Ôn Hương Nguyễn Ngọc
Chương 46: Có chuẩn bị mà đến
Trần Bách đã hai ngày không đến, Giang Sính Đình nhẹ nhàng quấy thìa, quấy thuốc bột ở trong canh gà, canh gà trong nồi hầm ục ục, thả bắp viên và củ cải, mùi hương bay đầy mũi.
Gà là nàng ta mua ở đầu hẻm hôm nay, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi thăm việc trong thành, việc sở cảnh sát bắt người nháo rất đại, giấu cũng không giấu được, hơn phân nửa là bị xử lý hết nguyên ổ.
"Thơm quá đi!" Phía sau truyền đến âm thanh của Lâm Quân Trị.
Giang Sính Đình vội vàng đóng vung lại, xoay người đến tủ cầm chén đũa: "Bệnh vừa mới khởi sắc một chút thì không cần chạy loạn."
"Ăn canh suông quả nước mấy ngày, lúc này mới ngửi thấy mùi thịt." Lâm Quân Trị tiếp nhận chén đũa trong tay nàng ta: "Nhưng ta cũng không ở được bao lâu."
"Ngài phải đi về?"
"Đã nhiều ngày ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có cổ quái." Cho dù như thế nào, hắn ta cũng không thể ở đây mãi, loại cảm giác hai mắt sờ soạng như bị nhốt rất không tốt.
Hai bộ chén đũa được mang lên bàn, Lâm Quân Trị lại cướp giúp nàng ta bưng đồ ăn.
Giang Sính Đình đứng ở sau lưng tinh tế đánh giá hắn ta, làn da bởi vì bị bệnh đã nhiều ngày mà có vẻ có chút tái nhợt, đầu tóc nhỏ vụn che khuất vành tai.
Trần Bách nói rất đúng, chỉ cần giết hắn ta, Thẩm Thất gia cho dù có năng lực cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế. Nhưng nàng ta vì sao muốn giết hắn chứ, người nàng ta muốn giết trước nay đều không phải hắn ta.
Tầm mắt của Giang Sính Đình quá sắc bén, Lâm Quân Trị rõ ràng cảm thấy nàng ta đang đánh giá, vừa mới xoay người đã thấy Giang Sính Đình cười tủm tỉm đi vào.
"Nếu ngài phải đi, như vậy hôm nay ta làm cơm tiễn tiên sinh trước đi." Nói xong nàng ta cười thần bí: "Trong phòng bếp còn nhưỡng rượu, muốn uống không?"
Lâm Quân Trị nghĩ nghĩ, gật đầu.
Rượu là do Trần Bách nhưỡng đưa cho nàng ta, vào miệng mềm như bông, nhưng uống vào mấy chén cho dù tửu lượng tốt cũng ngủ đến mức u ám trời đất.
Giang Sính Đình tạm thời sẽ không để hắn ta chết, sẽ không để hắn ta đi, một khi đã như vậy, mê dược cùng với rượu mạnh thì an ổn ngủ mất.
Một nồi canh gà dường như toàn bộ rơi vào bụng của Lâm Quân Trị, Giang Sính Đình không hề chạm vào bát canh nào, mặt trên lơ lửng là váng dầu sau khi làm lạnh.
"Cô thích thích ăn canh?" Lâm Quân Trị đang trong thời gian khỏi bệnh, phía trên mùi rượu, trên mặt nhiễm đỏ ửng.
"Ta ăn chay." Giang Sính Đình thuận miệng nói, thật ra từ khi mất liên lạc với Trần Bách, Giang Sính Đình đã không chạm vào thức ăn có thuốc mê, nàng ta muốn chính mình duy trì thanh tỉnh tuyệt đối: "Ngài ăn nhiều chút."
Nói xong lại rót rượu cho hắn ta.
Lâm Quân Trị nhìn ngón tay trắng nõn của nàng ta với ly sứ thô, mùi rượu xông vào mũi, hắn ta từ nhỏ đã được Lâm lão thái gia ném ở quân doanh, tửu lượng rất tốt, nhưng giờ phút này vẫn hơi say, trong lúc hoảng hốt đã mở miệng: "Cô muốn rời khỏi Hà Đông không?"
Động tác cứng lại, Giang Sính Đình cười nói: "Không muốn."
Tiếng bát đĩa rơi trên mặt đất, làm cả người Lâm Quân Trị gục trên mặt bàn, Giang Sính Đình đẩy đẩy cánh tay hắn ta, thấy hắn ta không phản ứng chút nào mới tiếp tục nói: "Không đi được, cũng không muốn đi."
Cùng với việc ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
"Mẹ nó" Trong ngục giam, ánh đèn lờ mờ, Đinh Chí nhìn Trần Bách đã chết ngất âm thầm mắng: "Thật đúng là người cứng xương."
Hai ngày, ông ta không nói một chữ nào. Thẩm Thất gia nhịn sự tức giận nhưng Đinh Chí lại rất bực bội.
"Đinh đội, bên ngoài có người đưa cái này đến." Đinh Chí vừa mới bước ra khỏi cửa lao, đã có người truyền một tờ giấy lên.
Thể chữ quyên tú, vừa nhìn đã biết do nữ tử viết, không phải Giang Sính Đình còn có ai: "Người truyền tin đâu!"
"Là một đứa trẻ." Chẳng lẽ thư này thực sự có càn khôn.
"Một lúc nữa đánh thức người trong kia dậy, ta đi gặp Thất gia trước." Tờ giấy trong tay nắm gắt gao trong lòng bàn tay, Đinh Chí cảm thấy việc này không nên chậm trễ.
"Mời Tạ di thái vào trong nhà."
Thẩm Thất gia đưa tờ giấy cho Tạ Nguyễn Ngọc.
"Thất gia muốn em đi không?" Tạ Nguyễn Ngọc hơi thoáng nhìn đã biết ý của Giang Sính Đình.
"Không muốn, nàng ta luôn không có thiện ý gì với em." Thẩm Thất gia từ chối ngay lập tức, Giang Sính Đình nếu dám gặp mặt, tất nhiên đã chuẩn bị tròn vẹn.
Yêu hận nảy sinh làm bạn, Giang Sính Đình yêu Thẩm Thất gia bao nhiêu thì hận nàng bất nhiêu: "Nếu em không đi, Lâm thiếu soái làm sao bây giờ."
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Thẩm Thất gia giương mắt, giờ phút này Tạ Nguyễn Ngọc đang nghiêm túc nhìn hắn, lắc đầu, Thẩm Thất gia kéo nàng ngồi vào trong lồng ngực, ngón tay cuốn tóc nàng, cười nói: "Ta nghĩ nghĩ, em quan trọng hơn Lâm thiếu soái nhiều, giao dịch này không có lời."
"Nhưng sắp đến ngày ước định rồi." Tạ Nguyễn Ngọc hơi nhíu mày: "Bây giờ nàng giống như đứng ở bên huyền nhai vạn trọng, đã không sợ gì, lỡ như nàng động thủ thật..."
Thù mới hận cũ, Lâm gia chết liên tục hai người thừa kế ở Hà Đông, người nén giận bao nhiêu cũng bị chọc cho nóng nảy, đến lúc đó chiến sự này chính là chắc chắn. Thẩm gia và Lâm gia vừa loạn, hai nhà khác khó tránh khỏi sẽ không muốn ngư ông đắc lợi, chiến hỏa cùng nhau, đến lúc đó Hà Đông làm sao bây giờ? Bá tánh ở biên giới làm sao bây giờ?
Thẩm Thất gia nói nhẹ nhàng nhưng hắn cũng hiểu rõ, Giang Sính Đình hiểu rõ, Tạ Nguyễn Ngọc cũng hiểu rõ, đây căn bản không phải vấn đề ai quan trọng hơn ai giữa nàng và Lâm thiếu soái. Người phụ nữ kia, là người điên, nàng ta đang dùng tính mạng của bá tánh, để đánh cược sự quyết định của Thẩm Thất gia.
"Thất gia nghĩ lại!" Đinh Chí ôm quyền nói: "Đây là cơ hội hiếm có, đợi lát nữa tôi sẽ tận lực bảo vệ thái thái an toàn."
Lỡ như Giang Sính Đình lại đổi ý, mất nhiều hơn được.
Nhìn xem, nàng biết ngay. Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc thở dài, cũng không trách Đinh Chí nghĩ như vậy, ai cũng sẽ làm như thế, so sánh với muôn vàn bá tánh thì nàng thật sự quá bé nhỏ không đánh kể, nhưng trong lòng vẫn không tránh được tủi thân.
"Không có gì phải suy nghĩ." Thẩm Thất gia xoa bóp gương mặt của Tạ Nguyễn Ngọc, vào tay bóng loáng, hắn luôn không keo kiệt biểu đạt sự yêu thích với nàng: "Ta dựa vào cái gì phải cầm trân bảo đi trao đổi đồ vật mình không thích chứ."
Thẩm Thất gia sống mấy năm nay, quyền thế địa vị cũng không phải những gì hắn muốn, hắn hao hết tâm tư muốn bò lên chỗ cao nhất cũng chỉ là muốn chà đạp người làm hắn tổn thương dưới chân, sau đó sống cho thật tốt. Bây giờ hắn có Tạ Nguyễn Ngọc, người phụ nữ mỗi khi hắn lâm vào tuyệt cảnh đều sẽ xuất hiện, sau đó cười vươn tay, lôi hắn ra khỏi sự tuyệt vọng.
Điều hắn muốn, hắn vẫn luôn rất rõ ràng. Nhưng người bên cạnh hắn dần dần đã quên đi. Hắn cô đơn lạnh lẽo lâu như vậy, thật vất vả mới có được một mảnh ấm áp, dựa vào cái gì mà bảo hắn chỉ có thể mang ấm áp đi trao đổi hơi lạnh ở trên cao.
"Thất gia!"
"Cút!"
Đinh Chí bị hắn mắng run lên, cuối cùng đành phải muốn nói lại thôi quay đầu rời đi.
Cửa được đóng lại, trong phòng chỉ còn Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc, hắn dựa đầu vào trên vai nàng, mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, trấn an cảm xúc có chút táo bạo của hắn.
"Ngài không muốn thay đổi quan hệ với Lâm gia nữa?" Tạ Nguyễn Ngọc bình tĩnh mở miệng, nàng biết đây là nguyện vọng của Thẩm Thất gia, nếu không cũng sẽ không ở Hồ Trạch lâu như vậy.
"Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn."
"Nhưng mà." Tạ Nguyễn Ngọc nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói: "Nếu Lâm thiếu soái thật sự xảy ra chuyện, cả đời ngài đều sẽ không có cơ hội bước vào Lâm gia, ngài cần phải nghĩ kỹ."
"Ta nói, A Nguyễn quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Kéo tay nàng xuống đặt bên môi, Thẩm Thất gia hôn nhẹ đầu ngón tay của nàng.
Cả đời này của hắn mất đi rất nhiều, nhận được rất ít. Việc xảy ra trước kia hắn không thể chạm đến nhưng bây giờ hắn không muốn để nàng đi mạo hiểm, một chút cũng không được.
Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, đôi tay ôm cổ hắn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Bao nhiêu lần, trong trí nhớ nàng luôn là người được tặng tới tặng lui, từng có người đối xử với nàng như thế nào. Rõ ràng là thử lẫn nhau, bắt đầu từ nàng hao hết tâm tư lấy lòng, kết cục lại giống như trời cao cố ý đền bù cực khổ của nàng kiếp trước, cuối cùng lại trở thành đầu quả tim của Thẩm Thất gia.
Nàng cũng muốn ích kỷ một phen, nhưng mà thật sự có thể dùng mạng của người đến làm trao đổi sao.
Cái tôi hay là đại nghĩa, đây là sự lựa chọn rất gian nan.
Thời gian trôi qua từng chút, Giang Sính Đình ngồi ở trong phòng thêu khăn, súng ống đặt trong vách tiền đen nhánh, lộ ra hàn ý nhè nhẹ, được tùy ý đặt trong tầm tay.
Lâm Quân Trị cứ an ổn ngủ bên cạnh như thế, thậm chí không cần nàng ta xoay người là có thể bắn một viên đạn xuyên qua huyệt Thái Dương của hắn ta.
"Ta còn cảm thấy quá nguy hiểm." Tạ Nguyễn Ngọc vừa đến đầu hẻm, Thẩm Thất gia đã hô ngừng.
"Năm đó lúc em giết Hà Tĩnh Liệt có thể nguy cấp hơn bây giờ rất nhiều." Tạ Nguyễn Ngọc loạng choạng choàng tay hắn: "Ngài để cho em đi thôi."
"Vậy không giống nhau."
"Có chỗ nào không giống."
"Lần trước em có vận khí tốt nhưng mà lần này nàng có chuẩn bị mà đến." Thẩm Thất gia càng nghĩ càng thấy không ổn: "Quay về."
"Em không." Tạ Nguyễn Ngọc ngay từ đầu là lừa Thẩm Thất gia đến, ai ngờ trên đường bị Thẩm Thất gia đuổi đến, Đinh Chí vì việc này suýt chút bị ăn một phát súng.
Nàng đến, nàng và Lâm thiếu soái còn có một con đường sống. Nhưng nàng không đi thì lành ít dữ nhiều. Trái phải đều là đường hối hận, không bằng trực tiếp chọn đường phù hợp thời đại.
"Nếu em xảy ra chuyện ta phải làm sao bây giờ?"
"Nhưng Lâm thiếu soái xảy ra chuyện ngài phải làm sao bây giờ? Khai chiến không phải trò đùa, sẽ có bao nhiêu người lưu lạc khắp nơi thê ly tử tán, ngài sẽ bị bá tánh chọc cột sống mắng đến chết, em cũng như vậy." Tạ Nguyễn Ngọc nắm bàn tay của hắn, nàng làm sao có thể để hắn giống đời trước, đến chết cũng bị bêu danh. Rõ ràng, hắn là người tốt như vậy.
"Vậy em cẩn thận." Ánh mắt Thẩm Thất gia phức tạp nhìn Tạ Nguyễn Ngọc chằm chằm, nữ tử từng thề son sắt nói phải làm hoa hải đường, dựa vào hắn mà sống, bản chất lại dai hơn, nỗ lực sinh trưởng về phía ánh mặt trời hơn những người hắn đã gặp, việc hắn quyết định người khác không thể sửa đổi, nàng làm sao lại không phải, cửa xe vừa mở ra, Thẩm Thất gia đã túm chặt nàng: "Ta không cần hắn còn sống, ta chỉ cần em sống là được."
"Được!" Tạ Nguyễn Ngọc nhảy xuống xe, phút cuối cùng còn không quên vẫy tay với hắn.
Bóng dáng càng đi càng xa, cuối cùng quẹo vào một ngõ, biến mất ở chỗ ngoặt trong hẻm nhỏ, sắc mặt Thẩm Thất gia không hề đẹp: "Đinh Chí, phái người bảo vệ nàng thật tốt, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ cần nàng sống. Nếu Nguyễn Ngọc xảy ra chuyện, cậu với Đinh An đừng xuất hiện trước mắt ta nữa."
"Thất gia, ngài đi đâu?" Thấy hắn muốn đi theo sau, Đinh Chí vội vàng ngăn lại hắn.
"Nguyễn Ngọc mở đầu, ta tự nhiên phải giúp nàng kết thúc." Thẩm Thất gia đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Còn về cậu, cho dù xảy ra bất cứ điều gì cũng phải làm theo ta nói. Mấy năm nay cậu làm sai bao nhiêu tự trong lòng cậu cũng rõ ràng. Nguyễn Ngọc nguyện ý che chở cậu, ta cũng mở một mắt nhắm một mắt nhưng cậu theo ta lâu như vậy, nên biết, ta không thích người tự chủ trương nhất."
Gà là nàng ta mua ở đầu hẻm hôm nay, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi thăm việc trong thành, việc sở cảnh sát bắt người nháo rất đại, giấu cũng không giấu được, hơn phân nửa là bị xử lý hết nguyên ổ.
"Thơm quá đi!" Phía sau truyền đến âm thanh của Lâm Quân Trị.
Giang Sính Đình vội vàng đóng vung lại, xoay người đến tủ cầm chén đũa: "Bệnh vừa mới khởi sắc một chút thì không cần chạy loạn."
"Ăn canh suông quả nước mấy ngày, lúc này mới ngửi thấy mùi thịt." Lâm Quân Trị tiếp nhận chén đũa trong tay nàng ta: "Nhưng ta cũng không ở được bao lâu."
"Ngài phải đi về?"
"Đã nhiều ngày ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có cổ quái." Cho dù như thế nào, hắn ta cũng không thể ở đây mãi, loại cảm giác hai mắt sờ soạng như bị nhốt rất không tốt.
Hai bộ chén đũa được mang lên bàn, Lâm Quân Trị lại cướp giúp nàng ta bưng đồ ăn.
Giang Sính Đình đứng ở sau lưng tinh tế đánh giá hắn ta, làn da bởi vì bị bệnh đã nhiều ngày mà có vẻ có chút tái nhợt, đầu tóc nhỏ vụn che khuất vành tai.
Trần Bách nói rất đúng, chỉ cần giết hắn ta, Thẩm Thất gia cho dù có năng lực cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế. Nhưng nàng ta vì sao muốn giết hắn chứ, người nàng ta muốn giết trước nay đều không phải hắn ta.
Tầm mắt của Giang Sính Đình quá sắc bén, Lâm Quân Trị rõ ràng cảm thấy nàng ta đang đánh giá, vừa mới xoay người đã thấy Giang Sính Đình cười tủm tỉm đi vào.
"Nếu ngài phải đi, như vậy hôm nay ta làm cơm tiễn tiên sinh trước đi." Nói xong nàng ta cười thần bí: "Trong phòng bếp còn nhưỡng rượu, muốn uống không?"
Lâm Quân Trị nghĩ nghĩ, gật đầu.
Rượu là do Trần Bách nhưỡng đưa cho nàng ta, vào miệng mềm như bông, nhưng uống vào mấy chén cho dù tửu lượng tốt cũng ngủ đến mức u ám trời đất.
Giang Sính Đình tạm thời sẽ không để hắn ta chết, sẽ không để hắn ta đi, một khi đã như vậy, mê dược cùng với rượu mạnh thì an ổn ngủ mất.
Một nồi canh gà dường như toàn bộ rơi vào bụng của Lâm Quân Trị, Giang Sính Đình không hề chạm vào bát canh nào, mặt trên lơ lửng là váng dầu sau khi làm lạnh.
"Cô thích thích ăn canh?" Lâm Quân Trị đang trong thời gian khỏi bệnh, phía trên mùi rượu, trên mặt nhiễm đỏ ửng.
"Ta ăn chay." Giang Sính Đình thuận miệng nói, thật ra từ khi mất liên lạc với Trần Bách, Giang Sính Đình đã không chạm vào thức ăn có thuốc mê, nàng ta muốn chính mình duy trì thanh tỉnh tuyệt đối: "Ngài ăn nhiều chút."
Nói xong lại rót rượu cho hắn ta.
Lâm Quân Trị nhìn ngón tay trắng nõn của nàng ta với ly sứ thô, mùi rượu xông vào mũi, hắn ta từ nhỏ đã được Lâm lão thái gia ném ở quân doanh, tửu lượng rất tốt, nhưng giờ phút này vẫn hơi say, trong lúc hoảng hốt đã mở miệng: "Cô muốn rời khỏi Hà Đông không?"
Động tác cứng lại, Giang Sính Đình cười nói: "Không muốn."
Tiếng bát đĩa rơi trên mặt đất, làm cả người Lâm Quân Trị gục trên mặt bàn, Giang Sính Đình đẩy đẩy cánh tay hắn ta, thấy hắn ta không phản ứng chút nào mới tiếp tục nói: "Không đi được, cũng không muốn đi."
Cùng với việc ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
"Mẹ nó" Trong ngục giam, ánh đèn lờ mờ, Đinh Chí nhìn Trần Bách đã chết ngất âm thầm mắng: "Thật đúng là người cứng xương."
Hai ngày, ông ta không nói một chữ nào. Thẩm Thất gia nhịn sự tức giận nhưng Đinh Chí lại rất bực bội.
"Đinh đội, bên ngoài có người đưa cái này đến." Đinh Chí vừa mới bước ra khỏi cửa lao, đã có người truyền một tờ giấy lên.
Thể chữ quyên tú, vừa nhìn đã biết do nữ tử viết, không phải Giang Sính Đình còn có ai: "Người truyền tin đâu!"
"Là một đứa trẻ." Chẳng lẽ thư này thực sự có càn khôn.
"Một lúc nữa đánh thức người trong kia dậy, ta đi gặp Thất gia trước." Tờ giấy trong tay nắm gắt gao trong lòng bàn tay, Đinh Chí cảm thấy việc này không nên chậm trễ.
"Mời Tạ di thái vào trong nhà."
Thẩm Thất gia đưa tờ giấy cho Tạ Nguyễn Ngọc.
"Thất gia muốn em đi không?" Tạ Nguyễn Ngọc hơi thoáng nhìn đã biết ý của Giang Sính Đình.
"Không muốn, nàng ta luôn không có thiện ý gì với em." Thẩm Thất gia từ chối ngay lập tức, Giang Sính Đình nếu dám gặp mặt, tất nhiên đã chuẩn bị tròn vẹn.
Yêu hận nảy sinh làm bạn, Giang Sính Đình yêu Thẩm Thất gia bao nhiêu thì hận nàng bất nhiêu: "Nếu em không đi, Lâm thiếu soái làm sao bây giờ."
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Thẩm Thất gia giương mắt, giờ phút này Tạ Nguyễn Ngọc đang nghiêm túc nhìn hắn, lắc đầu, Thẩm Thất gia kéo nàng ngồi vào trong lồng ngực, ngón tay cuốn tóc nàng, cười nói: "Ta nghĩ nghĩ, em quan trọng hơn Lâm thiếu soái nhiều, giao dịch này không có lời."
"Nhưng sắp đến ngày ước định rồi." Tạ Nguyễn Ngọc hơi nhíu mày: "Bây giờ nàng giống như đứng ở bên huyền nhai vạn trọng, đã không sợ gì, lỡ như nàng động thủ thật..."
Thù mới hận cũ, Lâm gia chết liên tục hai người thừa kế ở Hà Đông, người nén giận bao nhiêu cũng bị chọc cho nóng nảy, đến lúc đó chiến sự này chính là chắc chắn. Thẩm gia và Lâm gia vừa loạn, hai nhà khác khó tránh khỏi sẽ không muốn ngư ông đắc lợi, chiến hỏa cùng nhau, đến lúc đó Hà Đông làm sao bây giờ? Bá tánh ở biên giới làm sao bây giờ?
Thẩm Thất gia nói nhẹ nhàng nhưng hắn cũng hiểu rõ, Giang Sính Đình hiểu rõ, Tạ Nguyễn Ngọc cũng hiểu rõ, đây căn bản không phải vấn đề ai quan trọng hơn ai giữa nàng và Lâm thiếu soái. Người phụ nữ kia, là người điên, nàng ta đang dùng tính mạng của bá tánh, để đánh cược sự quyết định của Thẩm Thất gia.
"Thất gia nghĩ lại!" Đinh Chí ôm quyền nói: "Đây là cơ hội hiếm có, đợi lát nữa tôi sẽ tận lực bảo vệ thái thái an toàn."
Lỡ như Giang Sính Đình lại đổi ý, mất nhiều hơn được.
Nhìn xem, nàng biết ngay. Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc thở dài, cũng không trách Đinh Chí nghĩ như vậy, ai cũng sẽ làm như thế, so sánh với muôn vàn bá tánh thì nàng thật sự quá bé nhỏ không đánh kể, nhưng trong lòng vẫn không tránh được tủi thân.
"Không có gì phải suy nghĩ." Thẩm Thất gia xoa bóp gương mặt của Tạ Nguyễn Ngọc, vào tay bóng loáng, hắn luôn không keo kiệt biểu đạt sự yêu thích với nàng: "Ta dựa vào cái gì phải cầm trân bảo đi trao đổi đồ vật mình không thích chứ."
Thẩm Thất gia sống mấy năm nay, quyền thế địa vị cũng không phải những gì hắn muốn, hắn hao hết tâm tư muốn bò lên chỗ cao nhất cũng chỉ là muốn chà đạp người làm hắn tổn thương dưới chân, sau đó sống cho thật tốt. Bây giờ hắn có Tạ Nguyễn Ngọc, người phụ nữ mỗi khi hắn lâm vào tuyệt cảnh đều sẽ xuất hiện, sau đó cười vươn tay, lôi hắn ra khỏi sự tuyệt vọng.
Điều hắn muốn, hắn vẫn luôn rất rõ ràng. Nhưng người bên cạnh hắn dần dần đã quên đi. Hắn cô đơn lạnh lẽo lâu như vậy, thật vất vả mới có được một mảnh ấm áp, dựa vào cái gì mà bảo hắn chỉ có thể mang ấm áp đi trao đổi hơi lạnh ở trên cao.
"Thất gia!"
"Cút!"
Đinh Chí bị hắn mắng run lên, cuối cùng đành phải muốn nói lại thôi quay đầu rời đi.
Cửa được đóng lại, trong phòng chỉ còn Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc, hắn dựa đầu vào trên vai nàng, mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, trấn an cảm xúc có chút táo bạo của hắn.
"Ngài không muốn thay đổi quan hệ với Lâm gia nữa?" Tạ Nguyễn Ngọc bình tĩnh mở miệng, nàng biết đây là nguyện vọng của Thẩm Thất gia, nếu không cũng sẽ không ở Hồ Trạch lâu như vậy.
"Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn."
"Nhưng mà." Tạ Nguyễn Ngọc nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói: "Nếu Lâm thiếu soái thật sự xảy ra chuyện, cả đời ngài đều sẽ không có cơ hội bước vào Lâm gia, ngài cần phải nghĩ kỹ."
"Ta nói, A Nguyễn quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Kéo tay nàng xuống đặt bên môi, Thẩm Thất gia hôn nhẹ đầu ngón tay của nàng.
Cả đời này của hắn mất đi rất nhiều, nhận được rất ít. Việc xảy ra trước kia hắn không thể chạm đến nhưng bây giờ hắn không muốn để nàng đi mạo hiểm, một chút cũng không được.
Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, đôi tay ôm cổ hắn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Bao nhiêu lần, trong trí nhớ nàng luôn là người được tặng tới tặng lui, từng có người đối xử với nàng như thế nào. Rõ ràng là thử lẫn nhau, bắt đầu từ nàng hao hết tâm tư lấy lòng, kết cục lại giống như trời cao cố ý đền bù cực khổ của nàng kiếp trước, cuối cùng lại trở thành đầu quả tim của Thẩm Thất gia.
Nàng cũng muốn ích kỷ một phen, nhưng mà thật sự có thể dùng mạng của người đến làm trao đổi sao.
Cái tôi hay là đại nghĩa, đây là sự lựa chọn rất gian nan.
Thời gian trôi qua từng chút, Giang Sính Đình ngồi ở trong phòng thêu khăn, súng ống đặt trong vách tiền đen nhánh, lộ ra hàn ý nhè nhẹ, được tùy ý đặt trong tầm tay.
Lâm Quân Trị cứ an ổn ngủ bên cạnh như thế, thậm chí không cần nàng ta xoay người là có thể bắn một viên đạn xuyên qua huyệt Thái Dương của hắn ta.
"Ta còn cảm thấy quá nguy hiểm." Tạ Nguyễn Ngọc vừa đến đầu hẻm, Thẩm Thất gia đã hô ngừng.
"Năm đó lúc em giết Hà Tĩnh Liệt có thể nguy cấp hơn bây giờ rất nhiều." Tạ Nguyễn Ngọc loạng choạng choàng tay hắn: "Ngài để cho em đi thôi."
"Vậy không giống nhau."
"Có chỗ nào không giống."
"Lần trước em có vận khí tốt nhưng mà lần này nàng có chuẩn bị mà đến." Thẩm Thất gia càng nghĩ càng thấy không ổn: "Quay về."
"Em không." Tạ Nguyễn Ngọc ngay từ đầu là lừa Thẩm Thất gia đến, ai ngờ trên đường bị Thẩm Thất gia đuổi đến, Đinh Chí vì việc này suýt chút bị ăn một phát súng.
Nàng đến, nàng và Lâm thiếu soái còn có một con đường sống. Nhưng nàng không đi thì lành ít dữ nhiều. Trái phải đều là đường hối hận, không bằng trực tiếp chọn đường phù hợp thời đại.
"Nếu em xảy ra chuyện ta phải làm sao bây giờ?"
"Nhưng Lâm thiếu soái xảy ra chuyện ngài phải làm sao bây giờ? Khai chiến không phải trò đùa, sẽ có bao nhiêu người lưu lạc khắp nơi thê ly tử tán, ngài sẽ bị bá tánh chọc cột sống mắng đến chết, em cũng như vậy." Tạ Nguyễn Ngọc nắm bàn tay của hắn, nàng làm sao có thể để hắn giống đời trước, đến chết cũng bị bêu danh. Rõ ràng, hắn là người tốt như vậy.
"Vậy em cẩn thận." Ánh mắt Thẩm Thất gia phức tạp nhìn Tạ Nguyễn Ngọc chằm chằm, nữ tử từng thề son sắt nói phải làm hoa hải đường, dựa vào hắn mà sống, bản chất lại dai hơn, nỗ lực sinh trưởng về phía ánh mặt trời hơn những người hắn đã gặp, việc hắn quyết định người khác không thể sửa đổi, nàng làm sao lại không phải, cửa xe vừa mở ra, Thẩm Thất gia đã túm chặt nàng: "Ta không cần hắn còn sống, ta chỉ cần em sống là được."
"Được!" Tạ Nguyễn Ngọc nhảy xuống xe, phút cuối cùng còn không quên vẫy tay với hắn.
Bóng dáng càng đi càng xa, cuối cùng quẹo vào một ngõ, biến mất ở chỗ ngoặt trong hẻm nhỏ, sắc mặt Thẩm Thất gia không hề đẹp: "Đinh Chí, phái người bảo vệ nàng thật tốt, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ cần nàng sống. Nếu Nguyễn Ngọc xảy ra chuyện, cậu với Đinh An đừng xuất hiện trước mắt ta nữa."
"Thất gia, ngài đi đâu?" Thấy hắn muốn đi theo sau, Đinh Chí vội vàng ngăn lại hắn.
"Nguyễn Ngọc mở đầu, ta tự nhiên phải giúp nàng kết thúc." Thẩm Thất gia đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Còn về cậu, cho dù xảy ra bất cứ điều gì cũng phải làm theo ta nói. Mấy năm nay cậu làm sai bao nhiêu tự trong lòng cậu cũng rõ ràng. Nguyễn Ngọc nguyện ý che chở cậu, ta cũng mở một mắt nhắm một mắt nhưng cậu theo ta lâu như vậy, nên biết, ta không thích người tự chủ trương nhất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương