Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 26: Mưa Gió Sắp Đến
Tạ Nguyễn Ngọc không lên tiếng, Thẩm Thất gia không phải nhìn không rõ, hắn chỉ là mê mang tạm thời, Thẩm phu nhân không có khả năng thay đổi thái độ với hắn, tính tình của Thẩm Thất gia cũng không có khả năng thay đổi, ngẫu nhiên thất thố cũng chỉ là một tia giãy giụa cuối cùng của hắn, hết giãy giụa hắn vẫn phải quay về làm Thẩm Thất gia mặt ấm tim lạnh kia.Hôn sự này cứ như vậy mà được Thẩm Thất gia nhận lấy, trước mặt mọi người cũng dính vài phần không khí vui mừng. Thành Bảo Ninh lâu rồi không gặp chuyện vui cho nên hôn lễ của Thẩm Thất gia làm rất long trọng. Khắp thành đều tràn đầy rực rỡ, Soái phủ bày tiệc cơ động, người đến người đi để nhận may mắn.Tân phu nhân qua cửa, bọn hạ nhân trong phủ cũng bận rộn trong ngoài chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng, chống cằm nhìn Giang Sính Đình bện dây đeo. Ngày hôm nay là của Thất gia và Thất thái thái, khác với sự không cam lòng của Giang Sính Đình thì Tạ Nguyễn Ngọc lười ra khỏi cửa.Hôn lễ náo nhiệt đến mức không chịu được, tuy tửu lượng của Thẩm Thất gia tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi bị chuốc rượu có chút không phân rõ đông tây nam bắc, sai người nâng về tân phòng, mọi người lại dựa cơ hội này náo loạn động phòng xem Thẩm Thất gia uống rượu giao bôi, lúc này mới rời khỏi khi chưa đã thèm.Nửa đêm, Tạ Nguyễn Ngọc ngủ mơ mơ màng màng, lúc xoay người bỗng nhiên cảm thấy có bóng dáng ngồi ở mép giường, trong lòng đột nhiên cả kinh, cơn buồn ngủ nháy mắt mất đi một nửa, miệng mở ra còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị bàn tay của người đàn ông gắt gao che lại.Tiếng nói của Thẩm Thất gia vang lên bên tai, lúc hô hấp mang theo mùi rượu mát lạnh: “Là ta.”“Thất gia làm em sợ muốn chết.” Tạ Nguyễn Ngọc kéo bàn tay hắn xuống, dùng sức đấm một cái trên vai Thẩm Thất gia, tức giận nói: “Hơn nửa đêm ngài không ở tân phòng, đến chỗ em…”Lời nói của Tạ Nguyễn Ngọc còn chưa nói xong đã nghẹn trong cổ họng, nhìn Thẩm Thất gia cười như không cười nuốt một ngụm nước miếng.Thẩm Thất gia lúc này xuất hiện ở tân phòng mới là vấn đề! Tròng mắt nàng chuyển động: “Vậy động phòng thì ai làm?”“Khanh khanh hà tất biết rõ còn giả bộ hồ đồ.” Thẩm Thất gia dịch người lên trước, môi in lên cánh môi của Tạ Nguyễn Ngọc: “Thì giống như chuyện trước kia ta làm với em thôi.”Cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc run lên, lùi dần về sau theo bản năng. Thẩm Thất gia lại không chấp nhận được nàng trốn, cánh tay căng thẳng đã đè nàng ở trên giường, nụ hôn của hắn có chút dùng sức, cắn xương quai xanh của nàng nói: “Quá bẩn.”Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Thẩm Thất gia mang theo vài phần cổ quái, nhìn đến khi Thẩm Thất gia nhíu mày xoay người nằm bên cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, duỗi tay kéo cánh tay của nàng, động tác giống như lúc bình thường. Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn cười cuối cùng cũng không dám cười ra tiếng, nàng dường như thấy được nón xanh trên đầu Thẩm Thất gia.Thẩm Bồi Viễn có chút hối hận khi nói cho nàng nghe nhưng nói ra rồi lại không rút lại được, dứt khoát nhắm mắt lại. Đêm lạnh như nước, hai người yên tĩnh nằm song song trên giường, giống như không có việc gì.Ngày tháng vẫn cứ trôi đâu vào đấy, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình cũng ở dưới mí mắt Thẩm Thất phu nhân được nâng thành di thái. Biết Thẩm Thất gia không thích tân phu nhân, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không đối xử tốt với nàng ta, nhìn qua càng giống không đặt phu nhân vào mắt.Vì vậy nên Thẩm Bồi Viễn cũng răn dạy nàng trước mặt mọi người vài lần, đương nhiên sau đó an ủi nàng - hiệp sĩ gánh nồi bằng những lễ vật cũng nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc là một người không có tiền đồ, đều nhận hết toàn bộ, đổi sang tiền giấy bảo Đinh Chí đến ngân hàng dùng danh nghĩa của nàng để tạo một tài khoản tiết kiệm, thật sự đúng là tốn không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương