Trên đó viết rằng, nếu Tống Hà lật lọng không chịu thi đấu, thì phải trước mặt mọi người chui qua háng của Trương Kỳ Tài. Tống Hà xương cứng như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện đó? Dù có chết, hắn cũng sẽ chọn hoàn thành trận đấu.
Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính đều đoán ra, không còn khuyên Tống Hà từ bỏ trận đấu nữa.
Sắc mặt Nguyễn Du tái nhợt, không còn chút sắc máu, nàng không biết trong bản cam kết viết gì, chỉ biết đây là quỷ kế của Trương Kỳ Tài, mục đích chính là để Tống Hà mất mạng. Nàng vô cùng hối hận, hối hận vì đã nói với Tống Hà, bảo hắn giúp mình thắng lại viên huyết ngọc.
Mỗi bước mỗi xa
Nếu biết trước là như vậy… Nàng sẽ không nhìn viên huyết ngọc thêm một lần nào nữa. Dù viên huyết ngọc có quý giá đến đâu, cũng không bằng mạng sống của Tống Hà! Nếu phải dùng mạng của Tống Hà để đổi lấy viên huyết ngọc, nàng thà rằng không cần! Nàng không cần!
Trước ánh mắt của mọi người, nàng đột nhiên chạy tới trước ngựa của Tống Hà, dang rộng hai tay, trên mặt mang vẻ kiên cường, nhưng trong mắt lại đẫm nước, giọng nói có chút nghẹn ngào, cầu xin: “Tống Hà, chúng ta về nhà được không? Chúng ta không thi đấu nữa, không thi đấu nữa được không… Ta không cần viên huyết ngọc nữa, ngươi đừng mắc mưu của bọn họ, bọn họ sẽ hại c.h.ế.t ngươi…”
“Tống Hà… Ta đã tận mắt thấy phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng c.h.ế.t trước mắt mình… Ta rất sợ, ta không muốn mất đi người thân nào nữa, Tống Hà, ngươi nghe lời được không? Chúng ta về nhà…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng như sứ, làm ướt vạt áo.
Tống Hà nhìn Nguyễn Du thường ngày cắn môi, mắt đỏ hoe, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nàng khóc nhiều như vậy. Nàng trông thật yếu đuối, nhưng thực ra rất kiên cường, luôn cố gắng kìm nén nước mắt. Nhưng lần này, nàng thật sự không nhịn được.
Không biết vì sao, nhìn Nguyễn Du khóc không ngừng, trái tim Tống Hà đau nhói. Hắn ước gì có thể lập tức xuống ngựa, an ủi nàng bảo nàng đừng khóc, thật sự không có chút tự mình hiểu lấy mình, bộ dạng khóc xấu đến không thể tả, hoàn toàn không giống như lúc nàng cười rạng rỡ, mà giờ còn khóc dữ dội như vậy.
Nhưng ở nơi của bọn họ có một quy tắc bất thành văn trong cuộc đua ngựa, người tham gia nếu đã lên ngựa rồi thì không thể xuống, nếu không sẽ coi như thua. Trận đấu còn chưa bắt đầu, sao hắn có thể trực tiếp nhận thua?
“Đừng khóc nữa, Nguyễn Du, khi ngươi khóc trông thật khó coi. Những gì ngươi nói ta đã ghi nhớ, ta chắc chắn sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, đừng khóc nữa, được không? Đợi thi xong trận đấu, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn kẹo đường thổi, ăn mứt trái cây, ăn nhiều món ngon, được không?” Tống Hà chưa bao giờ an ủi nữ nhân, nhưng hắn nhớ đâu đó nghe nói rằng nữ nhân thích ăn đồ ngọt, hắn nghĩ dùng đồ ăn ngon để dỗ Nguyễn Du, có lẽ nàng sẽ không buồn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-40.html.]
Nhưng làm sao được, Nguyễn Du vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Tống Hà nghe thấy mà phiền, lại nghe Trương Kỳ Tài không kiên nhẫn nói: “Tống Hà, ngươi có làm được không? Có thể thi đấu không? Nếu không thể thi thì hãy từ bỏ sớm, chui qua háng của lão tử đi.”
“Lão tử chui qua hai chân má ngươi được không?” Tống Hà tức giận liếc Trương Kỳ Tài, nhổ một bãi nước bọt, đầu lưỡi chống lên quai hàm, nói với Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên bên cạnh, “Còn không mau kéo Nguyễn Du ra, nếu không ngựa của ta sẽ giẫm lên nàng ta đấy!”
Tạ Thính lập tức đi kéo Nguyễn Du sang một bên, nhưng Nguyễn Du không chịu đi, nhưng sức nàng làm sao bằng được một đại nam nhân như Tạ Thính, cuối cùng cũng bị kéo ra. Quay đầu lại thì trận đấu đã bắt đầu.
Tống Hà cưỡi con ngựa Truy Vân của hắn, như mũi tên rời khỏi dây, gió vù vù bên tai, lòng Nguyễn Du thắt lại. Môi nàng run rẩy, dùng giọng chỉ mình nàng nghe thấy nói: “Tống Hà, ngươi nhất định phải yên lành sống sót trở về.”
Tống Hà cưỡi rất nhanh, Triệu Tứ là kẻ đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, tốc độ cưỡi ngựa của hắn ta tuy không bằng Tống Hà nhưng vẫn bám sát không rời. Từ điểm xuất phát đến vị trí vách đá, khoảng cách không xa, chỉ sau khoảng chừng một khắc, bọn họ đã đến vách đá càng ngày càng gần.
Lúc này ngựa đã phi nước đại, nếu muốn dừng lại trước vách đá cũng không dễ, chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen.
Triệu Tứ luôn chú ý đến động thái của Tống Hà, dù hắn ta đã chuẩn bị cho cái chết, nhưng nếu có thể không chết, đương nhiên vẫn muốn sống. Hắn ta nghĩ rằng một công tử giống như Tống Hà chắc chắn sẽ quý trọng mạng sống, khi còn cách vách đá một đoạn thì sẽ dừng lại. Lúc đó chỉ cần mình kiểm soát ngựa, cưỡi thêm một chút khoảng cách là coi như thắng.
Nhưng hắn ta không thể ngờ được, Tống Hà như một kẻ liều mạng không muốn sống, đã đến bên vách đá mà không những không giảm tốc độ, mà còn mạnh mẽ quất roi vào m.ô.n.g ngựa, như thể muốn lao thẳng xuống vách đá!
Dù là người đặt cược bằng mạng sống như Triệu Tứ, thấy Tống Hà không coi mạng sống ra gì, cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng hắn ta biết, nếu muốn cho phụ mẫu và thê nhi có cuộc sống tốt, hắn ta phải liều lĩnh, nếu không, bọn họ sẽ phải chịu khổ theo mình.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cưỡi ngựa cũng lao theo Tống Hà xuống!
Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 40
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương