Đã nhiều ngày lão Kiều không đến mở cửa công ty tổ chức tiệc cưới. Vương Ngân Khâu nói với Tề Mãn Mễ rằng Lâm Xảo Nhi bị bệnh và hiện đang nằm trong Bệnh viện Nhân dân Thành phố. Hàng ngày, lão Kiều phải qua đó chăm sóc cô. Tề Mãn Mễ vào thăm, nghe thấy lão Kiều và Vương Ngân Khâu nói chuyện phiếm mới biết, hình như Lâm Xảo Nhi đang mắc bệnh ung thư gì đó, nhưng không phải loại ác tính. Tuy nhiên, Lâm Xảo Nhi lại đang mang thai, việc có chấp nhận hóa trị hay không là một vấn đề vô cùng nan giải.
Mấy ngày qua, lão Kiều đã thuyết phục cô đình chỉ thai và tập trung chữa bệnh cho bản thân trước. Lâm Xảo Nhi không chịu. Mặc dù phụ nữ mang thai vẫn có thể hóa trị, nhưng rất dễ gây ra sinh non. Lâm Xảo Nhi là một người rất cứng đầu, người thân trong gia đình đã đến khuyên nhủ nhiều lần nhưng không ai lay chuyển được cô.
Tề Mãn Mễ đưa cho Lâm Xảo Nhi bộ quần áo mà mình đã may cho bé thỏ. Lâm Xảo Nhi rất thích. Cô hỏi Tề Mãn Mễ: "Chị có thể tùy tiện giết chết con mình được không em?"
Tề Mãn Mễ lắc đầu. Lâm Xảo Nhi cười nói: "Đúng vậy."
Trước đây, Tề Mãn Mễ vẫn luôn coi Lâm Xảo Nhi như chị gái Tề Mạn Y của mình. Nhưng cậu chợt nhận ra sự khác biệt về bản chất con người giữa Lâm Xảo Nhi và Tề Mãn Y, đó là, Tề Mãn Y hoàn toàn quỳ gối trước số mệnh của mình, còn Lâm Xảo Nhi thì không. Cô là một người cực kỳ dũng cảm.
Lão Kiều nói không nổi Lâm Xảo Nhi nên cũng chỉ đành ở bên cạnh cô mỗi ngày. Công việc ở công ty tổ chức tiệc cưới buộc phải gác lại. Vì không có việc để làm nên Tề Mãn Mễ đã đến chợ tìm công việc đóng gói, đó là xếp từng bộ quần áo đã được sản xuất sẵn vào trong những túi nhựa zip. Cậu ngồi làm việc cùng với một nhóm đông đảo gồm các cô dì, đóng gói quần áo cả ngày lẫn đêm. Các dì nói, những bộ quần áo này sẽ được bán đi khắp nơi trên thế giới. Tề Mãn Mễ nghĩ, điều đó thật kỳ diệu.
Khi Vương Ngân Khâu đến tìm cậu, Tề Mãn Mễ đã kể cho hắn nghe về chuyện này. Vương Ngân Khâu nói, Vương Chi Duệ đã trở về từ một nơi rất xa, phải ngồi máy bay mất một ngày một đêm. Tề Mãn Mễ vô cùng ngạc nhiên. Hắn đưa Tề Mãn Mễ đến khách sạn nơi Vương Chi Duệ đang ở. Sau khi kết hôn ở nước ngoài và về nước, cô con gái lớn Vương Chi Duệ đã cãi nhau một trận ầm ĩ với bố mẹ, tự mình ra ngoài thuê khách sạn để ở.
Vương Chi Duệ đưa cho Tề Mãn Mễ một chai nước ngọt rồi kéo cậu đi ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ kính. Sau đó, cô lấy một chai rượu vang không biết từ đâu tới. Vương Chi Duệ hỏi Vương Ngân Khâu: "Cậu ấy đủ tuổi chưa thế?" Vương Ngân Khâu liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: "Để làm gì?"
Vương Chi Duệ mang ra mấy chiếc ly chân cao, sờ sờ cái đầu nhỏ của Tề Mãn Mễ, nói: "Uống một ly với chị không?"
Tề Mãn Mễ nhận lấy ly rượu, nhấp thử một hớp rượu vang đỏ, suýt chút nữa nhổ lại vào trong ly. Vương Ngân Khâu và Vương Chi Duệ đều bật cười.
Ba người họ nằm cạnh nhau trên ghế sofa, xem TV và uống rượu. Vương Chi Duệ còn mua thêm một miếng gà rán vị nguyên bản cho Tề Mãn Mễ ăn. Sau khi ăn uống no đủ, Tề Mãn Mễ ngả đầu ngủ thiếp đi. Vương Ngân Khâu đắp lên người cậu một chiếc chăn mỏng. Hắn lại sợ Tề Mãn Mễ lạnh, bèn kéo cậu nằm sát bên cạnh mình.
Vương Chi Duệ ồ lên kinh ngạc: "Anh có thật là Vương Ngân Khâu không vậy, sao lại dịu dàng thế?"
Vương Ngân Khâu không nói gì mà cầm ly rượu lên cụng ly với cô. Ngày hôm đó, Vương Ngân Khâu cảm thấy mình đã uống quá nhiều, chai rượu vang đỏ đó cũng khá mạnh. Hắn không nghĩ ngợi gì mà nói thật mọi chuyện với Vương Chi Duệ rằng, người kết hôn với hắn chính là Tề Mãn Mễ, cậu đã mặc váy và giả trang. Bây giờ Tề Mãn Mễ đã chuyển ra khỏi chỗ hắn rồi. Vương Ngân Khâu nhìn màn hình TV, ánh mắt lơ đãng: "Hôm trước anh hôn em ấy."
Vương Chi Duệ quay đầu sang nhìn hắn. Vương Ngân Khâu nói: "Khi anh nhìn em ấy, anh, dù sao thì anh cũng không có cảm giác như đang nhìn một đứa em trai. Anh cảm thấy rất vui khi được tiếp xúc thân thể với em ấy. Anh rất nhớ em ấy, ngày nào cũng nhớ. Sau khi em ấy chuyển đi, ngày nào anh cũng đều đến tìm em ấy như bị điên vậy..."
Vương Ngân Khâu đột nhiên nghẹn ngào. Hắn nói: "Anh biết mình không bình thường, anh rất lo mình sẽ làm em ấy sợ. Nhưng anh không thể kiềm chế được."
Vương Chi Duệ co chân lại, ôm lấy đầu gối, hỏi: "Có gì mà không bình thường?"
Vương Ngân Khâu quay đầu nhìn cô nói: "Anh hôn em ấy đó, nhìn thấy em ấy là anh đã muốn... Tề Mãn Mễ là con trai."
Vương Chi Duệ nói: "Đúng vậy, Tề Mãn Mễ là con trai, không phải loài động vật nào khác. Anh muốn hôn cậu ấy thì có sao?"
Vương Ngân Khâu sững sờ trước câu hỏi của cô.
Đêm đó, Vương Chi Duệ nói với Vương Ngân Khâu rằng, trên thế giới này có thể còn có một kiểu người thích người cùng giới. Khéo thế nào, hắn chính là kiểu người như thế. Cô nói với Vương Ngân Khâu, trước hết, đây chắc chắn không phải là bệnh tâm thần. Cô cũng có một người bạn ở Hoa Kỳ là một người đồng tính nam và hiện đang sống chung với bạn trai. Vương Chi Duệ vỗ vai Vương Ngân Khâu, nói: "Anh nên chúc mừng vì đã tìm được xu hướng tính dục của mình." Cô cụng ly với anh trai mình.
Ngày hôm sau, khi Tề Mãn Mễ tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang chung chăn với Vương Ngân Khâu. Vương Chi Duệ thì ra ngoài thuê phòng khác. Bởi vì chăn bông quá ấm nên Tề Mãn Mễ không muốn dậy. Cậu vươn tay ôm lấy Vương Ngân Khâu, vùi mặt vào ngực Vương Ngân Khâu rồi lại nhắm mắt lại.
Bọn họ ngủ đến gần trưa mới dậy. Vương Ngân Khâu đưa Tề Mãn Mễ đến thẳng chợ đóng gói. Khi Tề Mãn Mễ nhảy xuống xe, Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Tối nay cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ đưa cậu đi ăn."
Tề Mãn Mễ mở miệng, do dự một lúc lâu mới nói: "Không cần đâu ạ, em sẽ về nhà khách."
Vương Ngân Khâu bỗng hoảng lên, hỏi: "Cậu đã tiết kiệm đủ năm trăm tệ rồi sao?"
Tề Mãn Mễ xòe tay ra tính rồi nói: "Hình như vẫn chưa đủ, sao vậy anh?"
Vương Ngân Khâu hỏi: "Vậy cậu vội về nhà khách làm gì?"
Tề Mãn Mễ đáp: "Hôm qua em chưa làm bài tập ghép vần, hôm nay em nhất định phải làm bù lại." Cậu nắm chặt nắm tay cổ vũ bản thân. Vương Ngân Khâu thở phào nhẹ nhõm, gõ đầu cậu: "Học thêm mấy bữa là cậu đi thi đại học được rồi đấy. Nhớ thi vào Đại học Công nghiệp nhẹ của chúng tôi đó." Tề Mãn Mễ cười rộ lên.
-
Một tối nọ, Lâm Xảo Nhi không thể nhớ rõ đó là ngày nào trong tuần. Không đi làm thì sẽ như vậy, mất đi khái niệm về thời gian. Cô nằm trên giường bệnh, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hiện tại cô đã cảm nhận được thai máy rõ rệt. Có một cục thịt nhỏ trong cơ thể cô đang đạp chân.
Khi Tề Mãn Mễ đẩy cửa bước vào, Lâm Xảo Nhi quay đầu lại và mỉm cười với cậu.
Tề Mãn Mễ ngồi xuống bên giường, hỏi cô: "Em có thể nghe một chút được không?" Lâm Xảo Nhi gật đầu.
Tề Mãn Mễ nghiêm túc lắng nghe một lúc lâu. Cậu hỏi Lâm Xảo Nhi: "Có thật là mùa xuân năm tới sẽ có một em bé chui ra từ đây không chị?"
Lâm Xảo Nhi nói: "Thật đó, một em bé đáng yêu như thỏ con."
Tề Mãn Mễ trò chuyện với cô một lúc lâu. Cậu kéo tay Lâm Xảo Nhi, nói: "Chị ơi, em cảm ơn chị. Nếu như chị không nhìn thấy em ở ga tàu, thì bây giờ em không biết mình đang làm cái gì nữa."
Màn đêm như nước, yên bình tĩnh lặng. Khi lão Kiều đun nước nóng xong bước vào phòng bệnh, Tề Mãn Mễ đã đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lão Kiều gọi cậu: "Mãn Mễ à có muốn đi ăn khuya cùng anh không, cho Lâm Xảo Nhi thèm chết."
Tề Mãn Mễ lắc đầu. Cậu nói mình vẫn còn việc phải làm, muốn về nhà khách.
Đêm đó, Vương Ngân Khâu chần chừ trong khu Xuân Hiểu Uyển một lúc, trong đầu luôn nghĩ đến Tề Mãn Mễ. Cảm giác như sau những lời nói của Vương Chi Duệ, Vương Ngân Khâu đã mở hết tất cả các van trong cơ thể ra, để cho mọi niềm nhớ về Tề Mãn Mễ tràn ngập lục phủ ngũ tạng của mình. Hắn mặc lại áo khoác rồi đi ra ngoài, hắn định đến nhà khách xem Tề Mãn Mễ thế nào.
Trên đường đi Vương Ngân Khâu còn mua thêm một xâu kẹo hồ lô, rồi cứ vậy mà vừa cầm kẹo vừa đạp xe qua đó. Hắn chạy lên tầng hai của nhà khách. Bà chủ ở quầy dịch vụ ngăn hắn lại, hỏi hắn tìm ai. Vương Ngân Khâu nói: "Tìm Tề Mãn Mễ phòng 304."
Bà chủ ngáp một cái, đáp: "Cậu ấy trả phòng rồi."
Vương Ngân Khâu sững người, hỏi: "Gì cơ?"
Bà chủ nói: "Cậu ấy trả phòng rồi rời đi rồi."
Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 14: Tuần trăng mật (8)
Editor: Kẹo Mặn Chát
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương