Chậu mặc lan kia đã được đặt ở nơi cao hơn, có lẽ là để tránh bị người khác dẫm lên lần nữa. Nhưng vì bị Tống Hà dẫm lên lần trước, giờ đã có chút héo úa.
Tống Hà tranh thủ lúc không ai để ý, đổi chậu mặc lan trong tay mình, lấy chậu hoa đã héo đi, giấu vào chỗ khác.
Trong phòng, A Tương đang bôi thuốc cho Nguyễn Du. Áo của Nguyễn Du kéo xuống đến thắt lưng, lộ ra cánh tay thanh mảnh trắng trẻo của nàng, nhưng trên cánh tay có một chỗ tím bầm, thoạt nhìn trông rất đau.
“Tiểu thư, nếu đau thì cứ nói ra đi ạ.” A Tương nhìn vết thương ghê người, trong lòng đau xót.
Tiểu thư từ nhỏ đã được chiều chuộng, nàng yếu đuối như vậy, mọi người nói chuyện với nàng cũng phải nhẹ nhàng sợ dọa đến nàng. Khi ở Nguyễn gia, tiểu thư luôn được chăm sóc chu đáo, nhưng giờ lại bị một hạ nhân làm tổn thương thành như vậy…
Nếu lão gia và phu nhân thấy được, chắc sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
A Tương hành động nhẹ nhàng, sợ làm đau Nguyễn Du. Thuốc mát lạnh bôi lên, Nguyễn Du cảm thấy rất dễ chịu. Ban đầu thì đau, nhưng qua một đêm thì không còn đau như trước.
Thực ra, nhìn bầm tím chỉ vì làn da nàng quá mỏng manh, một chút dấu vết cũng rất rõ ràng, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ.
Nàng thấy A Tương như vậy, cười nói: “Được rồi, không nghiêm trọng đến vậy, có chuyện gì to tát đâu chứ, sao phải khóc nhè?”
Nàng vừa nói như vậy, A Tương càng thấy đau lòng, rõ ràng đã bị thương thành ra thế này, tiểu thư còn nói không nghiêm trọng.
Âm thanh của Tống Hà từ ngoài cửa truyền vào, có chút không kiên nhẫn: “Này, Nguyễn Du, ngươi có ở trong không? Nếu có thì mở cửa nhanh lên, nếu không ta sẽ đẩy cửa vào đấy.”
Nhớ đến tính cách của hắn, đúng là người có thể xông vào khuê phòng của nữ tử, Nguyễn Du cả kinh trong lòng, vội vàng mặc áo vào, bảo A Tương mở cửa.
Thời điểm Tống Hà bước vào, Nguyễn Du đã chỉnh trang xong, chỉ có điều tâm lý không yên, mặt có chút đỏ ửng, trông rất xinh đẹp. Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Hà, thấy hắn cầm một cái gì đó dài dài, trông đen đen, có chút ngạc nhiên: “Tống công tử, trong tay ngươi cầm chính là…?”
“Ngươi nói cái này à?” Tống Hà giơ cao thứ đen đen trong tay, đưa cho nàng, “Hôm trước không phải ta làm mất con diều của các ngươi sao? Hôm nay đúng lúc đi qua cửa hàng diều, nên mua một con trả lại cho ngươi.”
Nguyễn Du chớp chớp mắt, vẫn không nhận ra thứ đen đen trong tay hắn là diều: “Ngươi nói… Đây là diều ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-32.html.]
“Ừm, diều con rết, cái lớn nhất trong cửa hàng đó. Ta nghĩ, diều con rết này bay lên sẽ rất lớn và oai phong, mà rết còn có thể dùng làm thuốc, ngươi là đại phu, chắc chắn sẽ rất thích thứ này.” Tống Hà còn rất nghiêm túc núi.
Nguyễn Du: “……”
A Tương: “……”
Quả thật có lý, các nàng cũng không biết nói gì luôn.
Trả diều lại xong, Tống Hà định cáo từ. Nguyễn Du đứng dậy gọi hắn lại, đi đến bên cạnh hắn, phúc thân với hắn, chân thành nói: “Tống công tử, chuyện hôm qua thật sự là nhờ có ngươi, Nguyễn Du không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể nói một câu ‘đa tạ’.”
Tống Hà người này, rất nhiều việc phần lớn đều bị quở trách, đột nhiên nghe thấy Nguyễn Du nói lời cảm tạ, chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái. Hắn ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, rồi vung tay một cái không quan tâm nói: “Cảm tạ gì chứ, người Dương Châu các ngươi cũng thật là khách sáo.”
Sau khi nói xong, hắn liền vội vàng bỏ chạy trối chết.
Đến khi về tới phòng mình, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại chạy đi như vậy. Hắn, là người đứng đầu của huyện Thanh Hà, lại bị một câu ‘cảm tạ’ của Nguyễn Du làm cho ngượng ngùng, thật là hơi xấu hổ.
Tống Hà đi rồi, A Tương cầm con diều đen dài ngắm nghía, trên mặt không thể không chê bai: “Tiểu thư, Tống công tử này phẩm vị sao thế chứ… Tặng kiểu nào không tặng, lại cố tình là diều con rết…”
Trên mặt Nguyễn Du cũng có chút không nhịn được, cảm thấy Tống Hà thật sự có suy nghĩ kỳ quái. Cái gì mà nàng là đại phu, nên sẽ thích thứ vừa đen vừa xấu này… Quả thật là nói hươu nói vượn…
Nàng, nàng hoàn toàn không thích!
Mỗi bước mỗi xa
“Ngươi đem cái này giấu đi đi, nhìn có vẻ đáng sợ…” Nguyễn Du nói, thấy con diều này, nàng không còn chút hứng thú nào để thả diều nữa.
A Tương giấu con diều vào một chỗ rất kín đáo, không nhìn thấy thì tốt. Làm xong mọi thứ, nàng ta chuẩn bị ra ngoài tưới nước cho mặc lan, vừa đi ra ngoài không lâu đã kêu lên: “Tiểu thư, mau đến xem, mặc lan này vậy mà đã khởi tử hồi sinh!”
Nguyễn Du nghe thấy âm thanh, liền ra ngoài xem. Quả nhiên phát hiện mặc lan sáng nay đã héo rũ, giờ đã sống lại, trông rất tươi tốt, ngay cả cái nụ hoa nhỏ nhỏ kia cũng có ý muốn nở ra.
“Tiểu thư, chắc chắn là thiếu gia ở trên trời có linh thiêng, mới khiến mặc lan sống lại.” A Tương kích động nói.
Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương