Bạch Phù không phải người thích cãi cọ, hơn nữa nấu ăn lại là thú vui của cô, đối với cô mà nói đây chẳng qua chỉ là chuyện nhiều thêm một đôi đũa.
Nói qua cũng phải nói lại, nhìn anh ăn rất ngon miệng, đối với một người nấu ăn thì đây có thể coi là một lời khen ngợi.
“Ngày mai cậu muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.
Tông Bách không ngờ mình còn có thể gọi món: “Tuỳ cậu.”
Bạch Phù lại hỏi: “Cậu có ăn kiêng hay đặc biệt thích ăn cái gì không?”
Tông Bách bình tĩnh nhìn cô.
Bạch Phù bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Bạn học Bạch, cậu…” Anh chưa nghĩ ra được từ thích hợp: “Thôi bỏ đi, tôi không ăn rau thơm.”
Bạch Phù ghi nhớ: “Ok, vậy tôi đưa cơm cho Nghi Lăng, tiện thể đưa cho cậu luôn.”
Cô sắp xếp rất thoả đáng, rốt cuộc Tông Bách cũng biết sự kỳ lạ kia xuất phát từ đâu.
Hình như cô không bao giờ nổi giận, thậm chí còn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, sau đó đã tiến vào trạng thái bình tĩnh đón nhận tất cả.
Ví dụ như viết bản kiểm điểm, lại tỷ như đưa cơm cho anh…
Anh nghi ngờ không biết có chuyện gì có thể khiến cô tức giận hoặc đau lòng hay không.
Trước khi đi, Tông Bách còn mượn phòng bếp của chủ quán để rửa sạch cà mèn rồi trả lại cho cô.
Bạch Phù có chút ngoài ý muốn, dù sao thoạt nhìn anh cũng không giống người sẽ rửa bát đũa.
Lúc trả tiền, chủ tiệm còn nói với cô rằng Tông Bách đã trả rồi.
Cô nhìn qua, Tông Bách đang ngậm tăm xỉa răng, đi lướt qua cô: “Đi thôi.”
Bạch Phù vội vàng đi theo.
“Bạn học Tông, tôi trả tiền cho cậu.”
“Tôi không có thói quen để nữ sinh trả tiền.”
Bạch Phù mở to mắt, vậy mà cậu còn bắt tôi mời đi ăn?
Nói xong chuyện này, hai người cũng chẳng còn đề tài khác nữa, bước chân của Bạch Phù cũng chậm hơn anh một nhịp.
Anh mặc áo thun trắng, quần túi hộp màu xanh đen, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên người anh vệt sáng loang lổ, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo.
Lúc không nói lời nào thì mang lại cảm giác sạch sẽ đẹp trai.
Lúc nói chuyện cũng rất đẹp trai, nhưng cực kỳ biết cách chọc người ta điên máu.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, một tràng tiếng chuông vang lên: “Tránh ra tránh ra, xe không có phanh đâu đấy.”
Bạch Phù còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đột nhiên bị túm vào trong, đến khi lưng tựa vào mặt tường lạnh lẽo, trước người xuất hiện một thân hình cao lớn ấm áp, chiếc xe đạp cũng chạy lướt qua.
Tông Bách cau mày hô theo cậu bé kia: “Nhóc con, đi chậm thôi.”
“Xin lỗi hai anh chị ạ….”
Trong lòng Bạch Phù còn sợ hãi, ánh mắt chuyển đến trên người anh.
Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy quai hàm của anh.
Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi hơi mỏng.
Cho dù là nữ sinh chỉ vùi đầu vào học tập cũng sẽ bàn tán về anh.
Nói anh rất đẹp trai, chỉ tiếc là không thích học hành.
Đúng là anh sở hữu gương mặt được ông trời ưu ái.
Tông Bách cúi đầu muốn hỏi cô có sao không, lại đối diện với ánh mắt của cô.
Ánh sáng trong veo lọt vào mắt cô, sóng sánh tuôn trào.
Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một câu thơ mà anh đã nghe được trên TV từ rất lâu.
“Thuấn mỹ mục dĩ lưu miện
Hàn ngôn tiếu nhi bất phân.”
Lúc này Tông Bách mới nhớ ra tay mình vẫn còn đang ôm eo cô.
Mềm mại lại tinh tế.
Nhiệt huyết thanh xuân được truyền cho nhau qua lớp vải mỏng.
Nóng muốn bỏng tay.
Bầu không khí xung quanh hình như cũng nóng lên.
Bạch Phù rũ mắt, buông lỏng bàn tay đang túm lấy áo anh ra.
Tông Bách cũng lập tức tách ra.
“Cảm ơn cậu.”
“Không sao chứ?”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Không có gì.”
“Tôi không sao.”
Lại cùng nhau trả lời.
Lúc này Tông Bách mới chú ý đến cánh tay của cô vừa bị mình nắm lấy, có một mảng da đã ửng hồng, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Cũng vô cùng…mập mờ.
Cô đúng là người chưa trải sự đời mà.
Anh gãi gãi chóp mũi: “Đi thôi.”
Nói xong anh quay người đi trước, Bạch Phù cũng chạy chậm theo, phát hiện vành tai anh đã bắt đầu hồng hồng.
Cô không khỏi cong khóe môi, bước chân cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.