Tiểu Vy về chuyện chiếc xe, vì nếu cô ấy phát hiện ra chủ xe là Thẩm Hạo Thần thì sẽ phiền phức lắm đây.
Đúng lúc cả hai cô gái đang bước vào phòng làm việc thì từ phía xa, một người đàn ông mặc vest trông rất lịch lãm đi đến. Người đó chính là Cố Hiên - giám đốc của công ty và anh ta cũng từng là người theo đuổi Tiểu Vy trong suốt bốn năm sau khi cô chia tay.
“An Chi, đến phòng của tôi một lát.”
“Dạ?”
Trong lúc An Chi đang ngơ ngác thì Tiểu Vy liền đẩy vai của cô, đồng thời thì thầm nói nhỏ:
“Giám đốc gọi cô kìa, mau đi đi.”
Văn phòng giám đốc.
Lục An Chi đi theo Cố Hiên đến văn phòng của anh ta, ở trong công ty này Cố Hiên rất được các nhân viên nữ yêu thích bởi vẻ ngoài điển trai của mình. Anh ấy có tính cách khá là dịu dàng, đối với cấp dưới cũng nhẹ nhàng chứ không khắt khe.
“Em cầm lấy số tài liệu này rồi làm cho anh một cái báo cáo nhỏ nhé?”
Cố Hiên đưa cho An Chi một xấp giấy tờ rồi khẽ mỉm cười. An Chi cũng vui vẻ nhận lấy mà không chút do dự.
“Vâng, em sẽ làm thật cẩn thận.”
Lúc An Chi định rời đi thì bất ngờ bị Cố Hiên giữ lại, anh ấy nhìn cô sau đó nói:
“Trưa nay, sau khi làm việc xong, anh có thể mời em đi ăn trưa không?”
An Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn nên cô không kiêng kị gì hết.
“Vậy sau khi xong việc anh sẽ đón em.”
Cố Hiên cảm thấy rất vui khi An Chi đồng ý đi ăn trưa cùng anh ấy. Trong suốt bốn năm qua, dù đã bị từ chối tình cảm nhiều lần nhưng anh ấy vẫn tiếp tục theo đuổi cô. An Chi thì không quan tâm đến chuyện đó, cô bây giờ chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp nên thành ra chỉ coi Cố Hiên như một người sếp, một người anh trai.
Đến trưa.
Tập đoàn SanFia, văn phòng chủ tịch.
Nghiêm Tống vừa báo cáo xong lịch trình cho Hạo Thần định ra ngoài để đi ăn trưa thì bất ngờ gặp Thẩm Tố Nhi. Thẩm Tố Nhi thấy Nghiêm Tống ở trong văn phòng em trai thì vui như tết, cô ấy lập tức lao đến ôm lấy cánh tay của Nghiêm Tống khiến cậu ấy giật bắn mình.
“A Tống, lâu rồi không gặp, cậu nhớ tôi chứ?”
Thẩm Tố Nhi đi du lịch nước ngoài một thời gian chỉ khi đám cưới em trai diễn ra thì mới trở về. Cô ấy cũng từng học thiết kế nhưng lại không thích quản lý công ty nên mới chọn cách du lịch để thư giãn.
“Thẩm tiểu thư, cô không nên khoác lấy tay tôi như vậy.” Nghiêm Tống muốn rút tay ra nhưng sợ chạm vào chỗ nhạy cảm của Tố Nhi.
“Sao thế? Cậu không thích tôi khoác tay à? Chúng ta cùng đi ăn trưa đi, tôi mời.”
Trước sự tấn công dồn dập của Thẩm Tố Nhi, Nghiêm Tống chỉ biết gượng cười. Cậu ấy chậm rãi thu tay về, giữ một khoảng cách nhất định với Tố Nhi rồi đáp:
“Không cần đâu tiểu thư, tôi có thể ăn trưa ở canteen của công ty cũng được.”
Nói xong, Nghiêm Tống liền rời đi ngay lập tức, cứ như thể không muốn ở gần Thẩm Tố Nhi vậy. Thẩm Tố Nhi hậm hực đi đến trước mặt em trai, miệng lẩm bẩm:
“Sao cậu ấy né chị như né tà vậy?”
Thẩm Hạo Thần vươn vai đứng dậy, anh nhếch miệng cười:
“Thôi chị tha cho cậu ấy đi, nhìn là biết cậu ấy không thích chị rồi.”
“Ai nói A Tống không thích chị? Em dựa vào đâu chứ?”
“Thì chị không thấy cậu ấy từ chối đi ăn trưa với chị sao? Chị bao nhiêu tuổi rồi, già rồi, còn người ta thì trẻ tuổi, chị tha cho cậu ấy đi”
Thẩm Tố Nhi không cam tâm, cô ấy bỗng đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn em trai mình với bộ dạng hừng hực khí thế:
“Không đời nào, nếu A Tống không thích chị thì chị sẽ khiến cho cậu ấy thích chị. Chị không bao giờ nhường cậu ấy cho đứa con gái nào khác đâu, cứ chờ đi.”
Sau khi biết An Chi đang là nhân viên tập sự ở công ty CM (một công ty thời trang tầm trung) thì Nghiêm Tống đã lái xe chở cô đến đó, vì dù sao thì CM và SanFia cũng cùng một hướng.
Ngồi trên xe, Thẩm Hạo Thần cứ giữ im lặng, anh liếc mắt nhìn ra bên ngoài mà không để ý đến vợ mình ngồi cạnh. Còn An Chi thì cứ bồn chồn, cô liên tục liếc mắt sang nhìn Hạo Thần, định nói gì đó nhưng không sao nói ra được khiến không khí trên xe căng thẳng vô cùng.
Lát sau, Thẩm Hạo Thần bất ngờ lên tiếng trước. Anh quay sang, cau mày nhìn cô hỏi:
“Sao cô cứ nhìn trộm tôi mãi thế? Tôi biết mình đẹp trai và rất sát gái nhưng không phải cô muốn là ngắm được, trả phí đi.”
An Chi cứng đơ người nhìn anh, cô không ngờ người đàn ông này lại tự tin một cách thái quá như vậy. Anh cho rằng cô liên tục liếc anh là đang muốn ngắm anh sao? Thật nực cười!
“Anh thì có gì đẹp đẽ mà tôi phải ngắm chứ? Đừng ở đó ảo tưởng sức mạnh!” An Chi gân cổ lên cãi lại.
“Rõ ràng cô liên tục liếc mắt sang nhìn tôi mà, ánh mắt lại chứa đầy ý đồ nữa, Nghiêm Tống cậu cũng thấy mà đúng không?” Thẩm Hạo Thần cũng không chịu thua, anh còn lôi cả Nghiêm Tống vào khiến cậu ấy khó xử.
Nghiêm Tống chỉ ngồi lái xe mà cũng bị dính đạn, đang yên đang lành lại bị lôi vào cuộc đấu khẩu của đôi oan gia kia. Cậu ấy gượng cười, ấp úng đáp:
“À… cái đó tôi cũng không để ý, tại tôi đang lái xe mà Thẩm tổng.”
Thật ra lý do mà An Chi liên tục nhìn Hạo Thần đó là muốn hỏi anh một chuyện nhưng cô lại không dám hỏi thẳng. Giờ cũng rơi vào hoàn cảnh bị hiểu lầm rồi nên cô đành lớn tiếng nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi anh là tại sao… tại sao anh vẫn còn nhớ là tôi bị dị ứng với tôm mà thôi.” giọng của An Chi đang lớn, càng về sau lại càng nhỏ đi, dường như cô đang cảm thấy ngại ngùng vậy.
Lúc này Thẩm Hạo Thần mới sực nhớ ra chuyện đó, anh quay mặt đi, thẳng thừng trả lời:
“Bất ngờ tôi nhớ lại thôi, tôi là người có trí nhớ rất dai mà. Với cả tôi cũng thích ăn tôm, mà con tôm bà gắp cho cô lại ngon quá cho nên tôi mới tiện tay gắp bỏ vào bát mình.”
Vừa dứt lời, Hạo Thần bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh. Anh chầm chậm quay sang thì phát hiện cả người An Chi đang hừng hực sát khí trông thật đáng sợ, đến cả Nghiêm Tống nhìn thôi mà cũng rén. Lúc này cô đang rất kiềm chế, kiềm chế để không phải ra tay đánh người.
Không khí trong xe cứ ngột ngạt như thế cho đến khi dừng lại trước cổng công ty CM. Lục An Chi mở cửa bước xuống xe, cô mạnh tay đóng lại cánh cửa cái rầm khiến Hạo Thần giật mình. Ngay sau đó cô lại tươi cười vẫy tay với Nghiêm Tống:
“Cảm ơn thư ký Nghiêm đã đưa tôi đi làm.”
“À… vâng.”
Song, An Chi liền quay ngoắt đi vào trong công ty. Thẩm Hạo Thần ngồi trong xe liếc nhìn theo bóng lưng cô, miệng lẩm bẩm:
“Rõ ràng đây là xe của mình, sao cô ta chỉ cảm ơn mỗi mình Nghiêm Tống vậy?”
Lục An Chi vừa bước vào trong công ty thì bất chợt có một cô gái chạy đến khoác lấy tay của cô. Cô gái ấy là Hạ Tiểu Vy, một người đồng nghiệp thân thiết nhất với An Chi ở trong công ty này.
“Này An Chi, tôi nhìn thấy hết rồi nhé. Chiếc xe Mercedes ban nãy chở cô là của ai hả? Cô có bạn trai sao không nói cho tôi biết?”
Chuyện An Chi đã kết hôn cô không tiết lộ với ai trong công ty, kể cả Hạ Tiểu Vy.
“Không phải bạn trai đâu, tôi quá gian người ta thôi.”
“Gì chứ? Sao tự dưng lại quá gian một chiếc xe xịn như thế? Nhưng mà chiếc xe đó tôi thấy quen lắm, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.” Hạ Tiểu Vy nghiêng đầu suy nghĩ.
“Chắc cô nhầm thôi, xe thì xe nào chả giống nhau.”
Lục An Chi cố gắng đánh lạc hướng Tiểu Vy về chuyện chiếc xe, vì nếu cô ấy phát hiện ra chủ xe là Thẩm Hạo Thần thì sẽ phiền phức lắm đây.
Đúng lúc cả hai cô gái đang bước vào phòng làm việc thì từ phía xa, một người đàn ông mặc vest trông rất lịch lãm đi đến. Người đó chính là Cố Hiên - giám đốc của công ty và anh ta cũng từng là người theo đuổi Tiểu Vy trong suốt bốn năm sau khi cô chia tay.
“An Chi, đến phòng của tôi một lát.”
“Dạ?”
Trong lúc An Chi đang ngơ ngác thì Tiểu Vy liền đẩy vai của cô, đồng thời thì thầm nói nhỏ:
“Giám đốc gọi cô kìa, mau đi đi.”
Văn phòng giám đốc.
Lục An Chi đi theo Cố Hiên đến văn phòng của anh ta, ở trong công ty này Cố Hiên rất được các nhân viên nữ yêu thích bởi vẻ ngoài điển trai của mình. Anh ấy có tính cách khá là dịu dàng, đối với cấp dưới cũng nhẹ nhàng chứ không khắt khe.
“Em cầm lấy số tài liệu này rồi làm cho anh một cái báo cáo nhỏ nhé?”
Cố Hiên đưa cho An Chi một xấp giấy tờ rồi khẽ mỉm cười. An Chi cũng vui vẻ nhận lấy mà không chút do dự.
“Vâng, em sẽ làm thật cẩn thận.”
Lúc An Chi định rời đi thì bất ngờ bị Cố Hiên giữ lại, anh ấy nhìn cô sau đó nói:
“Trưa nay, sau khi làm việc xong, anh có thể mời em đi ăn trưa không?”
An Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn nên cô không kiêng kị gì hết.
“Vậy sau khi xong việc anh sẽ đón em.”
Cố Hiên cảm thấy rất vui khi An Chi đồng ý đi ăn trưa cùng anh ấy. Trong suốt bốn năm qua, dù đã bị từ chối tình cảm nhiều lần nhưng anh ấy vẫn tiếp tục theo đuổi cô. An Chi thì không quan tâm đến chuyện đó, cô bây giờ chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp nên thành ra chỉ coi Cố Hiên như một người sếp, một người anh trai.
Đến trưa.
Tập đoàn SanFia, văn phòng chủ tịch.
Nghiêm Tống vừa báo cáo xong lịch trình cho Hạo Thần định ra ngoài để đi ăn trưa thì bất ngờ gặp Thẩm Tố Nhi. Thẩm Tố Nhi thấy Nghiêm Tống ở trong văn phòng em trai thì vui như tết, cô ấy lập tức lao đến ôm lấy cánh tay của Nghiêm Tống khiến cậu ấy giật bắn mình.
“A Tống, lâu rồi không gặp, cậu nhớ tôi chứ?”
Thẩm Tố Nhi đi du lịch nước ngoài một thời gian chỉ khi đám cưới em trai diễn ra thì mới trở về. Cô ấy cũng từng học thiết kế nhưng lại không thích quản lý công ty nên mới chọn cách du lịch để thư giãn.
“Thẩm tiểu thư, cô không nên khoác lấy tay tôi như vậy.” Nghiêm Tống muốn rút tay ra nhưng sợ chạm vào chỗ nhạy cảm của Tố Nhi.
“Sao thế? Cậu không thích tôi khoác tay à? Chúng ta cùng đi ăn trưa đi, tôi mời.”
Trước sự tấn công dồn dập của Thẩm Tố Nhi, Nghiêm Tống chỉ biết gượng cười. Cậu ấy chậm rãi thu tay về, giữ một khoảng cách nhất định với Tố Nhi rồi đáp:
“Không cần đâu tiểu thư, tôi có thể ăn trưa ở canteen của công ty cũng được.”
Nói xong, Nghiêm Tống liền rời đi ngay lập tức, cứ như thể không muốn ở gần Thẩm Tố Nhi vậy. Thẩm Tố Nhi hậm hực đi đến trước mặt em trai, miệng lẩm bẩm:
“Sao cậu ấy né chị như né tà vậy?”
Thẩm Hạo Thần vươn vai đứng dậy, anh nhếch miệng cười:
“Thôi chị tha cho cậu ấy đi, nhìn là biết cậu ấy không thích chị rồi.”
“Ai nói A Tống không thích chị? Em dựa vào đâu chứ?”
“Thì chị không thấy cậu ấy từ chối đi ăn trưa với chị sao? Chị bao nhiêu tuổi rồi, già rồi, còn người ta thì trẻ tuổi, chị tha cho cậu ấy đi”
Thẩm Tố Nhi không cam tâm, cô ấy bỗng đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn em trai mình với bộ dạng hừng hực khí thế:
“Không đời nào, nếu A Tống không thích chị thì chị sẽ khiến cho cậu ấy thích chị. Chị không bao giờ nhường cậu ấy cho đứa con gái nào khác đâu, cứ chờ đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương