Ôn Hương Nguyễn Ngọc
Chương 28: Chuyện cũ Tân Bí
Nhóm người Mang Nguyên đang ở Bảo Ninh lại không có một chút tin tức nào. Sắc mặt Thẩm Thất gia trở nên nghiêm túc, tính toán một lần cuối cùng mà Mang Nguyên gửi tin tức cho hắn là thời điểm nào. Hắn không tin Mang Nguyên sẽ phản bội hắn, như vậy có khả năng nhất chính là đã xảy ra chuyện!
"Thất gia?" Giang Sính Đình quan sát được sắc mặt của hắn, có chút lo lắng.
"Không có việc gì." Thẩm Thất gia vung tay lên, ý bảo không sao.
Thời gian trôi qua rất lâu, Tạ Nguyễn Ngọc có chút không nắm chắc, chẳng lẽ bây giờ đại soái đã bị bệnh?
Suy đoán của Tạ Nguyễn Ngọc chờ không bao lâu đã có nghiệm chứng, Thẩm đại soái gửi điện báo đến tỉnh của mỗi người con, Thẩm Thất gia tự nhiên cũng có.
Về Bảo Ninh đã thành việc chắc chắn.
"Các ngươi đang làm gì?" Vừa mới bước vào tiểu lâu của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia đã thấy Phỉ Thúy chỉ huy mấy nha hoàn thu dọn đồ đạc.
"Chuẩn bị thu dọn đồ đạc về Bảo Ninh ạ!" Cửa phòng được mở ra, Tạ Nguyễn Ngọc thò đầu ra từ giữa, mồ hôi trên trán đầm đìa, cổ áo hơi mở, lộ ra cổ tuyết trắng.
Dưới ánh mặt trời tuyết trắng như sứ, Thẩm Thất gia cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó, duỗi tay ra, Tạ Nguyễn Ngọc liền theo thói quen mà chạy ra, nhào vào trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hành động của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia rất hưởng thụ, cúi đầu hôn xuống xương quai xanh của nàng, nụ hôn của hắn dùng chút sức lực, trong lúc môi rời đi để lại dấu vết đỏ thắm như móng tay trên làn da.
Ngón tay của Thẩm Thất gia vuốt vuốt ấn ký mình lưu lại trên người nàng, giống như một đóa hồng mai được tuyết trắng bao phủ, cười nói: "Ta vừa mới đi ngang qua quầy trang sức Bảo Thịnh, thuận tay mua một chiếc vòng cổ hồng bảo thạch, bây giờ ngẫm lại thấy rất xứng với A Nguyễn, đợi lát nữa bảo Đình Chí mang cho em, lúc về Bảo Ninh đeo lên đi."
"Thuận tay?" Tạ Nguyễn Ngọc lắc cánh tay của Thẩm Thất gia hờn dỗi nói: "Rõ ràng là ngài đặc biệt mua cho em." Nói xong cười khanh khách dựa cằm vào đầu vai của Thẩm Thất gia: "Bao giờ chúng ta trở về?"
"Nhìn thấu không nói toạc ra." Thẩm Thất gia gõ nhẹ chóp mũi của nàng, cũng không bởi Tạ Nguyễn Ngọc vạch trần mà không được tự nhiên: "Làm sao em luôn muốn trở về? Ở đây không tốt sao?"
Trên đời làm gì có chỗ nào tốt hơn Phàn Thành chứ, Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ thầm.
Thẩm Thất gia sống như một hoàng đế ở Tân Bắc, nàng là di thái của Thẩm Thất gia, còn là di thái không có chính phòng phu nhân áp bức, nàng nói đông, chỉ cần Thẩm Thất gia không nói tây thì không ai dám về hướng tây, quả thực chính là dưới một người trên vạn người được không!
Lập tức bĩu môi dỗi: "Em làm gì luôn muốn trở về chỉ là sợ đêm dài lắm mộng mà thôi."
"Chỉ bọn họ?" Thẩm Thất gia cười lạnh ra tiếng: "Bọn họ cũng xứng để nằm mơ?"
Tạ Nguyễn Ngọc gãi đầu, nghĩ thầm, đến mơ cũng không được mơ quá thảm, thừa dịp còn có thể mơ thì nên mơ đi...
Trong lòng Thẩm Thất gia có cân nhắc, kế hoạch trở về lần này chu đáo chặt chẽ. Hắn lấy thân phận đốc quân trở về Bảo Ninh, tự nhiên có thể mang theo không ít binh mã đồng hành, Đinh An và Phạm Thủ Sơn ở lại trông coi Phàn Thành, chiếu ứng với Trương Tuần ở tỉnh Vân.
"Người sắp đến rồi?" Thẩm phu nhân ngồi ở nhà chính, bên cạnh truyền đến mùi trung dược dày đặc, một khi phụ nữ lên 40 tuổi, tốc độ già nua nhanh hơn rất nhiều, lúc Tạ Nguyễn Ngọc rời đi Thẩm phu nhân còn vài phần tư sắc nữ nhi, bây giờ búi tóc không cẩu thả chút nào, cũng không thích thứ đỏ đỏ xanh xanh, ngược lại quen mặc xiêm y màu nhạt, quả nhiên trông càng ổn trọng hiền lương.
Vương mama khom lưng nói: "Sắp rồi, trước đó gửi thư nói ra khỏi Hà Kỳ, đại khái buổi chiều là có thể vào thành."
"Bát gia đâu?" Thẩm phu nhân giơ tay nới lỏng bả vai.
Vương mama có ánh mắt đi đến hầu hạ, đấm vai giúp bà ta: "Nói chuyện với Ngũ di thái rồi." Vừa đấm vừa quan sát biểu cảm của Thẩm phu nhân, thấy bà ta không bất mãn mới nói tiếp: "Ngũ di thái vừa nãy còn náo loạn một hồi nên bị Bát gia nhốt trong hậu viện."
"Chú hề nhảy nhót." Thẩm phu nhân nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lão Bát vì mẫu thân này của hắn cũng rầu thúi ruột."
"Cũng không phải sao." Vương mama vội vàng phụ họa: "Lòng người không đủ rắn nuốt voi*" (Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.)
Bên trong truyền đến tiếng ho khan, mang theo áp lực trầm thấp. Thẩm phu nhân lắc đầu, ánh mắt trong trẻo như cũ: "Người còn có thể sống bao lâu?"
"Dài nhất cũng chỉ đợi đến khi Thất gia trở về."
"Một người hai người đều không để ta bớt lo!" Thẩm phu nhân thầm hận: "Sớm biết hắn có cái tính tình này, lúc trước ta không nên giữ hắn." Nghĩ lại lại nhớ đến Thẩm Nhị gia, hốc mắt đỏ lên một vòng trong nháy mắt: "Bồi An là một đứa tốt, đáng tiếc là đi quá sớm."
"Nhị gia gần gũi với người nhất." Vương mama nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người, lúc này mới lau nước mắt thấp giọng nói: "Giống như mẹ con ruột vậy, cũng không uổng công phu nhân nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ thương."
"Dù sao cũng lớn lên từ nhỏ trong lồng ngực của ta." Thẩm phu nhân thở dài: "Mạnh hơn so với thứ đồ chơi khác không biết bao nhiêu."
Nhắc đến Thẩm Nhị gia khi còn nhỏ, Vương mama không dám hé răng, lực bóp vai của bà ta vừa phải, Thẩm phu nhân rất là thoải mái.
Khác với sự cao cao tại thượng của Thẩm phu nhân, trong lòng Thẩm Bát gia bây giờ lửa cháy vô hạn, hắn ta không nghĩ đến mẫu thân sẽ hạ độc cho đại soái, còn có trăm ngàn chỗ hở. Nếu không phải Thẩm phu nhân âm thầm giúp hắn ta, lúc này hắn sớm đã trở thành vong hồn dưới súng.
"Mẫu thân làm sao lại hồ đồ như thế!" Thẩm Bát gia nghe động tĩnh đồ vật bị ném ở trong phòng, sai nha hoàn và gã sai vặt lui xuống, hận rèn sắt không thành thép.
"Mẹ còn không phải là vì con sao." Tiếng nói của người phụ nữ trong phòng cuồng loạn: "Con không biết đại soái suy nghĩ cái gì! Nếu không phải chuyện năm đó ông ta có chút nghi ngờ, ngoại trừ Lão Nhị, mấy anh em các con còn dư lại, ai có thể sánh bằng Thẩm Thất trong lòng đại soái chứ!"
"Nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân con!" Thâm Bát gia không biết bao nhiêu về việc năm đó, càng thêm không kiên nhẫn.
"Chuyện đến nước này, đừng hoang mang, chẳng lẽ con không biết đại soái đã xuống tay điều tra chuyện năm đó hay sao." Tiếng của Ngũ di thái tê tâm liệt phế: "Nếu không phải mẹ bị ép đến mức không có đường để đi, cũng sẽ không làm đến bước này!"
Thẩm Bát gia đau đầu sắp nứt ra, ấn giữa trán cả giận nói: "Cho dù việc này bị điều tra ra cũng là phu nhân gánh, bà ta còn chưa động, mẹ tội gì lại dâng nhược điểm cho người ta!"
"Người ngẫm lại cho tốt đi, việc này cứ làm theo chủ ý của phu nhân." Thẩm Bát gia sợ dọa đến Ngũ di thái, ngữ khí cũng mềm xuống: "Mẫu thân yên tâm nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở đây, chờ việc này hạ màn, con sẽ đón người ra."
Nhốt Ngũ di thái ở hậu viện là ý của Thẩm phu nhân, bây giờ đại soái thành cái dạng này, mặc dù bọn họ tốn đại lực khí hạ độc cho đại soái cũng không thể bảo đảm, người khác không nhìn ra chút nào. Lỡ như bại lộ, đến lúc đó Ngũ di thái có thể giả ngây giả dại, như kẻ điên bị đẩy ra.
Sự việc phát triển đến nông nỗi này, Thẩm Bát gia chỉ có hai sự lựa chọn, một: Cứu sống đại soái, để ông ta xử lý cả nhà Ngũ di thái. Hai: Đâm lao thì phải theo lao.
Có lẽ là nghi vấn của Thẩm Bát gia quá mạnh, Ngũ di thái không hé răng, trong nhà yên tĩnh một mảnh.
Bà ta làm sao có thể nói cho con trai, trên người mình không chỉ có bí mật này. Tiếp tục tra việc này sẽ tra đến trên người bà ta trước, sau đó mới đến Thẩm phu nhân cho nên Thẩm phu nhân chắc chắn bà ta sẽ động thủ trước, mới không sợ hãi như vậy! Người đàn bà độc ác kia!
Buổi chiều bầu trời vạn dặm vốn trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, mây thật dày đè trên thành Bảo Ninh, hạt mưa lớn tầm tã rơi xuống.
Lúc Thẩm Thất gia xuống xe chỉ mở một cây dù giấy, bước chân của hắn vội vàng, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình nhắm mắt theo đuôi đi the phía sau hắn, nước mưa làm ướt giày dưới chân Thẩm Thất gia, quần áo hơi đen càng trở nên vô cùng đen nhánh.
Trên danh nghĩa các nàng là thiếp, tự nhiên không thể đi theo Thẩm Thất gia đi vấn an Thẩm đại soái, đành phải đi theo các di thái khác của phủ đại soái đến phòng khách chờ.
Lúc Thẩm Thất gia nhìn thấy Thẩm đại soái, ông ta đã không thể nói chuyện, trên người trở nên nóng bỏng. Thái Hồng Cô là được Thẩm phu nhân cho phép ở lại hầu hạ đại soái, lau nước mắt nói với Thẩm Thất gia: "Bệnh này đến nhanh, đã nóng bừng như vậy non nửa tháng, đại phu nói... hu hu hu... đại phu nói, sợ là không được rồi."
Duỗi tay nắm lấy cánh tay của Thẩm đại soái, đã sớm không còn cơ bắp cứng rắn, người đàn ông cường tráng từ trước đến nay bây giờ xương cốt mềm oặt, lưng cũng không còn thẳng, đôi mắt không còn áp bách ngày xưa, giống như một lão nhân sắp tắt.
"Đại soái, con đã trở về." Thẩm Thất gia nhìn người đàn ông trên giường, miệng ông ta vừa mở lại đóng, yết hầu lại không phát ra bất cứ tiếng vang nào, chung quanh ông ta là một nhóm các con.
Mười lăm phút sau, tiếng khóc của Thái Hồng Cô truyền từ trong phòng đến giữa thính đường, thể hiện cho cái gì cũng không cần nhiều lời, Tạ Nguyễn Ngọc cùng mọi người quỳ trên mặt đất, tiếng khóc du đãng trong toàn bộ Soái phủ.
Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu xuống, nàng cũng có chút khổ sở nhưng lại không khóc được.
Người luôn yêu thương dân chúng, cảm xúc bi thương có thể lây cho nhau nhưng sau khi đi qua còn không phải làm theo cảm xúc tùy ý, điểm này trong đó không sánh được với cuộc sống rực rỡ, đặc biệt là đối với Tạ Nguyễn Ngọc mà nói, không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Ba ngày sau, hạ táng đi." Thẩm Bát gia đỏ mắt, nhịn tiếng khóc xuống.
Trong khoảng thời gian đại soái bị bệnh, Soái phủ đều là do Thẩm Bát gia điều hành, xuống mồ để an tâm, mọi người tự nhiên không có dị nghị gì, khóc nức nở gật đầu.
"Chậm đã." Thẩm Thất gia bỗng nhiên mở miệng: "Đại soái rốt cuộc là mắc bệnh gì? Hình như còn chưa có ai nói cho ta." Khóe miệng bình tĩnh như cũ, ngữ khí ôn hòa như cũ, phảng phất như không nghe thấy tiếng khóc khắp phòng.
"Không biết." Thái Hồng Cô mở miệng trước, chóp mũi đỏ bừng, bà ta cầm khăn giấu đi nước mắt ở khóe mắt: "Tới tới lui lui, thay đổi rất nhiều đại phu, đều nói không nhìn ra được."
"Thế thì rất có ý tứ." Thẩm Thất gia nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt híp thành một đường: "Ta sống non nửa đời, chưa từng nghe qua người chết không rõ ràng đã phải hạ táng."
"Kim Chương!" Thẩm phu nhân nghiêm khắc mở miệng: "Lời nói không thể nói bậy!"
"Con chỉ nghi hoặc mà thôi, phu nhân không cần như thế." Đề tài vừa chuyển, Thấm Thất gia nhìn Thẩm Bát nói: "Không bằng gọi hết tất cả các đại phu đã đến phủ, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra kết quả."
"Tự nhiên." Không đợi Thẩm Bát gia mở miệng, Thẩm phu nhân đã nói: "Nhưng khi hạ táng không phải mùa đông, Kim Chương lại muốn biết thêm cái gì, cũng phải nhường đại soái nhập quan không phải sao." Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Thất gia, Thẩm phu nhân càng nhìn càng cảm thấy hắn giống như người phụ nữ đã chết kia, trên mặt lại treo ý cười như cũ: "Nhầm canh giờ đã có thể là quá bất hiếu. Lúc đại soái còn sống, Thất gia đã tự mình có chủ trương, bây giờ người đi rồi, Thất gia tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện không phải sao."
Đây là muốn cắm dao nhỏ vào ngực Thẩm Thất gia một lần nữa.
"Thất gia?" Giang Sính Đình quan sát được sắc mặt của hắn, có chút lo lắng.
"Không có việc gì." Thẩm Thất gia vung tay lên, ý bảo không sao.
Thời gian trôi qua rất lâu, Tạ Nguyễn Ngọc có chút không nắm chắc, chẳng lẽ bây giờ đại soái đã bị bệnh?
Suy đoán của Tạ Nguyễn Ngọc chờ không bao lâu đã có nghiệm chứng, Thẩm đại soái gửi điện báo đến tỉnh của mỗi người con, Thẩm Thất gia tự nhiên cũng có.
Về Bảo Ninh đã thành việc chắc chắn.
"Các ngươi đang làm gì?" Vừa mới bước vào tiểu lâu của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia đã thấy Phỉ Thúy chỉ huy mấy nha hoàn thu dọn đồ đạc.
"Chuẩn bị thu dọn đồ đạc về Bảo Ninh ạ!" Cửa phòng được mở ra, Tạ Nguyễn Ngọc thò đầu ra từ giữa, mồ hôi trên trán đầm đìa, cổ áo hơi mở, lộ ra cổ tuyết trắng.
Dưới ánh mặt trời tuyết trắng như sứ, Thẩm Thất gia cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó, duỗi tay ra, Tạ Nguyễn Ngọc liền theo thói quen mà chạy ra, nhào vào trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hành động của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia rất hưởng thụ, cúi đầu hôn xuống xương quai xanh của nàng, nụ hôn của hắn dùng chút sức lực, trong lúc môi rời đi để lại dấu vết đỏ thắm như móng tay trên làn da.
Ngón tay của Thẩm Thất gia vuốt vuốt ấn ký mình lưu lại trên người nàng, giống như một đóa hồng mai được tuyết trắng bao phủ, cười nói: "Ta vừa mới đi ngang qua quầy trang sức Bảo Thịnh, thuận tay mua một chiếc vòng cổ hồng bảo thạch, bây giờ ngẫm lại thấy rất xứng với A Nguyễn, đợi lát nữa bảo Đình Chí mang cho em, lúc về Bảo Ninh đeo lên đi."
"Thuận tay?" Tạ Nguyễn Ngọc lắc cánh tay của Thẩm Thất gia hờn dỗi nói: "Rõ ràng là ngài đặc biệt mua cho em." Nói xong cười khanh khách dựa cằm vào đầu vai của Thẩm Thất gia: "Bao giờ chúng ta trở về?"
"Nhìn thấu không nói toạc ra." Thẩm Thất gia gõ nhẹ chóp mũi của nàng, cũng không bởi Tạ Nguyễn Ngọc vạch trần mà không được tự nhiên: "Làm sao em luôn muốn trở về? Ở đây không tốt sao?"
Trên đời làm gì có chỗ nào tốt hơn Phàn Thành chứ, Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ thầm.
Thẩm Thất gia sống như một hoàng đế ở Tân Bắc, nàng là di thái của Thẩm Thất gia, còn là di thái không có chính phòng phu nhân áp bức, nàng nói đông, chỉ cần Thẩm Thất gia không nói tây thì không ai dám về hướng tây, quả thực chính là dưới một người trên vạn người được không!
Lập tức bĩu môi dỗi: "Em làm gì luôn muốn trở về chỉ là sợ đêm dài lắm mộng mà thôi."
"Chỉ bọn họ?" Thẩm Thất gia cười lạnh ra tiếng: "Bọn họ cũng xứng để nằm mơ?"
Tạ Nguyễn Ngọc gãi đầu, nghĩ thầm, đến mơ cũng không được mơ quá thảm, thừa dịp còn có thể mơ thì nên mơ đi...
Trong lòng Thẩm Thất gia có cân nhắc, kế hoạch trở về lần này chu đáo chặt chẽ. Hắn lấy thân phận đốc quân trở về Bảo Ninh, tự nhiên có thể mang theo không ít binh mã đồng hành, Đinh An và Phạm Thủ Sơn ở lại trông coi Phàn Thành, chiếu ứng với Trương Tuần ở tỉnh Vân.
"Người sắp đến rồi?" Thẩm phu nhân ngồi ở nhà chính, bên cạnh truyền đến mùi trung dược dày đặc, một khi phụ nữ lên 40 tuổi, tốc độ già nua nhanh hơn rất nhiều, lúc Tạ Nguyễn Ngọc rời đi Thẩm phu nhân còn vài phần tư sắc nữ nhi, bây giờ búi tóc không cẩu thả chút nào, cũng không thích thứ đỏ đỏ xanh xanh, ngược lại quen mặc xiêm y màu nhạt, quả nhiên trông càng ổn trọng hiền lương.
Vương mama khom lưng nói: "Sắp rồi, trước đó gửi thư nói ra khỏi Hà Kỳ, đại khái buổi chiều là có thể vào thành."
"Bát gia đâu?" Thẩm phu nhân giơ tay nới lỏng bả vai.
Vương mama có ánh mắt đi đến hầu hạ, đấm vai giúp bà ta: "Nói chuyện với Ngũ di thái rồi." Vừa đấm vừa quan sát biểu cảm của Thẩm phu nhân, thấy bà ta không bất mãn mới nói tiếp: "Ngũ di thái vừa nãy còn náo loạn một hồi nên bị Bát gia nhốt trong hậu viện."
"Chú hề nhảy nhót." Thẩm phu nhân nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lão Bát vì mẫu thân này của hắn cũng rầu thúi ruột."
"Cũng không phải sao." Vương mama vội vàng phụ họa: "Lòng người không đủ rắn nuốt voi*" (Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.)
Bên trong truyền đến tiếng ho khan, mang theo áp lực trầm thấp. Thẩm phu nhân lắc đầu, ánh mắt trong trẻo như cũ: "Người còn có thể sống bao lâu?"
"Dài nhất cũng chỉ đợi đến khi Thất gia trở về."
"Một người hai người đều không để ta bớt lo!" Thẩm phu nhân thầm hận: "Sớm biết hắn có cái tính tình này, lúc trước ta không nên giữ hắn." Nghĩ lại lại nhớ đến Thẩm Nhị gia, hốc mắt đỏ lên một vòng trong nháy mắt: "Bồi An là một đứa tốt, đáng tiếc là đi quá sớm."
"Nhị gia gần gũi với người nhất." Vương mama nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người, lúc này mới lau nước mắt thấp giọng nói: "Giống như mẹ con ruột vậy, cũng không uổng công phu nhân nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ thương."
"Dù sao cũng lớn lên từ nhỏ trong lồng ngực của ta." Thẩm phu nhân thở dài: "Mạnh hơn so với thứ đồ chơi khác không biết bao nhiêu."
Nhắc đến Thẩm Nhị gia khi còn nhỏ, Vương mama không dám hé răng, lực bóp vai của bà ta vừa phải, Thẩm phu nhân rất là thoải mái.
Khác với sự cao cao tại thượng của Thẩm phu nhân, trong lòng Thẩm Bát gia bây giờ lửa cháy vô hạn, hắn ta không nghĩ đến mẫu thân sẽ hạ độc cho đại soái, còn có trăm ngàn chỗ hở. Nếu không phải Thẩm phu nhân âm thầm giúp hắn ta, lúc này hắn sớm đã trở thành vong hồn dưới súng.
"Mẫu thân làm sao lại hồ đồ như thế!" Thẩm Bát gia nghe động tĩnh đồ vật bị ném ở trong phòng, sai nha hoàn và gã sai vặt lui xuống, hận rèn sắt không thành thép.
"Mẹ còn không phải là vì con sao." Tiếng nói của người phụ nữ trong phòng cuồng loạn: "Con không biết đại soái suy nghĩ cái gì! Nếu không phải chuyện năm đó ông ta có chút nghi ngờ, ngoại trừ Lão Nhị, mấy anh em các con còn dư lại, ai có thể sánh bằng Thẩm Thất trong lòng đại soái chứ!"
"Nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân con!" Thâm Bát gia không biết bao nhiêu về việc năm đó, càng thêm không kiên nhẫn.
"Chuyện đến nước này, đừng hoang mang, chẳng lẽ con không biết đại soái đã xuống tay điều tra chuyện năm đó hay sao." Tiếng của Ngũ di thái tê tâm liệt phế: "Nếu không phải mẹ bị ép đến mức không có đường để đi, cũng sẽ không làm đến bước này!"
Thẩm Bát gia đau đầu sắp nứt ra, ấn giữa trán cả giận nói: "Cho dù việc này bị điều tra ra cũng là phu nhân gánh, bà ta còn chưa động, mẹ tội gì lại dâng nhược điểm cho người ta!"
"Người ngẫm lại cho tốt đi, việc này cứ làm theo chủ ý của phu nhân." Thẩm Bát gia sợ dọa đến Ngũ di thái, ngữ khí cũng mềm xuống: "Mẫu thân yên tâm nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở đây, chờ việc này hạ màn, con sẽ đón người ra."
Nhốt Ngũ di thái ở hậu viện là ý của Thẩm phu nhân, bây giờ đại soái thành cái dạng này, mặc dù bọn họ tốn đại lực khí hạ độc cho đại soái cũng không thể bảo đảm, người khác không nhìn ra chút nào. Lỡ như bại lộ, đến lúc đó Ngũ di thái có thể giả ngây giả dại, như kẻ điên bị đẩy ra.
Sự việc phát triển đến nông nỗi này, Thẩm Bát gia chỉ có hai sự lựa chọn, một: Cứu sống đại soái, để ông ta xử lý cả nhà Ngũ di thái. Hai: Đâm lao thì phải theo lao.
Có lẽ là nghi vấn của Thẩm Bát gia quá mạnh, Ngũ di thái không hé răng, trong nhà yên tĩnh một mảnh.
Bà ta làm sao có thể nói cho con trai, trên người mình không chỉ có bí mật này. Tiếp tục tra việc này sẽ tra đến trên người bà ta trước, sau đó mới đến Thẩm phu nhân cho nên Thẩm phu nhân chắc chắn bà ta sẽ động thủ trước, mới không sợ hãi như vậy! Người đàn bà độc ác kia!
Buổi chiều bầu trời vạn dặm vốn trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, mây thật dày đè trên thành Bảo Ninh, hạt mưa lớn tầm tã rơi xuống.
Lúc Thẩm Thất gia xuống xe chỉ mở một cây dù giấy, bước chân của hắn vội vàng, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình nhắm mắt theo đuôi đi the phía sau hắn, nước mưa làm ướt giày dưới chân Thẩm Thất gia, quần áo hơi đen càng trở nên vô cùng đen nhánh.
Trên danh nghĩa các nàng là thiếp, tự nhiên không thể đi theo Thẩm Thất gia đi vấn an Thẩm đại soái, đành phải đi theo các di thái khác của phủ đại soái đến phòng khách chờ.
Lúc Thẩm Thất gia nhìn thấy Thẩm đại soái, ông ta đã không thể nói chuyện, trên người trở nên nóng bỏng. Thái Hồng Cô là được Thẩm phu nhân cho phép ở lại hầu hạ đại soái, lau nước mắt nói với Thẩm Thất gia: "Bệnh này đến nhanh, đã nóng bừng như vậy non nửa tháng, đại phu nói... hu hu hu... đại phu nói, sợ là không được rồi."
Duỗi tay nắm lấy cánh tay của Thẩm đại soái, đã sớm không còn cơ bắp cứng rắn, người đàn ông cường tráng từ trước đến nay bây giờ xương cốt mềm oặt, lưng cũng không còn thẳng, đôi mắt không còn áp bách ngày xưa, giống như một lão nhân sắp tắt.
"Đại soái, con đã trở về." Thẩm Thất gia nhìn người đàn ông trên giường, miệng ông ta vừa mở lại đóng, yết hầu lại không phát ra bất cứ tiếng vang nào, chung quanh ông ta là một nhóm các con.
Mười lăm phút sau, tiếng khóc của Thái Hồng Cô truyền từ trong phòng đến giữa thính đường, thể hiện cho cái gì cũng không cần nhiều lời, Tạ Nguyễn Ngọc cùng mọi người quỳ trên mặt đất, tiếng khóc du đãng trong toàn bộ Soái phủ.
Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu xuống, nàng cũng có chút khổ sở nhưng lại không khóc được.
Người luôn yêu thương dân chúng, cảm xúc bi thương có thể lây cho nhau nhưng sau khi đi qua còn không phải làm theo cảm xúc tùy ý, điểm này trong đó không sánh được với cuộc sống rực rỡ, đặc biệt là đối với Tạ Nguyễn Ngọc mà nói, không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Ba ngày sau, hạ táng đi." Thẩm Bát gia đỏ mắt, nhịn tiếng khóc xuống.
Trong khoảng thời gian đại soái bị bệnh, Soái phủ đều là do Thẩm Bát gia điều hành, xuống mồ để an tâm, mọi người tự nhiên không có dị nghị gì, khóc nức nở gật đầu.
"Chậm đã." Thẩm Thất gia bỗng nhiên mở miệng: "Đại soái rốt cuộc là mắc bệnh gì? Hình như còn chưa có ai nói cho ta." Khóe miệng bình tĩnh như cũ, ngữ khí ôn hòa như cũ, phảng phất như không nghe thấy tiếng khóc khắp phòng.
"Không biết." Thái Hồng Cô mở miệng trước, chóp mũi đỏ bừng, bà ta cầm khăn giấu đi nước mắt ở khóe mắt: "Tới tới lui lui, thay đổi rất nhiều đại phu, đều nói không nhìn ra được."
"Thế thì rất có ý tứ." Thẩm Thất gia nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt híp thành một đường: "Ta sống non nửa đời, chưa từng nghe qua người chết không rõ ràng đã phải hạ táng."
"Kim Chương!" Thẩm phu nhân nghiêm khắc mở miệng: "Lời nói không thể nói bậy!"
"Con chỉ nghi hoặc mà thôi, phu nhân không cần như thế." Đề tài vừa chuyển, Thấm Thất gia nhìn Thẩm Bát nói: "Không bằng gọi hết tất cả các đại phu đã đến phủ, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra kết quả."
"Tự nhiên." Không đợi Thẩm Bát gia mở miệng, Thẩm phu nhân đã nói: "Nhưng khi hạ táng không phải mùa đông, Kim Chương lại muốn biết thêm cái gì, cũng phải nhường đại soái nhập quan không phải sao." Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Thất gia, Thẩm phu nhân càng nhìn càng cảm thấy hắn giống như người phụ nữ đã chết kia, trên mặt lại treo ý cười như cũ: "Nhầm canh giờ đã có thể là quá bất hiếu. Lúc đại soái còn sống, Thất gia đã tự mình có chủ trương, bây giờ người đi rồi, Thất gia tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện không phải sao."
Đây là muốn cắm dao nhỏ vào ngực Thẩm Thất gia một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương