Omega Gả Vào Nhà Giàu
Chương 93: Gay quá
Streamer tóc xanh làm cho Hoắc Văn Chi không đành lòng nhìn thẳng, thẩm mỹ của hắn thật sự không theo kịp thẩm mỹ của một bộ phận người trẻ tuổi gọi là đu trend.
Tóc đang yên đang lành sao phải nhuộm thành đầu xanh đầu đỏ bảy màu?
Hóa ra Hoắc Tiểu Tây thích streamer kiểu này, Hoắc Tây còn nhỏ, phải nhân lúc nhóc con chưa trưởng thành uốn nắn lại thẩm mỹ, đỡ sau này nó đi nhuộm kiểu đầu như vậy...
Hoắc Văn Chi mang theo thành kiến yên lặng nhìn cậu chàng lập dị kia, trừ thẩm mỹ, kỹ thuật quả thật không tồi.
Cậu nhóc lập dị này có fan kỹ thuật, phổ cập thông tin xếp hạng của cậu với người mới xem.
Đứng nhất server này, đứng thứ tư toàn game, bởi vì nghỉ ngơi một quãng thời gian không chơi, từ thứ hai rớt xuống thứ tám, hôm nay mới đánh lên top bốn.
Anh chàng này thích phô bày thao tác, có điều miệng...
Hoắc Văn Chi phát hiện, miệng của cậu chàng này không tha một ai, vì điểm sau trận đấu đôi không quá cao cho nên người chơi lộn xộn gì cũng có thể gặp được.
Hoắc Văn Chi xem bốn trận, bên kia có anh hùng bàn phím nói chuyện, cậu chàng không khách sáo chút nào, bên kia nhắn đm chết mẹ mày đi, cậu bình tĩnh đáp một câu "Tao với mày chung mẹ".
Vì thế đối thủ tức giận nhắn một chuỗi từ bị hệ thống cấm, tất cả đều là ***.
Streamer không nói nhiều, trào phúng xong một câu tiếp tục chơi ván tiếp, bốc thăm năm dân mạng, chơi với một người xong đến người tiếp.
Streamer có mấy triệu fan còn miễn phí chơi cùng dân mạng, lời thì độc địa, nhưng không ít người vừa xem cậu live chơi game vừa chửi người.
Chậc.
Hoắc Văn Chi xem hơn mười phút liền tắt đi, nhắn tin cho Hoắc Tây, cảnh cáo thằng em hờ không được học theo streamer nhuộm tóc đủ màu, cũng cấm nói bậy.
Nếu để cho mẹ biết Hoắc Tây xem live, có khi tức nội thương cũng nên.
Hoắc Tây thề sống chết bảo vệ Kẻ điên nóng tính: Anh à, thẩm mỹ của anh lạc hậu rồi! Không được có thành kiến với người ta!
Hoắc Tiểu Tây: Hơn nữa em bảo anh xem kỹ thuật, anh xem tóc người ta làm gì?!
Hoắc Tây nhắn xong còn không phục, lần đầu tiên cảm thấy anh mình không phải đến độ mọi chuyện đều làm được làm cho cậu nhóc kính nể, vì thế cap rất nhiều ảnh của streamer tóc xanh gửi cho Hoắc Văn Chi.
Hoắc Tiểu Tây: cap ảnh.jpg, mê gái.jpg, người ta siêu đẹp trai được chưa!
Hoắc Văn Chi:...
Hoắc Tây mới 11 tuổi, chưa gì đã nảy mầm xuân tâm với cậu chàng này? Bây giờ trẻ con lớn nhanh quá.
Hoắc Văn Chi lười so đo với thằng em hờ, hắn làm việc xong, buổi chiều nhận được chỉ thị của mẹ, bảo hắn trước sáu giờ về, hỏi có chuyện gì gấp, bà im lặng, dặn dò hắn mau trở về.
Anh cả không ở nhà, Hoắc Tây còn nhỏ, mẹ chỉ có mình hắn để giày vò.
Buổi chiều Hoắc Văn Chi rời khỏi công ty, đúng sáu giờ, không sớm một giây không muộn một giây chầm chậm bước vào cửa nhà họ Hoắc. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mẹ hắn thả kéo trong tay xuống, khéo léo cắt hoa, giương mắt nhìn hắn: "Tối nay ba con có việc, buổi tối chỉ có ba mẹ con chúng ta ăn cơm."
Hoắc Văn Chi ồ một tiếng, kéo ghế cạnh mẹ mình, liếc nhìn chồng túi giấy trên bàn.
Lòng có dự cảm.
Mẹ hắn mở một túi giấy trong đó ra, đưa cho Hoắc Văn Chi một xấp ảnh chụp: "Con xem đi."
Hoắc Văn Chi nhận lấy, liếc nhìn vài lần: "Mẹ à, định mở cuộc thi sắc đẹp đấy à."
Mẹ hắn vỗ vai hắn bằng một túi giấy khác chưa mở, bà chỉ ở nhà quanh năm nên rất quan tâm chồng con, dù các con không ở nhà cũng không cản trở bà quan tâm các con.
Tư tưởng của bà Hoắc khá truyền thống, quan tâm cả đời của con. Thành gia lập nghiệp là chuyện thường tình, ai cũng phấn đấu vì mục tiêu này.
Nhà họ Hoắc không thiếu gì, Hoắc Văn Chi cũng đẹp trai, đứng lên cái chính là hormone di động mà người trẻ tuổi hay nói, làm sao mà hormone này chưa từng có người yêu, càng không có ý muốn kết hôn chứ.
Bà Hoắc nói: "Nếu con thích người xinh đẹp thì chọn người đẹp nhất, ba mẹ không có ý kiến."
Thấy Hoắc Văn Chi không tỏ vẻ gì, bà mở một túi giấy khác: "Hay là con không thích con gái? Con trai cũng được, bên này cũng có ảnh."
Hoắc Văn Chi thấy bà Hoắc chuẩn bị đầy đủ hết, có chút bất đắc dĩ.
"Kết hôn không phải tùy tiện gặp ai cũng được, không gấp, không cần phải vội."
Mẹ lườm hắn: "Con không vội mẹ vội, sang năm ba mươi rồi, mẹ không ép con kết hôn luôn, con đưa người về cho mẹ gặp cũng được, cuối cùng thế nào cũng không sao, yêu đương cũng tốt."
Mấu chốt là con chạy ở ngoài suốt ngày không thấy người đâu, bà mới sầu.
Sợ con kiếm cớ, mặc kệ nam nữ phân hoá thành giới tính nào bà đều chọn mấy người, tất cả đều là ảnh chụp, chỉ chọn người đẹp, đặt trước mắt quả thật như cuộc thi sắc đẹp. Thấy con thờ ơ, bà hơi giận.
Bà mở một bức ảnh trong đó ra, cảm thấy cũng không tệ lắm, trẻ trung xinh đẹp, đưa cho Hoắc Văn Chi xem.
"Người này xinh đẹp, nghe nói cả nhà đều làm nghệ thuật, rất lãng mạn, yêu đương với người tính tình thế này sẽ có kỷ niệm tốt đẹp."
Hoắc Văn Chi nhìn quả đầu nhuộm như hạt dẻ trong ảnh: "Mẹ à, con không có hứng thú với mấy người lập dị, thẩm mỹ của con trai mẹ rất bình thường, hơn nữa người làm nghệ thuật có liên quan gì đến kỷ niệm yêu đương?"
Hắn đùa: "Mẹ có được kết luận từ đâu thế?"
Mẹ hắn cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Thằng nhóc này... Người ta trông xinh đẹp thế mà, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng."
Hoắc Văn Chi: "Dù sao con cũng sẽ ——" hắn dừng lại, "Không yêu người nhuộm tóc đủ màu."
Mẹ hắn tức giận không thèm để ý đến hắn.
*
Tóc Kỷ Từ bắt đầu mọc chân đen, trong nhà có thuốc nhuộm tóc nhưng cậu rất ít khi tự nhuộm, sợ nhuộm không đẹp.
Vốn cậu định đến tiệm tóc nhuộm lại màu xanh, lướt thấy Weibo của Là Yến Yến nha, thấy nam sinh mặc áo ngủ màu hồng ôm mèo, trái tim đập thình thịch.
Đẹp quá.
Vì thế Kỷ Từ xuất hiện ở tiệm tóc, vốn định nhuộm màu lam đổi thành hồng nhạt. Cậu thích đồ màu hồng nhạt nhưng chưa từng quấn mình trong những màu như vậy, ý thức được nội tâm khuynh hướng thiếu nữ nên cậu phải dùng sự lạnh lùng để ngụy trang, đây là bí mật nhỏ chỉ có Kỷ Từ tự biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người cắt tóc cho cậu khen cậu tóc đẹp, khen lên trời, nói hồng nhạt vô cùng hợp với cậu, còn đề cử mấy gói làm tóc.
Kỷ Từ nghe câu được câu không, cậu chỉ cần hiệu quả cuối cùng.
Thợ cắt tóc nhận ra khách hờ hững cũng không so đo, dù sao khách có tiền. Anh ta làm tóc dựa theo ý tưởng của Kỷ Từ, kiếm tiền lại không cần niềm nở tươi cười chào hỏi khách, cớ sao không làm.
Cũng trong lúc đó, Hoắc Văn Chi đưa Hoắc Tây đến cắt tóc, gần đây tóc hắn cũng hơi dài, tiện đi cắt luôn.
Tiệm tóc là bạn giới thiệu, trang trí xa hoa, đi vào có người đón tiếp.
Hoắc Văn Chi vỗ vỗ gáy Hoắc Tây: "Cắt tóc học sinh cho nó." hắn đưa ngón trỏ ra sửa tóc của mình, "Tôi thì cắt ngắn."
Alpha xuất sắc khiến mấy người khách xung quanh nhìn, Hoắc Văn Chi đưa Hoắc Tây đi vào trong, coi người xung quanh như không khí.
Hoắc Tây bỗng nhiên oa một tiếng, Hoắc Văn Chi theo tầm mắt của cậu nhóc nhìn lại, đầu đầy bọt biển hồng, nhíu mày.
Hắn cảnh cáo Hoắc Tây: "Em nhìn thế nào cũng không cho nhuộm."
Hoắc Tây vươn dài cổ: "Em có muốn nhuộm đâu, chỉ nhìn thôi có làm sao..."
Nhận được ánh mắt của Hoắc Văn Chi, giọng của Hoắc Tây dần dần yếu đi, dù sao ở trước mặt Hoắc Văn Chi cậu nhóc không dám xằng bậy.
Hoắc Văn Chi cắt tóc xong đưa Hoắc Tây trở về, cậu nhóc ngồi trên xe chơi thiết bị chỉ để xem live: "Bảy giờ rồi, sao hôm nay Kẻ điên vẫn chưa live nhỉ?"
Hoắc Văn Chi không nói gì, thằng em hờ của hắn hóng live còn chịu khó hơn làm bài tập, tối hôm qua còn bị hắn bắt gặp chui vào trong chăn trộm xem live đến mười một giờ không ngủ.
Nếu để cho mẹ biết, toàn bộ thiết bị điện tử của Hoắc Tiểu Tây sẽ bị thu sạch.
Lúc này Hoắc Tiểu Tây xin Hoắc Văn Chi tha thứ, chủ động nhận lỗi, hơn nữa còn cam đoan sau này xem đến chín giờ sẽ ngoan ngoãn ngủ, Hoắc Văn Chi mới tha cho cậu nhóc một lần.
Mỗi ngày Hoắc Tây chỉ có thể xem Kẻ điên nóng tính live hai tiếng, cho nên vô cùng trân trọng hai tiếng ngắn ngủn, lúc này thấy người chưa live, trong năm phút đồng hồ refresh kênh live và Weibo không dưới mười lần.
*
Kỷ Từ nghỉ một đêm, nhuộm tóc mới xong quay lại nhà đã mười hai giờ, cậu hơi nhàm chán, lại không muốn ngủ luôn, mở tài khoản phụ Thần Tích đã lâu không online.
Mấy tin nhắn nảy lên trong khung chat.
Nho nhã lễ độ: Sao hôm nay sư phụ không live, có một ải con đánh không qua QAQ
Nho nhã lễ độ: Mấy ngày không gặp rồi sư phụ, lặn rồi à?
Nho nhã lễ độ:...
Kỷ Từ nhấc đầu ngón tay.
Ôn văn nho nhã:.
Hầu hết người chơi đều chơi đến cấp cao nhất, các bảng xếp hạng lớn lại được cập nhật, trước kia cậu đứng top bây giờ đã rớt xuống top 50.
Nhìn mấy lần, Kỷ Từ không có ý định đánh, cũng không biết online muốn làm gì.
Mở danh sách bạn bè, tài khoản duy nhất có màu xám tro.
Mấy giây sau, bốn chữ Nho nhã lễ độ đột nhiên sáng lên.
*
Hoắc Văn Chi vừa mới xem xong mấy phần văn kiện, mấy ngày hắn không chơi game, đêm nay lại bị Hoắc Tây nhắc, trước khi ngủ lên xem, dù xem cái gì hắn cũng không rõ.
Vừa mới online đã nhận được một dấu chấm tròn của Ôn văn nho nhã.
Đối phương online.
Nho nhã lễ độ: Sư phụ ~~~~!!!
Nho nhã lễ độ: ~~o(>_
Ôn văn nho nhã:...
Nho nhã lễ độ: Con tưởng sư phụ không chơi, bị bỏ rơi nhiều ngày thật đau lòng huhuhu.
Kỷ Từ mở lịch ra xem.
Ôn văn nho nhã: Mới có tám ngày.
Hoắc Văn Chi đỡ trán, lạnh lùng ghê.
Nho nhã lễ độ: Một ngày không gặp như cách ba thu ~ sao nửa đêm sư phụ login thế?
Ôn văn nho nhã: Thấy chán.
Hoắc Văn Chi:...
Nho nhã lễ độ: Vậy chúng ta đi ngắm phong cảnh đi ~
Các em gái đều thích thế, hơn nữa vài ngày không gặp, Hoắc Văn Chi cũng muốn biết sao sư phụ hờ cao lãnh ác miệng này không login.
Ôn văn nho nhã chấp nhận lời mời lập team của Nho nhã lễ độ, được đối phương gọi về một tọa độ.
Cậu thấy tọa độ biểu hiện hồ Lạc Nguyệt, một trong mười cảnh đẹp nổi tiếng được người chơi Thần Tích chọn ra.
Loli màu hồng phấn xoay quanh Ôn văn nho nhã, bỗng nhiên một đám Xích huyết nhảy xuống, thù hận đánh bọn họ.
Loli hồng nhạt a một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc sau Ôn văn nho nhã đánh nhau với đám người này, chừng mấy ngày không nâng cấp trang bị, lạc hậu hơn bọn họ, thao tác tốt hơn nhưng đối mặt với Xích huyết có khả năng trị liệu nên sau đó cũng ngỏm. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Kỷ Từ nhíu mày.
Người chơi Thần Tích không phải ai cũng hữu hảo, có vài người ỷ có trò chơi bảo hộ, chém giết lung tung, giết xong còn trào phúng, rất buồn nôn, nhưng game không có cài đặt luật này, buồn nôn thì buồn nôn nhưng không vi phạm quy tắc game.
Nho nhã lễ độ: Sư phụ ~~o(>_
Ôn văn nho nhã: Kích hoạt chế độ thù máu giết lung tung.
Nho nhã lễ độ: Vậy làm sao bây giờ nha? Có chạy không?
Trong từ điển của Kỷ Từ không có hai chữ chạy trốn.
Tài khoản của Hoắc Văn Chi chưa lên cấp cao nhất, trang bị cũng không nâng cấp, hắn thì không tính toán với ân oán trong game, lúc này chỉ muốn xem sư phụ hờ có phản ứng gì thôi. Trực giác nói cho hắn biết đối phương không phải kiểu người cam chịu thua trận.
Kỷ Từ đúng là không thích thua, càng có rất ít người thắng được cậu.
Trang bị của cậu thua xa đối thủ, bên kia có năm người, dù có đánh lại cũng khó.
Cậu chợt nhớ đến gì đó, mở danh sách người chơi liên lạc gần đây, lướt lịch sử tin nhắn, dừng một chút.
Hai phút sau, Hoắc Văn Chi nhìn thấy một tài khoản vô cùng quen mắt, ánh sáng vàng lấp lánh từ trên trời giáng xuống, kích hoạt chế độ thù máu đè năm kẻ thù xuống đánh, dậy lại giết giết, giết xong gõ chữ.
Ông đây rất đẹp trai: Vô dụng, đứng dậy.
Năm người nạp tiền hồi sinh, tiếp tục bị Ông đây rất đẹp trai đè xuống đất đánh, lại ngỏm cả năm.
Ông đây rất đẹp trai: Gà.
Hoắc Văn Chi giật khóe mắt, nhìn tài khoản của thằng em hờ, nhớ đến tin nhắn Hoắc Tây nhắn cho người ta, đoán được đại khái tình huống.
Mặc dù có một quãng thời gian không login tài khoản của Hoắc Tây nhưng trang bị lại đổ mấy trăm nghìn vào, cho dù không chơi cũng có trang bị tốt hơn rất nhiều người chơi khác.
Mấy người kia hồi sinh, Hoắc Văn Chi không thấy tài khoản của Hoắc Tây đâu. Ba phút sau, kênh thế giới có một cái loa, là một trong những tài khoản vừa bị giết.
Mèo nam bắc: [ Ông đây rất đẹp trai ] là thằng ngốc! Đuổi tới sống lại giết như thằng đần, #%... @%! ×#!
Lại một cái loa to.
Ông đây rất đẹp trai: Vô dụng kêu nữa đi.
Hoắc Văn Chi ấn hồi sinh, thấy Ông đây rất đẹp trai kích hoạt chế độ thù máu, ngồi ở chỗ hồi sinh cũ, giẫm lên thi thể bọn họ, không biết là cậu đang gõ chữ hay là làm gì, kênh nói chuyện vẫn chỉ có bốn chữ vô dụng đứng dậy, Hoắc Văn Chi nhìn mà không muốn đọc bốn chữ này nữa. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nơi này là điểm hồi sinh của Thần Tích, chỉ có thể hồi sinh ở điểm này, ai dậy là Ông đây rất đẹp trai lại giết.
Cũng không biết Ông đây rất đẹp trai giết bọn họ bao nhiêu lần, đến khi năm người logout, Ông đây rất đẹp trai đi đến trước mặt loli hồng nhạt.
Nho nhã lễ độ:...
Ông đây rất đẹp trai: Tài khoản của người khác, mượn dùng một lát, giết bọn họ một trăm lẻ bảy lần, bọn họ chỉ có một lần.
Ông đây rất đẹp trai: Tôi logout ngủ.
Kỷ Từ vừa gõ chữ vừa gửi quà cho Ông đây rất đẹp trai. Cậu không đến mức trắng trợn dùng tài khoản của người nhiều tiền, mượn bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Nói xong với đồ đệ hờ, logout ngủ.
Hoắc Văn Chi nhìn người biến mất giây lát:...
Người khác giết họ một lần, đối phương trả lại gấp trăm lần, Hoắc Văn Chi vừa buồn cười vừa thấy thỏa mãn lạ kỳ.
Dù chỉ là game, cảm giác có người giúp mình đúng là không thể nói rõ...
Không hiểu sao thấy vui.
Hoắc Văn Chi logout, nhìn thấy biểu cảm của bản thân, khóe miệng sao thế này?
Hắn thu hồi nụ cười mỉm.
Gay quá.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoắc Văn Chi: Đánh chết tôi cũng không yêu người nhuộm tóc đủ màu.
Mấy ngày sau
Hoắc Văn Chi: Streamer thật là thơm.
Cảm ơn mọi người ~
Tóc đang yên đang lành sao phải nhuộm thành đầu xanh đầu đỏ bảy màu?
Hóa ra Hoắc Tiểu Tây thích streamer kiểu này, Hoắc Tây còn nhỏ, phải nhân lúc nhóc con chưa trưởng thành uốn nắn lại thẩm mỹ, đỡ sau này nó đi nhuộm kiểu đầu như vậy...
Hoắc Văn Chi mang theo thành kiến yên lặng nhìn cậu chàng lập dị kia, trừ thẩm mỹ, kỹ thuật quả thật không tồi.
Cậu nhóc lập dị này có fan kỹ thuật, phổ cập thông tin xếp hạng của cậu với người mới xem.
Đứng nhất server này, đứng thứ tư toàn game, bởi vì nghỉ ngơi một quãng thời gian không chơi, từ thứ hai rớt xuống thứ tám, hôm nay mới đánh lên top bốn.
Anh chàng này thích phô bày thao tác, có điều miệng...
Hoắc Văn Chi phát hiện, miệng của cậu chàng này không tha một ai, vì điểm sau trận đấu đôi không quá cao cho nên người chơi lộn xộn gì cũng có thể gặp được.
Hoắc Văn Chi xem bốn trận, bên kia có anh hùng bàn phím nói chuyện, cậu chàng không khách sáo chút nào, bên kia nhắn đm chết mẹ mày đi, cậu bình tĩnh đáp một câu "Tao với mày chung mẹ".
Vì thế đối thủ tức giận nhắn một chuỗi từ bị hệ thống cấm, tất cả đều là ***.
Streamer không nói nhiều, trào phúng xong một câu tiếp tục chơi ván tiếp, bốc thăm năm dân mạng, chơi với một người xong đến người tiếp.
Streamer có mấy triệu fan còn miễn phí chơi cùng dân mạng, lời thì độc địa, nhưng không ít người vừa xem cậu live chơi game vừa chửi người.
Chậc.
Hoắc Văn Chi xem hơn mười phút liền tắt đi, nhắn tin cho Hoắc Tây, cảnh cáo thằng em hờ không được học theo streamer nhuộm tóc đủ màu, cũng cấm nói bậy.
Nếu để cho mẹ biết Hoắc Tây xem live, có khi tức nội thương cũng nên.
Hoắc Tây thề sống chết bảo vệ Kẻ điên nóng tính: Anh à, thẩm mỹ của anh lạc hậu rồi! Không được có thành kiến với người ta!
Hoắc Tiểu Tây: Hơn nữa em bảo anh xem kỹ thuật, anh xem tóc người ta làm gì?!
Hoắc Tây nhắn xong còn không phục, lần đầu tiên cảm thấy anh mình không phải đến độ mọi chuyện đều làm được làm cho cậu nhóc kính nể, vì thế cap rất nhiều ảnh của streamer tóc xanh gửi cho Hoắc Văn Chi.
Hoắc Tiểu Tây: cap ảnh.jpg, mê gái.jpg, người ta siêu đẹp trai được chưa!
Hoắc Văn Chi:...
Hoắc Tây mới 11 tuổi, chưa gì đã nảy mầm xuân tâm với cậu chàng này? Bây giờ trẻ con lớn nhanh quá.
Hoắc Văn Chi lười so đo với thằng em hờ, hắn làm việc xong, buổi chiều nhận được chỉ thị của mẹ, bảo hắn trước sáu giờ về, hỏi có chuyện gì gấp, bà im lặng, dặn dò hắn mau trở về.
Anh cả không ở nhà, Hoắc Tây còn nhỏ, mẹ chỉ có mình hắn để giày vò.
Buổi chiều Hoắc Văn Chi rời khỏi công ty, đúng sáu giờ, không sớm một giây không muộn một giây chầm chậm bước vào cửa nhà họ Hoắc. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mẹ hắn thả kéo trong tay xuống, khéo léo cắt hoa, giương mắt nhìn hắn: "Tối nay ba con có việc, buổi tối chỉ có ba mẹ con chúng ta ăn cơm."
Hoắc Văn Chi ồ một tiếng, kéo ghế cạnh mẹ mình, liếc nhìn chồng túi giấy trên bàn.
Lòng có dự cảm.
Mẹ hắn mở một túi giấy trong đó ra, đưa cho Hoắc Văn Chi một xấp ảnh chụp: "Con xem đi."
Hoắc Văn Chi nhận lấy, liếc nhìn vài lần: "Mẹ à, định mở cuộc thi sắc đẹp đấy à."
Mẹ hắn vỗ vai hắn bằng một túi giấy khác chưa mở, bà chỉ ở nhà quanh năm nên rất quan tâm chồng con, dù các con không ở nhà cũng không cản trở bà quan tâm các con.
Tư tưởng của bà Hoắc khá truyền thống, quan tâm cả đời của con. Thành gia lập nghiệp là chuyện thường tình, ai cũng phấn đấu vì mục tiêu này.
Nhà họ Hoắc không thiếu gì, Hoắc Văn Chi cũng đẹp trai, đứng lên cái chính là hormone di động mà người trẻ tuổi hay nói, làm sao mà hormone này chưa từng có người yêu, càng không có ý muốn kết hôn chứ.
Bà Hoắc nói: "Nếu con thích người xinh đẹp thì chọn người đẹp nhất, ba mẹ không có ý kiến."
Thấy Hoắc Văn Chi không tỏ vẻ gì, bà mở một túi giấy khác: "Hay là con không thích con gái? Con trai cũng được, bên này cũng có ảnh."
Hoắc Văn Chi thấy bà Hoắc chuẩn bị đầy đủ hết, có chút bất đắc dĩ.
"Kết hôn không phải tùy tiện gặp ai cũng được, không gấp, không cần phải vội."
Mẹ lườm hắn: "Con không vội mẹ vội, sang năm ba mươi rồi, mẹ không ép con kết hôn luôn, con đưa người về cho mẹ gặp cũng được, cuối cùng thế nào cũng không sao, yêu đương cũng tốt."
Mấu chốt là con chạy ở ngoài suốt ngày không thấy người đâu, bà mới sầu.
Sợ con kiếm cớ, mặc kệ nam nữ phân hoá thành giới tính nào bà đều chọn mấy người, tất cả đều là ảnh chụp, chỉ chọn người đẹp, đặt trước mắt quả thật như cuộc thi sắc đẹp. Thấy con thờ ơ, bà hơi giận.
Bà mở một bức ảnh trong đó ra, cảm thấy cũng không tệ lắm, trẻ trung xinh đẹp, đưa cho Hoắc Văn Chi xem.
"Người này xinh đẹp, nghe nói cả nhà đều làm nghệ thuật, rất lãng mạn, yêu đương với người tính tình thế này sẽ có kỷ niệm tốt đẹp."
Hoắc Văn Chi nhìn quả đầu nhuộm như hạt dẻ trong ảnh: "Mẹ à, con không có hứng thú với mấy người lập dị, thẩm mỹ của con trai mẹ rất bình thường, hơn nữa người làm nghệ thuật có liên quan gì đến kỷ niệm yêu đương?"
Hắn đùa: "Mẹ có được kết luận từ đâu thế?"
Mẹ hắn cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Thằng nhóc này... Người ta trông xinh đẹp thế mà, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng."
Hoắc Văn Chi: "Dù sao con cũng sẽ ——" hắn dừng lại, "Không yêu người nhuộm tóc đủ màu."
Mẹ hắn tức giận không thèm để ý đến hắn.
*
Tóc Kỷ Từ bắt đầu mọc chân đen, trong nhà có thuốc nhuộm tóc nhưng cậu rất ít khi tự nhuộm, sợ nhuộm không đẹp.
Vốn cậu định đến tiệm tóc nhuộm lại màu xanh, lướt thấy Weibo của Là Yến Yến nha, thấy nam sinh mặc áo ngủ màu hồng ôm mèo, trái tim đập thình thịch.
Đẹp quá.
Vì thế Kỷ Từ xuất hiện ở tiệm tóc, vốn định nhuộm màu lam đổi thành hồng nhạt. Cậu thích đồ màu hồng nhạt nhưng chưa từng quấn mình trong những màu như vậy, ý thức được nội tâm khuynh hướng thiếu nữ nên cậu phải dùng sự lạnh lùng để ngụy trang, đây là bí mật nhỏ chỉ có Kỷ Từ tự biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người cắt tóc cho cậu khen cậu tóc đẹp, khen lên trời, nói hồng nhạt vô cùng hợp với cậu, còn đề cử mấy gói làm tóc.
Kỷ Từ nghe câu được câu không, cậu chỉ cần hiệu quả cuối cùng.
Thợ cắt tóc nhận ra khách hờ hững cũng không so đo, dù sao khách có tiền. Anh ta làm tóc dựa theo ý tưởng của Kỷ Từ, kiếm tiền lại không cần niềm nở tươi cười chào hỏi khách, cớ sao không làm.
Cũng trong lúc đó, Hoắc Văn Chi đưa Hoắc Tây đến cắt tóc, gần đây tóc hắn cũng hơi dài, tiện đi cắt luôn.
Tiệm tóc là bạn giới thiệu, trang trí xa hoa, đi vào có người đón tiếp.
Hoắc Văn Chi vỗ vỗ gáy Hoắc Tây: "Cắt tóc học sinh cho nó." hắn đưa ngón trỏ ra sửa tóc của mình, "Tôi thì cắt ngắn."
Alpha xuất sắc khiến mấy người khách xung quanh nhìn, Hoắc Văn Chi đưa Hoắc Tây đi vào trong, coi người xung quanh như không khí.
Hoắc Tây bỗng nhiên oa một tiếng, Hoắc Văn Chi theo tầm mắt của cậu nhóc nhìn lại, đầu đầy bọt biển hồng, nhíu mày.
Hắn cảnh cáo Hoắc Tây: "Em nhìn thế nào cũng không cho nhuộm."
Hoắc Tây vươn dài cổ: "Em có muốn nhuộm đâu, chỉ nhìn thôi có làm sao..."
Nhận được ánh mắt của Hoắc Văn Chi, giọng của Hoắc Tây dần dần yếu đi, dù sao ở trước mặt Hoắc Văn Chi cậu nhóc không dám xằng bậy.
Hoắc Văn Chi cắt tóc xong đưa Hoắc Tây trở về, cậu nhóc ngồi trên xe chơi thiết bị chỉ để xem live: "Bảy giờ rồi, sao hôm nay Kẻ điên vẫn chưa live nhỉ?"
Hoắc Văn Chi không nói gì, thằng em hờ của hắn hóng live còn chịu khó hơn làm bài tập, tối hôm qua còn bị hắn bắt gặp chui vào trong chăn trộm xem live đến mười một giờ không ngủ.
Nếu để cho mẹ biết, toàn bộ thiết bị điện tử của Hoắc Tiểu Tây sẽ bị thu sạch.
Lúc này Hoắc Tiểu Tây xin Hoắc Văn Chi tha thứ, chủ động nhận lỗi, hơn nữa còn cam đoan sau này xem đến chín giờ sẽ ngoan ngoãn ngủ, Hoắc Văn Chi mới tha cho cậu nhóc một lần.
Mỗi ngày Hoắc Tây chỉ có thể xem Kẻ điên nóng tính live hai tiếng, cho nên vô cùng trân trọng hai tiếng ngắn ngủn, lúc này thấy người chưa live, trong năm phút đồng hồ refresh kênh live và Weibo không dưới mười lần.
*
Kỷ Từ nghỉ một đêm, nhuộm tóc mới xong quay lại nhà đã mười hai giờ, cậu hơi nhàm chán, lại không muốn ngủ luôn, mở tài khoản phụ Thần Tích đã lâu không online.
Mấy tin nhắn nảy lên trong khung chat.
Nho nhã lễ độ: Sao hôm nay sư phụ không live, có một ải con đánh không qua QAQ
Nho nhã lễ độ: Mấy ngày không gặp rồi sư phụ, lặn rồi à?
Nho nhã lễ độ:...
Kỷ Từ nhấc đầu ngón tay.
Ôn văn nho nhã:.
Hầu hết người chơi đều chơi đến cấp cao nhất, các bảng xếp hạng lớn lại được cập nhật, trước kia cậu đứng top bây giờ đã rớt xuống top 50.
Nhìn mấy lần, Kỷ Từ không có ý định đánh, cũng không biết online muốn làm gì.
Mở danh sách bạn bè, tài khoản duy nhất có màu xám tro.
Mấy giây sau, bốn chữ Nho nhã lễ độ đột nhiên sáng lên.
*
Hoắc Văn Chi vừa mới xem xong mấy phần văn kiện, mấy ngày hắn không chơi game, đêm nay lại bị Hoắc Tây nhắc, trước khi ngủ lên xem, dù xem cái gì hắn cũng không rõ.
Vừa mới online đã nhận được một dấu chấm tròn của Ôn văn nho nhã.
Đối phương online.
Nho nhã lễ độ: Sư phụ ~~~~!!!
Nho nhã lễ độ: ~~o(>_
Ôn văn nho nhã:...
Nho nhã lễ độ: Con tưởng sư phụ không chơi, bị bỏ rơi nhiều ngày thật đau lòng huhuhu.
Kỷ Từ mở lịch ra xem.
Ôn văn nho nhã: Mới có tám ngày.
Hoắc Văn Chi đỡ trán, lạnh lùng ghê.
Nho nhã lễ độ: Một ngày không gặp như cách ba thu ~ sao nửa đêm sư phụ login thế?
Ôn văn nho nhã: Thấy chán.
Hoắc Văn Chi:...
Nho nhã lễ độ: Vậy chúng ta đi ngắm phong cảnh đi ~
Các em gái đều thích thế, hơn nữa vài ngày không gặp, Hoắc Văn Chi cũng muốn biết sao sư phụ hờ cao lãnh ác miệng này không login.
Ôn văn nho nhã chấp nhận lời mời lập team của Nho nhã lễ độ, được đối phương gọi về một tọa độ.
Cậu thấy tọa độ biểu hiện hồ Lạc Nguyệt, một trong mười cảnh đẹp nổi tiếng được người chơi Thần Tích chọn ra.
Loli màu hồng phấn xoay quanh Ôn văn nho nhã, bỗng nhiên một đám Xích huyết nhảy xuống, thù hận đánh bọn họ.
Loli hồng nhạt a một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc sau Ôn văn nho nhã đánh nhau với đám người này, chừng mấy ngày không nâng cấp trang bị, lạc hậu hơn bọn họ, thao tác tốt hơn nhưng đối mặt với Xích huyết có khả năng trị liệu nên sau đó cũng ngỏm. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Kỷ Từ nhíu mày.
Người chơi Thần Tích không phải ai cũng hữu hảo, có vài người ỷ có trò chơi bảo hộ, chém giết lung tung, giết xong còn trào phúng, rất buồn nôn, nhưng game không có cài đặt luật này, buồn nôn thì buồn nôn nhưng không vi phạm quy tắc game.
Nho nhã lễ độ: Sư phụ ~~o(>_
Ôn văn nho nhã: Kích hoạt chế độ thù máu giết lung tung.
Nho nhã lễ độ: Vậy làm sao bây giờ nha? Có chạy không?
Trong từ điển của Kỷ Từ không có hai chữ chạy trốn.
Tài khoản của Hoắc Văn Chi chưa lên cấp cao nhất, trang bị cũng không nâng cấp, hắn thì không tính toán với ân oán trong game, lúc này chỉ muốn xem sư phụ hờ có phản ứng gì thôi. Trực giác nói cho hắn biết đối phương không phải kiểu người cam chịu thua trận.
Kỷ Từ đúng là không thích thua, càng có rất ít người thắng được cậu.
Trang bị của cậu thua xa đối thủ, bên kia có năm người, dù có đánh lại cũng khó.
Cậu chợt nhớ đến gì đó, mở danh sách người chơi liên lạc gần đây, lướt lịch sử tin nhắn, dừng một chút.
Hai phút sau, Hoắc Văn Chi nhìn thấy một tài khoản vô cùng quen mắt, ánh sáng vàng lấp lánh từ trên trời giáng xuống, kích hoạt chế độ thù máu đè năm kẻ thù xuống đánh, dậy lại giết giết, giết xong gõ chữ.
Ông đây rất đẹp trai: Vô dụng, đứng dậy.
Năm người nạp tiền hồi sinh, tiếp tục bị Ông đây rất đẹp trai đè xuống đất đánh, lại ngỏm cả năm.
Ông đây rất đẹp trai: Gà.
Hoắc Văn Chi giật khóe mắt, nhìn tài khoản của thằng em hờ, nhớ đến tin nhắn Hoắc Tây nhắn cho người ta, đoán được đại khái tình huống.
Mặc dù có một quãng thời gian không login tài khoản của Hoắc Tây nhưng trang bị lại đổ mấy trăm nghìn vào, cho dù không chơi cũng có trang bị tốt hơn rất nhiều người chơi khác.
Mấy người kia hồi sinh, Hoắc Văn Chi không thấy tài khoản của Hoắc Tây đâu. Ba phút sau, kênh thế giới có một cái loa, là một trong những tài khoản vừa bị giết.
Mèo nam bắc: [ Ông đây rất đẹp trai ] là thằng ngốc! Đuổi tới sống lại giết như thằng đần, #%... @%! ×#!
Lại một cái loa to.
Ông đây rất đẹp trai: Vô dụng kêu nữa đi.
Hoắc Văn Chi ấn hồi sinh, thấy Ông đây rất đẹp trai kích hoạt chế độ thù máu, ngồi ở chỗ hồi sinh cũ, giẫm lên thi thể bọn họ, không biết là cậu đang gõ chữ hay là làm gì, kênh nói chuyện vẫn chỉ có bốn chữ vô dụng đứng dậy, Hoắc Văn Chi nhìn mà không muốn đọc bốn chữ này nữa. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nơi này là điểm hồi sinh của Thần Tích, chỉ có thể hồi sinh ở điểm này, ai dậy là Ông đây rất đẹp trai lại giết.
Cũng không biết Ông đây rất đẹp trai giết bọn họ bao nhiêu lần, đến khi năm người logout, Ông đây rất đẹp trai đi đến trước mặt loli hồng nhạt.
Nho nhã lễ độ:...
Ông đây rất đẹp trai: Tài khoản của người khác, mượn dùng một lát, giết bọn họ một trăm lẻ bảy lần, bọn họ chỉ có một lần.
Ông đây rất đẹp trai: Tôi logout ngủ.
Kỷ Từ vừa gõ chữ vừa gửi quà cho Ông đây rất đẹp trai. Cậu không đến mức trắng trợn dùng tài khoản của người nhiều tiền, mượn bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Nói xong với đồ đệ hờ, logout ngủ.
Hoắc Văn Chi nhìn người biến mất giây lát:...
Người khác giết họ một lần, đối phương trả lại gấp trăm lần, Hoắc Văn Chi vừa buồn cười vừa thấy thỏa mãn lạ kỳ.
Dù chỉ là game, cảm giác có người giúp mình đúng là không thể nói rõ...
Không hiểu sao thấy vui.
Hoắc Văn Chi logout, nhìn thấy biểu cảm của bản thân, khóe miệng sao thế này?
Hắn thu hồi nụ cười mỉm.
Gay quá.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoắc Văn Chi: Đánh chết tôi cũng không yêu người nhuộm tóc đủ màu.
Mấy ngày sau
Hoắc Văn Chi: Streamer thật là thơm.
Cảm ơn mọi người ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương