Ôn Hương Diễm Ngọc
Chương 58: Nhổ lông hổ
Trên chân nến chỉ còn một đoạn bấc ngắn, sau tiếng nổ lách tách, ánh nến khẽ lay động rồi vụt tắt.
Lăng Kỳ Yến nằm nhoài trên ngực Ôn Doanh, từ chống cự, khóc lóc, đến thuận theo, cuối cùng khản cả cổ, ngơ ngẩn không mở mắt nổi.
Cảm thấy cẳng chân mình bị một tay Ôn Doanh nắm chặt, cho là hắn vẫn không chịu buông tha mình, Lăng Kỳ Yến run lên né tránh theo bản năng, muốn rút chân lại, giọng hơi khàn của Ôn Doanh vang lên bên tai y: “Đừng nhúc nhích.”
Có thứ gì đó trên cổ chân, Lăng Kỳ Yến thấp giọng nức nở, cổ họng nghẹn không ra tiếng.
Ôn Doanh hôn lên gò má y, hôn lên nước mắt trên mặt y rồi đến mồ hôi trên trán, yên tĩnh ôm y chốc lát rồi đứng dậy gọi người tiến vào.
Đèn trong phòng lại được thắp sáng, Giang Lâm dẫn theo vài người đưa nước nóng đến, nhanh nhẹn dọn dẹp mớ lộn xộn trên giường, từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, thấp thỏm không dám nhìn nhiều.
Từ lúc họ còn ở phủ Dục Vương đã biết tính tình của Ôn Doanh thế nào, bây giờ người này thành Vương gia cao quý, càng khiến bọn họ lo lắng thận trọng, không dám càn rỡ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi được bế về giường, Lăng Kỳ Yến mới tỉnh táo lại, nương theo ánh lửa ngoài màn, nhìn thấy rõ thứ Ôn Doanh đeo lên cổ chân y, là dây đỏ có xỏ bạch ngọc.
Ôn Doanh nắm bàn chân của y, im lặng nhìn cổ chân bằng ánh mắt đánh giá.
Lăng Kỳ Yến lớn lên từ nhung lụa, y giống người mẹ đẹp đẽ tuyệt sắc của mình, toàn thân không hề có chút tỳ vết, làn da trắng nõn, ngay cả cổ chân cũng thon gầy, đường cong mượt mà, buộc dây đỏ lên lại tăng thêm vẻ đẹp mê hoặc phóng túng không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta không rời mắt nổi.
“Ta không muốn đeo cái này, ta không phải nữ tử.”
Lăng Kỳ Yến oán giận, đưa tay ra muốn tháo xuống, bị Ôn Doanh đè lại.
Ôn Doanh nâng mắt, ánh lửa nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt ảm đạm của hắn, nói bằng giọng ậm ờ: “Đeo đi, đẹp lắm.”
Bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đó, Lăng Kỳ Yến cảm thấy như bị hắn chiếm hết từ trong ra ngoài, khó chịu cả người.
Y kéo chăn cao lên, xoay người qua, không muốn quan tâm hắn nữa.
Ôn Doanh nằm xuống cạnh y, gối một tay sau gáy, trầm mặc nhìn xà nhà trên đầu giường.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, ép mình ngủ nhưng không được, ban ngày ngủ quá lâu, giờ y vẫn chưa buồn ngủ.
Sau lưng mãi không có âm thanh gì khiến y lo sợ.
Một lúc lâu sau, Lăng Kỳ Yến do dự xoay người lại.
Ôn Doanh vẫn nằm im không động đậy, hắn nhắm mắt, không biết là ngủ chưa.
Lăng Kỳ Yến cảm thấy hơi kì lạ, yên tĩnh nhìn hắn chốc lát, chọt ngón tay lên mặt hắn.
Nhận ra mình lại làm chuyện ngu xuẩn, tay Lăng Kỳ Yến như chạm phải củ khoai nóng, vội vàng thu về tay về. Ôn Doanh chầm chậm nghiêng mặt sang một bên, y nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng giả vờ ngủ.
Ôn Doanh liếc mắt nhìn khuôn mặt Lăng Kỳ Yến nhăn nhó, mi mắt còn hơi rung động, giả vờ chả giống chút nào.
“Ngủ không được sao?”
Ôn Doanh trầm giọng, ôn hòa hiếm thấy, tâm lý căng thẳng của Lăng Kỳ Yến đột nhiên biến mất. Y mở mắt ra, kéo chăn thấp xuống một chút, chỉ lộ ra hai mắt nhìn Ôn Doanh: “Sao… Sao ngươi vẫn chưa ngủ?”
“Ừm.”
… Ừm là có ý gì?
“Đi hai ngày nữa là đến Ký Châu, nửa tháng nữa mới tới Tây Bắc, nếu cảm thấy đi quá gấp khiến ngươi không thoải mái, ta sẽ sai người giảm tốc độ xuống, cũng không gấp lắm.”
Ôn Doanh nói c.hậm rãi, Lăng Kỳ Yến bỗng không biết đáp thế nào, lẩm bẩm: “Vậy còn không phải là ta kéo chân ngươi sao, ngươi không nên dẫn ta cùng đi.”
Thấy ánh mắt của hắn lại trở nên nguy hiểm, Lăng Kỳ Yến nhanh chóng ngậm miệng, không nói nữa.
Thấy hơi khó chịu, y buông mắt, hạ thấp âm thanh: “Ban ngày ngươi còn nói không ép ta làm nam sủng cho ngươi, ban đêm lại bắt nạt ta như vậy, trước đây lúc ngươi ở phủ Dục Vương, ta chưa từng ép ngươi làm gì hết.”
Lăng Kỳ Yến nghĩ, y đúng là người tốt, khi đó Ôn Doanh không muốn hầu hạ y, y vẫn cố gắng giữ người lại, đối xử tốt với hắn, kết quả thế nào?
“Hóa ra trước đây Dục vương điện hạ xem ta là nam sủng sao?” Ôn Doanh chợt hỏi y.
Lăng Kỳ Yến bỗng nghẹn lời.
Có ai lại dùng “nam sủng” để nói bản thân mình chứ? Rõ ràng tên vô liêm sỉ này được lợi mà còn ra vẻ.
Lúc họ vẫn chưa thay đổi thân phận cho nhau, y rất hưởng thụ chuyện này, bởi vì đó vốn cũng là phần thưởng y dành cho hắn, nhưng bây giờ, y đã ở thế yếu, nếu còn làm như thế thì hình như nó sẽ biến thành “dùng sắc hầu người”.
Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt thay đổi liên tục, Ôn Doanh im lặng nhìn y.
“… Coi như trước đây ta xem ngươi là nam sủng đi, ngươi cũng không chịu thiệt thòi, nói thế mà ngươi không ngượng mồm sao.”
Ôn Doanh đưa tay ra kéo y vào trong lòng, hôn lên ấn đường của y: “Không muốn làm nam sủng, vậy thì làm vợ chồng với ta.”
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại theo phản xạ, hoàn toàn cạn lời.
Lần trước y buột miệng hỏi người nọ, rằng có phải hắn muốn làm vợ chồng với y không, Ôn Doanh thừa nhận, y lại mắng hắn là “não bị úng nước”. Lần này, Ôn Doanh ghé vào tai y nói những lời này như dụ dỗ, y lại không mắng được.
Tuy là, y vẫn cảm thấy Ôn Doanh có vấn đề về đầu óc.
Hai người đàn ông, làm vợ chồng? Không phải nực cười lắm hay sao?
Người này còn phải tranh đế vị, chưa kể tam cung lục viện, làm hoàng đế cần phải có hoàng hậu hoàng tử, bọn họ làm vợ chồng kiểu gì, đùa y sao?
Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Yến thấy thật khó chịu, lại cảm thấy tủi thân một cách khó hiểu.
Tam cung lục viện có gì hay, y chỉ cần Tiểu Cẩu Đản của y, ai thèm làm phu thê với tên này chứ.
Đẩy Ôn Doanh vẫn còn đang ôm mình ra, Lăng Kỳ Yến xoay người, rụt đầu vào trong chăn, không để ý đến hắn nữa, ép bản thân gạt mấy suy nghĩ vô lý kia đi, nhanh chóng ngủ say.
Tiếng hít thở bên tai dần ổn định, Ôn Doanh khẽ nhắm mắt lại.
Tâm lý thả lỏng, hắn vô cùng cẩn thận mà kéo người vào trong ngực.
Sáng sớm.
Lăng Kỳ Yến tỉnh lại sau giấc ngủ, lười biếng ngáp một cái, giường bên đã trống vắng từ sớm. Y mở mắt ra, ngây người một chốc rồi ngồi dậy, đụng đến chỗ đau nên lại nằm xuống.
Giang Lâm dẫn người tiến vào hầu hạ y rửa mặt thay quần áo. Lăng Kỳ Yến mềm oặt nằm tựa một bên, nhấc lên chân phải lên xem thứ được đeo trên cổ chân, là dây đỏ nạm ngọc, khóe miệng khẽ giật.
Buộc thứ này trên chân, giống như bị người ta đánh dấu, khiến y thấy rất khó chịu.
Ôn Doanh đi vào cửa thấy cảnh này.
Lăng Kỳ Yến che giấu cảm xúc, lười biếng ngáp một cái, hỏi: “Trễ vậy rồi mà vẫn chưa đi à?”
Ôn Doanh thuận miệng nói: “Ăn sáng xong rồi đi.”
Có tiểu thái giám quỳ trước mặt Lăng Kỳ Yến, đang muốn mang tất vào giúp y, Ôn Doanh ra hiệu: “Ngươi lui ra.”
Thái giám này vội vàng lui sang bên cạnh, Ôn Doanh vén vạt áo lên, quỳ một chân xuống, bắt lấy chân của Lăng Kỳ Yến, nhận lấy tất từ tay thái giám.
Lăng Kỳ Yến giật mình muốn rút chân ra theo phản xạ, lại bị Ôn Doanh bóp lấy bàn chân nên giãy không ra. Lòng bàn chân bị hắn xo.a nắn, Lăng Kỳ Yến cảm thấy nhũn hết cả người, đây là thứ khiến y khó chịu nổi nhất, nhưng cái tên vô liêm sỉ này lại biết tử huyệt của y ở đâu.
“Ngươi đừng nắn…”
Ôn Doanh ngước lên nhìn y một cái rồi nắm lấy cổ chân y, nhẹ nhàng khều sợi dây đỏ: “Không được tháo nó xuống.”
Lăng Kỳ Yến mất hứng di chân đến đùi hắn: “Dựa vào đâu mà ngươi nói không được tháo thì ta không tháo?”
Cơ đùi người này cứng như đá vậy, Lăng Kỳ Yến đùa giỡn không thành, tàn nhẫn đạp hai chân hắn.
Ánh mắt Ôn Doanh trầm xuống, bắt được bàn chân đang làm loạn của y, nắn cho y không chịu nổi đành phải chịu thua, hạ giọng xin tha: “Đừng quấy mà, ta không tháo là được.”
… Thôi, Lăng Kỳ Yến tức giận nghĩ, đồ trên chân y, y có tháo được thì tên này cũng sẽ tức giận, không cần phải tự rước lấy khổ đau như thế.
Cuối cùng Ôn Doanh cũng buông tha, mang giày vào cho y.
Lăng Kỳ Yến đứng lên duỗi người, hạ nhân đã mở cửa sổ ra, y nhìn thấy ngoài cửa sổ là Ôn Thanh đang hăng hái luyện quyền trong sân, không kìm được nên liếc nhìn thêm vài cái.
Tiểu tử này mới mười sáu tuổi mà đã có thân hình cao lớn, cơ thể to chắc khỏe mạnh đến nỗi có thể vật ngã trâu, chẳng trách tên cậu là Đại Ngưu. Lăng Kỳ Yến nhìn cậu, lại nhìn mình trong gương, bỗng có hơi nghẹn, tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em họ, sao chẳng giống nhau tí nào, dáng vẻ và tướng mạo của y giống hệt như người mẹ “liễu yếu đào tơ” kia, may là y không thấp lắm, điểm ấy hẳn là giống cha y.
“Ngươi nhìn cái gì đấy?” Ôn Doanh ở sau lưng Lăng Kỳ Yến trầm giọng hỏi.
Lăng Kỳ Yến ngước mắt, lại nhìn Ôn Doanh trong gương cao hơn y gần một cái đầu, cơ thể cường tráng rắn rỏi, nhận ra có lẽ cả đời này y cũng không thể đánh lại hắn, thế nên lại càng phiền muộn hơn.
Ôn Doanh nhắc nhở y: “Đi ăn sáng đi.”
Rầu rĩ ngồi vào bàn, Lăng Kỳ Yến cầm đũa lên, thở dài, Ôn Doanh thôi mà y còn đánh không lại, nói chi hắn còn dẫn theo hai ngàn binh mã.
Lúc này y mới chịu buông bỏ hoàn toàn ý định chạy trốn của mình.
Ôn Doanh sai người gọi Ôn Thanh đang luyện quyền bên ngoài tiến vào ăn sáng chung với mình.
Ôn Thanh không dám ngồi xuống, Ôn Doanh nói: “Ở đây không có người ngoài, ngồi đi.”
Hắn rất đánh giá cao vị đệ đệ này của mình, sau khi đi vẫn dẫn cậu theo bên người, đích thân chỉ vài món võ. Lăng Kỳ Yến nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Đại Ngưu, im lặng suy nghĩ, may là Ôn Doanh không bị người nhà họ Ôn nuôi thành con người ngốc nghếch như này…
Y không thể nào tưởng tượng ra nổi vẻ mặt cười ngây ngô của Ôn Doanh, hình như nó còn đáng sợ hơn bộ mặt lạnh tanh hiện giờ của hắn gấp trăm lần.
Ngoài ra, từ ba năm trước đến giờ, y vẫn chưa thấy Ôn Doanh cười lần nào, sau khi đổi thân phận, người này lại càng u ám đáng sợ hơn, nói chi là nở nụ cười.
Đối diện với ánh mắt kì lạ khi nhìn mình của Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh bình tĩnh nhìn lại, Lăng Kỳ Yến gượng gạo nở nụ cười, dời mắt đi.
Y không nên ép hắn cười cho mình nhìn như khi trước, nhổ lông hổ thì người chịu thiệt là chính y.
Ăn sáng xong, Ôn Thanh đi ra ngoài, Ôn Doanh cho người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành.
Lăng Kỳ Yến ngồi ở trên giường lơ đễnh uống trà, có người tiến vào bẩm báo sự việc với Ôn Doanh. Lăng Kỳ Yến liếc một cái, nhìn trang phục hẳn là thân vệ của Ôn Doanh, nhưng hai hôm trước không thấy hắn ở cạnh Ôn Doanh.
Người kia thấy Lăng Kỳ Yến ở đây, do dự không biết nên nói không, Ôn Doanh lại thản nhiên: “Nói thẳng đi.”
“Hồi bẩm điện hạ, đêm qua thuộc hạ đã làm theo lời của ngài, chuốc thuốc mê những người kia, cột vào đá tảng lớn thả xuống kênh đào, sau đó nhanh chóng chạy thật nhanh về đây, cũng không có ai nhìn thấy.”
Ôn Doanh gật đầu: “Xuống nhận thưởng đi, từ nay về sau phải giữ chuyện này trong bụng, không được nhắc lại.”
“Vâng!”
Người đã lui ra, Lăng Kỳ Yến nghi ngờ nhìn Ôn Doanh: “… Ngươi lại giết người nào?”
“Thẩm Hưng Diệu, cùng mấy người hầu kia của hắn.”
Lăng Kỳ Yến suýt phun hết trà trong miệng ra ngoài: “Mấy tên đó đều là con em thế gia, ngươi thẳng tay thả sông vậy sao?”
“Không thì sao?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại.
Lăng Kỳ Yến im lặng.
Cái người điên này, nếu cho hắn cơ hội, chỉ sợ ba năm trước hắn đã định làm. Khi đó hắn chỉ giết một mình Lưu Khánh Hỉ, bây giờ tìm được cơ hội trả thù mấy người khác, mối thù này hắn nhớ ba năm, chưa bao giờ mềm lòng. Người này trời sinh như vậy, hắn đã muốn làm gì thì sẽ quyết làm cho được.
Lăng Kỳ Yến sầu não, y chiếm hai mươi năm vinh hoa phú quý của hắn, thù hận to như thế, không bị hắn dìm xuống sông, còn có thể ở đây ăn ăn uống uống, có lẽ y nên cảm ơn Vân thị cho y gương mặt đẹp như hoa này…
“Ngươi không sợ bị người ta phát hiện ư? Nếu sự tình bại lộ, dù Hoàng đế có yêu thương ngươi, cũng phải cho những thế gia kia một câu trả lời chứ?”
“Tại sao lại bại lộ? Chúng ta không ở kinh thành, thi thể của bọn họ chìm dưới kênh đào, e là ba đến năm năm sẽ không nổi lên được, sao có thể bại lộ?” Ôn Doanh không để ý lắm, hắn dám làm thì sẽ không để người khác phát hiện.
Lăng Kỳ Yến ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu người này nói như vậy, chắc chắn là đã sắp xếp ổn thỏa trước sau, tất sẽ không để lại bất kì điểm yếu nào, cần gì y phải lo chuyện bao đồng…
“Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Ôn Doanh nhìn y, bất chợt hỏi một câu.
Lăng Kỳ Yến nói chẳng suy nghĩ: “Hiện giờ ta với ngươi đã cùng chiến tuyến rồi, ngươi chính là chỗ dựa của ta, nếu ngươi gặp chuyện thì ta cũng sống không dễ dàng gì.”
Sau khi nói xong, y nhận thấy ánh mắt của Ôn Doanh dần tối đi. Lăng Kỳ Yến không thể hiểu nổi, đang yên đang lành lại tức giận gì nữa, y có nói gì sai à?
Giờ Thìn bốn khắc, bọn họ khởi hành tiếp tục đến phía tây.
Ngồi ở trong xe, Ôn Doanh cầm sách đọc chăm chú, Lăng Kỳ Yến rảnh đến chán chê, đưa tay ra giật lấy: “Đừng xem nữa, giờ ngươi đâu cần thi công danh, đọc sách làm gì?”
Sau khi giật lấy, y thuận tay lật qua lật lại, là binh pháp, toàn mấy cái đạo lý dễ khiến người ta đau đầu: “Xem cái này có gì vui, không thấy chán hả?”
Mặt Ôn Doanh không có biểu tình gì mà nhìn y: “Đưa sách cho ta.”
Lăng Kỳ Yến thực sự không chịu được cái bản mặt nhạt nhẽo này của hắn, nổi ý xấu, quyết định phải nhổ lông hổ.
Y ghé sát lại, đưa hai tay lên, nắm lấy mặt Ôn Doanh nâng lên, miệng thì lải nhải: “Ngươi không thể vui lên một chút, cười một cái sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, làm Vương gia cũng không chịu cười lên cho người ta nhìn.”
Ôn Doanh cau mày: “Buông tay.”
“Ta không buông, ngươi cười ta mới buông, ta cũng không tin trên đời này sẽ có người không bao giờ cười.”
Ôn Doanh lạnh giọng, nói một lần nữa: “Buông tay.”
“Ta không buông.”
Lăng Kỳ Yến cũng không biết rằng mình đã ghé quá sát vào, gần như thành tư thế nằm nhoài lên người Ôn Doanh, lúc nói chuyện hơi thở cứ phả vào mặt hắn.
Trong lúc giằng co, xe bỗng nhiên lắc lư thật mạnh một lúc, Lăng Kỳ Yến không kịp chuẩn bị, ngã vào lòng Ôn Doanh.
Người bên ngoài xe vội vàng thỉnh tội, nói là mới vừa đi qua đoạn đường trũng, Ôn Doanh hờ hững “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến ở trong ngực hắn đang luống cuống giãy giụa muốn bò dậy.
Lăng Kỳ Yến mới vừa chống người dậy, ngay sau đó lại bị Ôn Doanh ôm đ.è xuống.
Cách một lớp quần áo, Ôn Doanh sờ lên vùng eo nhạy cảm của y. Lăng Kỳ Yến hoảng hốt rụt người lại, nuốt một ngụm nước bọt: “Ngươi, ngươi làm cái gì đấy?”
Ôn Doanh lạnh lùng nhìn y: “Ngoài miệng nói không muốn, lại ba lần bốn lượt chủ động đâm đầu vào, Dục vương điện hạ có biết hành vi này là ý gì không?”
“Ta không có.” Lăng Kỳ Yến vừa thẹn vừa giận, y chỉ muốn thấy người này cười một cái mà thôi, đâu có cố ý trêu chọc đâu!
Bình tĩnh nhìn y một chốc, Ôn Doanh cúi đầu, đôi môi khô ráo của hắn dán lên gò má mềm mại của y, ch.ậm rãi vu.ốt ve.
Lăng Kỳ Yến bỗng hãi hùng khiếp vía, người cứng ngắc căng thẳng, ngay khi tay Ôn Doanh xoa eo y đến mức chịu hết nổi nữa thì đá một cú.
Ôn Doanh nhanh chóng tránh né, mạnh mẽ ấn giữ y, kéo đai lưng y xuống
Mắt Lăng Kỳ Yến đỏ lên, giận dữ nhìn hắn: “Ngươi điên rồi! Ban ngày ban mặt, lại còn ở trên xe…”
Tay Ôn Doanh đã trượt vào trong áo y, cất giọng đè nén, gằn từng chữ một vào tai y: “Ngươi, tự, chuốc, lấy.”
“Ngươi——!”
Hạ lên môi y một nụ hôn, chặn hết tất cả mấy câu chửi mắng kia.
Xe ngựa đi trên đường núi nhấp nhô gồ ghề, xóc nảy không ngừng.
Lăng Kỳ Yến cố gắng cắn chặt răng, không phát ra tiếng, không dám để người bên ngoài nghe thấy, bị người phía trên mình giày vò đến sắp điên.
Lúc không chịu được nữa, y mạnh miệng cắn lên vai Ôn Doanh, nuốt ngược mấy âm thanh nức nở sắp tuôn ra kia vào lại.
Ôn Doanh dừng lại, buông mắt nhìn người dưới thân chăm chú, mồ hôi nóng trên trán trượt xuống rơi lên đôi mắt đang nhắm chặt kia. Hàng mi Lăng Kỳ Yến run rẩy theo bản năng, y chậm rãi mở mắt.
Y nhìn thấy, trong con ngươi tối đen của Ôn Doanh chứa đầy t.ình dục và thứ cảm xúc mà y không hiểu được.
“Ngươi đừng nhìn ta…” Lăng Kỳ Yến ngây ngốc lên tiếng, không dám nhìn vào mắt Ôn Doanh nữa.
Ôn Doanh giơ tay, khẽ nắm lấy gáy y, chiếm lấy môi y lần nữa.
Lăng Kỳ Yến nằm nhoài trên ngực Ôn Doanh, từ chống cự, khóc lóc, đến thuận theo, cuối cùng khản cả cổ, ngơ ngẩn không mở mắt nổi.
Cảm thấy cẳng chân mình bị một tay Ôn Doanh nắm chặt, cho là hắn vẫn không chịu buông tha mình, Lăng Kỳ Yến run lên né tránh theo bản năng, muốn rút chân lại, giọng hơi khàn của Ôn Doanh vang lên bên tai y: “Đừng nhúc nhích.”
Có thứ gì đó trên cổ chân, Lăng Kỳ Yến thấp giọng nức nở, cổ họng nghẹn không ra tiếng.
Ôn Doanh hôn lên gò má y, hôn lên nước mắt trên mặt y rồi đến mồ hôi trên trán, yên tĩnh ôm y chốc lát rồi đứng dậy gọi người tiến vào.
Đèn trong phòng lại được thắp sáng, Giang Lâm dẫn theo vài người đưa nước nóng đến, nhanh nhẹn dọn dẹp mớ lộn xộn trên giường, từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, thấp thỏm không dám nhìn nhiều.
Từ lúc họ còn ở phủ Dục Vương đã biết tính tình của Ôn Doanh thế nào, bây giờ người này thành Vương gia cao quý, càng khiến bọn họ lo lắng thận trọng, không dám càn rỡ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi được bế về giường, Lăng Kỳ Yến mới tỉnh táo lại, nương theo ánh lửa ngoài màn, nhìn thấy rõ thứ Ôn Doanh đeo lên cổ chân y, là dây đỏ có xỏ bạch ngọc.
Ôn Doanh nắm bàn chân của y, im lặng nhìn cổ chân bằng ánh mắt đánh giá.
Lăng Kỳ Yến lớn lên từ nhung lụa, y giống người mẹ đẹp đẽ tuyệt sắc của mình, toàn thân không hề có chút tỳ vết, làn da trắng nõn, ngay cả cổ chân cũng thon gầy, đường cong mượt mà, buộc dây đỏ lên lại tăng thêm vẻ đẹp mê hoặc phóng túng không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta không rời mắt nổi.
“Ta không muốn đeo cái này, ta không phải nữ tử.”
Lăng Kỳ Yến oán giận, đưa tay ra muốn tháo xuống, bị Ôn Doanh đè lại.
Ôn Doanh nâng mắt, ánh lửa nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt ảm đạm của hắn, nói bằng giọng ậm ờ: “Đeo đi, đẹp lắm.”
Bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đó, Lăng Kỳ Yến cảm thấy như bị hắn chiếm hết từ trong ra ngoài, khó chịu cả người.
Y kéo chăn cao lên, xoay người qua, không muốn quan tâm hắn nữa.
Ôn Doanh nằm xuống cạnh y, gối một tay sau gáy, trầm mặc nhìn xà nhà trên đầu giường.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, ép mình ngủ nhưng không được, ban ngày ngủ quá lâu, giờ y vẫn chưa buồn ngủ.
Sau lưng mãi không có âm thanh gì khiến y lo sợ.
Một lúc lâu sau, Lăng Kỳ Yến do dự xoay người lại.
Ôn Doanh vẫn nằm im không động đậy, hắn nhắm mắt, không biết là ngủ chưa.
Lăng Kỳ Yến cảm thấy hơi kì lạ, yên tĩnh nhìn hắn chốc lát, chọt ngón tay lên mặt hắn.
Nhận ra mình lại làm chuyện ngu xuẩn, tay Lăng Kỳ Yến như chạm phải củ khoai nóng, vội vàng thu về tay về. Ôn Doanh chầm chậm nghiêng mặt sang một bên, y nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng giả vờ ngủ.
Ôn Doanh liếc mắt nhìn khuôn mặt Lăng Kỳ Yến nhăn nhó, mi mắt còn hơi rung động, giả vờ chả giống chút nào.
“Ngủ không được sao?”
Ôn Doanh trầm giọng, ôn hòa hiếm thấy, tâm lý căng thẳng của Lăng Kỳ Yến đột nhiên biến mất. Y mở mắt ra, kéo chăn thấp xuống một chút, chỉ lộ ra hai mắt nhìn Ôn Doanh: “Sao… Sao ngươi vẫn chưa ngủ?”
“Ừm.”
… Ừm là có ý gì?
“Đi hai ngày nữa là đến Ký Châu, nửa tháng nữa mới tới Tây Bắc, nếu cảm thấy đi quá gấp khiến ngươi không thoải mái, ta sẽ sai người giảm tốc độ xuống, cũng không gấp lắm.”
Ôn Doanh nói c.hậm rãi, Lăng Kỳ Yến bỗng không biết đáp thế nào, lẩm bẩm: “Vậy còn không phải là ta kéo chân ngươi sao, ngươi không nên dẫn ta cùng đi.”
Thấy ánh mắt của hắn lại trở nên nguy hiểm, Lăng Kỳ Yến nhanh chóng ngậm miệng, không nói nữa.
Thấy hơi khó chịu, y buông mắt, hạ thấp âm thanh: “Ban ngày ngươi còn nói không ép ta làm nam sủng cho ngươi, ban đêm lại bắt nạt ta như vậy, trước đây lúc ngươi ở phủ Dục Vương, ta chưa từng ép ngươi làm gì hết.”
Lăng Kỳ Yến nghĩ, y đúng là người tốt, khi đó Ôn Doanh không muốn hầu hạ y, y vẫn cố gắng giữ người lại, đối xử tốt với hắn, kết quả thế nào?
“Hóa ra trước đây Dục vương điện hạ xem ta là nam sủng sao?” Ôn Doanh chợt hỏi y.
Lăng Kỳ Yến bỗng nghẹn lời.
Có ai lại dùng “nam sủng” để nói bản thân mình chứ? Rõ ràng tên vô liêm sỉ này được lợi mà còn ra vẻ.
Lúc họ vẫn chưa thay đổi thân phận cho nhau, y rất hưởng thụ chuyện này, bởi vì đó vốn cũng là phần thưởng y dành cho hắn, nhưng bây giờ, y đã ở thế yếu, nếu còn làm như thế thì hình như nó sẽ biến thành “dùng sắc hầu người”.
Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt thay đổi liên tục, Ôn Doanh im lặng nhìn y.
“… Coi như trước đây ta xem ngươi là nam sủng đi, ngươi cũng không chịu thiệt thòi, nói thế mà ngươi không ngượng mồm sao.”
Ôn Doanh đưa tay ra kéo y vào trong lòng, hôn lên ấn đường của y: “Không muốn làm nam sủng, vậy thì làm vợ chồng với ta.”
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại theo phản xạ, hoàn toàn cạn lời.
Lần trước y buột miệng hỏi người nọ, rằng có phải hắn muốn làm vợ chồng với y không, Ôn Doanh thừa nhận, y lại mắng hắn là “não bị úng nước”. Lần này, Ôn Doanh ghé vào tai y nói những lời này như dụ dỗ, y lại không mắng được.
Tuy là, y vẫn cảm thấy Ôn Doanh có vấn đề về đầu óc.
Hai người đàn ông, làm vợ chồng? Không phải nực cười lắm hay sao?
Người này còn phải tranh đế vị, chưa kể tam cung lục viện, làm hoàng đế cần phải có hoàng hậu hoàng tử, bọn họ làm vợ chồng kiểu gì, đùa y sao?
Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Yến thấy thật khó chịu, lại cảm thấy tủi thân một cách khó hiểu.
Tam cung lục viện có gì hay, y chỉ cần Tiểu Cẩu Đản của y, ai thèm làm phu thê với tên này chứ.
Đẩy Ôn Doanh vẫn còn đang ôm mình ra, Lăng Kỳ Yến xoay người, rụt đầu vào trong chăn, không để ý đến hắn nữa, ép bản thân gạt mấy suy nghĩ vô lý kia đi, nhanh chóng ngủ say.
Tiếng hít thở bên tai dần ổn định, Ôn Doanh khẽ nhắm mắt lại.
Tâm lý thả lỏng, hắn vô cùng cẩn thận mà kéo người vào trong ngực.
Sáng sớm.
Lăng Kỳ Yến tỉnh lại sau giấc ngủ, lười biếng ngáp một cái, giường bên đã trống vắng từ sớm. Y mở mắt ra, ngây người một chốc rồi ngồi dậy, đụng đến chỗ đau nên lại nằm xuống.
Giang Lâm dẫn người tiến vào hầu hạ y rửa mặt thay quần áo. Lăng Kỳ Yến mềm oặt nằm tựa một bên, nhấc lên chân phải lên xem thứ được đeo trên cổ chân, là dây đỏ nạm ngọc, khóe miệng khẽ giật.
Buộc thứ này trên chân, giống như bị người ta đánh dấu, khiến y thấy rất khó chịu.
Ôn Doanh đi vào cửa thấy cảnh này.
Lăng Kỳ Yến che giấu cảm xúc, lười biếng ngáp một cái, hỏi: “Trễ vậy rồi mà vẫn chưa đi à?”
Ôn Doanh thuận miệng nói: “Ăn sáng xong rồi đi.”
Có tiểu thái giám quỳ trước mặt Lăng Kỳ Yến, đang muốn mang tất vào giúp y, Ôn Doanh ra hiệu: “Ngươi lui ra.”
Thái giám này vội vàng lui sang bên cạnh, Ôn Doanh vén vạt áo lên, quỳ một chân xuống, bắt lấy chân của Lăng Kỳ Yến, nhận lấy tất từ tay thái giám.
Lăng Kỳ Yến giật mình muốn rút chân ra theo phản xạ, lại bị Ôn Doanh bóp lấy bàn chân nên giãy không ra. Lòng bàn chân bị hắn xo.a nắn, Lăng Kỳ Yến cảm thấy nhũn hết cả người, đây là thứ khiến y khó chịu nổi nhất, nhưng cái tên vô liêm sỉ này lại biết tử huyệt của y ở đâu.
“Ngươi đừng nắn…”
Ôn Doanh ngước lên nhìn y một cái rồi nắm lấy cổ chân y, nhẹ nhàng khều sợi dây đỏ: “Không được tháo nó xuống.”
Lăng Kỳ Yến mất hứng di chân đến đùi hắn: “Dựa vào đâu mà ngươi nói không được tháo thì ta không tháo?”
Cơ đùi người này cứng như đá vậy, Lăng Kỳ Yến đùa giỡn không thành, tàn nhẫn đạp hai chân hắn.
Ánh mắt Ôn Doanh trầm xuống, bắt được bàn chân đang làm loạn của y, nắn cho y không chịu nổi đành phải chịu thua, hạ giọng xin tha: “Đừng quấy mà, ta không tháo là được.”
… Thôi, Lăng Kỳ Yến tức giận nghĩ, đồ trên chân y, y có tháo được thì tên này cũng sẽ tức giận, không cần phải tự rước lấy khổ đau như thế.
Cuối cùng Ôn Doanh cũng buông tha, mang giày vào cho y.
Lăng Kỳ Yến đứng lên duỗi người, hạ nhân đã mở cửa sổ ra, y nhìn thấy ngoài cửa sổ là Ôn Thanh đang hăng hái luyện quyền trong sân, không kìm được nên liếc nhìn thêm vài cái.
Tiểu tử này mới mười sáu tuổi mà đã có thân hình cao lớn, cơ thể to chắc khỏe mạnh đến nỗi có thể vật ngã trâu, chẳng trách tên cậu là Đại Ngưu. Lăng Kỳ Yến nhìn cậu, lại nhìn mình trong gương, bỗng có hơi nghẹn, tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em họ, sao chẳng giống nhau tí nào, dáng vẻ và tướng mạo của y giống hệt như người mẹ “liễu yếu đào tơ” kia, may là y không thấp lắm, điểm ấy hẳn là giống cha y.
“Ngươi nhìn cái gì đấy?” Ôn Doanh ở sau lưng Lăng Kỳ Yến trầm giọng hỏi.
Lăng Kỳ Yến ngước mắt, lại nhìn Ôn Doanh trong gương cao hơn y gần một cái đầu, cơ thể cường tráng rắn rỏi, nhận ra có lẽ cả đời này y cũng không thể đánh lại hắn, thế nên lại càng phiền muộn hơn.
Ôn Doanh nhắc nhở y: “Đi ăn sáng đi.”
Rầu rĩ ngồi vào bàn, Lăng Kỳ Yến cầm đũa lên, thở dài, Ôn Doanh thôi mà y còn đánh không lại, nói chi hắn còn dẫn theo hai ngàn binh mã.
Lúc này y mới chịu buông bỏ hoàn toàn ý định chạy trốn của mình.
Ôn Doanh sai người gọi Ôn Thanh đang luyện quyền bên ngoài tiến vào ăn sáng chung với mình.
Ôn Thanh không dám ngồi xuống, Ôn Doanh nói: “Ở đây không có người ngoài, ngồi đi.”
Hắn rất đánh giá cao vị đệ đệ này của mình, sau khi đi vẫn dẫn cậu theo bên người, đích thân chỉ vài món võ. Lăng Kỳ Yến nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Đại Ngưu, im lặng suy nghĩ, may là Ôn Doanh không bị người nhà họ Ôn nuôi thành con người ngốc nghếch như này…
Y không thể nào tưởng tượng ra nổi vẻ mặt cười ngây ngô của Ôn Doanh, hình như nó còn đáng sợ hơn bộ mặt lạnh tanh hiện giờ của hắn gấp trăm lần.
Ngoài ra, từ ba năm trước đến giờ, y vẫn chưa thấy Ôn Doanh cười lần nào, sau khi đổi thân phận, người này lại càng u ám đáng sợ hơn, nói chi là nở nụ cười.
Đối diện với ánh mắt kì lạ khi nhìn mình của Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh bình tĩnh nhìn lại, Lăng Kỳ Yến gượng gạo nở nụ cười, dời mắt đi.
Y không nên ép hắn cười cho mình nhìn như khi trước, nhổ lông hổ thì người chịu thiệt là chính y.
Ăn sáng xong, Ôn Thanh đi ra ngoài, Ôn Doanh cho người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành.
Lăng Kỳ Yến ngồi ở trên giường lơ đễnh uống trà, có người tiến vào bẩm báo sự việc với Ôn Doanh. Lăng Kỳ Yến liếc một cái, nhìn trang phục hẳn là thân vệ của Ôn Doanh, nhưng hai hôm trước không thấy hắn ở cạnh Ôn Doanh.
Người kia thấy Lăng Kỳ Yến ở đây, do dự không biết nên nói không, Ôn Doanh lại thản nhiên: “Nói thẳng đi.”
“Hồi bẩm điện hạ, đêm qua thuộc hạ đã làm theo lời của ngài, chuốc thuốc mê những người kia, cột vào đá tảng lớn thả xuống kênh đào, sau đó nhanh chóng chạy thật nhanh về đây, cũng không có ai nhìn thấy.”
Ôn Doanh gật đầu: “Xuống nhận thưởng đi, từ nay về sau phải giữ chuyện này trong bụng, không được nhắc lại.”
“Vâng!”
Người đã lui ra, Lăng Kỳ Yến nghi ngờ nhìn Ôn Doanh: “… Ngươi lại giết người nào?”
“Thẩm Hưng Diệu, cùng mấy người hầu kia của hắn.”
Lăng Kỳ Yến suýt phun hết trà trong miệng ra ngoài: “Mấy tên đó đều là con em thế gia, ngươi thẳng tay thả sông vậy sao?”
“Không thì sao?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại.
Lăng Kỳ Yến im lặng.
Cái người điên này, nếu cho hắn cơ hội, chỉ sợ ba năm trước hắn đã định làm. Khi đó hắn chỉ giết một mình Lưu Khánh Hỉ, bây giờ tìm được cơ hội trả thù mấy người khác, mối thù này hắn nhớ ba năm, chưa bao giờ mềm lòng. Người này trời sinh như vậy, hắn đã muốn làm gì thì sẽ quyết làm cho được.
Lăng Kỳ Yến sầu não, y chiếm hai mươi năm vinh hoa phú quý của hắn, thù hận to như thế, không bị hắn dìm xuống sông, còn có thể ở đây ăn ăn uống uống, có lẽ y nên cảm ơn Vân thị cho y gương mặt đẹp như hoa này…
“Ngươi không sợ bị người ta phát hiện ư? Nếu sự tình bại lộ, dù Hoàng đế có yêu thương ngươi, cũng phải cho những thế gia kia một câu trả lời chứ?”
“Tại sao lại bại lộ? Chúng ta không ở kinh thành, thi thể của bọn họ chìm dưới kênh đào, e là ba đến năm năm sẽ không nổi lên được, sao có thể bại lộ?” Ôn Doanh không để ý lắm, hắn dám làm thì sẽ không để người khác phát hiện.
Lăng Kỳ Yến ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu người này nói như vậy, chắc chắn là đã sắp xếp ổn thỏa trước sau, tất sẽ không để lại bất kì điểm yếu nào, cần gì y phải lo chuyện bao đồng…
“Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Ôn Doanh nhìn y, bất chợt hỏi một câu.
Lăng Kỳ Yến nói chẳng suy nghĩ: “Hiện giờ ta với ngươi đã cùng chiến tuyến rồi, ngươi chính là chỗ dựa của ta, nếu ngươi gặp chuyện thì ta cũng sống không dễ dàng gì.”
Sau khi nói xong, y nhận thấy ánh mắt của Ôn Doanh dần tối đi. Lăng Kỳ Yến không thể hiểu nổi, đang yên đang lành lại tức giận gì nữa, y có nói gì sai à?
Giờ Thìn bốn khắc, bọn họ khởi hành tiếp tục đến phía tây.
Ngồi ở trong xe, Ôn Doanh cầm sách đọc chăm chú, Lăng Kỳ Yến rảnh đến chán chê, đưa tay ra giật lấy: “Đừng xem nữa, giờ ngươi đâu cần thi công danh, đọc sách làm gì?”
Sau khi giật lấy, y thuận tay lật qua lật lại, là binh pháp, toàn mấy cái đạo lý dễ khiến người ta đau đầu: “Xem cái này có gì vui, không thấy chán hả?”
Mặt Ôn Doanh không có biểu tình gì mà nhìn y: “Đưa sách cho ta.”
Lăng Kỳ Yến thực sự không chịu được cái bản mặt nhạt nhẽo này của hắn, nổi ý xấu, quyết định phải nhổ lông hổ.
Y ghé sát lại, đưa hai tay lên, nắm lấy mặt Ôn Doanh nâng lên, miệng thì lải nhải: “Ngươi không thể vui lên một chút, cười một cái sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, làm Vương gia cũng không chịu cười lên cho người ta nhìn.”
Ôn Doanh cau mày: “Buông tay.”
“Ta không buông, ngươi cười ta mới buông, ta cũng không tin trên đời này sẽ có người không bao giờ cười.”
Ôn Doanh lạnh giọng, nói một lần nữa: “Buông tay.”
“Ta không buông.”
Lăng Kỳ Yến cũng không biết rằng mình đã ghé quá sát vào, gần như thành tư thế nằm nhoài lên người Ôn Doanh, lúc nói chuyện hơi thở cứ phả vào mặt hắn.
Trong lúc giằng co, xe bỗng nhiên lắc lư thật mạnh một lúc, Lăng Kỳ Yến không kịp chuẩn bị, ngã vào lòng Ôn Doanh.
Người bên ngoài xe vội vàng thỉnh tội, nói là mới vừa đi qua đoạn đường trũng, Ôn Doanh hờ hững “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến ở trong ngực hắn đang luống cuống giãy giụa muốn bò dậy.
Lăng Kỳ Yến mới vừa chống người dậy, ngay sau đó lại bị Ôn Doanh ôm đ.è xuống.
Cách một lớp quần áo, Ôn Doanh sờ lên vùng eo nhạy cảm của y. Lăng Kỳ Yến hoảng hốt rụt người lại, nuốt một ngụm nước bọt: “Ngươi, ngươi làm cái gì đấy?”
Ôn Doanh lạnh lùng nhìn y: “Ngoài miệng nói không muốn, lại ba lần bốn lượt chủ động đâm đầu vào, Dục vương điện hạ có biết hành vi này là ý gì không?”
“Ta không có.” Lăng Kỳ Yến vừa thẹn vừa giận, y chỉ muốn thấy người này cười một cái mà thôi, đâu có cố ý trêu chọc đâu!
Bình tĩnh nhìn y một chốc, Ôn Doanh cúi đầu, đôi môi khô ráo của hắn dán lên gò má mềm mại của y, ch.ậm rãi vu.ốt ve.
Lăng Kỳ Yến bỗng hãi hùng khiếp vía, người cứng ngắc căng thẳng, ngay khi tay Ôn Doanh xoa eo y đến mức chịu hết nổi nữa thì đá một cú.
Ôn Doanh nhanh chóng tránh né, mạnh mẽ ấn giữ y, kéo đai lưng y xuống
Mắt Lăng Kỳ Yến đỏ lên, giận dữ nhìn hắn: “Ngươi điên rồi! Ban ngày ban mặt, lại còn ở trên xe…”
Tay Ôn Doanh đã trượt vào trong áo y, cất giọng đè nén, gằn từng chữ một vào tai y: “Ngươi, tự, chuốc, lấy.”
“Ngươi——!”
Hạ lên môi y một nụ hôn, chặn hết tất cả mấy câu chửi mắng kia.
Xe ngựa đi trên đường núi nhấp nhô gồ ghề, xóc nảy không ngừng.
Lăng Kỳ Yến cố gắng cắn chặt răng, không phát ra tiếng, không dám để người bên ngoài nghe thấy, bị người phía trên mình giày vò đến sắp điên.
Lúc không chịu được nữa, y mạnh miệng cắn lên vai Ôn Doanh, nuốt ngược mấy âm thanh nức nở sắp tuôn ra kia vào lại.
Ôn Doanh dừng lại, buông mắt nhìn người dưới thân chăm chú, mồ hôi nóng trên trán trượt xuống rơi lên đôi mắt đang nhắm chặt kia. Hàng mi Lăng Kỳ Yến run rẩy theo bản năng, y chậm rãi mở mắt.
Y nhìn thấy, trong con ngươi tối đen của Ôn Doanh chứa đầy t.ình dục và thứ cảm xúc mà y không hiểu được.
“Ngươi đừng nhìn ta…” Lăng Kỳ Yến ngây ngốc lên tiếng, không dám nhìn vào mắt Ôn Doanh nữa.
Ôn Doanh giơ tay, khẽ nắm lấy gáy y, chiếm lấy môi y lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương