Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi
Chương 74
Buổi tối Ôn Kiều lại giao Bình An cho Tống Thời Ngộ, sau đó đến cửa hàng của mình.
Hôm nay là thứ hai, chưa đến tám giờ tối, trong cửa hàng có năm bàn có khách, lại thêm cô gái phỏng vấn hồi chiều giờ cũng đi làm nên cửa hàng vẫn đang trong trạng thái rảnh rỗi.
Ôn Kiều không lập tức nổi giận khi vừa vào cửa hàng mà im lặng đứng một chỗ, bắt đầu quan sát các nhân viên trong quán.
Bình thường cô không để ý, bây giờ mới phát hiện hình như trông Trần San San có vẻ ăn diện hơn hẳn, quần áo trên người cô ta toàn là quần áo mới mà trước kia chưa thấy bao giờ, thậm chí cô ta còn có di động mới.
“San San, em đổi di động mới hả?” Ôn Kiều giả vờ như vô tình hỏi.
Trần San San ngẩn ra, ánh mắt cũng lập lòe né tránh có vẻ rất mất tự nhiên: “Đúng thế, cái di động cũ của em bị rơi vỡ rồi nên em đổi cái mới.”
Ôn Kiều chỉ gật đầu.
Trần San San bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: “Em mua trả góp.”
Ôn Kiều chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói một lời.
Chờ đến khi Ôn Kiều gọi Ôn Hoa ra đằng sau, Trần San San mới hơi hoảng hốt. Lúc dọn bàn, cô ta hỏi Chu Mẫn: “Chị Ôn Kiều có nói gì với cậu không?”
Chu Mẫn khó hiểu nhìn cô ta: “Không nói gì hết. Sao vậy?”
“Không có việc gì.” Mặc dù nói như vậy nhưng động tác trên tay Trần San San lại rất chậm chạp, nhìn ra đằng sau với vẻ mặt bất an.
“Chị Ôn Kiều, chị đã kiểm tra sổ sách xong chưa? Có phải thật sự thiếu tiền không?”
Ôn Kiều gọi Ôn Hoa ra đằng sau là để hỏi Ôn Hoa về chuyện Trần San San, nào ngờ cô còn chưa mở lời thì Ôn Hoa đã lên tiếng trước.
“Ừ.” Ôn Kiều hỏi: “Em có chắc là đơn hàng tối hôm đó do một mình San San tính tiền không?”
Ôn Hoa trả lời khẳng định: “Em chắc chắn, em chứng kiến tận mắt mà, hơn nữa còn là Trần San San chủ động đi tính tiền. Tại vì khách ở bàn đó ăn rất nhiều nên em rất chú ý đến họ, sợ họ ăn quỵt. Phải rồi, gần đây Trần San San xài tiền rất phung phí, mỗi ngày đều mặc quần áo mới, đôi giày mới mà cô ta mang hôm nay có giá hơn hai ngàn tệ, còn đổi điện thoại iPhone mẫu mới nhất nữa chứ, hình như thoáng chốc trở nên rất giàu có. Bình thường cô ta làm việc chểnh mảng nhưng chỉ cần có khách hàng kêu tính tiền thì cô ta sẽ hăng hái hơn bất cứ ai.”
Ôn Hoa chỉ ước gì Trần San San rời khỏi cửa hàng nên lập tức kể hết cho Ôn Kiều nghe những gì mà mình quan sát được hằng ngày.
Ôn Kiều gật đầu: “Ừ, chị biết rồi, em ra đằng trước đi.”
Ôn Hoa không rời đi mà hỏi với vẻ thấp thoáng mong chờ: “Chị Ôn Kiều, nếu lần này điều tra rõ là cô ta tham ô tiền của cửa hàng thì có phải sẽ sa thải cô ta không?”
Ôn Kiều nói: “Chờ chị điều tra rõ ràng đã rồi hẵng tính. Em ngậm miệng lại, đừng nói lung tung.”
Ôn Hoa lập tức làm tư thế kéo khóa miệng, sau đó nói: “Vậy thì em đi làm việc tiếp đây.”
Ôn Kiều gật đầu, chờ cậu ấy đi đến cửa, cô còn nói thêm: “Gọi Chu Mẫn lại đây cho chị.”
Ôn Hoa ra ngoài gọi Chu Mẫn ra đằng sau: “Chị Ôn Kiều gọi cậu kìa.”
Chu Mẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần San San cũng lập tức nhìn về phía Ôn Hoa.
Ôn Hoa đang chú ý tới cô ta, thấy cô ta để bụng như vậy nên cho rằng cô ta có tật giật mình, chỉ liếc cô ta một cái rồi nó với Chu Mẫn: “Cậu cứ đi gặp chị ấy rồi sẽ biết.”
Chu Mẫn bèn ra đằng sau.
Trần San San càng cảm thấy bất an, lại gần hỏi Ôn Hoa: “Lúc nãy chị Ôn Kiều gọi cậu ra đằng sau làm gì?”
Nhớ lại lời dặn của Ôn Kiều, Ôn Hoa chỉ trả lời một cách hàm hồ: “Chỉ hỏi thăm tình hình trong cửa hàng thôi.” Sau đó bỏ đi.
Trần San San cứ có linh cảm chẳng lành.
Bị gọi ra đằng sau, Chu Mẫn cũng hơi căng thẳng: “Chị Ôn Kiều, chị tìm em ạ?”
Ôn Kiều nói với thái độ ôn hòa: “Em đừng căng thẳng, chị chỉ muốn hỏi thăm xem gần đây em thế nào, quán ăn của chúng ta rất đắt khách nên công việc bận rộn, em vẫn chịu được chứ?”
Thấy Ôn Kiều chỉ hỏi chuyện này, quả nhiên Chu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Em chịu được.”
Ôn Kiều cười nói: “Thế thì tốt. Phải rồi, tối qua có một đơn hàng rất lớn, ăn từ hơn mười giờ tối đến hai giờ sáng, em còn nhớ không?”
Chu Mẫn gật đầu trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Nhớ chứ, sao vậy chị Ôn Kiều?”
Thấy vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, trong lòng Ôn Kiều đã nắm rõ: “Em còn nhớ hóa đơn tối qua là do em hay do San San thu tiền không?”
Chu Mẫn trả lời: “Là San San thu tiền.” Dứt lời, cô ấy mới chậm chạp nhận thấy có gì đó là lạ: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không, chị Ôn Kiều?”
Ôn Kiều trả lời: “Không có gì đâu. Em gọi San San vào đây hộ chị.”
Chu Mẫn mơ màng ra ngoài, lúc đi qua gọi Trần San San, Trần San San lập tức giật mình, khẩn trương hỏi cô ấy: “Chị Ôn Kiều có nói gì với cậu không?”
Thấy cô ta sợ hãi đến thế, Chu Mẫn dần dần nhận thấy có điều gì đó khác thường từ câu hỏi lúc nãy của Ôn Kiều. Thế là cô ấy trả lời theo phản xạ: “Chị ấy chưa nói gì hết, cậu ra đằng sau đi.”
Trần San San đổ mồ hôi lạnh, siết chặt nắm tay, thầm nghĩ nếu thật sự bị phát hiện thì chỉ cần mình không thừa nhận, Ôn Kiều cũng không có bằng chứng gì…
Cô ta cứ suy nghĩ miên man đi ra đằng sau, lập tức thấy Ôn Kiều đang đứng đó im lặng nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh đến mức không thể phát hiện bất cứ cảm xúc nào.
“Chị Ôn Kiều…” Trần San San thấp thỏm bất an đi tới.
Vẻ mặt Ôn Kiều rất bình tĩnh: “San San, em biết chị gọi em vào đây làm gì không?”
Trần San San khựng lại một giây, do dự lắc đầu: “Em không biết…”
Ôn Kiều không vòng vo với cô ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Tối qua có một đơn hàng, khoảng chừng hai giờ sáng, em là người thu tiền. Tuy nhiên lúc chị đối chiếu sổ sách thì phát hiện chị không nhận được số tiền ấy.”
Cô đã dặn dò Trần San San và Chu Mẫn, yêu cầu lúc tính tiền nhất định phải xem giao diện chuyển khoản của đối phương nên không tồn tại giả thiết đối phương không trả tiền.
Sắc mặt Trần San San lập tức trắng bệch nhưng vẫn cứng đầu nói: “Em không rõ… Em quên mất có phải là em nhận tiền hay không… Sao chị Ôn Kiều biết là em phụ trách? Cũng có lẽ là Chu Mẫn mà…”
Thấy cô ta không có ý định thẳng thắn, Ôn Kiều cũng không cho cô ta lối thoát: “Được, vậy thì chị sẽ gọi Chu Mẫn vào.” Nói đoạn, cô đang chuẩn bị ra ngoài gọi Chu Mẫn, Trần San San lập tức gọi cô lại: “Chị Ôn Kiều!”
Ôn Kiều dừng chân, nhìn cô ta.
Trần San San cắn môi, sắc mặt tái nhợt trộn lẫn với vẻ xấu hổ và chột dạ: “Chị Ôn Kiều, em cũng không cố ý đâu… Em mượn tiền trên mạng, không trả được nên mới lấy một ít tiền từ cửa hàng…”
Thấy cô ta thừa nhận, trong lòng Ôn Kiều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua mặt ngoài cô vẫn rất bình tĩnh: “Lấy bao nhiêu?”
Trần San San lưỡng lự trong chốc lát rồi trả lời: “Chỉ có mấy ngàn thôi… Chị Ôn Kiều, chị đừng nói cho mẹ em được không? Số tiền này em sẽ trả cho chị, sau này em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Em cùng đường nên mới hồ đồ như vậy.”
Ôn Kiều nói: “San San, nếu hôm nay kẻ ăn cắp là người khác thì chị đã gọi cảnh sát rồi. Chị đối xử với em như thế nào chắc hẳn em cũng biết rõ, chị nể mặt cô họ nên mới thế. Bình thường em làm việc lười nhác, chị đã cố gắng bao dung em, tuy nhiên chuyện này đã xúc phạm điểm mấu chốt của chị.”
Trần San San cuống lên: “Chị Ôn Kiều, coi như em van xin chị, chị đừng nói cho mẹ em biết chuyện này…”
Ôn Kiều bình tĩnh nói: “Em yên tâm, chị sẽ không nói cho cô họ biết chuyện này, chị sẽ nói với cô họ rằng chính em không muốn làm việc ở đây nữa. Còn chuyện tiền nong, coi như chị cho em mượn.”
Trần San San cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện lời nào cũng bị Ôn Kiều nói hết rồi. Ánh mắt cô ta nhìn Ôn Kiều mang theo một chút ấm ức ai oán, thậm chí cô ta nghi ngờ Ôn Kiều đã chờ ngày này từ lâu. Có điều Ôn Kiều không cho cô ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp đưa ra quyết định: “Được rồi, em tập trung làm xong công việc tối nay đi, sau đó về nhà tự tính toán xem đã nhận bao nhiêu tiền rồi giao cho chị để chị xác minh lại. Ngày mai em không cần đi làm nữa. Chị biết em không có tiền nên tiền lương tháng này chị vẫn sẽ trả cho em, còn khoản tiền kia, em trả cho chị trong vòng nửa năm là được.”
Lời nói của Ôn Kiều không có một chút sơ hở nào, Trần San San không còn gì để biện minh nên đành phải đáp một tiếng “vâng” nhạt nhẽo.
Ôn Kiều gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ra ngoài làm việc đi.”
Trần San San lại nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi do dự nói: “Chị Ôn Kiều, chị đừng kể cho những người khác trong cửa hàng biết chuyện này được không?”
Ôn Kiều đồng ý: “Ừ, chị sẽ nói với mọi người là em xin nghỉ việc với chị.”
Trần San San miễn cưỡng nói một tiếng cảm ơn rồi ra ngoài.
Giải quyết xong nan đề này, Ôn Kiều nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ cũng vang lên đúng giờ.
[Tống Thời Ngộ]: “Giải quyết vấn đề xong chưa?”
Kìm lòng không đậu, khóe miệng Ôn Kiều cong lên, thầm nghĩ chẳng lẽ Tống Thời Ngộ biết bấm đốt ngón tay tính toán hay sao mà nắm bắt thời cơ chính xác đến thế? Cô trả lời: “Vâng, đã giải quyết suôn sẻ.”
“Anh với Bình An đang làm gì vậy?”
[Tống Thời Ngộ]: “Đang nhớ em.”
[Ôn Kiều]: “…”
…
Chiều hôm sau, camera theo dõi trong quán ăn và quầy thu ngân đã được lắp đặt đầy đủ.
Ôn Hoa hỏi Ôn Kiều về vụ Trần San San, Ôn Kiều kêu Ôn Hoa đừng lắm miệng, chỉ coi như Trần San San nghỉ việc bình thường. Thế nên Ôn Hoa cũng không nói gì nữa.
“Mấy ngày nữa chị sẽ về quê một chuyến, quán ăn giao cho em trông coi.” Ôn Kiều nói: “Nếu có người đến đây xin việc thì giao cho em phỏng vấn, mình thuê thêm hai người nữa, thuê một nam một nữ, người nam thì để Lưu Siêu hướng dẫn trước, người nữ thì để Chu Mẫn huấn luyện. Chắc em cũng biết tiêu chuẩn dùng người của cửa hàng chúng ta rồi nhỉ? Thử việc ba ngày, nếu em thấy ổn thì giữ lại làm việc chính thức.”
Ôn Hoa bất ngờ được giao trọng trách, mặc dù ngay từ đầu đã biết Ôn Kiều có ý định nâng đỡ mình lên làm quản lý cửa hàng nên cũng có chút tâm lý chuẩn bị, chẳng qua phải trông coi cửa hàng một cách bất thình lình như thế này, cậu ấy vẫn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hơi lo lắng: “Chị định đi mấy ngày? Em sợ em không làm được.”
Ôn Kiều trả lời: “Khoảng chừng mười ngày nửa tháng. Em làm được, mấy ngày nay chị rất ít khi đến quán ăn, chẳng phải em vẫn làm rất tốt hay sao? Có vấn đề nào mà em không xử lý được thì có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào.”
Ôn Hoa lại kinh ngạc hỏi: “Chị định đi lâu thế à?”
Ôn Kiều trả lời: “Mấy năm qua chị không về nhà ăn tết, bình thường về thăm cũng chẳng ở nhà được mấy ngày. Bây giờ em đã có khả năng nhận ca của chị nên tất nhiên chị phải về quê bầu bạn với bà nội và bác cả lâu một chút.”
Ôn Hoa cũng biết mấy năm nay Ôn Kiều ở bên ngoài làm việc, rất ít khi về quê, nghe vậy thì gật đầu lia lịa: “Cũng đúng.” Dừng lại trong chốc lát, cậu ấy chợt hỏi: “Anh Thời Ngộ có về quê cùng chị không?”
Ôn Kiều hơi ngượng nghịu: “Có.”
Ôn Hoa không khỏi thán phục: “Wow! Mới đó mà đã chuẩn bị ra mắt gia đình rồi à? Có phải không lâu sau hai anh chị sẽ cưới nhau không?”
Ôn Kiều khẽ ho một tiếng, quay về chủ đề chính: “Tóm lại trong khoảng thời gian chị vắng mặt, cửa hàng này cứ giao cho em. Lúc chị vắng mặt, tất cả mọi thứ vẫn phải nghiêm khắc tuân thủ đúng tiêu chuẩn mà chị đã đặt ra.”
Ôn Hoa gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi.”
Trong chuyện này, Ôn Kiều vẫn rất yên tâm về Ôn Hoa, biết cậu ấy không phải là hạng người sẽ bị lợi ích nho nhỏ che mờ mắt.
Hôm nay cô đã dặn dò cậu ấy một lần, một ngày trước khi rời đi lại dặn dò cậu ấy tỉ mỉ từng tí một, đến tận lúc đã ngồi trên tàu cao tốc mà trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện này.
“Em đừng suy nghĩ nữa.” Tống Thời Ngộ ngồi ghế ngoài cùng lấy một cái bịt mắt đã chuẩn bị sẵn cho Ôn Kiều từ trong ba lô mang theo bên mình, đưa cho cô: “Chẳng phải đêm qua em ngủ không yên giấc sao? Chợp mắt một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Bình An ngồi trên ghế trong cùng gần cửa sổ. Trước kia về quê, cậu bé và Ôn Kiều chỉ toàn ngồi tàu hỏa, đây là lần đầu tiên cậu bé ngồi tàu cao tốc nên rất tò mò về mọi thứ chung quanh.
Hôm nay là thứ hai, chưa đến tám giờ tối, trong cửa hàng có năm bàn có khách, lại thêm cô gái phỏng vấn hồi chiều giờ cũng đi làm nên cửa hàng vẫn đang trong trạng thái rảnh rỗi.
Ôn Kiều không lập tức nổi giận khi vừa vào cửa hàng mà im lặng đứng một chỗ, bắt đầu quan sát các nhân viên trong quán.
Bình thường cô không để ý, bây giờ mới phát hiện hình như trông Trần San San có vẻ ăn diện hơn hẳn, quần áo trên người cô ta toàn là quần áo mới mà trước kia chưa thấy bao giờ, thậm chí cô ta còn có di động mới.
“San San, em đổi di động mới hả?” Ôn Kiều giả vờ như vô tình hỏi.
Trần San San ngẩn ra, ánh mắt cũng lập lòe né tránh có vẻ rất mất tự nhiên: “Đúng thế, cái di động cũ của em bị rơi vỡ rồi nên em đổi cái mới.”
Ôn Kiều chỉ gật đầu.
Trần San San bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: “Em mua trả góp.”
Ôn Kiều chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói một lời.
Chờ đến khi Ôn Kiều gọi Ôn Hoa ra đằng sau, Trần San San mới hơi hoảng hốt. Lúc dọn bàn, cô ta hỏi Chu Mẫn: “Chị Ôn Kiều có nói gì với cậu không?”
Chu Mẫn khó hiểu nhìn cô ta: “Không nói gì hết. Sao vậy?”
“Không có việc gì.” Mặc dù nói như vậy nhưng động tác trên tay Trần San San lại rất chậm chạp, nhìn ra đằng sau với vẻ mặt bất an.
“Chị Ôn Kiều, chị đã kiểm tra sổ sách xong chưa? Có phải thật sự thiếu tiền không?”
Ôn Kiều gọi Ôn Hoa ra đằng sau là để hỏi Ôn Hoa về chuyện Trần San San, nào ngờ cô còn chưa mở lời thì Ôn Hoa đã lên tiếng trước.
“Ừ.” Ôn Kiều hỏi: “Em có chắc là đơn hàng tối hôm đó do một mình San San tính tiền không?”
Ôn Hoa trả lời khẳng định: “Em chắc chắn, em chứng kiến tận mắt mà, hơn nữa còn là Trần San San chủ động đi tính tiền. Tại vì khách ở bàn đó ăn rất nhiều nên em rất chú ý đến họ, sợ họ ăn quỵt. Phải rồi, gần đây Trần San San xài tiền rất phung phí, mỗi ngày đều mặc quần áo mới, đôi giày mới mà cô ta mang hôm nay có giá hơn hai ngàn tệ, còn đổi điện thoại iPhone mẫu mới nhất nữa chứ, hình như thoáng chốc trở nên rất giàu có. Bình thường cô ta làm việc chểnh mảng nhưng chỉ cần có khách hàng kêu tính tiền thì cô ta sẽ hăng hái hơn bất cứ ai.”
Ôn Hoa chỉ ước gì Trần San San rời khỏi cửa hàng nên lập tức kể hết cho Ôn Kiều nghe những gì mà mình quan sát được hằng ngày.
Ôn Kiều gật đầu: “Ừ, chị biết rồi, em ra đằng trước đi.”
Ôn Hoa không rời đi mà hỏi với vẻ thấp thoáng mong chờ: “Chị Ôn Kiều, nếu lần này điều tra rõ là cô ta tham ô tiền của cửa hàng thì có phải sẽ sa thải cô ta không?”
Ôn Kiều nói: “Chờ chị điều tra rõ ràng đã rồi hẵng tính. Em ngậm miệng lại, đừng nói lung tung.”
Ôn Hoa lập tức làm tư thế kéo khóa miệng, sau đó nói: “Vậy thì em đi làm việc tiếp đây.”
Ôn Kiều gật đầu, chờ cậu ấy đi đến cửa, cô còn nói thêm: “Gọi Chu Mẫn lại đây cho chị.”
Ôn Hoa ra ngoài gọi Chu Mẫn ra đằng sau: “Chị Ôn Kiều gọi cậu kìa.”
Chu Mẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần San San cũng lập tức nhìn về phía Ôn Hoa.
Ôn Hoa đang chú ý tới cô ta, thấy cô ta để bụng như vậy nên cho rằng cô ta có tật giật mình, chỉ liếc cô ta một cái rồi nó với Chu Mẫn: “Cậu cứ đi gặp chị ấy rồi sẽ biết.”
Chu Mẫn bèn ra đằng sau.
Trần San San càng cảm thấy bất an, lại gần hỏi Ôn Hoa: “Lúc nãy chị Ôn Kiều gọi cậu ra đằng sau làm gì?”
Nhớ lại lời dặn của Ôn Kiều, Ôn Hoa chỉ trả lời một cách hàm hồ: “Chỉ hỏi thăm tình hình trong cửa hàng thôi.” Sau đó bỏ đi.
Trần San San cứ có linh cảm chẳng lành.
Bị gọi ra đằng sau, Chu Mẫn cũng hơi căng thẳng: “Chị Ôn Kiều, chị tìm em ạ?”
Ôn Kiều nói với thái độ ôn hòa: “Em đừng căng thẳng, chị chỉ muốn hỏi thăm xem gần đây em thế nào, quán ăn của chúng ta rất đắt khách nên công việc bận rộn, em vẫn chịu được chứ?”
Thấy Ôn Kiều chỉ hỏi chuyện này, quả nhiên Chu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Em chịu được.”
Ôn Kiều cười nói: “Thế thì tốt. Phải rồi, tối qua có một đơn hàng rất lớn, ăn từ hơn mười giờ tối đến hai giờ sáng, em còn nhớ không?”
Chu Mẫn gật đầu trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Nhớ chứ, sao vậy chị Ôn Kiều?”
Thấy vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, trong lòng Ôn Kiều đã nắm rõ: “Em còn nhớ hóa đơn tối qua là do em hay do San San thu tiền không?”
Chu Mẫn trả lời: “Là San San thu tiền.” Dứt lời, cô ấy mới chậm chạp nhận thấy có gì đó là lạ: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không, chị Ôn Kiều?”
Ôn Kiều trả lời: “Không có gì đâu. Em gọi San San vào đây hộ chị.”
Chu Mẫn mơ màng ra ngoài, lúc đi qua gọi Trần San San, Trần San San lập tức giật mình, khẩn trương hỏi cô ấy: “Chị Ôn Kiều có nói gì với cậu không?”
Thấy cô ta sợ hãi đến thế, Chu Mẫn dần dần nhận thấy có điều gì đó khác thường từ câu hỏi lúc nãy của Ôn Kiều. Thế là cô ấy trả lời theo phản xạ: “Chị ấy chưa nói gì hết, cậu ra đằng sau đi.”
Trần San San đổ mồ hôi lạnh, siết chặt nắm tay, thầm nghĩ nếu thật sự bị phát hiện thì chỉ cần mình không thừa nhận, Ôn Kiều cũng không có bằng chứng gì…
Cô ta cứ suy nghĩ miên man đi ra đằng sau, lập tức thấy Ôn Kiều đang đứng đó im lặng nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh đến mức không thể phát hiện bất cứ cảm xúc nào.
“Chị Ôn Kiều…” Trần San San thấp thỏm bất an đi tới.
Vẻ mặt Ôn Kiều rất bình tĩnh: “San San, em biết chị gọi em vào đây làm gì không?”
Trần San San khựng lại một giây, do dự lắc đầu: “Em không biết…”
Ôn Kiều không vòng vo với cô ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Tối qua có một đơn hàng, khoảng chừng hai giờ sáng, em là người thu tiền. Tuy nhiên lúc chị đối chiếu sổ sách thì phát hiện chị không nhận được số tiền ấy.”
Cô đã dặn dò Trần San San và Chu Mẫn, yêu cầu lúc tính tiền nhất định phải xem giao diện chuyển khoản của đối phương nên không tồn tại giả thiết đối phương không trả tiền.
Sắc mặt Trần San San lập tức trắng bệch nhưng vẫn cứng đầu nói: “Em không rõ… Em quên mất có phải là em nhận tiền hay không… Sao chị Ôn Kiều biết là em phụ trách? Cũng có lẽ là Chu Mẫn mà…”
Thấy cô ta không có ý định thẳng thắn, Ôn Kiều cũng không cho cô ta lối thoát: “Được, vậy thì chị sẽ gọi Chu Mẫn vào.” Nói đoạn, cô đang chuẩn bị ra ngoài gọi Chu Mẫn, Trần San San lập tức gọi cô lại: “Chị Ôn Kiều!”
Ôn Kiều dừng chân, nhìn cô ta.
Trần San San cắn môi, sắc mặt tái nhợt trộn lẫn với vẻ xấu hổ và chột dạ: “Chị Ôn Kiều, em cũng không cố ý đâu… Em mượn tiền trên mạng, không trả được nên mới lấy một ít tiền từ cửa hàng…”
Thấy cô ta thừa nhận, trong lòng Ôn Kiều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua mặt ngoài cô vẫn rất bình tĩnh: “Lấy bao nhiêu?”
Trần San San lưỡng lự trong chốc lát rồi trả lời: “Chỉ có mấy ngàn thôi… Chị Ôn Kiều, chị đừng nói cho mẹ em được không? Số tiền này em sẽ trả cho chị, sau này em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Em cùng đường nên mới hồ đồ như vậy.”
Ôn Kiều nói: “San San, nếu hôm nay kẻ ăn cắp là người khác thì chị đã gọi cảnh sát rồi. Chị đối xử với em như thế nào chắc hẳn em cũng biết rõ, chị nể mặt cô họ nên mới thế. Bình thường em làm việc lười nhác, chị đã cố gắng bao dung em, tuy nhiên chuyện này đã xúc phạm điểm mấu chốt của chị.”
Trần San San cuống lên: “Chị Ôn Kiều, coi như em van xin chị, chị đừng nói cho mẹ em biết chuyện này…”
Ôn Kiều bình tĩnh nói: “Em yên tâm, chị sẽ không nói cho cô họ biết chuyện này, chị sẽ nói với cô họ rằng chính em không muốn làm việc ở đây nữa. Còn chuyện tiền nong, coi như chị cho em mượn.”
Trần San San cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện lời nào cũng bị Ôn Kiều nói hết rồi. Ánh mắt cô ta nhìn Ôn Kiều mang theo một chút ấm ức ai oán, thậm chí cô ta nghi ngờ Ôn Kiều đã chờ ngày này từ lâu. Có điều Ôn Kiều không cho cô ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp đưa ra quyết định: “Được rồi, em tập trung làm xong công việc tối nay đi, sau đó về nhà tự tính toán xem đã nhận bao nhiêu tiền rồi giao cho chị để chị xác minh lại. Ngày mai em không cần đi làm nữa. Chị biết em không có tiền nên tiền lương tháng này chị vẫn sẽ trả cho em, còn khoản tiền kia, em trả cho chị trong vòng nửa năm là được.”
Lời nói của Ôn Kiều không có một chút sơ hở nào, Trần San San không còn gì để biện minh nên đành phải đáp một tiếng “vâng” nhạt nhẽo.
Ôn Kiều gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ra ngoài làm việc đi.”
Trần San San lại nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi do dự nói: “Chị Ôn Kiều, chị đừng kể cho những người khác trong cửa hàng biết chuyện này được không?”
Ôn Kiều đồng ý: “Ừ, chị sẽ nói với mọi người là em xin nghỉ việc với chị.”
Trần San San miễn cưỡng nói một tiếng cảm ơn rồi ra ngoài.
Giải quyết xong nan đề này, Ôn Kiều nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ cũng vang lên đúng giờ.
[Tống Thời Ngộ]: “Giải quyết vấn đề xong chưa?”
Kìm lòng không đậu, khóe miệng Ôn Kiều cong lên, thầm nghĩ chẳng lẽ Tống Thời Ngộ biết bấm đốt ngón tay tính toán hay sao mà nắm bắt thời cơ chính xác đến thế? Cô trả lời: “Vâng, đã giải quyết suôn sẻ.”
“Anh với Bình An đang làm gì vậy?”
[Tống Thời Ngộ]: “Đang nhớ em.”
[Ôn Kiều]: “…”
…
Chiều hôm sau, camera theo dõi trong quán ăn và quầy thu ngân đã được lắp đặt đầy đủ.
Ôn Hoa hỏi Ôn Kiều về vụ Trần San San, Ôn Kiều kêu Ôn Hoa đừng lắm miệng, chỉ coi như Trần San San nghỉ việc bình thường. Thế nên Ôn Hoa cũng không nói gì nữa.
“Mấy ngày nữa chị sẽ về quê một chuyến, quán ăn giao cho em trông coi.” Ôn Kiều nói: “Nếu có người đến đây xin việc thì giao cho em phỏng vấn, mình thuê thêm hai người nữa, thuê một nam một nữ, người nam thì để Lưu Siêu hướng dẫn trước, người nữ thì để Chu Mẫn huấn luyện. Chắc em cũng biết tiêu chuẩn dùng người của cửa hàng chúng ta rồi nhỉ? Thử việc ba ngày, nếu em thấy ổn thì giữ lại làm việc chính thức.”
Ôn Hoa bất ngờ được giao trọng trách, mặc dù ngay từ đầu đã biết Ôn Kiều có ý định nâng đỡ mình lên làm quản lý cửa hàng nên cũng có chút tâm lý chuẩn bị, chẳng qua phải trông coi cửa hàng một cách bất thình lình như thế này, cậu ấy vẫn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hơi lo lắng: “Chị định đi mấy ngày? Em sợ em không làm được.”
Ôn Kiều trả lời: “Khoảng chừng mười ngày nửa tháng. Em làm được, mấy ngày nay chị rất ít khi đến quán ăn, chẳng phải em vẫn làm rất tốt hay sao? Có vấn đề nào mà em không xử lý được thì có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào.”
Ôn Hoa lại kinh ngạc hỏi: “Chị định đi lâu thế à?”
Ôn Kiều trả lời: “Mấy năm qua chị không về nhà ăn tết, bình thường về thăm cũng chẳng ở nhà được mấy ngày. Bây giờ em đã có khả năng nhận ca của chị nên tất nhiên chị phải về quê bầu bạn với bà nội và bác cả lâu một chút.”
Ôn Hoa cũng biết mấy năm nay Ôn Kiều ở bên ngoài làm việc, rất ít khi về quê, nghe vậy thì gật đầu lia lịa: “Cũng đúng.” Dừng lại trong chốc lát, cậu ấy chợt hỏi: “Anh Thời Ngộ có về quê cùng chị không?”
Ôn Kiều hơi ngượng nghịu: “Có.”
Ôn Hoa không khỏi thán phục: “Wow! Mới đó mà đã chuẩn bị ra mắt gia đình rồi à? Có phải không lâu sau hai anh chị sẽ cưới nhau không?”
Ôn Kiều khẽ ho một tiếng, quay về chủ đề chính: “Tóm lại trong khoảng thời gian chị vắng mặt, cửa hàng này cứ giao cho em. Lúc chị vắng mặt, tất cả mọi thứ vẫn phải nghiêm khắc tuân thủ đúng tiêu chuẩn mà chị đã đặt ra.”
Ôn Hoa gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi.”
Trong chuyện này, Ôn Kiều vẫn rất yên tâm về Ôn Hoa, biết cậu ấy không phải là hạng người sẽ bị lợi ích nho nhỏ che mờ mắt.
Hôm nay cô đã dặn dò cậu ấy một lần, một ngày trước khi rời đi lại dặn dò cậu ấy tỉ mỉ từng tí một, đến tận lúc đã ngồi trên tàu cao tốc mà trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện này.
“Em đừng suy nghĩ nữa.” Tống Thời Ngộ ngồi ghế ngoài cùng lấy một cái bịt mắt đã chuẩn bị sẵn cho Ôn Kiều từ trong ba lô mang theo bên mình, đưa cho cô: “Chẳng phải đêm qua em ngủ không yên giấc sao? Chợp mắt một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Bình An ngồi trên ghế trong cùng gần cửa sổ. Trước kia về quê, cậu bé và Ôn Kiều chỉ toàn ngồi tàu hỏa, đây là lần đầu tiên cậu bé ngồi tàu cao tốc nên rất tò mò về mọi thứ chung quanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương