Cô gái kia đi rồi, Tông Bách mới hỏi cô: “Sao cậu ta lại muốn ôm cậu thế? Mà sao cậu lại đồng ý? Sao không ý kiến gì hết?”
Bạch Phù đăng suy nghĩ lại những lời Chung Đồng nói thì bị anh cắt ngang, có hơi bất lực: “Hôm nay cậu muốn chơi Mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Tông Bách: “…” Chê anh ồn ào sao?
Nghe tiếng anh cắn ống hút, còn chưa kể tới mái tóc dựng đứng trông như con mèo lông xù kia.
Bạch Phù có chút tò mò: “Sao cậu biết Chung Đồng?”
Tông Bách nhai nhai ống hút, vốn định không trả lời để trả đũa nhưng mà kiên trì hai giây liền buông vũ khí đầu hàng.
“Chương Duy Giai gây sự với Chung Đồng là bởi người mà cô ta thầm mến viết thư tình cho Chung Đồng, mà tôi cũng quen nam sinh kia nữa, sau khi Chung Đồng nghỉ học thì cậu trai kia rất khó chịu, có thời gian suốt ngày kéo tôi chơi game cả đêm. Cậu nói muốn tìm người làm chứng nên tôi nghĩ ngay đến Chung Đồng.”
Anh rất tự giác phủi sạch mối quan hệ nam nữ, liếc mắt thăm dò cô một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi là con người biết giữ mình trong sạch, không như người nào đó, người ta muốn ôm là cho ôm.”
Bạch Phù nghe được anh có ý mỉa mai, nhướng mày lên: “Cậu đừng gây chuyện nữa, tôi nói chuyện với cậu nghiêm túc đấy.”
Cô vừa dứt lời, người cách cô nửa bước chân thả ly trà sữa trong tay xuống thùng rác ven đường rồi tiến lại gần cô, cô sững người, người bị chặn giữa người đó cùng với bức tường.
“Chị Bạch ơi, em ôm chị một cái được không?” Anh giả giọng điệu của Chung Đồng.
Bạch Phù nghe anh giả giọng thì bật cười, nói không thành lời: “Đừng đùa nữa.”
Tông Bách không cười, biểu cảm nghiêm túc: “Tôi không đùa.”
Nụ cười trên môi Bạch Phù chậm rãi hạ xuống, cô nhấc mí mắt lên, bình tĩnh quan sát anh hai giây, xác định anh thực sự không đùa, cô hơi kinh ngạc: “Cậu giận hả?”
Tông Bách thầm nghĩ anh làm gì có tư cách mà giận chứ, anh chỉ là nam sinh bình thường còn không làm cô nảy sinh ham muốn.
“Cậu ta nói ôm là cậu ôm ngay, sao cậu lại phân biệt đối xử với tôi? Tốt xấu gì tôi cũng quen biết cậu trước cậu ta mà.”
“Không thể nói vậy được, người ta là con gái mà, hơn nữa hoàn cảnh còn khác, cậu ấy đang đau khổ, tôi chỉ an ủi cậu ấy thôi.” Bạch Phù nói xong cũng không hiểu tại sao mình lại giải thích cho anh nghe.
Lời này dường như chạm đến chỗ đau của anh, bầu không khí xung quanh cũng thay đổi.
Anh híp mắt lại gần cô: “Là con gái nên mới được? Nếu cậu ta hỏi cậu có thể hôn không, có thể làm chút chuyện thân mật không thì sao?”
Bạch Phù bị suy nghĩ của anh làm cho kinh hồn: “Bạn Tông nè, thế là đủ rồi đấy.”
Tông Bách tự cho là mình nói trúng rồi, trong lòng trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ cô thật sự thích con gái sao?
Vậy thì bản thân nỗ lực còn ý nghĩa gì nữa? Chung quy là không ai chờ mày cả.
Trái tim vốn đang lơ lửng trên không trung nháy mắt rơi xuống.
Bạch Phù nhìn anh thu tay chống bên cạnh cô lại, cô còn không hiểu được sự chuyển biến tâm trạng từ la hét, thất thần rồi đến lạc lõng, càng nhìn càng khó hiểu.
Cô nói sai gì sao?
Trông anh giờ như chó hoang bị người ta ruồng bỏ ra ngoài mưa.
Bạch Phù do dự một lát, bất đắc dĩ mở miệng nhượng bộ: “Được rồi, ôm cậu, ôm cậu nhé.”
Tông Bách tưởng mình nghe nhầm, giây sau, mùi hoa nhàn nhạt lại gần, vòng eo của anh được cánh tay mềm mại ôm lại, đuôi tóc quét qua cánh tay làm anh cảm thấy hơi ngứa.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã buông tay ra, cái ôm như gió thoảng qua phòng nhưng cố tình cô lại gây nên một trận lũ bất ngờ ập đến.
Sau con đường khúc khuỷu lại thấy được hy vọng, không có từ nào có thể diễn tả được tâm trạng anh lúc này.
“Vậy tôi hôn cậu được không? Làm chút chuyện thân mật với cậu được không?”
Bạch Phù biết mình không thể đồng cảm với anh được nữa, kết quả tên này lại được voi đòi tiên, cô bỏ anh một mình tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng Tông Bách không kìm được nhếch lên, anh cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục công cuộc “bẻ cong thành thẳng”.