Ôn Hương Nguyễn Ngọc
Chương 1: Tử địa hậu sinh
Đau, khắp nơi đều đau.
Tạ Nguyễn Ngọc biết chính mình phải chết, yết hầu bị bàn tay người đàn ông hung hăng nắm chặt, không khí càng ngày càng loãng. Nàng tự nhận đời này không có phong cảnh nào chỉ miễn cưỡng có thể gọi là không lo cơm áo, vốn dĩ cho rằng cuộc sống tiếp theo cũng mơ màng hồ đồ đi như vậy, không nghĩ tới phút cuối lại rơi vào một kết cục tiền dâm hậu sát*(tức là làm nhục trước khi giết), phơi thây ở nơi hoang dã.
Hoàng hôn như máu chiếu vào trên thân thể nửa trần của nàng, lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc lại không chút cảm nhận được, trước mắt nàng là một mảnh đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của chính mình.
Không cam lòng, thật không cam lòng.
Con gái của nàng còn nhỏ như vậy, nhút nhát sợ sệt, đại phu nhân hận nàng làm sao có thể thật lòng đối tốt với con gái nàng.
Còn có Mạnh Nho Cảnh, nàng ngốc bao nhiêu mới có thể tin hắn ta, giao cho hắn ta sự thật lòng, ở trong lòng hắn ta Tạ Nguyễn Ngọc nàng đây tính là gì chứ.
Nghĩ đến con gái, thân thể Tạ Nguyễn Ngọc vốn dĩ không hề động đậy bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, ngón tay tố bạch liều mạng lôi kéo trên cổ của người đàn ông.
"Mẹ nó! Con đàn bà này làm sao còn chưa chết!"
"Hay là lại làm thêm một vòng?" Lời trêu đùa của người đàn ông lọt vào màng tai của Tạ Nguyễn Ngọc.
"Được rồi, lỡ như làm được một nửa đã chết cũng quá con mẹ nó đen đủi."
Tạ Nguyễn Ngọc dường như là giãy giụa theo bản năng, trong lúc hoảng hốt nàng nhớ rõ trên đầu mình là một cây trâm bạc.
Đôi mắt nàng mù, tâm còn chưa mù.
Nháy mắt đầu ngón tay gặp được hơi lạnh, nàng nghe được tiếng kinh hô của người đàn ông bên cạnh.
"Lão tứ, cẩn thận!"
Tạ Nguyễn Ngọc dùng sức cắn đầu lưỡi, trong khoang miệng tràn ngập hương vị rỉ sắt, ý thức thanh minh xưa nay chưa từng có, nàng dùng hết toàn bộ lực lượng hung hăng đâm vào cổ người đàn ông trước mặt.
Lực cản của da thịt kém hơn sự cứng rắn của trâm bạc. Nháy mắt máu phun lên mặt nàng, ngực nàng đột nhiên tê rần giống như bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng.
Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy chính mình điên rồi, trong tay nàng gắt gao nắm trâm bạc đâm vào người trước mặt, một chút, lại một chút.
Tiếng mắng xung quanh càng ngày càng xa, bàn tay bị người đánh bay, trâm bạc lăn vào trong bụi cỏ, thân trâm nhiễm máu, có thêm chút hàn quang.
Trước mắt Tạ Nguyễn Ngọc thổi qua từng gương mặt một, mẫu thân yếu đuối, phụ thân thích đánh bạc thành tính, những người phụ nữ hoặc kiều mị hoặc đanh đá, cùng với những người đàn ông cả đời này nàng vĩnh viễn cũng không quên được, hoặc lạnh nhạt, hoặc dịu dàng đều là kiếp nạn nàng không tránh khỏi.
Ánh tàn của hoàng hôn vẩy đầy sơn dã, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn cứ nằm trong bụi cỏ với nửa thân trần, quần áo đã bị cởi, trên đôi mắt che một tấm vải đen, bởi vì giãy giụa kịch liệt nên hơi hơi lộ ra da thịt ở khoé mắt, trên mặt bò đầy vết sẹo đáng sợ, chủy thủ mang theo màu đen dơ bẩn cắm thẳng tắp trên ngực nàng, ngón tay có chút vặn vẹo rũ ở bên tai mang theo nụ cười quỷ dị.
"Mẹ nó! Sắp chết cũng không quên kéo thêm người!" Hai người đàn ông kéo thi thể của lão tứ từ trên người nàng ra, trở tay cho nàng một cái tát.
Hô hấp khó khăn, tay rũ ở bên tai Tạ Nguyễn Ngọc giật giật, ngón cái đụng tới một vật cứng bên cạnh.
Bây giờ nàng đã sớm bị tuyệt vọng thấu xương bao vây lại, chỉ biết đập những đồ vật bên cạnh mình về phía người đàn ông trên người, dùng hết lực lượng toàn thân.
Một tiếng kêu rên.
Vừa muốn đập thêm một chút thì người đàn ông trước mắt lại ra tay rất nhanh, một chưởng đánh ở cổ Tạ Nguyễn Ngọc, làm nàng ngất đi.
Ánh mắt người đàn ông có vết máu chảy theo bả vai xuống giường phức tạp nhìn người phụ nữ ở dưới thân, một lát sau mới thở dài nhanh chóng mặc quần áo đi đến bên cạnh, trong lòng lại có chút khoan khoái kỳ lạ.
"Thất gia." Máu trên vai còn đang chảy, Đinh An quỳ một gối ở trước mặt Thẩm Bồi Viễn.
Trong nhà thông chấm đất long, bàn chân Thẩm Thất gia đặt ở trên giường, kim gỗ nam trong tay bị hắn nhẹ nhàng kích thích.
Hắn nghiêng đầu nhìn chỗ Đinh An, lông mày hơi nhướng lên, con ngươi luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng hiếm khi nhiễm một chút dị sắc, âm thanh lại có vẻ lạnh lùng như cũ: "Bị phát hiện?"
"Không có." Đinh An giật mình cũng không rõ ràng nhân nhi trước đó còn thẹn thùng không chịu nổi sao lại đột nhiên làm khó dễ khi hắn cởi quần áo, nếu không phải thân thủ của hắn nhanh nhẹn thì lần này có khi sẽ đâm thủ yết hầu của hắn.
Ánh mắt Thẩm Thất gia hơi loé, nguờ phụ nữ có thể vào Thẩm gia tất nhiên đã hỏi thăm rành mạch.
"Cậu bảo Đinh Chí lại đi hỏi thăm một chút." Phật châu trên ngón tay thon dài của hắn chậm rãi chuyện động.
Đêm nay Tạ Nguyễn Ngọc rất không ngủ yên.
Nàng lại mơ thấy Mạnh Nho Cảnh, người đàn ông có làn da ngăm đen, mày kiếm, mắt sáng kia.
Con gái vừa mới biết chạy, nho nhỏ một đoàn, nàng và Mạnh Nho Cảnh cứ như vậy mà cười dưới cây đào, cô bé chạy đến nghiêng ngả lảo đảo, nhất định phải mang theo nha hoàn đuổi theo bướm, đột nhiên đụng phải một đoàn lửa đỏ.
Giày thêu tinh xảo, bóng hình quen thuộc.
Hô hấp của Tạ Nguyễn Ngọc cứng lại, còn chưa kịp tiến lên đã thấy người phụ nữ kia giơ bàn tay lên hung hăng tát lên mặt con gái mình, thân mình nho nhỏ ngã trên mặt đất trong nháy mắt, Tạ Nguyễn Ngọc đau đớn đi đến bế con gái lên.
"Cái con tiện nhân này!" Đồ sơn móng tay ở đầu ngón tay của người phụ nữ đỏ đến mức làm người ta sợ hãi, căm tức nhìn nàng: "Thế nào cũng phải bán mày đi."
"Bán thì bán đi, phu nhân chớ có tức điên thân mình."
Bán thì bán đi.
Bán thì bán đi.
Tạ Nguyễn Ngọc đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, một cỗ lực lượng rơi vào trên người nàng.
"A..."
Tiếng kêu thê lương xuyên thấu qua căn phòng, xoay chuyển thật lâu ở trên Thẩm phủ, nàng bỗng nhiên trợn mắt, dùng tất cả sức lực tàn nhẫn hung hăng đẩy người trước mắt ra.
"Cô nương." Phỉ Thúy vốn dĩ đến gọi Tạ Nguyễn Ngọc rời giường bị động tác xô đẩy đột nhiên của nàng làm lùi lại hai bước, mông nàng ấy ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn con ngươi hận ý tận xương của Tạ Nguyễn Ngọc càng kinh sợ không thôi, cặp mắt như nho đen sớm đã không còn ánh sáng như hôm qua, mang theo sự phẫn hận điên cuồng, Phỉ Thúy không khỏi lạnh run người... nàng đây là cái ánh mắt gì?.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Chỉ là lập tức còn có việc muốn mạng hơn, tối hôm qua lúc Tạ cô nương hầu hạ làm hại Thẩm Thất gia!
Chính mình làm sao lại xui xẻo như vậy! Phỉ Thúy không dám nghĩ nhiều đành phải gập ghềnh đứng lên, cũng bất chấp quần áo dính bụi, lúc đứng lên sử dụng lực lớn ngăn chặn cánh tay của Tạ Nguyễn Ngọc, sợ nàng có hành động khác.
Hai tay Tạ Nguyễn Ngọc bị giữ chặt, nàng nhìn Phỉ Thúy như lọt vào trong sương mù, phía sau giường là đẹp thủy yên sắc, lộ ra sợi tơ hồng phấn nộn, tình cảnh này tựa nhìn nàng đã gặp qua ở nơi nào.
"Cô nương!" Phỉ Thúy thấy Tạ Nguyễn Ngọc còn dám phát ngốc, âm thanh mang vài phần tức giận nhanh chóng nhìn sang bên cạnh: "Thất gia còn chờ cô đấy."
Bên cạnh chiếc bàn hoàng đằng cũ, tay Thẩm Bồi Viễn chống trán, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, môi hắn có chút mỏng, khoé miệng hơi hơi nhếch lên một độ cung nhỏ, một bộ áo dài ám văn màu đen, cổ tay áo thêu con Tì Hưu vàng tinh xảo, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vách tường, yên tĩnh giống như một bức hoạ, cũng khó trách Tạ Nguyễn Ngọc không chú ý tới hắn.
Thất gia! Trên đời này còn có thể có mấy người dám gọi Thất gia! Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy nàng điên rồi, máy móc vặn vẹo cổ.
Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn lại đây, Thẩm Bồi Viễn mới đứng dậy sửa sang quần áo, bước chân của hắn không nhanh không chậm, đôi mắt tự mang ba phần ý cười, dịu dàng như gió xuân tháng ba.
Thẩm Thất gia dựa vào dáng vẻ này đã lừa gạt quá nhiều người bao gồm cả Tạ Nguyễn Ngọc trước kia.
Đáng tiếc cảnh còn người mất ngay lập tức, Tạ Nguyễn Ngọc quá hiểu người đàn ông này, nàng biết tất cả của hắn, những điều có hoặc không thể nói.
Nhưng mà không phải hắn đã chết sao! Chết trên địa bàn của Lâm đại soái. Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Thẩm Thất gia sống sờ sờ lâm vào sự hoảng sợ lớn hơn nữa, cảm thấy dường như có chuyện quỷ dị gì đó đang diễn ra, Thẩm Thất gia trước mắt quá trẻ tuổi, vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc, Tạ Nguyễn Ngọc lại nhớ rõ Thẩm Thất gia mấy năm sau nàng nhìn thấy kiệt ngạo âm ngoan, trầm mê với gió lửa chiến trường, hắn quá thông minh, trái tim cũng quá ngoan độc, trên tay nhuộm máu tươi để mở rộng địa bàn của Thẩm gia ra gấp đôi.
Sau đó nữa thì hắn đã chết, Tạ Nguyễn Ngọc không tận mắt nhìn thấy nhưng mà tin tức truyền đến Hà Đông, dẫn tới sự rung chuyển không nhỏ, đầu đường cuối ngõ đều đàm luận về cái chết của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc không rõ, Mạnh Nho Cảnh không rõ, bá tánh Hà Đông cũng không rõ, bọn họ không hiểu vì sao Thẩm Thất gia lại không ở Hà Đông thật tốt mà nhất định phải đến chỗ của Lâm gia.
Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn hắn xuất thần, đuôi mắt Thẩm Thất gia nhướng lên, cười càng thêm dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, lòng bàn tay ấm áp lại làm Tạ Nguyễn Ngọc hoàn hồn, chảy một thân mồ hôi lạnh.
"Em sợ ta." Tiếng nói của Thẩm Thất gia thanh lãnh lại vô cùng dễ nghe, mang theo sự chắc chắn, ngón tay chậm rãi trượt xuống theo khuôn mặt từ mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, câu nói "Không có" của Tạ Nguyễn Ngọc bị kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.
Thẩm Thất gia thích lừa người khác chơi lại không thích người khác lừa hắn.
Đây là sự nhận thức sâu nhất trước đó của Tạ Nguyễn Ngọc với Thẩm Bồi Viễn.
Tiếng nói của Thẩm Bồi Viễn làm người như tắm mình trong gió xuân, sự dịu dàng trong mắt đủ để người chết chìm, tiếng tim đập của Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng bay lên theo thái độ càng ngày càng ôn hoà của hắn, nàng biết, đây là trong lòng Thẩm Thất gia không thoải mái.
Ánh mắt Thẩm Bồi Viễn chợt loé, dứt khoát ngồi xuống ôm nàng dựa vào trên vai, đầu ngón tay phải xẹt qua xẹt lại trên mu bàn tay nàng, ghé vào nói bên tai nàng: "Khanh khanh, ai phái em đến giết ta?"
Không hỏi vì sao chỉ thẳng tên họ, người trước cần phải suy nghĩ mà người sau chỉ cần buột miệng thốt ra.
Thẩm Bồi Viễn cách rất gần, hỏi cũng rất đột nhiên, Tạ Nguyễn Ngọc nhất thời không chuyển được mờ mịt nói: "Em không muốn giết ngài." Vừa dứt lời mới đột nhiên phục hồi tinh thần xem Thẩm Thất gia hỏi cái gì, khiếp sợ hoá đá ở trên giường.
Ngón tay của Thẩm Thất gia ngẩn ra lại nhẹ nhàng ấn hai cái trên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng lại mở nút thắt của cổ áo. Chỗ vết thương ở bả vai được băng một tầng băng gạc, lộ ra từng chút đỏ thẫm, tựa như không thèm để ý mà oán giận nàng: "Khanh khanh đêm qua làm ta bị thương."
Thẩm Bồi Viễn cười nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, chỉ thấy đồng tử của nàng bỗng nhiên phóng đại, sau đó đầy mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn.
Tạ Nguyễn Ngọc không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cũng không thể điều chỉnh biểu cảm trên mặt giờ phút này, nàng biết Thẩm Thất gia sẽ nghi ngờ với trạng thái giờ phút này của nàng nhưng Tạ Nguyễn Ngọc không có cách nào, nàng hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Đêm qua?
Tạ Nguyễn Ngọc và Thẩm Thất gia chỉ ở qua đêm với nhau một đêm!
Tạ Nguyễn Ngọc biết chính mình phải chết, yết hầu bị bàn tay người đàn ông hung hăng nắm chặt, không khí càng ngày càng loãng. Nàng tự nhận đời này không có phong cảnh nào chỉ miễn cưỡng có thể gọi là không lo cơm áo, vốn dĩ cho rằng cuộc sống tiếp theo cũng mơ màng hồ đồ đi như vậy, không nghĩ tới phút cuối lại rơi vào một kết cục tiền dâm hậu sát*(tức là làm nhục trước khi giết), phơi thây ở nơi hoang dã.
Hoàng hôn như máu chiếu vào trên thân thể nửa trần của nàng, lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc lại không chút cảm nhận được, trước mắt nàng là một mảnh đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của chính mình.
Không cam lòng, thật không cam lòng.
Con gái của nàng còn nhỏ như vậy, nhút nhát sợ sệt, đại phu nhân hận nàng làm sao có thể thật lòng đối tốt với con gái nàng.
Còn có Mạnh Nho Cảnh, nàng ngốc bao nhiêu mới có thể tin hắn ta, giao cho hắn ta sự thật lòng, ở trong lòng hắn ta Tạ Nguyễn Ngọc nàng đây tính là gì chứ.
Nghĩ đến con gái, thân thể Tạ Nguyễn Ngọc vốn dĩ không hề động đậy bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, ngón tay tố bạch liều mạng lôi kéo trên cổ của người đàn ông.
"Mẹ nó! Con đàn bà này làm sao còn chưa chết!"
"Hay là lại làm thêm một vòng?" Lời trêu đùa của người đàn ông lọt vào màng tai của Tạ Nguyễn Ngọc.
"Được rồi, lỡ như làm được một nửa đã chết cũng quá con mẹ nó đen đủi."
Tạ Nguyễn Ngọc dường như là giãy giụa theo bản năng, trong lúc hoảng hốt nàng nhớ rõ trên đầu mình là một cây trâm bạc.
Đôi mắt nàng mù, tâm còn chưa mù.
Nháy mắt đầu ngón tay gặp được hơi lạnh, nàng nghe được tiếng kinh hô của người đàn ông bên cạnh.
"Lão tứ, cẩn thận!"
Tạ Nguyễn Ngọc dùng sức cắn đầu lưỡi, trong khoang miệng tràn ngập hương vị rỉ sắt, ý thức thanh minh xưa nay chưa từng có, nàng dùng hết toàn bộ lực lượng hung hăng đâm vào cổ người đàn ông trước mặt.
Lực cản của da thịt kém hơn sự cứng rắn của trâm bạc. Nháy mắt máu phun lên mặt nàng, ngực nàng đột nhiên tê rần giống như bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng.
Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy chính mình điên rồi, trong tay nàng gắt gao nắm trâm bạc đâm vào người trước mặt, một chút, lại một chút.
Tiếng mắng xung quanh càng ngày càng xa, bàn tay bị người đánh bay, trâm bạc lăn vào trong bụi cỏ, thân trâm nhiễm máu, có thêm chút hàn quang.
Trước mắt Tạ Nguyễn Ngọc thổi qua từng gương mặt một, mẫu thân yếu đuối, phụ thân thích đánh bạc thành tính, những người phụ nữ hoặc kiều mị hoặc đanh đá, cùng với những người đàn ông cả đời này nàng vĩnh viễn cũng không quên được, hoặc lạnh nhạt, hoặc dịu dàng đều là kiếp nạn nàng không tránh khỏi.
Ánh tàn của hoàng hôn vẩy đầy sơn dã, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn cứ nằm trong bụi cỏ với nửa thân trần, quần áo đã bị cởi, trên đôi mắt che một tấm vải đen, bởi vì giãy giụa kịch liệt nên hơi hơi lộ ra da thịt ở khoé mắt, trên mặt bò đầy vết sẹo đáng sợ, chủy thủ mang theo màu đen dơ bẩn cắm thẳng tắp trên ngực nàng, ngón tay có chút vặn vẹo rũ ở bên tai mang theo nụ cười quỷ dị.
"Mẹ nó! Sắp chết cũng không quên kéo thêm người!" Hai người đàn ông kéo thi thể của lão tứ từ trên người nàng ra, trở tay cho nàng một cái tát.
Hô hấp khó khăn, tay rũ ở bên tai Tạ Nguyễn Ngọc giật giật, ngón cái đụng tới một vật cứng bên cạnh.
Bây giờ nàng đã sớm bị tuyệt vọng thấu xương bao vây lại, chỉ biết đập những đồ vật bên cạnh mình về phía người đàn ông trên người, dùng hết lực lượng toàn thân.
Một tiếng kêu rên.
Vừa muốn đập thêm một chút thì người đàn ông trước mắt lại ra tay rất nhanh, một chưởng đánh ở cổ Tạ Nguyễn Ngọc, làm nàng ngất đi.
Ánh mắt người đàn ông có vết máu chảy theo bả vai xuống giường phức tạp nhìn người phụ nữ ở dưới thân, một lát sau mới thở dài nhanh chóng mặc quần áo đi đến bên cạnh, trong lòng lại có chút khoan khoái kỳ lạ.
"Thất gia." Máu trên vai còn đang chảy, Đinh An quỳ một gối ở trước mặt Thẩm Bồi Viễn.
Trong nhà thông chấm đất long, bàn chân Thẩm Thất gia đặt ở trên giường, kim gỗ nam trong tay bị hắn nhẹ nhàng kích thích.
Hắn nghiêng đầu nhìn chỗ Đinh An, lông mày hơi nhướng lên, con ngươi luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng hiếm khi nhiễm một chút dị sắc, âm thanh lại có vẻ lạnh lùng như cũ: "Bị phát hiện?"
"Không có." Đinh An giật mình cũng không rõ ràng nhân nhi trước đó còn thẹn thùng không chịu nổi sao lại đột nhiên làm khó dễ khi hắn cởi quần áo, nếu không phải thân thủ của hắn nhanh nhẹn thì lần này có khi sẽ đâm thủ yết hầu của hắn.
Ánh mắt Thẩm Thất gia hơi loé, nguờ phụ nữ có thể vào Thẩm gia tất nhiên đã hỏi thăm rành mạch.
"Cậu bảo Đinh Chí lại đi hỏi thăm một chút." Phật châu trên ngón tay thon dài của hắn chậm rãi chuyện động.
Đêm nay Tạ Nguyễn Ngọc rất không ngủ yên.
Nàng lại mơ thấy Mạnh Nho Cảnh, người đàn ông có làn da ngăm đen, mày kiếm, mắt sáng kia.
Con gái vừa mới biết chạy, nho nhỏ một đoàn, nàng và Mạnh Nho Cảnh cứ như vậy mà cười dưới cây đào, cô bé chạy đến nghiêng ngả lảo đảo, nhất định phải mang theo nha hoàn đuổi theo bướm, đột nhiên đụng phải một đoàn lửa đỏ.
Giày thêu tinh xảo, bóng hình quen thuộc.
Hô hấp của Tạ Nguyễn Ngọc cứng lại, còn chưa kịp tiến lên đã thấy người phụ nữ kia giơ bàn tay lên hung hăng tát lên mặt con gái mình, thân mình nho nhỏ ngã trên mặt đất trong nháy mắt, Tạ Nguyễn Ngọc đau đớn đi đến bế con gái lên.
"Cái con tiện nhân này!" Đồ sơn móng tay ở đầu ngón tay của người phụ nữ đỏ đến mức làm người ta sợ hãi, căm tức nhìn nàng: "Thế nào cũng phải bán mày đi."
"Bán thì bán đi, phu nhân chớ có tức điên thân mình."
Bán thì bán đi.
Bán thì bán đi.
Tạ Nguyễn Ngọc đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, một cỗ lực lượng rơi vào trên người nàng.
"A..."
Tiếng kêu thê lương xuyên thấu qua căn phòng, xoay chuyển thật lâu ở trên Thẩm phủ, nàng bỗng nhiên trợn mắt, dùng tất cả sức lực tàn nhẫn hung hăng đẩy người trước mắt ra.
"Cô nương." Phỉ Thúy vốn dĩ đến gọi Tạ Nguyễn Ngọc rời giường bị động tác xô đẩy đột nhiên của nàng làm lùi lại hai bước, mông nàng ấy ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn con ngươi hận ý tận xương của Tạ Nguyễn Ngọc càng kinh sợ không thôi, cặp mắt như nho đen sớm đã không còn ánh sáng như hôm qua, mang theo sự phẫn hận điên cuồng, Phỉ Thúy không khỏi lạnh run người... nàng đây là cái ánh mắt gì?.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Chỉ là lập tức còn có việc muốn mạng hơn, tối hôm qua lúc Tạ cô nương hầu hạ làm hại Thẩm Thất gia!
Chính mình làm sao lại xui xẻo như vậy! Phỉ Thúy không dám nghĩ nhiều đành phải gập ghềnh đứng lên, cũng bất chấp quần áo dính bụi, lúc đứng lên sử dụng lực lớn ngăn chặn cánh tay của Tạ Nguyễn Ngọc, sợ nàng có hành động khác.
Hai tay Tạ Nguyễn Ngọc bị giữ chặt, nàng nhìn Phỉ Thúy như lọt vào trong sương mù, phía sau giường là đẹp thủy yên sắc, lộ ra sợi tơ hồng phấn nộn, tình cảnh này tựa nhìn nàng đã gặp qua ở nơi nào.
"Cô nương!" Phỉ Thúy thấy Tạ Nguyễn Ngọc còn dám phát ngốc, âm thanh mang vài phần tức giận nhanh chóng nhìn sang bên cạnh: "Thất gia còn chờ cô đấy."
Bên cạnh chiếc bàn hoàng đằng cũ, tay Thẩm Bồi Viễn chống trán, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, môi hắn có chút mỏng, khoé miệng hơi hơi nhếch lên một độ cung nhỏ, một bộ áo dài ám văn màu đen, cổ tay áo thêu con Tì Hưu vàng tinh xảo, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vách tường, yên tĩnh giống như một bức hoạ, cũng khó trách Tạ Nguyễn Ngọc không chú ý tới hắn.
Thất gia! Trên đời này còn có thể có mấy người dám gọi Thất gia! Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy nàng điên rồi, máy móc vặn vẹo cổ.
Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn lại đây, Thẩm Bồi Viễn mới đứng dậy sửa sang quần áo, bước chân của hắn không nhanh không chậm, đôi mắt tự mang ba phần ý cười, dịu dàng như gió xuân tháng ba.
Thẩm Thất gia dựa vào dáng vẻ này đã lừa gạt quá nhiều người bao gồm cả Tạ Nguyễn Ngọc trước kia.
Đáng tiếc cảnh còn người mất ngay lập tức, Tạ Nguyễn Ngọc quá hiểu người đàn ông này, nàng biết tất cả của hắn, những điều có hoặc không thể nói.
Nhưng mà không phải hắn đã chết sao! Chết trên địa bàn của Lâm đại soái. Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Thẩm Thất gia sống sờ sờ lâm vào sự hoảng sợ lớn hơn nữa, cảm thấy dường như có chuyện quỷ dị gì đó đang diễn ra, Thẩm Thất gia trước mắt quá trẻ tuổi, vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc, Tạ Nguyễn Ngọc lại nhớ rõ Thẩm Thất gia mấy năm sau nàng nhìn thấy kiệt ngạo âm ngoan, trầm mê với gió lửa chiến trường, hắn quá thông minh, trái tim cũng quá ngoan độc, trên tay nhuộm máu tươi để mở rộng địa bàn của Thẩm gia ra gấp đôi.
Sau đó nữa thì hắn đã chết, Tạ Nguyễn Ngọc không tận mắt nhìn thấy nhưng mà tin tức truyền đến Hà Đông, dẫn tới sự rung chuyển không nhỏ, đầu đường cuối ngõ đều đàm luận về cái chết của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc không rõ, Mạnh Nho Cảnh không rõ, bá tánh Hà Đông cũng không rõ, bọn họ không hiểu vì sao Thẩm Thất gia lại không ở Hà Đông thật tốt mà nhất định phải đến chỗ của Lâm gia.
Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn hắn xuất thần, đuôi mắt Thẩm Thất gia nhướng lên, cười càng thêm dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, lòng bàn tay ấm áp lại làm Tạ Nguyễn Ngọc hoàn hồn, chảy một thân mồ hôi lạnh.
"Em sợ ta." Tiếng nói của Thẩm Thất gia thanh lãnh lại vô cùng dễ nghe, mang theo sự chắc chắn, ngón tay chậm rãi trượt xuống theo khuôn mặt từ mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, câu nói "Không có" của Tạ Nguyễn Ngọc bị kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.
Thẩm Thất gia thích lừa người khác chơi lại không thích người khác lừa hắn.
Đây là sự nhận thức sâu nhất trước đó của Tạ Nguyễn Ngọc với Thẩm Bồi Viễn.
Tiếng nói của Thẩm Bồi Viễn làm người như tắm mình trong gió xuân, sự dịu dàng trong mắt đủ để người chết chìm, tiếng tim đập của Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng bay lên theo thái độ càng ngày càng ôn hoà của hắn, nàng biết, đây là trong lòng Thẩm Thất gia không thoải mái.
Ánh mắt Thẩm Bồi Viễn chợt loé, dứt khoát ngồi xuống ôm nàng dựa vào trên vai, đầu ngón tay phải xẹt qua xẹt lại trên mu bàn tay nàng, ghé vào nói bên tai nàng: "Khanh khanh, ai phái em đến giết ta?"
Không hỏi vì sao chỉ thẳng tên họ, người trước cần phải suy nghĩ mà người sau chỉ cần buột miệng thốt ra.
Thẩm Bồi Viễn cách rất gần, hỏi cũng rất đột nhiên, Tạ Nguyễn Ngọc nhất thời không chuyển được mờ mịt nói: "Em không muốn giết ngài." Vừa dứt lời mới đột nhiên phục hồi tinh thần xem Thẩm Thất gia hỏi cái gì, khiếp sợ hoá đá ở trên giường.
Ngón tay của Thẩm Thất gia ngẩn ra lại nhẹ nhàng ấn hai cái trên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng lại mở nút thắt của cổ áo. Chỗ vết thương ở bả vai được băng một tầng băng gạc, lộ ra từng chút đỏ thẫm, tựa như không thèm để ý mà oán giận nàng: "Khanh khanh đêm qua làm ta bị thương."
Thẩm Bồi Viễn cười nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, chỉ thấy đồng tử của nàng bỗng nhiên phóng đại, sau đó đầy mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn.
Tạ Nguyễn Ngọc không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cũng không thể điều chỉnh biểu cảm trên mặt giờ phút này, nàng biết Thẩm Thất gia sẽ nghi ngờ với trạng thái giờ phút này của nàng nhưng Tạ Nguyễn Ngọc không có cách nào, nàng hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Đêm qua?
Tạ Nguyễn Ngọc và Thẩm Thất gia chỉ ở qua đêm với nhau một đêm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương