Bầu không khí xấu hổ bao trùm lấy hai người.
Cả người Bạch Phù cũng mất tự nhiên.
Tay anh rất lớn, bao hết gần nửa cánh mông cô, lòng bàn tay nóng bỏng như bàn ủi khắc vào da thịt.
Nhiệt độ lấy lòng bàn tay anh là điểm khởi đầu rồi lan tràn đến toàn thân.
Chóp mũi Bạch Phù ửng hồng giống như đào chín mọng nước, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đợi ba giây mà chưa thấy anh có phản ứng gì, cô ra vẻ trấn tĩnh: “Còn không đi là chủ nhiệm giáo dục bắt được đấy.”
Tông Bách như thể bị kim đâm, lập tức văng ra.
Bạch Phù đứng vững, thấy cả người anh như lâm đại địch thì không khỏi cảm thấy buồn cười, chút mất tự nhiên trong lòng cũng tan đi.
Tông Bách nhìn ý cười như ẩn như hiện trong đôi mắt sáng ngời của cô, trong lòng càng thêm xoắn xuýt: “Vậy sao cậu không đi nhanh đi?”
Bạch Phù nghe tiếng bước chân đến gần, thầm nghĩ chân anh dài nhất định chạy trốn còn nhanh hơn cô, vì thế xoay người đi về phía trước.
Nhưng vừa mới đi qua một cây đại thụ đã nghe được tiếng gầm gừ phía sau.
“Tông Bách, lại là em! Em lại định trốn học đúng không?”
Chỉ nghe anh lười biếng đáp: “Thầy lại nghĩ oan cho em rồi, em đi học đấy chứ.”
“Còn có hai tiết nữa là tan học, em đi học cũng sớm quá nhỉ?”
“Ngại quá, em ngủ quên.”
Câu trả lời này đúng là thiếu đòn.
Bạch Phù lắc đầu, vội vàng quay về lớp trước khi vào giờ học
Tông Bách liếc mắt nhìn ra sau, bóng dáng kia đi xa dần, hai tay ôm lấy gáy, vui vẻ thoải mái đi theo sau chủ nhiệm giáo dục, thi thoảng còn tán dóc hai câu.
–
Kết thúc giờ tự học buổi sáng.
Bạch Phù cầm theo bữa sáng, từ A1 đi đến A10.
Mỗi lớp A10 của một khối đều có “thành tích” nổi trội nhất trong trường.
Bởi vì đây là nơi tụ tập của học sinh dở, học sinh vừa hư vừa dở, học sinh dở là phú nhị đại, học sinh là phú nhị đại vừa hư vừa dở.
Mới vừa đi đến gần cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Bạch Phù tập mãi thành thói quen, cứ thế đi vào, mấy nữ sinh đang tám chuyện hoặc đang trang điểm ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại ai làm việc nấy, còn tốp năm tốp ba nam sinh tụ tập với nhau thì nhìn cô một cách quang minh chính đại.
Hoặc là huýt sáo không có ý tốt, hoặc là nhìn cô rồi bày ra dáng vẻ lưu manh.
Mắt Bạch Phù nhìn thẳng về phía trước, đi đến một chỗ không có ai ngồi.
Lại đến muộn?
Đã hai ngày nay cô chưa được nhìn thấy em gái họ rồi.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Cô đặt bữa sáng ở trên bàn, ánh mắt liếc vào hộc bàn bừa bộn, thuận tay sắp xếp lại cho gọn gàng, sau đó xoay người đi ra cửa.
“Anh Bách, lát nữa chơi bóng không?”
Bạch Phù có hơi thất thần, chợt nghe được giọng nói phiền tránh đường, lúc phản ứng lại thì đã không kịp.
“A….”
Cô đụng thẳng vào nam sinh đối diện, trán vừa vặn va phải cằm anh, đối phương còn khẽ rên một tiếng.
Cô lập tức lui về sau rồi ngẩng đầu, một gương mặt vô cùng đẹp trai ánh vào mi mắt.
Tóc hai bên cạo ngắn, tóc trên đỉnh hơi dài, lông mày đen rậm, mí mắt rũ xuống, một đôi mắt đen lười nhác, hai tay đút túi có chút bất cần đời.
Lại là anh?
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Đứa nào không có mắt…”
Tông Bách nhíu mày cúi đầu nhìn, đến khi nhìn thấy đối phương thì trận lôi đình giảm đi một nửa, nắm tay muốn đánh cũng nới lỏng.
Là cô?
Thiếu nữ mặc đồng phục của Nhất Trung, áo cổ bẻ màu trắng thuần, quần dài xanh biển, dưới chân là đôi giày nhỏ màu trắng sạch sẽ.
Bởi vì khí chất tự thân của cô, khiến bộ đồng phục quê mùa này cũng dễ nhìn hơn hẳn.
Tống Bách nhìn thấy trên trán cô có vệt đỏ, lông mày nhíu chặt lại.
Đúng là chưa trải sự đời, mới va vào một chút mà đã để lại vết.